Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật


Chương 24


Lệ Phần nhìn Sở Trần bằng ánh mắt dò xét.

Sở Trần chậm rãi mặc quần áo, cậu đứng quay lưng về phía Lệ Phần, đôi chân thon dài thẳng tắp.

Ánh mặt trời chiếu qua kính cửa sổ bao trùm lấy cơ thể của Sở Trần, làn da bởi vì tiếp xúc với ánh sáng mà trở nên mờ ảo, thậm chí ngay cả mái tóc cũng phát sáng, tạo cho người khác cảm giác đẹp như thiên thần

Lệ Phần hừ một tiếng.

Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Sở Trần đột nhiên quay đầu lại, Lệ Phần lập tức thu hồi biểu cảm của mình, bày ra dáng vẻ hờ hững như thường ngày của Lệ Nhiên.

Sở Trần nhíu mày, nhìn người ngồi trên giường: “Anh không thoải mái sao? Có phải sắp phát bệnh không?”

“Không phải.” Lệ Phần nói.

Sở Trần: “Vậy anh mau đứng dậy đi đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo đi. Đừng để ba mẹ chờ lâu. Hay là anh muốn em giúp anh mặc quần áo?”

Câu cuối cùng được Sở Trần nói rất chậm.

Âm cuối hơi khàn khàn mang tính mời gọi, lông mày cậu nhướn lên, dáng vẻ trông quyến rũ.

Lệ Phần: “Không cần.”

Anh không khỏi nghĩ, hóa ra những lúc mình không có ở đây thì Sở Trần và Lệ Nhiên đều làm mấy chuyện như thế này. Chẳng trách gần đây Lệ Nhiên vui đến quên trời quên đất, không chịu nhường cơ thể cho mình.

Có điều lần này anh xuất hiện một cách khó hiểu và không đúng lúc một chút nào. Bây giờ chỉ có thể tạm thời đóng giả thành Lệ Nhiên, bằng không khi vừa nghe thấy mấy lời mà Sở Trần nói thì anh đã mắng cậu một trận tơi bời rồi.

Hy vọng hôm nay Sở Trần sẽ tiết chế hơn, cũng không động tay động chân với mình nữa.

Hình như Sở Trần không phát hiện Lệ Nhiên đã biến thành Lệ Phần.

Cậu ngâm nga một bài hát trong miệng, vui vẻ đi xuống lầu tìm Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt: “Ba mẹ đến rồi sao?! Hôm nay ba mẹ ở lại đây ăn cơm trưa đi! Ba mẹ muốn ăn cái gì? Hôm qua con mới mua được một con cá rất tươi…”

Thẩm Du cố ý làm vẻ mặt nghiêm túc: “Con không có chuyện gì muốn nói với mẹ sao?”

Sở Trần chớp mắt: “Sao vậy mẹ?”

Thẩm Du chất vấn: “Không phải con không biết chứng bạo loạn tinh thần này đáng sợ đến cỡ nào. Tại sao hôm qua con đã đồng ý với mẹ sẽ tạm thời ở bên ngoài một đêm nhưng lại quay về đây hả? Lỡ khi đó tinh thần của Nhiên Nhiên không tỉnh táo rồi làm con bị thương…”

Sở Trần biết Thẩm Du chỉ muốn tốt cho mình, cậu mỉm cười trấn an: “Mẹ không cần lo lắng đâu, con tự biết chừng mực, hơn nữa Nhiên Nhiên sẽ không làm hại con đâu. Con có một tin tốt muốn nói cho mẹ biết, đêm qua Nhiên Nhiên không bị phát bệnh.”

Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt sửng sốt.

Cái gì?

Không xảy ra bạo loạn tinh thần?

Sao có thể có chuyện đó được?

Chỉ cần một người có vấn đề về tinh thần, sau lần phát bệnh đầu tiên sẽ liên tục phát bệnh với tần suất đều đặn. Trong khoảng thời gian này Thẩm Du đã tham khảo rất nhiều tư liệu, tuyệt đối không thể sai được!

Sao có thể chứ?

Đồng tử của Thẩm Du giãn ra, bà bất ngờ đứng bật dậy.

Ánh mắt của Thẩm Du chuyển tới Lệ Phần đang thong thả đi xuống lầu, sốt ruột muốn nghe được câu trả lời từ chính miệng con trai mình: “Nhiên Nhiên, mẹ nghe Tiểu Trần nói tối hôm qua con không phát bệnh?”

Lệ Phần liếc Sở Trần: “Vâng.”

“Vậy bây giờ con cảm thấy thế nào? Cơ thể có chỗ nào khó chịu không? Tinh thần có chỗ nào không thoải mái hay không?” Thẩm Du quan tâm hỏi: “Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể làm chậm lại quá trình phát bệnh được?”

