Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật


Chương 27


Sáng hôm sau, một mình Sở Trần thức dậy trên chiếc giường lớn mềm mại, không nhìn thấy Lệ Phần đâu.

Có điều không cần nghĩ cũng biết tối hôm qua cậu đạp người ta xuống giường, còn mình thì ngủ thoải mái, với cái tính của Lệ Phần, không lập tức nổi điên lên mắng chửi cậu đã tốt lắm rồi. Làm sao có thể tiếp tục nằm trở lại giường, giả bộ như không có chuyện gì được?

Cũng không biết lúc nào Lệ Nhiên mới trở về nữa.

Cậu bắt đầu nhớ nhung vòng tay của Lệ Nhiên rồi.

Sở Trần uể oải ngáp một cái, đứng dậy đi rửa mặt.

Lúc đi xuống lầu, Sở Trần thấy Lệ Phần đứng dưới cửa nhà, cả người đằng đằng sát khí.

Hai người nhìn nhau, Lệ Phần cười lạnh một tiếng, giọng điệu quái dị nói: “Chào buổi sáng, em dâu.”

Có tinh thần như vậy sao?

Còn chủ động chào hỏi nữa?

Xem ra đêm qua ngủ trên ghế sôpha cũng ổn đấy chứ!

Sở Trần khẽ cười một tiếng: “Chào buổi sáng. Nhưng tại sao hôm nay anh lại đến đây vậy? Anh đến dọn đồ chuẩn bị rời đi sao?”

Tuy Sở Trần hỏi như vậy nhưng thật ra trong lòng cậu cũng biết.

Hôm qua Lệ Nhiên đột ngột biến thành Lệ Phần xuất hiện trước mặt cậu, sau đó vẫn luôn đi cùng hai người Thẩm Du, trên đường không có cơ hội nào tách ra nên chỉ đành tạm thời đóng giả làm Lệ Nhiên.

Bây giờ đã một đêm trôi qua, Lệ Phần lập tức trở về thân phận của mình.

Nếu đã như thế…

Lệ Phần ngồi trên ghế sôpha đợi Sở Trần, vừa thấy người đã bắt đầu châm chọc khiêu khích, hiển nhiên muốn báo thù chuyện ngày hôm qua đây mà.

Vừa nghe từ “lại” phát ra từ miệng của Sở Trần, Lệ Phần lập tức cảm thấy mình bị chế giễu, lạnh lùng nói: “Còn không phải nghe nói chứng bệnh bạo loạn tinh thần của em trai tôi đã có chuyển biến tốt hay sao? Tôi cố ý tới đây thăm nó một chút. Thế nào? Giờ cậu định đuổi tôi đi à?”

“Sao em dám làm vậy.” Sở Trần chớp mắt: “Nhưng em trai của anh không có ở nhà.”

“Vậy tôi ngồi đây đợi em ấy về.” Lệ Phần nói.

Sở Trần mỉm cười nói: “Được, anh cứ thong thả đợi.”

Hai người cùng một cơ thể, coi như tôi thua!

“À đúng rồi.”

Sở Trần nói: “Hôm qua em có nhắc với Nhiên Nhiên chuyện anh chuyển nhà, Nhiên Nhiên cũng đã đồng ý rồi. Dù sao anh cũng ngồi đợi không, không làm gì chắc cũng thấy buồn chán lắm. Không ấy anh tranh thủ thu dọn đồ đạc rồi dọn đi sớm sớm đi. Em thích mặc đồ ngủ mà anh còn tiếp tục ở đây thì em ngại lắm.”

Lệ Phần: “???”

Ngày hôm qua khi Sở Trần hỏi vấn đề này rõ ràng anh không hề đồng ý!

Tại sao lại biến thành Lệ Nhiên đã đồng ý rồi?

Người này…

Trong miệng không có câu nào là lời thật lòng hay sao?

Sắc mặt Lệ Phần đột nhiên có chút khó coi.

Nhưng người có mặt lúc đó là “Lệ Nhiên” chứ không phải “Lệ Phần”, theo lý thì anh không hề hay biết đến chuyện này nên không thể tranh luận.

