Văn Hướng Dương thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đã nói mà…”
“Dọa hết cả hồn.”
“Lần sau không được đùa kiểu này nữa!”
“Ai bảo các cậu tự suy nghĩ bậy bạ, còn dám nói tôi bị phú bà bao nuôi hả?”
Đôi mắt Sở Trần chan chứa ý cười, đứng dậy nói: “Mẹ tôi còn đang đợi trong phòng ở tầng trên, không nói chuyện với các cậu nữa. Mà sở dĩ tôi xuống đây một chuyến, chính là để dập tắt mớ suy nghĩ tào lao trong đầu các cậu đó.”
Cậu khựng lại một lát, sau đó nói tiếp: “Tôi ghi nhận tấm lòng của các cậu, nhưng bây giờ tôi thật sự không thiếu tiền. Cảm ơn các cậu nhé.”
“Đợi đã… Trần Trần, cậu thực sự gả cho Lệ Nhiên sao? Chính là cái người… bị bạo loạn tinh thần đấy?”
Vẻ mặt Văn Hướng Dương xấu hổ.
Trước đây mấy người bọn họ đi chơi cùng nhau, không thể thiếu mấy lời như Lệ Nhiên là đồ vô dụng.
Không ngờ vừa lắc mình một cái, Lệ Nhiên đã trở thành chồng của bạn thân.
Nhưng một người bị bạo loạn tinh thần, còn tàn tật hai chân. Sao Sở Trần có thể nhảy vào cái hố lửa này được chứ?
Sở Trần lại gật đầu: “Tôi lừa các cậu làm gì?”
Mọi người nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng nếu cẩn thận ngẫm nghĩ lại, Sở Trần có thể rời xa nhà họ Sở trong lúc nghiêm trọng như thế này cũng là chuyện tốt.
Bọn họ thấy Sở Trần hết sức thản nhiên, hai mặt nhìn nhau.
“Vậy… tân hôn vui vẻ.”
“Mọi người cùng vui!”
Đám người chen nhau chúc mừng, không ai nói ra những lời cụt hứng.
Sở Trần cười nói: “Được rồi. Tôi đi lên trước đây, mọi người nói chuyện tiếp đi.”
Đợi Sở Trần đi rồi, cả phòng bao chìm vào im lặng một hồi lâu.
Mọi người nhìn nhau.
Văn Hướng Dương: “** má, thế này cũng quá… đáng sợ rồi. Tôi xin thề, sau này tôi sẽ không bao giờ nói xấu Lệ Nhiên nữa.”
“Cậu nói nhảm quá vậy?”
…
Lúc Sở Trần quay trở về phòng riêng, Thẩm Du đang ngây người ngồi trên sofa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sở Trần đi tới: “Mẹ?”
Thẩm Du hoàn hồn lại, lo lắng sốt ruột nói: “Trần Trần à, mẹ… mẹ có một chuyện muốn nói thẳng với con.”
Sở Trần: “Dạ?”
Ánh mắt Sở Trần chuyển sang hai người bồi rượu, hai người kia cũng rất tự giác, vừa nghe thấy lời này liền chủ động đứng dậy đi ra ngoài, trong phòng bao lập tức chỉ còn lại Thẩm Du và Sở Trần.
Thẩm Du cắn môi dưới.
Thuốc giải rượu trên bàn đã được mở ra, Thẩm Du cũng tỉnh rượu được một nửa rồi.
Thẩm Du suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Lúc Nhiên Nhiên còn nhỏ, mẹ và ba con vì chuyện công ty mà không thường xuyên về nhà.”
“Có lẽ do quá cô đơn, Nhiên Nhiên mới học cách tự chơi một mình, thật ra điều này cũng không có gì, nhưng có một ngày, mẹ phát hiện lúc nó tự nói chuyện một mình, đột nhiên gọi “anh trai” với không khí.”
Sở Trần rũ mắt xuống, chủ động nắm tay Thẩm Du.
Thẩm Du chậm rãi thở ra một hơi: “Lần đầu tiên mẹ gặp “anh trai” kia là lúc Nhiên Nhiên bảy tuổi. Có một ngày nó đụng trúng một nhân viên bị bạo loạn tinh thần. Con cũng biết rồi đó, người mắc chứng bạo loạn tinh thần sẽ vô thức tấn công những người xung quanh, đáng lẽ Nhiên Nhiên phải phát điên từ lâu nhưng lại hoàn hảo không bị thương tổn gì.”
“Là Lệ Phần đã cứu anh ấy sao?” Sở Trần hỏi.
Vừa nghe tới “Lệ Phần”, Thẩm Du lập tức quay sang nhìn Sở Trần.
Bà hơi sững sờ, sau đó bỗng hiểu ra gì đó, khuôn mặt vừa khóc lại vừa cười, gật đầu nói: “Phải. Bởi vì sức mạnh tinh thần của Lệ Phần là 3S, thuộc dạng hiếm có, không có người nào có sức mạnh tinh thần cao như nó. Cho dù là nhân viên bị bạo loạn tinh thần cũng không làm gì được nó, cho nên nó mới không bị thương. Xin lỗi, bây giờ mới nói sự thật cho con biết. Trước đây mọi người đã lừa con, mẹ xin lỗi…”
“Không sao đâu ạ.”
Sở Trần nhún vai, không để ý đó là bí mật hay lừa gạt.
Bản thân cậu cũng có bí mật, cũng có lúc không muốn nói thật.
Nếu ngay lúc này Thẩm Du có nói thật tất cả mọi thứ liên quan đến Lệ Nhiên, cậu cũng sẽ không nói ra bí mật mình là người xuyên việt.
Chỉ cần những chuyện có liên quan đến bí mật này, Sở Trần sẽ lừa gạt người khác.
Thẩm Du thấy Sở Trần thực sự không để ý, mới hơi thả lỏng một chút, vội điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Rốt cuộc Lệ Phần xuất hiện từ khi nào, ba mẹ cũng không rõ lắm, nhưng mẹ và ba con đoán rằng chắc là khoảng thời gian lúc hai người không có ở nhà. Sức mạnh tinh thần của Lệ Phần thực sự quá cao, nếu lỡ để lộ ra sự tồn tại của nó, đến lúc đó sẽ liên lụy tới rất nhiều lợi ích, không chỉ một mình Nhiên Nhiên xảy ra chuyện mà nhà họ Lệ cũng không được yên ổn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân trước đó ba mẹ không dám nói cho con biết.”
Sở Trần: “Con hiểu ạ.”
Nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy.
Thẩm Du nói: “Ba mẹ giấu diếm chuyện này, sau đó truyền ra bên ngoài mẹ sinh được một đôi song thai. Một người là Lệ Nhiên, còn người kia là Lệ Phần, chỉ là Lệ Phần rất ít khi xuất hiện trước mặt người ngoài.”
“Sau này đi nghĩa vụ quân sự là Lệ Phần đi.”
Sở Trần hỏi: “Trước đây mẹ từng nói sức mạnh tinh thần của Lệ Phần quá cao, bị người khác đố kị…”
“Là chuyện có thật.”
Thẩm Du gật đầu nói: “Ban đầu Nhiên Nhiên muốn gia nhập Quân Đội Liên Minh, nhưng sức mạnh tinh thần của nó lại không cao, chỉ có thể để Lệ Phần ra mặt. Lệ Phần che giấu sức mạnh tinh thần của mình, chỉ nói với bên ngoài là cấp A+, nhưng nó vẫn bị người khác đố kị, bị tính kế rơi vào sự tấn công của trùng tộc. Cho dù sức mạnh tinh thần có cao hơn nữa cũng có lúc kiệt quệ, may mà khi đó có quân đoàn đi ngang qua kịp thời cứu giúp, sau khi nó chữa trị xong vết thương liền tập hợp những người kia lại thành lập Quân đoàn Phần Diệm.”
Sở Trần chợt hiểu ra.
Quân đoàn Phần Diệm đã ra đời trong hoàn cảnh như thế.
Thẩm Du nhìn Sở Trần thêm mấy lần: “À… Trần Trần này, trước đây con từng nghe nói tới Quân đoàn Phần Diệm chưa?”
Sở Trần ngoan ngoãn đáp: “Đã nghe nói rồi ạ.”
Thẩm Du dừng lại, vỗ mu bàn tay của Sở Trần: “Trên mạng có rất nhiều lời đồn thật thật giả giả chẳng thể phân biệt được, có một số còn nói quá lên. Con và Nhiên Nhiên sống chung với nhau lâu như vậy, chắc cũng biết Nhiên Nhiên không phải là người xấu.”
Sở Trần: “Vâng… đúng vậy.”
Sở Trần chớp mắt, cảm thấy chẳng có gì to tát cả.
Trước đây lúc lướt tinh võng, Sở Trần đã phát hiện có rất nhiều quân đoàn thích đốt giết cướp bóc, dường như đây là chuyện hết sức bình thường trong thời buổi bây giờ, so ra thì Quân đoàn Phần Diệm lại giống như một con mèo nhỏ vừa mới chập chững bước đi.
Đúng là sức mạnh vũ trang rất khủng bố, nhưng đầu óc lại không được thông minh cho lắm.
Thẩm Du nghiêm túc nói: “Nói ra cũng hơi xấu hổ, vốn dĩ ba mẹ không định nói chuyện này cho con biết, dù sao thì trong đó cũng liên quan tới rất nhiều thứ, nếu như con tiết lộ sự thật thì cả nhà họ Lệ sẽ xong đời. Hơn nữa con cũng biết rồi đó, Nhiên Nhiên chỉ còn hơn một năm nữa thôi, ba mẹ không có lý do gì để làm chuyện mạo hiểm. Nhưng lần này lại khác, ba mẹ không thể không nói thẳng với con, bởi vì… Cũng đã đến lúc con phải tự quyết định rồi, ba mẹ hy vọng lúc đưa ra quyết định, con có thể suy nghĩ kỹ càng.”
Sở Trần: “???”
Thẩm Du nói: “Sáng hôm nay Nhiên Nhiên đã liên lạc với ba mẹ, trong cơ thể nó lại xuất hiện thêm một nhân cách mới, rất có thể nhân cách này sẽ gây bất lợi cho con.”
Sở Trần: “Gây bất lợi như thế nào ạ?”
“Bây giờ vẫn chưa biết tình hình cụ thể. Nhưng Lệ Nhiên nói có khả năng nhân cách kia sẽ tấn công con.”
Thẩm Du nhíu mày: “Ba mẹ sợ nó làm tổn thương con cho nên mới đưa quyền lựa chọn vào tay con.”
Sở Trần: “Lựa chọn cái gì?”
“Ly hôn, hoặc tiếp tục làm vợ chồng.”
Thẩm Du dừng lại, tâm tình khó chịu bổ sung thêm: “Tốt nhất nên ly hôn. Dù có như thế nào thì con vẫn là con trai của ba mẹ, nhưng trong hai năm này tốt nhất con nên rời khỏi Vọng Thành, ba mẹ sợ…”
Sở Trần không nói gì.
Một tay Thẩm Du siết chặt quần áo, trông hết sức căng thẳng.
Thẩm Du ngập ngừng muốn nói rồi thôi, cuối cùng quyết định im lặng, để Sở Trần tự mình suy nghĩ.
Sở Trần suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Chuyện này Lệ Nhiên có biết không mẹ?”
“Biết. Nhiên Nhiên cũng muốn thẳng thắn với con.” Thẩm Du khẽ nói: “Không chỉ ba mẹ mà cả nhà họ Lệ đều lựa chọn nói cho con biết sự thật.”
Qua khoảng thời gian chung sống với nhau, mấy người họ đều biết Sở Trần rất khác với mấy lời đồn đãi bên ngoài, cậu là một đứa trẻ ngoan ngoãn, sau khi Thẩm Du liên lạc với nhà họ Lệ, cả nhà quyết định đánh cược một ván.
Nói hết tất cả cho Sở Trần biết.
Nếu như Sở Trần quay lưng tiết lộ bí mật của nhà họ Lệ, vậy bọn họ sẽ thua cược.
Nhà họ Lệ chấp nhận gánh chịu toàn bộ hậu quả.
Sở Trần hơi nhăn mày gật đầu: “Vâng, con đã hiểu tình hình cơ bản rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa biết Lệ Nhiên như thế nào. Hãy cho con một chút thời gian, để con tiếp xúc với Lệ Nhiên rồi hẵng quyết định.”
“Được, nhưng không phải vào lúc này.”
Thẩm Du nói: “Nhiên Nhiên bị ba con đưa về nhà rồi, hiện giờ nó rất nguy hiểm, ba mẹ không thể để nó tiếp xúc trực tiếp với con… Ở trong nhà nhớ chú ý an toàn, mẹ không đùa với con đâu.”
Sở Trần mỉm cười an ủi: “Mẹ đừng lo lắng.”
Thẩm Du gật đầu.
“Vậy… con về nhà trước đây.” Sở Trần nói rồi đứng dậy.
Lúc Thẩm Du định đứng dậy, mới phát hiện chân tay mình mềm nhũn hết cả ra, sau khi tiễn Sở Trần rời đi, vô thức rơi nước mắt.
Thẩm Du che mặt lại.
Đa số con người thời nay đều tuân theo chủ nghĩa có lợi cho bản thân.
Trước khi quyết định nói ra những lời kia, Thẩm Du đã nghĩ xong xuôi hết rồi, nếu như Sở Trần thẳng thắn nói muốn ly hôn, bà sẽ lập tức dẫn người đi làm thủ tục. Thẩm Du không oán không trách điều gì cả, thậm chí còn sinh lòng cảm kích, bởi vì tình huống của Lệ Nhiên thật sự rất đặc biệt.
Chỉ mỗi việc bạo loạn tinh thần đã đủ để Sở Trần phải chịu uất ức rồi.
Cành đừng nói tới trong thân thể còn tồn tại những nhân cách khác nhau.
Nếu như Sở Trần là con trai của mình, bất kể thế nào Thẩm Du cũng không để cho cậu ở cùng một nhân vật nguy hiểm như Lệ Nhiên.
Thẩm Du thở dài một tiếng.
Tại sao lại xuất hiện một nhân cách muốn tấn công Sở Trần?
Nếu như Sở Trần gặp được một Lệ Nhiên bình thường, không bạo loạn tinh thần, không đa nhân cách, thì thật tốt biết bao.
…
Lúc Sở Trần trở về nhà, trong phòng yên ắng lạ thường.
Lệ Nhiên đã bị Lệ Duệ Đạt dẫn đi rồi.
Cũng không biết Lệ Nhiên sẽ bị nhốt tới khi nào.
Sở Trần nấu chút cơm, ăn xong lên giường nằm, nhìn thấy đám người Văn Hướng Dương điên cuồng spam dấu hỏi chấm cho mình, cứ như đến tận bây giờ mới kịp phản ứng lại vậy.
Sở Trần không nhịn được bật cười, cậu không trả lời tin nhắn, định để hôm sau rồi mới trả lời một lượt luôn.
Sau khi tắm rửa xong, Sở Trần cài lập trình cho người máy, nằm trên giường xem phim như mọi ngày.
Không lâu sau, Sở Trần ngáp một cái, nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Ban đêm.
Lúc nửa mê nửa tỉnh, Sở Trần hừ một tiếng, cảm thấy trên cổ hơi ẩm ướt.
Còn hơi ngứa nữa.
Sở Trần khẽ nhăn mày, muốn giơ tay lên lại cảm giác dường như cánh tay bị thứ gì đó đè lại, muốn ngồi dậy lại như bị bóng đè, cơ thể nặng nề không thể nhúc nhích, thậm chí còn hơi khó thở.
Trong lúc hoảng hốt, làn da tiếp xúc với cái lạnh lẽo, lạnh tới mức Sở Trần run lẩy bẩy.
Thứ gì vậy?
Trong lòng Sở Trần tràn ngập hoang mang.
Cậu cố gắng mở mắt ra, lúc này mới cảm giác được trên cổ mình có thêm một cái đầu lông xù, trên đỉnh đầu là xoáy tóc quen thuộc mà Sở Trần đã từng nhìn thấy rất nhiều lần – Không ai khác ngoài Lệ Nhiên.
Bàn tay lạnh lẽo ôm lấy eo cậu, không cho cậu nhúc nhích.
Cảm xúc ấm nóng trên cổ chậm rãi lướt qua.
Sở Trần: “???”
Cái này không giống với kiểu tấn công trong tưởng tượng của cậu.