Hàng loạt câu hỏi dồn dập đập vào mặt Lệ Phần.

Lệ Phần: “…”

Anh ta có biết ngày hôm qua đã xảy ra cái quái gì đâu!

Là một nhân cách có sức mạnh tinh thần cấp S, từ trước tới giờ Lệ Phần không cần phải suy nghĩ gì nhiều hết, chỉ cần xuất hiện vào những lúc cần đánh đánh giết giết thôi.

Mấy năm trước Lệ Phần có một băng nhóm nhỏ ở bên ngoài nên hầu như ngày nào cũng xuất hiện, nhưng từ khi không thể kiểm soát được thế giới tinh thần và sau khi bị bạo loạn tinh thần, Lệ Nhiên luôn là người kiểm soát thân thể.

Bình thường Lệ Phần luôn nằm trong trạng thái ngủ say, hoàn toàn không nhìn thấy được những gì đang xảy ra bên ngoài.

Lần này Lệ Phần xuất hiện không phải do anh chủ động cướp đoạt quyền khống chế thân thể mà bởi vì nhân cách chủ Lệ Nhiên đột nhiên biến mất một cách không thể giải thích được.

Cho dù Lệ Phần có gọi thế nào thì Lệ Nhiên cũng không xuất hiện.

Không biết sự biến mất đột ngột của Lệ Nhiên có liên quan đến việc trì hoãn phát tác chứng bạo loạn tinh thần hay không?

Lệ Phần vừa suy nghĩ vừa quay đầu nhìn về phía Sở Trần: “Để cậu ấy nói đi.”

Sở Trần liếc Lệ Phần một cái, chậm rãi kể lại chuyện tối qua: “Thì cứ như vậy thôi, con cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Con thấy Lệ Nhiên bình thường nên dứt khoát đưa anh ấy về phòng rồi đi ngủ.”

Thẩm Du: “…”

Lệ Duệ Đạt: “…”

Hai ông bà không thể ngờ được Sở Trần lại trực tiếp trói Lệ Nhiên vào xe lăn khi anh phát tác chứng bạo loạn tinh thần. Tuy có chút đau đớn nhưng xem ra đây quả thực là một cách tốt để ngăn cản hành vi tự làm hại bản thân của Lệ Nhiên.

Thẩm Du không yên tâm về Lệ Nhiên, cầm túi xách lên nói: “Mẹ muốn dẫn Nhiên Nhiên đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào. Cũng sẵn đề phòng tình huống Nhiên Nhiên đột nhiên tiến vào trạng thái bạo loạn tinh thần làm người khác bị thương, như vậy sẽ không tốt.”

Sở Trần gật đầu: “Vâng, thế con không đi nữa. Con ở nhà nấu cơm chờ mọi người, lúc mọi người trở về là có cơm ăn rồi.”

“Được.”

Sau khi mọi người thương lượng xong, Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt chuẩn bị đưa Lệ Nhiên đi, Sở Trần đột nhiên gọi một tiếng: “Nhiên Nhiên.”

Lệ Phần dừng lại.

Anh vốn không muốn để ý đến Sở Trần, nhưng chợt nghĩ tới Lệ Nhiên nhất định sẽ quay đầu lại khi nghe Sở Trần gọi tên mình nên đành phải quay đầu lại nhìn Sở Trần.

Sở Trần mỉm cười đi tới chỗ anh.

Cậu cúi đầu, tầm mắt hai người đối diện nhau, khóe mắt Sở Trần hơi cong lên, cậu nở một nụ cười, chậm rãi nghiêng người về phía trước, đủ thời gian cho Lệ Phần có cơ hội cự tuyệt nhưng Lệ Phần vẫn giữ im lặng.

Sở Trần hôn nhẹ một cái lên môi Lệ Phần rồi nói: “Em chờ anh mang tin tốt trở về.”

“Ừ.” Lệ Phần nhẹ nhàng đáp lại.

Thẩm Du nhìn hai người, mỉm cười ra vẻ hiểu ý bèn đẩy Lệ Duệ Đạt đi trước.

Sở Trần nói: “Phải rồi, còn một chuyện em quên nói cho anh biết.”

Lệ Nhiên: “Chuyện gì?”

Sở Trần: “Em thấy anh trai của anh phiền phức quá, em cũng không muốn anh ấy sống ở đây nữa. Anh trai đã đồng ý rồi, anh ấy nói mấy hôm nữa sẽ dọn ra ngoài nhưng em vẫn chưa thấy anh ấy đến nhà dọn đồ đi.”

Lệ Phần: “…”

Lệ Phần nhìn Sở Trần bằng ánh mắt kỳ quái.

Tại sao Sở Trần lại đột nhiên nhắc tới Lệ Phần vào lúc này?

Lệ Phần chợt cảm thấy lời nói dối “hai anh em sinh đôi” của hai người họ đã bị Sở Trần biết rồi, nhưng ngẫm lại thì Sở Trần không coi anh thành “anh trai” mà vẫn tiếp tục đối xử với anh giống như với Lệ Nhiên.

Nhìn dáng vẻ của Sở Trần không giống như đã biết hết tất cả rồi.

Hơn nữa vừa nãy cậu ấy còn hôn mình nữa mà.

Lệ Phần nhìn Sở Trần, vẻ mặt của cậu rất bình tĩnh, thoải mái mặc cho anh nhìn mình.

Một lúc sau, thấy Lệ Phần không nói lời nào, Sở Trần nũng nịu nói: “Sao vậy? Có phải anh cảm thấy em ích kỷ lắm đúng không, ngay cả anh trai của anh cũng không cho ở chung?”

Lệ Phần không lên tiếng, bởi vì anh cảm thấy sau đó Sở Trần sẽ thốt ra một câu kỳ quái nào đó.

Quả nhiên sau đó Sở Trần nói tiếp: “Nhưng anh trai của anh nhìn đáng sợ lắm. Lỡ đâu anh ấy nhân lúc anh không có ở nhà mà làm gì em…”

“Được rồi.”

Trong mắt Lệ Phần đầy vẻ thù địch, nhưng nghĩ tới việc thân phận hiện tại của mình là “Lệ Nhiên” nên không thể nói ra những lời nói lạnh nhạt với Sở Trần được, chỉ có thể ngắt lời: “Anh phải đi kiểm tra sức khỏe rồi, không nói chuyện với em nữa.”

Lệ Phần điều khiển xe lăn nhanh chóng rời đi.

Sở Trần đứng phía sau, cúi người cười sặc sụa.

Sau khi tiễn ba người ra khỏi nhà, một mình Sở Trần quay vào trong nhà, định chuẩn bị làm cơm trưa thì nhận được tin nhắn của Sở Nguy Vân.

Sở Nguy Vân: “Vẫn là em trai con lợi hại, nó mới nói mấy câu đã khiến người nhà họ Sở chấp nhận Du Nhiễm rồi! Sau này mọi người chính là người một nhà! Đúng rồi, đầu bếp con thuê nấu cơm cho Phong Như Vân có ngon không? Ba muốn tìm một đầu bếp đến nhà mình để tổ chức một bữa tiệc ăn mừng! Đến lúc đó con nhớ dẫn Hoắc Lăng đến đấy.”

Dẫn Hoắc Lăng đi ăn tiệc?

Sở Trần nhíu mày trả lời lại: “Chắc khó đấy, có lẽ Hoắc Lăng sẽ không đến đâu.”

Sở Nguy Vân lập tức gửi tin nhắn tới: “Sao Hoắc Lăng lại không đến? Con cứ lựa lời nói chuyện với nó thử xem. Hay Hoắc Lăng không thích con nên mới không đến? Con nhất định phải đưa Hoắc Lăng đến nhà họ Sở, ba yêu cầu như vậy cũng muốn tốt cho con thôi. Mấy ngày nay đám già cổ hũ trong nhà xem xong được các tin đồn về con đều nói con là đồ bỏ đi, ngay cả một chút chuyện này cũng giải quyết không xong, chọc cho ba tức điên lên. Cho nên con phải đưa Hoắc Lăng đến nhà họ Sở để cho đám già kia biết con là người có thể làm được chuyện lớn.”

À.

Mấy lời này đúng là có tính công kích và hấp dẫn hơn lúc trước rồi đấy.

Có tiến bộ.

Ánh mắt Sở Trần hiện lên vẻ hứng thú.

Cậu rất có hứng thú đối với chuyện tình tay ba của Sở Trú, Du Nhiễm và Sở Nguy Vân, cậu cũng muốn đến hóng drama lắm nhưng bởi vì có điều kiện phải dẫn theo Hoắc Lăng nên Sở Trần hết hứng rồi.

Cậu thật sự có mệnh xung khắc với Hoắc Lăng.

Sở Trần dứt khoát không thèm trả lời Sở Nguy Vân, tắt vòng tay tiếp tục nấu cơm.

Nhà họ Sở.

Sở Trú nhìn Sở Nguy Vân: “Anh con nói thế nào?”

Sở Nguy Vân nhíu mày một cái: “Không thấy nó trả lời lại, có khi nào nó đi hỏi Hoắc Lăng rồi không?”

Sở Trú: “Chắc là vậy rồi.”

Hai người ngồi chờ một hồi lâu vẫn không thấy Sở Trần hồi âm, Sở Nguy Vân không còn kiên nhẫn nữa bèn gọi thẳng cho Sở Trần: “Bên con nói chuyện thế nào rồi?”

Sở Trần nghi ngờ hỏi: “Nói chuyện gì?”