Lệ Phần định nói gì đó nhưng chợt khựng lại, trên trán nổi vài đường gân xanh.

Sở Trần cười thầm trong lòng.

Cậu cũng thử chống mắt lên coi người này còn có thể giả bộ tới khi nào mới chịu ngả bài với cậu.

Sở Trần coi Lệ Phần như không khí, đi thẳng vào nhà bếp, vừa làm món trứng hấp vừa gửi tin nhắn cho Thẩm Du.

Sở Trần: “Mẹ ơi, con có chuyện này muốn bàn bạc với ba mẹ một chút.”

Thẩm Du rất nhanh đã hồi âm: “Con muốn gặp mặt hay nói trực tiếp ở đây luôn?”

“Là chuyện của nhà họ Sở. Con thấy gặp mặt nói chuyện thì tốt hơn.”

“Được. Nhưng mà gần đây ba mẹ hơi bận, không rảnh qua chỗ con được. Buổi trưa hôm nào con có rảnh thì đến công ty gặp ba mẹ được không? Đợi lát nữa mẹ gửi địa chỉ cho con.”

“Vâng, làm phiền mẹ rồi ạ.”

“Không cần khách sáo với ba mẹ.”

Thẩm Du nhanh chóng gửi địa chỉ cho Sở Trần.

Bà tắt vòng tay, trầm ngâm nói cho Lệ Duệ Đạt biết chuyện này.

“Gần đây cục diện nhà họ Sở quá hỗn loạn. Sở Nguy Vân cưới được một người vợ mới cũng thôi đi, tôi còn nghe nói công ty nhà bọn họ đã xảy ra vấn đề, hình như không thể luân chuyển vốn được nữa. Ông nói coi tại sao Tiểu Trần lại đột nhiên nhắc tới chuyện này? Có phải muốn nhờ chúng ta giúp đỡ nhà họ Sở không?”

“Có khả năng là vậy.”

Lệ Duệ Đạt nhíu mày: “Dù sao cũng là người một nhà. Nếu bọn họ thật sự gặp khó khăn thì sao có thể không lo lắng cho được.”

Đương nhiên Thẩm Du cũng hiểu rõ đạo lý này.

Tuy quan hệ của Sở Trần với nhà họ Sở không được tốt cho lắm, nhưng làm gì có người nào lại trơ mắt đứng nhìn người thân của mình gặp chuyện mà không giúp đỡ gì.

“Tiểu Trần cái gì cũng tốt, không hiểu sao lại sinh ra ở nhà họ Sở.”

Thẩm Du thở dài một tiếng.

Bên ngoài vẫn luôn đồn đoán nhà họ Lệ sắp sụp đổ, nhưng thực tế nhà họ Lệ chỉ không có nhiều con cháu có sức mạnh tinh thần cấp bậc cao thôi, nhà họ Lệ rất giỏi trong lĩnh vực kinh doanh nên chưa bao giờ thiếu tiền.

Nhưng nhà họ Sở lại không giống như vậy.

Tuy nhà họ Sở có một người có sức mạnh tinh thần cấp A + là Sở Trú tọa trấn, nhưng địa vị trong quân đội của Sở Trú không khá khẩm là bao. Còn những người khác trong nhà họ Sở thì chẳng đâu vào đâu, chỉ là một đám dưa nứt táo vẹo. Sau khi người vợ thứ hai của Sở Nguy Vân qua đời, công ty nhà họ Sở cũng đã bắt đầu xuống dốc không phanh.

Còn chưa nói đến đám người thân họ hàng nhà họ Sở, người nào người nấy chỉ biết đặt quyền lợi của mình lên hàng đầu, không có người nào là dạng vừa.

Có thể nói, chỉ cần người có mắt nhìn đều không muốn dính vào vũng bùn nhà họ Sở.

Trên mạng còn đang đồn ầm lên Sở Trần sắp kết hôn với Hoắc Lăng, rõ ràng những tin tức đó do nhà họ Sở truyền ra ngoài, mục đích là để trèo lên cành cây nhà họ Hoắc.

“Đến lúc đó xem Tiểu Trần nói thế nào đã.” Lệ Duệ Đạt nói.

Thẩm Du gật đầu, không yên lòng dặn dò Lệ Duệ Đạt: “Được. Tôi thật sự rất thích Tiểu Trần, đến lúc đó nếu thằng bé thật sự nói giúp cho nhà họ Sở thì ông nhất định không được nhăn nhó. Chúng ta nhất định phải giúp Tiểu Trần, ông nhớ chưa?”

“…Biết rồi.”

Khi Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt đang thảo luận về vấn đề này thì Sở Trần đang ăn món trứng hấp.

Không biết đây là trứng của loài động vật nào nhưng khi chưng lên lại xuất hiện một lớp váng nổi lềnh bềnh trên mặt, mùi vị rất thơm ngon.

Canh trứng này không có màu vàng đặc trưng của trứng mà là màu trắng kem sữa, nhìn như pudding.

Khi đưa vào miệng gần như tan chảy ngay lập tức, hương thơm của trứng béo ngậy kích thích vị giác, không thêm đường nhưng mùi vị vẫn rất đậm đà.

Lần trước Sở Trần từng làm thử món này một lần, sau khi ăn xong còn đến trung tâm thương mại mua hết hai mươi bảy quả trứng còn lại của người bán.

Bên kia Lệ Phần ngồi trên ghế sôpha, liên tục nhìn về phía Sở Trần.

Hôm qua anh đã được thưởng thức tay nghề nấu nướng của Sở Trần, sáng nay vừa cầm dịch dinh dưỡng uống một ngụm đã không khỏi nhăn mày ném đi. Bây giờ lại ngửi được mùi đồ ăn thơm phức, trong lòng Lệ Phần không khỏi suy nghĩ không biết Sở Trần lại làm món gì?

Nhưng quan hệ của Lệ Phần và Sở Trần không được tốt, bây giờ tuyệt đối không thể mở miệng chịu thua được.

Nghĩ đến thái độ lỗ mãng và lời nói lạnh lùng của Sở Trần, Lệ Phần mím chặt môi, ánh mắt đanh lại.

Ngay cả khi ở chung với Lệ Nhiên thì Sở Trần cũng hay nắng mưa thất thường.

Thật không hiểu nổi sao Lệ Nhiên có thể chịu đựng Sở Trần được.

Lệ Phần có chút buồn bực, không muốn nghĩ tới Sở Trần nữa bèn trực tiếp kết nối với mạng thần kinh, chuẩn bị đi thuộc hạ của mình dạy dỗ một trận.

Sở Trần vui vẻ ăn no bụng, đứng dậy thay một bộ quần áo mới, đi bộ tới tìm Hoắc Lăng ở cùng một khu với mình.

Thời gian một đêm đủ để Hoắc Lăng hối hận vì quyết định bốc đồng ngày hôm qua của mình.

Nhưng lời đã nói ra, Sở Trần cũng tìm đến tận cửa rồi, Hoắc Lăng không thể không cùng cậu đi đến nhà họ Sở. Hoắc Lăng làm theo lời Sở Trần thay một bộ vest có màu sắc tương tự với bộ vest của Sở Trần, hai người đóng giả thành tình nhân cùng nhau đi xem kịch hay.

Trong ngày vui hôm nay, Sở Nguy Vân đã mời đến rất nhiều người.

Nhà họ Sở đã ngồi kín chỗ, người nào người nấy trưng ra sắc mặt khó coi, hiển nhiên bọn họ vẫn không vừa mắt Du Nhiễm mà chỉ tạm thời được Sở Trú thuyết phục thành công, ngoài ra còn có đám bạn ăn chơi của Sở Nguy Vân.

Mọi người vừa nhìn thấy Hoắc Lăng thì hai mắt lập tức trợn trừng.

Người nắm quyền tương lai của nhà họ Hoắc… Hoắc Lăng cũng đến sao?

Còn đi theo Sở Trần đến đây?

Sở Trần này đúng là bản lĩnh thật, ngay cả Hoắc Lăng cũng có thể cưa đổ.

Mọi người kinh ngạc không thôi.

Nếu không xảy ra chuyện bắt gian ở khách sạn thì Hoắc Lăng và Sở Trần đã đính hôn thành công, chuyện hai người xuất hiện cùng nhau trong một dịp như thế này cũng chuyện bình thường, dù sao sau này hai người họ cũng trở thành vợ chồng.

Nhưng tất cả người có mặt ở đây đều biết ngày tổ chức đính hôn Sở Trần đã đột ngột mất tích, ngày hôm sau lại bị bắt gian tại trận trong khách sạn, Sở Trần chưa kết hôn đã cắm sừng Hoắc Lăng.

Vậy mà Hoắc Lăng vẫn biểu hiện thân mật với Sở Trần, như thể không hề quan tâm đến điều đó một chút nào.

Trời ạ!

Sở Trần đã sử dụng thủ đoạn gì vậy?

Một luồng cảm xúc phức tạp không thể giải thích được đột nhiên xuất hiện trong lòng mọi người, ánh mắt bọn họ nhìn Sở Trần cũng trở nên vi diệu.

Sở Trần mỉm cười, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt ghen tị hay thù địch của những người xung quanh.

Hoắc Lăng cũng không thèm để ý tới người nhà họ Sở.

Hai người vừa cùng nhau đi vào trong lập tức nhìn thấy Sở Nguy Vân ăn mặc một bộ vest màu xanh lá cùng Du Nhiễm đứng ở trung tâm bữa tiệc, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào.

Hoắc Lăng: “…”

Vẻ mặt của Hoắc Lăng đầy thâm ý, khóe miệng không khỏi cong lên, nghiêng đầu thì thầm với Sở Trần: “Cậu đối xử với ba mình thế hả?”

Sở Trần nhún vai một cái: “Ông ta không phải ba tôi, ông ta là kẻ thù của tôi! Hơn nữa anh đừng quên bộ đồ này là anh tặng cho Sở Nguy Vân, chẳng có liên quan gì đến tôi hết.”

Hoắc Lăng: “???”

Khốn nạn thật!

Lúc này Hoắc Lăng mới chợt nhận ra mưu đồ độc ác của Sở Trần, chờ sau này Sở Nguy Vân hiểu được ý nghĩa của từ đội nón xanh và chuyện Du Nhiễm gian díu với người khác thì cái nồi này sẽ được tính lên đầu mình.

Cái tên Sở Trần thâm độc này! Đúng là quỷ quyệt không ai sánh bằng!

Cậu ta vắt óc suy nghĩ sâu xa như vậy chỉ để đổ tội cho người khác.

Hoắc Lăng nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể tính sổ với Sở Trần trước mặt mọi người, đành nở một nụ cười dịu dàng ghé vào bên tai Sở Trần nói: “Cậu thật độc ác.”

Sở Trần cười tủm tỉm, không khỏi cảm thán nói: “Đúng vậy, tôi thật là độc ác. Tại sao lại có loại người độc ác như tôi nhỉ?”

Hoắc Lăng: “…”

Hoắc Lăng nghe Sở Trần nói vậy cũng không biết nên nói cái gì nữa, lại nhìn sắc mặt của Sở Trần không hề có một chút tức giận, giống như việc nói cậu “độc ác” là đang khen cậu vậy.

Hoắc Lăng dứt khoát chuyển sự chú ý của mình sang Du Nhiễm.

Du Nhiễm nhìn từ bên ngoài cũng trạc tuổi Sở Trần, cùng lắm chỉ mới tốt nghiệp. Gương mặt trắng nõn, nụ cười thuần khiết đáng yêu, lúc này Du Nhiễm đang đứng bên cạnh Sở Nguy Vân, nhìn không giống như vợ chồng mà càng giống cha con hơn, nhìn thế nào cũng thấy không tương xứng.

Nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Sở Nguy Vân của cô ta lại tràn đầy vẻ thâm tình.

Nếu không phải Sở Trần đã nói cho anh ta biết Du Nhiễm ngoại tình thì có khi Hoắc Lăng còn tưởng Du Nhiễm thật lòng thích Sở Nguy Vân.

“Chậc.” Sở Trần đột nhiên chậc lưỡi.

Hoắc Lăng: “Sao thế?”

Sở Trần: “Cái cô Du Nhiễm này, diễn xuất không được tốt cho lắm.”

Hoắc Lăng giật mình.

Anh ta nhìn Sở Trần, không tiếng động hỏi tại sao lại nói diễn xuất của Du Nhiễm không được tốt?

Hoắc Lăng không nhận ra điều gì cả.

Sở Trần giống như đã đoán trước Hoắc Lăng không hiểu mô tê gì, tốt bụng giải thích: “Anh nhìn đi, mặc dù Du Nhiễm mỉm cười ngọt ngào với Sở Nguy Vân nhưng nụ cười của cô ta nhìn rất cứng, vừa nhìn đã biết đây là nụ cười fake được tập luyện nhiều lần trước gương. Lúc nãy Sở Nguy Vân dang tay định ôm Du Nhiễm nhưng cô ta lại mượn cớ tránh né, hiển nhiên cô ta không muốn tiếp xúc thân thể với Sở Nguy Vân…”

Nói thật trước khi Sở Trần phân tích mấy chi tiết này thì Hoắc Lăng hoàn toàn không hề chú ý tới.

Tuy nhiên năng lực học tập của Hoắc Lăng rất giỏi, sau khi được Sở Trần chỉ điểm đã lập tức hiểu ra ngay.

Sở Trần cười hì hì nói: “Cưng vẫn còn non và xanh lắm, ráng theo anh đây học hỏi một vài chiêu phòng thân đi. Xét thấy dáng vẻ nghiêm túc học tập vừa rồi của cưng, đợi về nhà anh sẽ gửi cho cưng cuốn bí kíp “Nhận diện trà xanh”, đảm bảo cưng đọc xong có thể nhận ra trà xanh trong vòng một nốt nhạc. Không cần phải cảm ơn đâu.”

“Trà xanh” là cái quần què gì?

Hoắc Lăng không hiểu Sở Trần đang nói cái quái gì, nghiến răng phản bác: “Cậu dám xưng anh với tôi hả?”

Hệ tinh hà H-310.

Văn Gia Ngọc ngồi một mình trong phòng học, trước mặt đặt một quyển sách nhưng lại không đọc vào một chữ nào.

Cậu ta dùng ngón tay trắng nõn thon dài của mình gõ nhẹ một cái lên vòng tay thông minh.

Trên đó lập tức hiện thị tin tức mới nhất ở Vọng Thành, trong lịch sử tìm kiếm có thể nhìn thấy các từ khóa như: nhà họ Sở, Sở Trần, Sở Trần bị bắt gian ngủ cùng trai bao, Hoắc Lăng, nhà họ Hoắc, lời hứa hẹn thuở nhỏ của Hoắc Lăng và Sở Trần,…

Văn Gia Ngọc mấp máy môi.

Sở Trần không phải đối thủ của cậu ta, sau chuyện bắt gian tại khách sạn, bây giờ Sở Trần đã không còn địa vị gì trong lòng của Hoắc Lăng nên không cần tiếp tục để ý.

Văn Gia Ngọc đang định xóa hết lịch sử tìm kiếm thì đột nhiên một kết quả mới nhất hiện lên trên đầu.

Hoắc Lăng và Sở Trần tay trong tay xuất hiện tại nhà họ Sở, hai người có những cử chỉ thân mật, dự kiến sẽ kết hôn vào năm sau.

Bên dưới bắt đầu trần thuật hoàn cảnh của hai nhà Hoắc – Sở, kèm theo bức ảnh Hoắc Lăng và Sở Trần đứng cạnh nhau. Hoắc Lăng thân hình cao lớn mỉm cười dịu dàng, nghiêng đầu thì thầm bên tai Sở Trần.

– ——————-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN