Sở Trần nằm trên giường, dựa theo kí ức của nguyên chủ liệt kê ra tất cả chương trình học.
Ngoại trừ những chương trình học bình thường như ngôn ngữ thông dụng, lịch sử tinh tế, bản đồ tinh tế, thế giới này còn có một môn học mà trước đây Sở Trần chưa bao giờ tiếp xúc – Huấn luyện các loại tinh thần.
Vừa nhìn thấy nội dung của môn học này, Sở Trần lập tức đau đầu.
Cái thứ như sức mạnh tinh thần này, nghe thì rất kì diệu, nhưng cũng không khác mấy với thế giới tu tiên của cổ đại.
Thuộc về loại chỉ có thể hiểu mà không thể truyền miệng.
Nguyên chủ chắc chắn hiểu vận dụng sức mạnh tinh thần như thế nào, nhưng Sở Trần là một người tới từ thế giới duy vật, không những bản thân chưa từng trải nghiệm mà còn chưa từng trải nghiệm từ người khác.
Hai lần Lệ Nhiên bạo loạn tinh thần, những người xung quanh đều nói rất nguy hiểm, nhưng Sở Trần lại không hề có phản ứng gì.
Giống như miễn dịch với sức mạnh tinh thần vậy.
Khai giảng còn dễ, có thể lừa dối cho qua cửa, nhưng còn chưa tới nửa năm nữa sẽ bị cưỡng chế đi nghĩa vụ quân sự. Từ những tin đồn nghe được trước đây, trong thời gian đi nghĩa vụ quân sự sẽ rất nguy hiểm.
Phải nói ra thật sao?
Sở Trần do dự trong lòng.
Lần đầu tiên Lệ Nhiên bị bạo loạn tinh thần, bởi vì Sở Trần không rõ mấu chốt vấn đề, còn tưởng bạo loạn tinh thần sẽ không gây ra ảnh hưởng gì, giống như tình hình của mẹ cậu năm đó, cho nên mới vô thức để lộ.
Có lẽ lúc đó Lệ Nhiên đã đoán được trên người cậu có điều gì đó kì lạ.
Bây giờ nói ra cũng không tính là vạch áo cho người xem lưng, chỉ là giải đáp thắc mắc cho Lệ Nhiên mà thôi.
Huống hồ nhà họ Lệ đã nói chuyện quan trọng “Lệ Phần” cho cậu biết rồi.
Thôi vậy, vẫn nên đợi thêm chút nữa.
Ít nhất phải đợi tình huống lần này của Lệ Nhiên vượt qua cái đã.
Đang suy nghĩ thì vòng tay thông minh chợt vang lên thông báo, Sở Trần mở ra nhìn, Văn Gia Ngọc chuyển cho cậu một khoản tiền… 300 nghìn.
Sở Trần: “???”
Văn Gia Ngọc đột nhiên chuyển tiền cho mình làm cái quái gì?
Có bệnh hả?
Sở Trần chụp màn hình chuyển khoản gửi cho Hoắc Lăng, tiện thể còn muốn xử lý chuyện liên quan tới cổ phần nhà họ Sở.
Bây giờ Sở Trần cầm cổ phần trong tay cũng chẳng có tác dụng gì, còn không bằng bán ra với giá thấp.
Nhưng Hoắc Lăng không trả lời.
Sở Trần đoán có thể Hoắc Lăng đang bận, loay hoay một hồi không thèm để ý nữa.
Sở Trần thu dọn đồ đạc, định đi thăm Lệ Nhiên.
Nhà họ Hoắc.
Đúng là Hoắc Lăng đang bận, nhưng không phải bị Phong Như Vân đơn phương ẩu đả mà là có người tìm tới tận cửa.
Sở Nguy Vân tới.
Năm đó khi Giản Đại gặp tai nạn rồi qua đời, Sở Nguy Vân không còn bước chân tới nhà họ Hoắc nữa.
Phong Như Vân cho rằng cái chết của Giản Đại có liên quan tới Sở Nguy Vân, chưa từng cho Sở Nguy Vân sắc mặt tốt. Còn Sở Nguy Vân lại lười để ý tới Phong Như Vân, cảm thấy người này đúng là một mụ đàn bà điên.
Hai người đều ghét bỏ lẫn nhau.
Nhưng xưa đâu bằng nay.
Sở Nguy Vân có chuyện muốn xin xỏ, đương nhiên không thể tiếp tục làm giá nữa rồi.
Trong tay Sở Nguy Vân xách theo quà, đưa cho người giúp việc của nhà họ Hoắc, sau đó chủ động lên tiếng chào hỏi trước: “Hoắc phu nhân, đã lâu không gặp.”
Phong Như Vân cười giả trân hai tiếng, hiển nhiên biết rõ mục đích Sở Nguy Vân tới đây.
Nhưng Phong Như Vân không nói thẳng vào vấn đề mà lảng sang chuyện khác: “Từ sau chuyện đính hôn lần trước, đúng là chúng ta chưa có cơ hội gặp mặt. Nói tới chuyện này, trong lòng tôi rất thích thằng bé Sở Trần, trông nó rất đẹp, con người cũng lanh lợi, nhưng ai mà biết nó lại lén lút kết hôn sau lưng nhà họ Hoắc. Ôi chao, xem ra hai nhà chúng ta có duyên không phận, xác định không thể trở thành thông gia được rồi.”
Tuy giọng điệu của Phong Như Vân mang theo vẻ đáng tiếc, nhưng lại không che giấu được nụ cười trên mặt.
Cứ như mừng hú hồn vì cuối cùng cũng thoát được nhà họ Sở vậy.
Sở Nguy Vân sao lại không nhìn ra được sự châm chọc trong đó chứ?
Sở Nguy Vân thầm mắng Sở Trần trong lòng.
Nhưng nhớ tới người vợ đang mang thai trong nhà, cùng với đám họ hàng gà bay chó sủa, Sở Nguy Vân giả vờ như không hiểu: “Đúng là thằng bé Sở Trần rất tốt, nhưng dù sao nó cũng còn nhỏ tuổi, trẻ nhỏ thường không hiểu chuyện. Nhưng chúng ta vẫn có cơ hội làm thông gia với nhau, tôi còn có một đứa con trai nhỏ…”
Phong Như Vân lạnh lùng nói: “Nó cũng xứng chắc?”
Sở Nguy Vân sững sờ.
Từ trước tới nay Sở Nguy Vân vẫn luôn tự hào về Sở Trú, giờ nghe Phong Như Vân hạ thấp con trai mình như vậy, mặc dù trong lòng không được vui cho lắm nhưng cũng không dám nói tiếng nào, chỉ có thể bình tĩnh chuyển chủ đề: “Trước đây quan hệ của hai nhà chúng ta rất tốt, Giản Đại đối xử với tôi như thế nào, lại đối xử với nhà họ Sở như thế nào, chắc Hoắc phu nhân cũng có thể nhìn ra được. Nhà họ Sở được như bây giờ đều là tâm huyết của Giản Đại, Hoắc phu nhân nhẫn tâm trơ mắt đứng nhìn toàn bộ tâm huyết của Giản Đại bị sụp đổ hay sao?”
“Đương nhiên là nhẫn tâm.”
Phong Như Vân lạnh nhạt nói: “Quả thật đây là tâm huyết của Giản Đại, nhưng tâm huyết của bà ấy không phải để ông lấy đi nuôi phụ nữ. Ông không những phá hoại tâm huyết của Giản Đại mà còn ngoại tình sinh ra Sở Trú cùng với người phụ nữ khác. Ông nhẫn tâm làm tổn thương Giản Đại, còn dám tới tìm tôi cầu xin tôi giúp ông? Nằm mơ đi!”
Thật ra lúc đầu Phong Như Vân không muốn gặp mặt Sở Nguy Vân.
Nhưng cuối cùng vẫn cho người vào nhà, chủ yếu là muốn nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc hối hận của Sở Nguy Vân, nhưng ai ngờ Sở Nguy Vân vẫn chứng nào tật nấy, còn chủ động nhắc tới Giản Đại.
