Cho dù cậu ta có không thích nhìn sắc mặt người khác hơn đi nữa cũng biết mình vừa mới nói sai.
Nhưng xin lỗi thì không thể xin lỗi được.
Trong lòng Sở Du hết sức oán hận Sở Trần khi nói chuyện này cho Sở Nguy Vân biết, làm ầm ĩ tới mức người nhà họ Sở đều tới đây xem cậu ta bẽ mặt, còn bị gặng hỏi trước mặt mọi người khiến cậu ta mất hết thể diện, cho nên cuối cùng chỉ cúi đầu dịch sang bên cạnh, không dám mở miệng nói lời nào.
Sở Trần thấy vậy cũng không để ý, cười híp mắt chào hỏi những họ hàng ở đây rồi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Trong mắt cậu hiện lên vẻ hứng thú, chuẩn bị thưởng thức trò hề đặc sắc.
Sở Nguy Vân là gia chủ nên ngồi trên chỗ cao nhất, sắc mặt ông ta lạnh lùng, nhưng trong lòng lại rất vừa lòng với hành động của Sở Trần.
Trước đây ông ta vẫn luôn cảm thấy Sở Trần không hiểu chuyện, nhưng bây giờ xem ra Sở Trần còn ngoan hơn nhiều so với Sở Dục và Sở Du!
Người nhà họ Sở ở đây đều có mắt, chắc chắn có thể nhìn ra sự đối lập giữa Sở Du và Sở Trần.
Một người than trời trách đất, bản thân làm sai còn không biết ăn năn hối cải, ngược lại còn trách móc người khác vạch trần chuyện này, không biết giáo dưỡng được dạy từ nhỏ đã ném đi đâu rồi.
Thái độ một người khác lại không kiêu không ngạo, hoàn toàn không so đo với người em trai như Sở Du, chào hỏi người trong nhà xong liền tìm một vị trí ngồi trong góc, không lấy lòng bất kỳ ai.
Đẳng cấp giữa hai người khác nhau một trời một vực.
Càng đừng nói tới chuyện số tiền trong tài khoản của công ty không cánh mà bay là do Sở Trần phát hiện ra đầu tiên.
Sở Trần xuất sắc như vậy, chính là đứa con trai của ông ta.
Mà không bao lâu nữa Sở Trần sẽ gả cho Hoắc Lăng…
Nghĩ tới đây, Sở Nguy Vân hứng khởi vô cùng, ông ta ưỡn lồng ngực trừng Sở Du một cái, bày ra khí thế của gia chủ, trầm giọng nói: “Nếu người đã tới đông đủ rồi thì nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Những họ hàng tới đây tối nay chưa nhận được tin tức gì cả.
Trước đó bị gọi tới còn tưởng rằng Sở Nguy Vân muốn chỉnh đốn chuyện gì đó, nhưng bây giờ xem ra có lẽ không phải.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Sở Dục và Sở Du.
Nhưng hai người này chẳng ai nói tiếng nào, không ai muốn làm kẻ đầu têu trong chuyện này.
Sở Nguy Vân dứt khoát nói: “Sở Dục, cháu nói đi.”
Sở Dục bị gọi tên, trong mắt lóe lên vẻ bực bội.
Trong lòng cậu ta không bình tĩnh nổi.
Rõ ràng những người kia đều do Sở Du quen biết trước, sau này mới kéo cậu ta đi làm quen.
Bây giờ Sở Du lại chẳng nói chẳng rằng, muốn để cậu ta tiếp tục đội nồi thay sao?
Sở Dục không khỏi nhớ lại lúc ở quán bar, Sở Du cũng hành động tương tự khiến cậu ta bị người khác làm mất thể diện, trong lòng càng thêm không vui.
Cậu ta vô thức liếc nhìn mẹ mình một cái, nhưng chỉ trong chốc lát đã thu hồi tầm mắt.
Sở Dục rũ mắt xuống, ngoan ngoãn nói: “Chuyện là thế này ạ, thời gian trước em trai tới tìm cháu, nói rằng em ấy mới quen được một vài người bạn nên muốn mời cháu cùng đi chơi. Đúng lúc cháu rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đồng ý đi chơi chung rồi quen biết mấy người kia. Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau đi hát hò, đều là kiểu xã giao rất bình thường. Sau này có một người trong đó nói rằng có cách kiếm tiền nhanh, còn đưa tài khoản của cậu ta cho chúng cháu xem, khi cháu hỏi thì cậu ta nói rằng số tiền này cậu ta kiếm được nhờ đánh bạc…”
“Đánh bạc?”
Bác cả trừng to mắt: “Con tới chỗ như vậy ư?”
Rõ ràng bà ta rất tức giận, chưa nghe hết lời tiếp theo của Sở Dục đã ném thẳng chén trà trong tay đập mạnh lên người Sở Dục.
Cơ thể Sở Dục run lên, cố gắng chịu đựng không trốn tránh.
Giọng nói cậu ta run rẩy: “Mẹ, con biết sai rồi. Nhưng mẹ cũng biết đấy, con không có hứng thú với đánh bạc, từ nhỏ tới lớn chưa từng tới chỗ đó bao giờ. Khi đó Sở Du nói đi xem thử cũng không mất mát gì, không phải Sở Trần cũng đi hay sao.”
Sở Trần đột nhiên bị vạ lây bèn chớp mắt, mỉm cười với những tầm mắt xung quanh đột nhiên nhìn sang đây.
Thái độ vô cùng thân thiện.
Trên mặt những người kia có chút khác thường, nhưng rất nhanh đã chuyển sự chú ý đi.
“Lúc đó con và Sở Du nghĩ rằng sòng bạc không có quyền bắt ép bọn con phải tiêu tiền, trong tay bọn con có một chút tiền, chỉ cần dừng tay kịp thời là được, cho nên mới đi cùng với mấy người kia.”
Sở Du đứng bên cạnh Sở Dục há miệng.
Lời Sở Dục nói tuy rằng đều là sự thật, nhưng mỗi lần Sở Dục nói chuyện, giọng điệu luôn vô thức nhấn mạnh tên của Sở Du khiến Sở Du cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ.
Sắc mặt bác hai đã vô cùng khó coi: “Sở Dục, cháu nói như vậy chẳng có nghĩa gì cả, khi đó…”
“Để Sở Dục nói.”
Sở Nguy Vân ngắt lời bác hai.
Sắc mặt bác hai xanh mét.
Bà ta hung hăng trừng Sở Nguy Vân một cái, rồi lại quay qua trừng thằng con trai không làm được tích sự gì của mình.
Trước đó khi Sở Nguy Vân hỏi đã xảy ra chuyện gì, đáng lẽ Sở Du nên chủ động đứng ra nói mới phải!
Cho dù không đứng ra nói thì cũng phải ở một bên thêm mắm dặm muối, sẵn tiện nhắc nhở mọi người biết trong chuyện này không phải do một mình mình gây ra.
Bác hai ra hiệu cho Sở Du, đáng tiếc là Sở Du không hề nhìn bác hai.
Bác hai thấy mà tức giận không thôi.
Sở Dục nói: “Trước khi đi sòng bạc, thật sự chúng con chỉ nghĩ rằng chơi một chút thôi, nhưng ngày hôm đó tỉ lệ thắng rất kì lạ, cứ thắng mãi không ngừng. Không chỉ một mình bọn con mà những người đánh bạc khác đều thắng đậm, thậm chí tiền mà bọn họ bỏ ra còn nhiều hơn bọn con. Bởi vì thắng thực sự quá nhiều, tiền có được quá thuận lợi, cho nên chúng con cũng trở nên to gan hơn.”
“Thắng mãi không ngừng?” Bác cả cất lời hỏi.
“Vâng.”
Sở Dục nhỏ giọng nói: “Cũng bởi vì thắng quá dễ dàng mới khiến chúng con có cảm giác tuyệt đối sẽ không thua. Vừa có suy nghĩ như vậy xong thì đột nhiên bắt đầu có thua có thắng, cuối cùng càng ngày thua càng nhiều, gần như không thể thắng nổi nữa.”
Con người lúc đánh bạc đều sẽ có tâm lí tức giận.
Thắng rồi sẽ muốn thắng càng nhiều hơn, mỗi lần đều nói đây là lần cuối cùng, nhưng khi nhìn thấy thắng được tiền thì sẽ không nhịn nổi mà có lần tiếp theo.
Mà một khi đã thua rồi thì sẽ không chấp nhận kết quả này, quyết tâm muốn thắng lại số tiền đã thua. Bọn họ thường cho rằng vận may của mình cho dù có tệ cũng chỉ tệ trong lúc nhất thời thôi, không thể nào xui xẻo mãi được.
Chỉ cần cho bọn họ cơ hội trở mình, bọn họ nhất định sẽ kiếm lại tất cả số tiền đã thua trước đó.
Chỉ cần một lần thôi là đủ.
Nhưng tiền của đa số mọi người đều không chống đỡ được tới lúc cuối cùng.
“Bọn họ rất trượng nghĩa, đồng ý cho bọn con vay tiền.” Giọng Sở Dục ỉu xìu, trên mặt nóng bừng.
Kể lại chuyện đã xảy ra trước mặt nhiều người như vậy, Sở Dục càng cảm nhận sâu sắc rằng hành động lúc đó ngu ngốc tới nhường nào, nhưng lúc ấy cậu ta đã chìm đắm vào trong cảm xúc thắng thua, căn bản không thể suy nghĩ được nhiều như vậy.
Sở Du là một người dễ bị cảm xúc tác động, dễ nóng đầu hành động bốc đồng, hai người đều có chung một mục tiêu, thế là lập tức quyết định đi vay tiền.
“Không chỉ bọn con, còn có mấy người khác cũng vay tiền người kia. Sau này con nghĩ lại, cảm thấy rất có thể bọn họ là cùng một hội.”
Mới đầu vay không nhiều, sau đó vì muốn thắng mà vay càng ngày càng nhiều, hôm sau bắt đầu tính tiền lời cộng thêm lãi suất. Giấy trắng mực đen rõ ràng, lãi suất lại đúng lúc dừng ngay mức giới hạn của pháp luật, Sở Dục và Sở Du nhìn hết thảy chuyện đã xảy ra mà tê dại cả người.
Sở Dục ấp úng nói: “Khi đó cũng đã tối quá rồi, hai người bọn con cũng rất buồn ngủ, hơn nữa còn tự nhận có quan hệ không tệ với mấy người kia, thế là dứt khoát lên tầng nghỉ ngơi một đêm cùng bọn họ. Sáng hôm sau tỉnh lại, con và Sở Du bị trói ở đầu giường, một người trực tiếp khiêng đại pháo nhắm vào bọn con, còn nói không đưa tiền sẽ bắn. Con và Sở Du không còn cách nào mới lấy tiền trong tài khoản của công ty…”
Lời còn lại, gần như không cần phải nói nữa.
Khóe miệng Sở Trần khẽ cong lên, ý cười nhàn nhạt.
Sở Trần nhìn xung quanh.
Bác cả và bác hai nghe con trai nhà mình suýt chút nữa đã đi chầu trời thì bị dọa cho tái mặt, sau đó cảm giác thoát được kiếp nạn, còn những người khác thì vẫn thản nhiên như thường, dáng vẻ chuyện không liên quan gì tới mình.
Thậm chí còn có người nói: “Tôi thấy mấy người kia chỉ hăm dọa để các cậu trả tiền thôi. Các cậu nhát như thỏ đế, chỉ mới thù doạ một chút thôi đã không chịu nổi, nếu các cậu mạnh mẽ hơn thì có khi đã chẳng tốn một mớ tiền!”
“Đúng đó. Bây giờ là xã hội gì? Tên đó dám ra tay sẽ bị bắt ngồi tù ngay lập tức!”
“Các cậu trẻ người non dạ nên mới dễ dàng đưa tiền cho bọn chúng.”
“Bây giờ phải giải quyết thế nào đây?”
“Đưa bao nhiêu rồi?”
“Hình như tôi nghe nói khoảng 200 triệu? Nếu tôi không nhớ nhầm thì số tiền đó là tiền dùng để mua vật liệu xây dựng đúng không? Bọn nó đã cầm đi trả nợ, thế chuyện làm ăn của công ty phải tính sao đây? Cả một nhà chúng ta, lẽ nào cũng phải uống gió tây bắc với bọn nó sao?”
“200 triệu???”
Người có tính cách dễ kích động đã đứng bật dậy tức giận chửi mắng.
“Bây giờ còn có cái thể loại vì đánh bạc mà đẩy cả công ty vào luôn à? Đầu óc chúng mày bị chó ăn hết rồi hả?!”
“Ha ha, đây chính là con trai ngoan của mấy người đó! Khi đó mặc kệ phản đối, nhất quyết muốn đưa tụi nó quay về nhà họ Sở, còn thay đổi họ của con mình thành họ Sở, bà tưởng không ai biết tính toán trong lòng bà sao? Tôi nhổ vào! Bây giờ nhân lúc còn sớm sửa họ lại đi, sau đó lấy tiền ra cho tôi, nếu không mấy người đừng có mong được sống yên ổn!”
“Mấy người cút khỏi nhà họ Sở đi!”
Liên quan tới lợi ích của nhà họ Sở, cho dù những người ở đây bình thường có quan hệ không tệ với Sở Dục và Sở Du thì bây giờ cũng tuyệt đối không để yên.
Sở Dục đau khổ khóc lóc: “Cháu đã biết sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không dại dột như vậy nữa đâu…”
Bác cả bảo vệ Sở Dục, vẻ mặt thương tiếc, sau đấy chợt nhớ ra điều gì đó, tức giận quay sang nhìn Sở Du, to giọng hét lên: “Sở Du! Rốt cuộc mày quen mấy người kia ở đâu? Bây giờ đi đòi tiền về ngay!”
Đúng đấy.
Những người kia do Sở Du quen biết trước mà.
Nhỡ đâu có thể tìm được bọn họ, biết đâu có thể đòi lại tiền thì sao?
Sự chú ý của mọi người lập tức đổ dồn lên người Sở Du, tất cả mọi người đang đợi câu trả lời của cậu ta.
Sở Du sững sờ: “Cháu… cháu quen bọn họ trên mạng, cháu không biết bọn họ là người ở đâu.”
Hô hấp Sở Dục nghẹn lại: “Không đúng, không phải cậu nói với tôi là cậu với bọn họ là bạn thân sao? Tôi còn tưởng rằng các cậu đã quen biết rất nhiều năm, nếu không sao tôi có thể dễ dàng tin tưởng bọn họ như vậy được?”
“Đúng vậy, chúng tôi thật sự là bạn thân. Chúng tôi nói chuyện rất ăn ý, tính tình bọn họ cũng rất hợp với tôi nên tôi mới hẹn gặp mặt bọn họ… còn không phải bởi vì tôi cảm thấy bình thường anh không có mấy người bạn nên mới muốn giới thiệu bạn bè của mình cho anh sao!”
Sở Du không biết ăn nói, nói tới cuối cùng giọng điệu còn mang theo chút tức giận.
Bác hai tát một bạt tai lên mặt Sở Du: “Sao con có thể dễ dàng bị lừa như vậy!”
Bà ta dừng lại: “Nói chuyện với anh trai kiểu gì đấy! Không biết lớn nhỏ!”
Sở Du trừng to mắt, nói với vẻ không thể tin nổi: “Mẹ, mẹ đánh con chỉ vì một chút tiền ít ỏi đó ư? Không phải nhà họ Sở chúng ta có tiền lắm hay sao? Chỉ có 200 triệu thôi, mọi người để ý nhiều như vậy làm gì! Quay ra bù vào không phải là xong rồi sao?”
Con cái nhà họ Sở được nuôi trong điều kiện tốt nhất, chưa từng đau đầu vì tiền.
200 triệu tuyệt đối không phải là một số tiền nhỏ đối với một công ty, nhưng đối với người không có khái niệm tiền bạc như Sở Du, số tiền này chỉ như con bò rụng cọng lông mà thôi. Ngoài ra không thể không nhắc đến mấy năm gần đây nhà họ Sở đã bắt đầu xuống dốc, luôn nằm trong trạng thái không xoay chuyển được, hiện tại số tiền này đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập nhà họ Sở.
“Con… Cái đồ không hiểu chuyện này! Dám ăn nói như vậy hả?”
“Hôm nay tao phải thay ba mẹ mày dạy dỗ mày một trận nên thân!”
“Mày tưởng tiền dễ kiếm như vậy sao?”
Người trong sảnh bắt đầu công kích Sở Du, dù bác hai thương con nhưng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Sở Nguy Vân ngồi ở trên lớn tiếng quát bảo mọi người yên lặng, nhưng âm thanh hoàn toàn không chèn ép được ồn ào phía dưới.
Suýt chút nữa ông ta đã không thở nổi, ngồi tại chỗ không ngừng thở dốc.
Du Nhiễm lập tức vươn bàn tay mềm mịn xoa lồng ngực Sở Nguy Vân, nhìn khẩu hình chắc là đang an ủi ông ta.
Đứa con hiếu thảo Sở Trú cũng vội vàng đi tới an ủi Sở Nguy Vân.
Lúc an ủi ba mình, Sở Trú còn nhân cơ hội sờ tay Du Nhiễm, ngoài mặt lại vờ như vô tình đụng trúng tay mẹ kế.
Sở Trần: “…”
Một bên là lời thoại kinh điển trong phim truyền hình thời xưa.
Một bên là tình cảm vụng trộm máu chó của mẹ kế trẻ tuổi và cậu con trai tuấn tú.
“Chậc chậc. Phim truyền hình bây giờ còn không dám diễn tình tiết như vậy đâu.”
Sở Trần lắc đầu cảm thán: “Quả nhiên nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng lại vượt qua cuộc sống. Biết chơi lại đủ to gan, mình cũng phải học theo bọn họ thôi.”
Trong khung cảnh hỗn loạn, vòng tay thông minh của Sở Trần chợt đổ chuông.
Sở Trần lười biếng giơ tay lên.
Có hai tin nhắn mới gửi tới.
Một tin nhắn trong đó là ngân hàng thông báo 230 triệu vừa mới được chuyển vào tài khoản của Sở Trần.
Một tin nhắn khác là Hoắc Lăng gửi tới: “Quá trình chuyển nhượng cổ phần của Tập đoàn Sở Thị đã xong xuôi, bây giờ chuyển toàn bộ cổ phần sang tên cậu. Tuy chỉ có 5% nhưng ít còn hơn không. Cậu muốn xử lý số cổ phần này như thế nào?”
…
Chuyện bên lề:
Sở Trần: Chồng ơi, em có tiền rồi! Có thể nuôi anh rồi!
Lệ Nhiên nắm giữ khối tài sản trăm tỉ cùng vô số hành tinh năng lượng: Ừm, nhiều tiền quá.
– ——————-