Sở Nguy Vân nhíu mày: “Đương nhiên là chuyện ba vừa nói với con đó! Rốt cuộc Hoắc Lăng có đến hay không?”

“Đương nhiên là… không rồi.”

Sở Trần tỉnh bơ nói: “Ngày mai là ngày lành của ba và dì Du Nhiễm, nếu con dẫn theo Hoắc Lăng đến nhà họ Sở thì không thích hợp lắm đâu.”

“Có gì mà không thích hợp hả?” Sở Nguy Vân lo lắng hỏi.

Lần trước ông ta muốn mượn chuyện kết hôn của Sở Trần với nhà, nhưng bởi vì xảy ra chuyện của Du Nhiễm nên thằng nhóc Sở Trần này chuồn mất tiêu.

Lần này khó khăn lắm Sở Nguy Vân mới tìm được một lý do, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua.

Đang suy nghĩ miên man thì nghe Sở Trần giải thích: “Mẹ của Hoắc Lăng là Phong Như Vân, mà Phong Như Vân lại là bạn thân của mẹ con. Người mà nhà họ Hoắc ghét nhất chính là ba, bây giờ ba cưới vợ mới, chính là đang nhắc nhở bọn họ ba lại phản bội mẹ con một lần nữa. Ba còn muốn mời bọn họ đến tham dự hôn lễ của ba, không phải ba muốn chọc giận người nhà họ Hoắc đấy chứ?”

Sở Nguy Vân trợn to mắt: “Giản Đại đã mất bao nhiêu năm nay rồi mà ba không được phép cưới vợ mới hả?”

Sở Trần cười lạnh một tiếng: “Đúng, ba có thể cưới vợ mới. Thế ba có thể giải thích Sở Trú chui ra từ đâu không? Hay ba nói cho con biết đi, ngày mai Sở Trú có xuất hiện không?”

Sở Trú đột nhiên bị nhắc tới chợt giật mình: “Ba…”

Sở Nguy Vân nhìn cậu ta một cái, ánh mắt trấn an.

Sở Trú là đứa con trai đáng tự hào nhất của Sở Nguy Vân, tại sao có thể không có mặt trong bữa tiệc chứ?

Sở Nguy Vân: “Tao thấy bây giờ mày đang cố tình gây sự thì có…”

Sở Trần thẳng thừng ngắt lời: “Ai là người cố tình gây sự hả? Trước khi làm việc gì nhớ động não trước một chút đi, nếu không sư dùng sẽ uổng phí cho bộ não của ông đấy. Sorry, có khi vốn dĩ ông đã không có não rồi.”

Sở Trần nói xong lập tức cúp điện thoại.

Sở Nguy Vân tức muốn điên lên.

Thằng ranh Sở Trần này đúng là quá đáng mà!

Quả thực thông minh hơn nhiều so với trước đây nhưng thái độ với người lớn kiểu gì thế?

Sở Nguy Vân nhìn Sở Trú đang ngồi bên cạnh.

Vừa nghĩ tới việc Sở Trú bị cười nhạo, Sở Nguy Vân không khỏi bực bội, giận cá chém thớt nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Bữa tiệc ngày mai, những gì ba đã giao cho mày đã làm xong hết chưa?”

Sở Trú ngoan ngoãn nói: “Con đã thuê đầu bếp, nguyên liệu cũng đã đặt xong hết rồi, chỉ cần chờ mở tiệc thôi. Ba đừng tức giận quá, chắc anh con bị Hoắc Lăng từ chối nên mới nói chuyện không nể mặt ai như thế.”

Sở Trú nói chuyện rất tế nhị.

Sắc mặt của Sở Nguy Vân khá hơn một chút: “Nếu nó mà được một nửa của con thì tốt biết bao.”

Sở Trú cười: “Ba yên tâm đi, chắc sau này anh sẽ hiểu chuyện hơn thôi.”

Sau này sẽ hiểu chuyện hơn?

Đợi thêm mấy trăm năm nữa cũng không biết có đợi được không.

Sở Nguy Vân định mắng Sở Trần thêm mấy câu nữa thì đột nhiên nhìn thấy dưới cổ áo của Sở Trú có vài vết đỏ, ông ta rất bất ngờ nhưng sau đó nhanh chóng hiểu ra vấn đề, bật cười ha hả: “Ha ha ha, không ngờ Tiểu Trú nhà chúng ta đã bắt đầu biết nói chuyện yêu đương rồi. Là nam hay nữ vậy? Lúc nào con định dẫn người về ra mắt với ba đây?”

Sở Trú đưa tay lên che cổ áo đi.

Cậu ta chợt nghĩ đến điều gì đó, ngại ngùng cười nói: “Đợi thêm một thời gian nữa con sẽ dẫn người đến gặp ba.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN