Thuốc ức chế được chứng bạo loạn tinh thần?
Sở Trần nhíu mày, biểu cảm không hề lạc quan và vui mừng như Thẩm Du.
Cậu nhớ trong nguyên tác quả thực cũng có tồn tại loại thuốc này, cũng là một trong rất nhiều thành tựu của nhân vật thụ chính Văn Gia Ngọc.
Nhưng tiếng vang của thành tựu này ở Tinh Tế cũng không quá lớn, bởi vì tính ức chế của thuốc cực kỳ hạn hẹp, hơn nữa lúc thành quả cuối cùng của hạng mục được đưa ra đã là lúc Hoắc Lăng đi nghĩa vụ quân sự, cũng là chuyện một năm nữa mới xảy ra.
Tại sao tình tiết này lại đẩy lên trước nhỉ?
Sở Trần vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ.
Lệ Nhiên đã đến bên cạnh cậu.
Anh cũng nghe thấy hết những lời Thẩm Du nói, nhưng biểu cảm của anh lại giống với Sở Trần đều rất bình tĩnh chẳng chút gợn sóng.
Một mình Thẩm Du vui mừng khôn xiết, dường như bà đã nhìn thấy ngày con trai mình được điều trị khỏi bệnh, thấy cảnh mẹ con ôm chầm lấy nhau, vui mừng khóc lóc, nhưng bên kia màn hình cả Sở Trần và Lệ Nhiên đều rất điềm tĩnh.
Bà nhìn thấy vậy, những cảm xúc bùng nổ trong lòng như bị tạt nước lạnh, có hơi thấp thỏm hỏi: “Sao các con đều không vui thế?”
Sở Trần quay qua nhìn Lệ Nhiên.
Cậu vô thức nhích hai bước qua bên cạnh, vừa hay che đi Lệ Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, bên viện nghiên cứu khoa học đã công bố kết quả thực nghiệm lâm sàng chưa ạ? Ví dụ như khả năng ức chế của thuốc hoặc tác dụng phụ của thuốc?”
Thẩm Du ấp úng nói: “Cái này…”
Tin tức này đúng là của viện nghiên cứu khoa học truyền ra, nhưng cho tới hiện tại còn chưa công bố bất cứ thông số nào cụ thể.
“Viện nghiên cứu khoa học sẽ không nói dối đâu, nếu đã có loại thuốc như thế vậy chắc chắn đã nghiên cứu ra rồi.” Thẩm Du nói: “Cho dù mới nghiên cứu ra thuốc còn thiếu thực nghiệm lâm sàng nhưng Nhiên Nhiên cũng có thể thử xem sao. Mẹ hỏi họ rồi, càng dùng thuốc sớm càng tốt.”
Nói đến đây, giọng của bỗng Thẩm Du nhỏ dần.
Bà mím chặt môi.
Là một người mẹ, sao Thẩm Du có thể cam lòng để con trai của mình thành chuột bạch thí nghiệm thuốc chứ?
Nhưng chứng bạo loạn tinh thần có hạn chế tuổi thọ.
Nhiên Nhiên chỉ còn thời gian hai năm thôi, nhỡ may…
Nhỡ may thuốc thực sự có tác dụng, có thể kéo dài tuổi thọ cho Nhiên Nhiên thêm mấy năm, sau đó lại có người sáng chế ra được thuốc trị khỏi hoàn toàn chứng bạo loạn tinh thần này thì sao?
Cách suy nghĩ này của bà rất nực cười, chính bản thân Thẩm Du cũng biết rõ điều đó, nhưng bà không kiềm chế được kỳ vọng.
Sở Trần cũng hiểu được tâm trạng bây giờ của Thẩm Du, cậu dứt khoát nói: “Mẹ à, bây giờ con với Nhiên Nhiên đang ở ngoài chơi, nhưng cũng sắp xong rồi ạ, đợi lát nữa chúng con về gặp mẹ và ba nhé?”
“Được.” Thẩm Du gật đầu.
Sở Trần nói rõ ràng với Thẩm Du xong cũng ngắt liên lạc, cậu quay đầu nói với Lệ Nhiên: “Buổi tối chúng mình qua chỗ mẹ một chuyến.”
Lúc nói chuyện, Sở Trần cũng không ngẩng đầu, chỉ mải mê tìm kiếm tin tức trên vòng tay thông minh.
Quả nhiên, tin tức viện nghiên cứu tạo ra được thuốc ức chế chứng bạo loạn tâm thần đã truyền đi khắp Tinh Tế, những người trên hành tinh khác đều hân hoan phấn khởi chúc mừng sự kiện này.
Sở Trần mở tới danh sách những người tham gia nghiên cứu, tìm được tên của Văn Gia Ngọc ngay ở hàng đầu tiên.
Xem ra… cậu ta cũng cống hiến cho nghiên cứu này nhiều đấy.
“Thuốc không có tác dụng gì đâu.” Lệ Nhiên nói: “Trước khi anh quay lại Vọng Thành đã tìm người đến hỏi viện nghiên cứu rồi.
“Cũng chưa chắc mà, có thể thử xem.” Sở Trần đáp.
Nếu như thuốc này do người khác nghiên cứu ra chắc chắn sẽ không có tác dụng.
Thế nhưng, thuốc do thụ chính của truyện – Văn Gia Ngọc nghiên cứu ra, hào quang vai chính mà, chắc không đến nỗi chẳng có chút tác dụng nào chứ.
Sở Trần quay đầu nhìn Sở Du và Sở Dục ở nơi không xa.
Hai cậu trai kia còn chưa nhìn thấy thói đời ác độc, cùng lắm cũng chỉ quen thuộc mấy kiểu chơi bẩn của nhà họ Sở thôi nên trước mắt người đời đúng là loại đơn thuần dễ lừa. Cả hai đều không nghĩ nhiều, bây giờ đã bị dẫn dụ vào chơi ở khu tổ hợp giải trí.
Mới đầu chơi cũng kiếm được mấy khoản đâm ra mặt mũi ai nấy đều tưng bừng hưng phấn.
Hoắc Lăng ra tay làm việc, Sở Trần vẫn rất yên tâm.
Cậu không tiếp tục quan sát nữa mà ở cùng Lệ Nhiên. Sau khi đổi hết số phỉnh còn dư thành tiền mặt, cậu bèn đẩy Lệ Nhiên ra khỏi khu giải trí.
Hai người ngồi vào xe bay tiến về hướng nhà Thẩm Du.
Lệ Nhiên bỗng nhiên cất tiếng hỏi: “Hai người vừa rồi là con trai của bác cả và bác hai nhà em à?”
“Vâng.” Sở Trần trả lời.
Ngón tay Lệ Nhiên hơi động: “Là con cái nhà ai?”
“Em quên rồi.”
Sở Trần cười híp mắt: “Năm đó nhà họ Sở không ra gì nên lúc bác cả và bác hai em đi lấy chồng đều không phải gia tộc máu mặt nào, cũng chỉ là người bình thường hơi có chút tiền thôi. Sau này mẹ em lấy Sở Nguy Vân, nhà họ Sở mới hồi sinh. Bởi vì gia sản nên nhiều người đều đổi họ con mình thành họ Sở cả, hai đứa nó cũng thế. Chồng mấy cô không có tiếng nói gì đâu.”
Lệ Nhiên: “…”
Trước kia Lệ Nhiên cũng biết nhà họ Sở rất loạn nhưng cũng không ngờ lại loạn đến mức này.
Anh hơi khựng lại, cũng không còn biết nói tiếp thế nào.
Sở Trần tiện kể: “Hai đứa nó đều làm việc ở xí nghiệp gia đình nhà họ Sở, một đứa là kế toán.”
Lệ Nhiên ngạc nhiên nhìn Sở Trần.
Lập tức trong lòng anh có một ý nghĩ thành hình, vừa định nói sau này nếu Sở Trần có chuyện gì muốn giúp đỡ có thể trực tiếp nói với anh, nhưng còn chưa kịp nói ra đã cảm thấy lồng ngực quặn đau, tiếp ngay đó ý thức rơi vào trong bóng tối vô tận.
Người thay thế anh lại là Lệ Phần.
Sở Trần nói đúng đến điểm là dừng lại.
Lúc Lệ Phần đến, trên khuôn mặt cậu còn mang theo ý cười, đôi mắt xinh đẹp như chứa đựng sao sớm long lanh, vừa quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn minh, cậu nhướng mày hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
Lệ Phần thu lại tầm mắt: “Không có gì.”
Sở Trần nghĩ ngợi một lát, hỏi: “Tại tính cách của em dọa anh sợ à?”
Dọa sợ?
Cái từ này khiến cho Lệ Phần không nhịn được mà phì cười.
Giữa trán anh lại để lộ ra chút thần sắc phô trương.
Quân đoàn Phần Diệm do một tay Lệ Phần và Lệ Nhiên xây dựng lên.
Từ ba năm trước, quân đoàn đã bị quân liên minh định nghĩa là tổ chức khủng bố, tất cả mọi người đều ghét bỏ không thể dùng mồi lửa mà tiêu diệt hang ổ Phần Diệm. Nhưng Phần Diệm vẫn cứ vững vàng từng bước trở nên lớn mạnh, hiện nay quân đoàn này đã trở thành thế lực tồn tại mà quân liên minh không dám đối diện trực tiếp.
Với thân phận là lão đại của quân đoàn, cũng chính là nòng cốt của Phần Diệm, quả thực chưa có cái gì có thể dễ dàng dọa sợ được Lệ Phần.
Sở Trần hỏi như thế cũng quá xem thường anh.
Nhưng Lệ Phần cũng rất tò mò muốn biết lúc trước Lệ Nhiên và Sở Trần đang nói chuyện gì.
Đương nhiên là anh chẳng ngốc đến mức hỏi trực tiếp rồi, nghĩ lại dáng vẻ lúc bình thường của Lệ Nhiên, anh thản nhiên như không hỏi ngược lại: “Em cảm thấy chỗ nào của em dọa người?”
Chỗ nào dọa người?
Sở Trần nheo mắt nhìn Lệ Phần.
Cậu thấy trong mắt người đàn ông trước mặt có giấu tia sắc bén, khí chất trên người cũng hoàn toàn mang theo vẻ kiêu ngạo, trong lòng bèn âm thầm hừ nhẹ.
Cứ diễn đi.
Tôi cho anh diễn.
Sở Trần đột nhiên tiến lại gần, áp luôn môi hôn Lệ Phần, cái lưỡi linh động cũng tìm khe chui vào khoang miệng.
Lệ Phần chẳng kịp chuẩn bị, vô thức muốn đẩy Sở Trần ra nhưng lại sợ cậu phát hiện ra điều bất thường nên chỉ đành kìm nén cơn giận, giả vờ như mình là Lệ Nhiên, hờ hững đáp lại Sở Trần.
Anh không vui thầm nghĩ, cái người này trong đầu chỉ có hôn thôi à? Hơn nữa lần nào cũng chẳng có báo trước, cứ muốn hôn là hôn luôn.
Chẳng biết rốt cuộc sao mà Lệ Nhiên có thể chịu đựng được cậu?
“Chồng ơi…”
Lệ Phần bỗng nghe được tiếng nỉ non bên tai của Sở Trần.
“Ừ.” Anh lên tiếng, trong lòng âm thầm nghĩ tiếng gọi “chồng” này của Sở Trần cũng hay ra phết.
Quả thật giọng nói của Sở Trần cũng khá hay, chất giọng của cậu rất thanh thoát.
Nhưng lúc này cậu lại cố ý đè thấp giọng giống như vừa gặp phải chuyện gì ấm ức lắm, cánh tay vòng chặt qua cổ Lệ Phần, nói: “Em cũng là vì muốn sống thế giới hai người của chúng mình mới đuổi anh trai đi thôi, rõ ràng lúc trước anh cũng đồng ý rồi mà sao bây giờ còn hỏi ngược lại em thế, anh làm trái tim em khó chịu lắm… lẽ nào anh đổi ý rồi à?”
Lệ Phần nhướng mày.
Thì ra là Lệ Nhiên và Sở Trần đang nói đến chuyện của anh.
Chẳng trách cậu ta lại hỏi như thế.
Hơn nữa… trong lòng Sở Trần không vui?
Thế thì anh lại vui phải biết.
Lệ Phần cố tình nói: “Lệ Phần cũng đâu dễ dàng gì.”
“Thế em thì dễ dàng à?”
Giọng nói của Sở Trần lập tức nâng cao hơn một chút, ấm ức: “Anh… cũng không phải tại anh hết à? Ai bảo anh không biết tiết chế như thế, ở khắp mọi nơi trong nhà… ấy ấy với em, anh trai mà ở nhà nhỡ may để anh ấy bắt gặp, thì em cũng chẳng muốn sống nữa.”
Lệ Phần: “?”
Cái gì?
Cái gì cơ?
Lệ Phần hoàn toàn không ngờ giữa mình và Sở Trần sẽ có kiểu đối thoại như thế này.
Lệ Nhiên lại là người như thế ư?
Lệ Nhiên mới là nhân cách chủ của cơ thể.
Lệ Phần chỉ là nhân cách phụ nên ký ức không giống với nhân cách chủ, cách hiểu của anh với Lệ Nhiên đều hoàn toàn dựa vào miêu tả của ba mẹ và những người xung quanh, những biểu cảm nhỏ khi ngày thường anh tiếp xúc với thuộc hạ, cùng với những lần nói chuyện của hai người với xác suất cực kỳ nhỏ.
Trong ấn tượng và suy nghĩ của anh, Lệ Nhiên vẫn luôn là một người lạnh nhạt, hờ hững, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng vẫn bình tĩnh đối mặt.
Đáng lẽ ra, một người như vậy dù là phương diện nào cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi, nhưng hóa ra không phải à.
Không ngờ Lệ Nhiên lại là người nhiệt tình như lửa thế này!
Vậy vấn đề là…
Lúc anh giả dạng là Lệ Nhiên, lẽ nào cũng phải làm như thế?
Vốn là người tiến lùi quả quyết, cho dù có đối mặt với sống chết cũng lạnh lùng không chớp mắt như Lệ Phần lại đang lần đầu tiên phải do dự.
Lúc trước khi biết Sở Trần và Lệ Nhiên “thân mật”, Lệ Phần đã cảm thấy cả người khó chịu rồi. Tùy rằng đây là cơ thể của Lệ Nhiên nhưng cũng đồng thời là cơ thể của anh.
Anh không thể chấp nhận được chuyện này.
Lệ Phần cũng biết cách nghĩ như thế của mình không đúng, cho nên khi quay lại không gian ý thức anh cố xây dựng tâm lý cho mình, khó khăn lắm mới tiếp nhận được sự thực, vậy mà bây giờ lại phải đối mặt với vấn đề mới!
Con người Sở Trần này…
Đúng là cái loại hồ ly tinh!
Quá quyến rũ!
Vừa đúng lúc vòng tay vang lên, suy nghĩ của Lệ Phần quay trở lại, anh nâng tay ấn vào tin tức đồng thời mở trạng thái bảo vệ, như thế Sở Trần sẽ không nhìn thấy nội dung nói chuyện của anh nữa.
Là tin tức do thuộc hạ của anh gửi tới.
Đoản: “Sếp, người mà anh dặn để ý lúc trước có tin rồi.”
Phần: “Nói.”
Đoản: “Mục tiêu Sư Hạo Ngôn hôm nay đi vào khách sạn với Văn Gia Ngọc, cũng đã chụp được đoạn phim bằng chứng của hai người họ rồi.”
Phần: “Ừ.”
Lệ Phần gõ xong tin nhắn lại nghĩ tới chuyện khác.
Phần: “Sư Hạo Ngôn là cái người lên kế hoạch hãm hại Sở Trần khiến cho cậu ta ngủ một đêm với trai bao đấy hả?”
Đoản: “Vâng.”
Đoản bổ sung nói: “Người đó không dám động vào anh dâu nên anh dâu vẫn còn trong sạch ạ.”
Lệ Phần bất mãn nghĩ, cho dù chưa làm gì thì cũng có khác gì đâu?
Thân phận của Sở Trần là người mà mày cũng dám ra tay à?
“Tìm người chặt cánh tay của Sư Hạo Ngôn đi. Giải quyết gọn gàng chút đừng để người ta bắt được thóp.”
…
Chuyện bên lề:
Lệ Phần: Mình làm vậy cũng chủ vì nghĩ cho nhân cách chủ thôi.
Sư Hạo Ngôn:???