Sở Nguy Vân có tư cách gì nhắc tới Giản Đại?
Trong lòng Phong Như Vân hết sức bất mãn, càng ngày càng bực bội, dứt khoát hạ lệnh đóng cửa đuổi người: “Mau đuổi Sở Nguy Vân ra ngoài.”
Hoắc Lăng cũng đã ngứa mắt Sở Nguy Vân từ lâu, nhanh chóng bước lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Cút đi.”
Sở Nguy Vân cúi đầu, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn.
Trước khi đến đây Sở Nguy Vân đã biết tỉ lệ Phong Như Vân chịu giúp mình là rất nhỏ.
Nhưng lần này tới đây hoàn toàn là vì vợ con trong nhà, còn mang tâm lí muốn thử một lần xem sao.
Bây giờ nhà họ Hoắc thẳng thừng không chịu giúp, hai bên cũng trở mặt thành thù, Sở Nguy Vân cảm thấy đéo còn lý do gì để mình phải nhẫn nhịn nữa.
Sở Nguy Vân ngẩng đầu cười phá lên: “Phong Như Vân! Bà cố ý cho tôi vào là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của tôi, cho dù trong lòng tôi biết rõ điều này thì vẫn cắn răng chấp nhận, nhưng bà đừng có tưởng cuộc sống bây giờ của mình rất tốt! Nhìn lại thằng con trai ngu xuẩn của bà đi…”
Phong Như Vân sững sờ.
“Ông dựa vào đâu mà nói con trai tôi ngu xuẩn!”
Hoắc Lăng không ngờ chủ đề lại đá sang mình, không khỏi nhăn mày: “Ông có ý gì?”
“Tôi đã điều tra rồi, lý do cậu không chịu ở bên Sở Trần còn không phải tại cái thằng Văn Gia Ngọc kia hay sao?” Khuôn mặt Sở Nguy Vân hơi vặn vẹo: “Cái thằng đó đã lên giường với người đàn ông tên Sư Hạo Ngôn không biết bao nhiêu lần rồi! Không ngờ tới phải không? Người mà cậu nâng niu bảo vệ trong lòng bàn tay, chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi rách nát ở trên giường người khác thôi, đã thế cậu còn không hay biết gì. Đồ ngu!”
Sắc mặt Hoắc Lăng bỗng thay đổi.
“Ông nói cái gì?! Có ngon thì nói lại lần nữa coi!”
Hoắc Lăng bước lên một bước, túm chặt lấy cổ áo của Sở Nguy Vân.
Dáng người Sở Nguy Vân khá nhỏ, suýt chút nữa đã bị xách hẳn cả người lên.
Sức mạnh tinh thần cấp S của Hoắc Lăng không khống chế được bùng nổ khắp cả phòng, kiềm chế Sở Nguy Vân tới mức khó thở, nhưng ông ta vẫn rít gào: “Không tin thì tự cậu đi điều tra đi, ở khách sạn Vân Sinh đó. Ha hả, thật là đáng thương.”
Vành mắt Hoắc Lăng đỏ bừng, máu nóng xọc thẳng lên não.
Đến cả tên khách sạn mà Sở Nguy Vân cũng nói thẳng luôn, lại nhìn biểu cảm của ông ta không giống như đang nói dối. Huống chi đối với những người như bọn họ, chỉ cần tùy tiện điều tra thử một chút là có thể biết được ngay.
Lẽ nào… Văn Gia Ngọc thật sự…
Trong cơn tức giận, Hoắc Lăng đột nhiên nhớ tới đôi giày màu xanh lá cây mà Sở Trần từng tặng mình.
Sở Trần hiểu rõ ngụ ý của màu xanh lá cây, còn cố tình tặng đôi giày trùng màu cho mình, nói không chừng Sở Trần đã biết được chuyện này từ lâu rồi.
Không lẽ bí kíp nhận diện trà xanh cũng có ngụ ý tương tự?
Tầm mắt Hoắc Lăng dời xuống dưới, nhìn chằm chằm đôi giày trên chân một hồi lâu, hàm răng như sắp bị cắn nát.
Không thể nào!
Tính cách Văn Gia Ngọc dịu dàng mềm mỏng, lại đối xử chân thành với người khác, không thể nào là loại người sẽ làm ra chuyện như vậy được!
Văn Gia Ngọc còn cố ý trở về từ hệ tinh hà H-310 để chức sinh nhật cho mình!
“Ông nói dối!” Hoắc Lăng lạnh lùng nói.
“Tôi có nói dối hay không, tự cậu đi điều tra là biết ngay. Chuyện này đối với nhà họ Hoắc các người không phải rất dễ hay sao?” Sở Nguy Vân nói xong liền đẩy Hoắc Lăng ra.
Vốn dĩ với sức lực của Sở Nguy Vân thì không thể tránh thoát được, nhưng bây giờ Hoắc Lăng đang rơi vào trong trạng thái kinh sợ nên sức lực không quá lớn.
Sở Nguy Vân gắng gượng rời ra khỏi nhà họ Hoắc.
Nhớ tới Hoắc Lăng từ trước đến nay luôn trưng ra bộ dáng ngạo mạn khinh người lại bị mấy câu của ông ta chọc cho phát điên, trong lòng Sở Nguy Vân vô cùng sảng khoái.
Nhìn đi, cho dù nhà họ Hoắc có nhiều tiền hơn nữa thì đã sao?
Người trong lòng Hoắc Lăng còn không bằng một góc với người mà ông ta đã nhìn trúng nữa.
Sở Nguy Vân chiêm nghiệm về cuộc đời mình, lập tức cảm thấy cực kỳ đắc ý.
Trước đây Sở Nguy Vân kết hôn cùng Giản Đại, người phụ nữ này đã dùng số tiền 300 triệu lấy từ của hồi môn trực tiếp giúp ông ta gây dựng Tập đoàn Sở thị, sau đó lại kết hôn với mẹ của Sở Trú, nhờ người vợ này đưa ra vô số quyết định chính xác mà Tập đoàn Sở thị đã phát triển rực rỡ. Du Nhiễm mới cưới về vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, còn sắp sửa sinh cho ông ta một đứa con bụ bẫm.
Nhưng Hoắc Lăng thì sao?
Còn không phải bị người khác cắm sừng à!
Sở Nguy Vân không nhịn được ngửa đầu lên trời cười to.
Mặc dù Sở Nguy Vân đã mất đi nhà họ Sở, nhưng không phải không thể xoay mình được. Ông ta còn Du Nhiễm, còn Sở Trú, còn có cả đứa con trai chưa được sinh ra nữa!
Sở Nguy Vân càng nghĩ càng sung sướng.
Trên đường ngồi xe bay về nhà cùng với vợ con, đột nhiên Sở Nguy Vân nhận được một tin nhắn.
Người gửi tin nhắn là Sở Trần.
Sở Nguy Vân nhăn mày, không hiểu sao trái tim có cảm giác hơi khó chịu.
Giơ tay xoa lồng ngực, Sở Nguy Vân lưỡng lự hồi lâu có nên xem Sở Trần gửi thứ gì hay không.
Lỡ đâu là tin nhắn xin lỗi thì sao?
Sở Trần: “Tôi còn tưởng sau khi chúng ta nói rõ mọi chuyện thì ông sẽ tới làm phiền tôi chứ, nhưng không ngờ đợi mãi cũng chẳng thấy ông tới gây phiền phức cho tôi, cũng không điều tra coi rốt cuộc tôi đã gả cho ai.”
Sở Nguy Vân cười lạnh một tiếng, Sở Trần cũng tự dát vàng lên mặt mình quá rồi đấy.
Sở Nguy Vân không điều tra bởi vì ông ta không thèm quan tâm tới Sở Trần nữa.
Ở trong lòng Sở Nguy Vân, Sở Trần không được tính là con trai của ông ta, cùng lắm chỉ là một người qua đường.
Nhưng bây giờ Sở Trần gửi tin nhắn này tới là có ý gì đây?
Hối hận? Muốn quay lại nhà họ Sở?
Nằm mơ đi.
Sở Nguy Vân tuyệt đối sẽ không chấp nhận cái thứ như Sở Trần.
Sở Nguy Vân định gửi tin nhắn châm chọc Sở Trần, đột nhiên lại nhận được một tin nhắn mới: “Nếu đã như vậy, không bằng tôi tặng ông một món quà nhé. Ông xem đây là cái gì?”
Sở Nguy Vân sững sờ.
Cái quỷ gì vậy?
Sở Trần gửi hình ảnh tới, nội dung là thông tin giao dịch của tài khoản ngân hàng, trong đó có một khoản tiền trùng khớp với số tiền mà Sở Dục với Sở Du đã chuyển ra từ tài khoản của công ty nhà họ Sở!!!
Đây là…
Đôi tay Sở Nguy Vân run lên.
Cũng may vòng tay thông minh đeo trên cổ tay, nếu không Sở Nguy Vân đã không cầm nổi vòng tay thông minh rồi.
Sở Nguy Vân kinh hãi nhìn dãy số kia, vốn dĩ định phóng to bức ảnh lên nhưng lại bất cẩn trượt tay, vậy mà Sở Trần còn gửi tới một bức ảnh nữa… Là cổ phần của công ty nhà họ Sở.
5%.
Cũng trùng khớp với số cổ phần của Sở Dục và Sở Du.
Bây giờ người nắm giữ số cổ phần này chính là Sở Trần.
Sở Nguy Vân trợn to mắt, bỗng cảm giác tức ngực khó thở.
Hóa ra… Sở Trần là người đứng sau tất cả mọi chuyện.
Sở Trần?
Sao lại như thế được?
Với cái tính mềm mỏng yếu ớt đó của nó, sao có khả năng thiết kế tất cả mọi chuyện được chứ?
Là ai đã cho nó lá gan dám làm chuyện tày trời như thế này?!
Không đúng.
Sở Trần đã thay đổi rồi.
Sở Nguy Vân nhớ lại tính tình dạo gần đây của Sở Trần, tay run rẩy soạn tin nhắn: “Tao phải kiện chết mày…”
Nhưng Sở Nguy Vân còn chưa soạn xong tin nhắn thì Sở Trần lại gửi tới một video, cảnh tượng trong video khiến ông ta cảm thấy rất quen thuộc, chính là hành lang nhà họ Sở.
Vốn dĩ Sở Nguy Vân không muốn xem, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cuối cùng vẫn bấm vào.
“Bây giờ phải làm sao đây? Nếu như người nhà của anh thật sự bắt em phải ly hôn rồi lại kết hôn lần nữa, vậy chẳng phải em sẽ bị lão già Sở Nguy Vân kia ăn sạch một cách uổng công vô ích hay sao…”
“A Trú, lần này vì anh mà em đã chịu rất nhiều thiệt thòi, ba anh… A Trú, tối nay anh thương em có được không? Em nhớ anh nhiều lắm… Ba anh không lợi hại bằng anh chút nào.”
Giọng nói của Du Nhiễm truyền vào lỗ tai.
Tuy cảnh tượng có hơi rung lắc, nhưng dù sao Sở Nguy Vân đã chung sống với Sở Trú nhiều năm như vậy, nhìn một phát đã nhận ra người đàn ông đang đè Du Nhiễm chính là Sở Trú.
Là đứa con trai ruột của ông ta.
Càng không cần nói đến đoạn đối thoại của hai người, cùng với tiếng dính nhớp xấu hổ phát ra sau đó.
Chứng cứ vô cùng rõ ràng!!!
Con trai của ông ta… cùng với người vợ mới cưới của ông ta….
Sở Nguy Vân hét “a” một tiếng, vốn dĩ định phát tiết cảm xúc nhưng kết quả tiếng hét lại rất nhỏ.
Trái tim của Sở Nguy Vân không chịu được kích thích lớn như vậy.
Mặt nghẹn tới đỏ bừng, thở không ra hơi, máu dồn lên não.
Cuối cùng Sở Nguy Vân trực tiếp ngã lăn đùng xuống đất.
– ——————-