Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật


Chương 6


Sở Trần vừa gặp mặt Phong Như Vân đã lập tức kéo người vào chỗ tối với vẻ mặt đầy thần bí, cho bà xem thông tin cá nhân của mình.

Sở Trần: “Tén tén tén tèn!”

Phong Như Vân tập trung nhìn kỹ, kinh ngạc nói: “Đã kết hôn? Cháu kết hôn với người khác à?”

“Vâng ạ.”

Sở Trần cười tủm tỉm nói: “Dì Phong, cháu biết trước kia cháu chỉ nói suông chứ không làm, chắc chắn dì sẽ không nghĩ nhiều, nhưng nếu để người ngoài nghe thấy thì không chừng sẽ cho rằng cháu hợp mưu với nhà họ Sở cùng nhau lừa gạt nhà họ Hoắc. Nhưng bây giờ cháu đã cưới chạy rồi, chắc chắn sẽ không lại gả tới nhà họ Hoắc đâu, ít nhất sau này anh Hoắc Lăng có thể hơi yên tâm một chút.”

Sở Trần nói tới nói lui toàn là tín nhiệm Phong Như Vân.

Phong Như Vân không ngờ Sở Trần lại làm được đến mức này.

Ánh mắt bà nhìn về phía Sở Trần vô cùng hiền lành, thở dài một tiếng: “Tiểu Trần, thực ra cháu không cần làm đến nước này đâu. Hôn ước từ nhỏ của cháu với Hoắc Lăng lại không phải là giả, cho dù cháu thật sự gả đến nhà dì thì A Lăng cũng không dám oán hận một câu, chung quy chuyện ở khách sạn lúc trước chẳng phải cháu bảo là bị kẻ khác hãm hại hay sao? Nhưng bây giờ cháu… Hầy.”

Nếu Sở Trần thật sự chỉ muốn chiếm lợi ích của nhà họ Hoắc như nhà họ Sở, thậm chí cắm sừng A Lăng ngay trong đêm đính hôn thì Phong Như Vân đương nhiên sẽ không thích Sở Trần.

Nhưng Sở Trần không phải vậy.

Để làm cho nhà họ Hoắc yên tâm, Sở Trần thậm chí trực tiếp cưới chạy.

Rốt cuộc phải trải qua những chuyện thế nào mới khiến Sở Trần biến thành người nhiều lo lắng như bây giờ?

Nếu bạn thân ở dưới suối vàng biết được, có khi nào sẽ oán giận mình không hề bảo vệ Sở Trần chút nào không? Dù sao lúc trước hai người họ đã hứa hôn rồi mà…

Sở Trần đáng lẽ phải là con dâu của mình mới đúng.

Trong lòng Phong Như Vân vô cùng áy náy.

Ít nhất từ điểm này, bà thực sự có lỗi với Giản Đại, cũng có lỗi với Sở Trần.

Sở Trần lại rất vô tư, vẫn thân thiết với Phong Như Vân như trước. Cậu không nhắc lại đề tài lúc trước mà dẫn Phong Như Vân đi dạo trong trung tâm thương mại.

Thế giới Tinh Tế, mặc dù trong rất nhiều chuyện nhân loại càng ngày càng lười, nhưng vẫn có một số ít người kiên trì ra ngoài dạo phố, cho rằng mặc thử quần áo trong cửa hàng càng khó có sơ sót hơn là thử qua video.

Hai người đi tới khu chuyên doanh hàng xa xỉ.

Sở Trần không hề khách khí với Phong Như Vân, trực tiếp cho Phong Như Vân xem tin nhắn mà Sở Nguy Vân gửi tiền cho mình, tội nghiệp nói: “Dì Phong nhìn số tiền này đi, đừng tiêu nhiều hơn, cháu không có xu nào trên người đâu.”

Phong Như Vân che miệng cười: “Ừ ừ ừ, nhưng tiêu nhiều hơn cũng không thể cho cháu bỏ tiền chứ.”

Trong lòng Phong Như Vân nhớ điểm tốt của Sở Trần, lúc mua sắm cũng mua một bộ quần áo mới cho Sở Trần, giá đã sớm vượt qua số tiền mà Sở Nguy Vân cho Sở Trần.

Kể từ khi Sở Trần tiết lộ cậu đã cưới chạy, cho bà xem chứng nhận kết hôn, Phong Như Vân đã không có ý định để Sở Trần bỏ tiền nữa.

Sở Trần tự chụp trước gương.

Thấy thế, Phong Như Vân tò mò hỏi: “Sao cháu còn chụp ảnh?”

Ngón tay Sở Trần cầm góc áo, cười ngại ngùng nói: “Thấy cháu đẹp trai quá nên muốn chụp bức ảnh đăng lên mạng.”

Phong Như Vân bị Sở Trần chọc cho cười rộ lên, trong lòng còn hơi chua xót.

Mặc dù Sở Trần chưa nói, nhưng từ trong ánh mắt của Sở Trần, Phong Như Vân không khó để nhận ra Sở Trần làm như vậy là vì đã lâu lắm rồi chưa được mặc quần áo chất liệu tốt thế này.

Phong Như Vân nói: “Tiểu Trần đúng là rất đẹp trai, thay quần áo xong còn đẹp trai hơn. Đi thôi, dì Phong dẫn cháu đi mua mấy thứ khác!”

Sở Trần đi theo sau Phong Như Vân, hai người đi dạo khắp khu bán hàng xa xỉ, cuối cùng lúc tính tiền, sau lưng có thêm bốn con rô bốt cỡ nhỏ xách đồ đạc.

Sở Trần lấy thẻ ra, nhưng lại bị Phong Như Vân ngăn cản.

Phong Như Vân đè tay Sở Trần, dịu dàng nói: “Tiểu Trần, thực ra cũng trách dì, lúc trước chẳng mấy khi liên lạc với cháu. Chút tiền mà ba cháu cho cháu, cháu cứ giữ lại mà dùng.”

“Không được, đây là ba cháu nói rõ phải mua đồ cho dì.” Sở Trần lắc đầu: “Ngại gì mà không tiêu. Nếu để ông ta biết số tiền này không tiêu thì chắc chắn ông ta sẽ đòi lại tiền.”

Phong Như Vân: “Vậy thì cháu cứ nói với ông ta là cháu trả tiền, ông ta có thấy giao dịch của cháu đâu.”

Sở Trần bất đắc dĩ nói giọng làm nũng: “Dì Phong…”

“Kêu dì cũng vô ích. Dì Phong của cháu ấy, chẳng những muốn cháu giữ lại số tiền này mà còn muốn cho cháu thêm một ít nữa kìa.”

Nói rồi, Phong Như Vân nhanh tay chạm vào máy liên lạc của Sở Trần, Sở Trần lập tức nhận được tin nhắn mới nhất.

Tài khoản của bạn đã nhận được 1.888.888 tinh tệ.

Ước chừng hơn một triệu tám trăm ngàn tinh tệ!

Đối với gia đình bình thường trong thế giới Tinh Tế, số tiền này đã tương đương với thu nhập mười năm.

Sở Trần thoáng kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Dì Phong, dì làm gì vậy? Cho dù là tiền tiêu vặt thì chừng này cũng nhiều quá…”

“Không nhiều, tuyệt đối không nhiều.”

Phong Như Vân kéo cánh tay Sở Trần: “Tiểu Trần… Hiện tại tình hình nhà họ Sở thế nào, chắc hẳn cháu còn nắm rõ hơn dì. Cháu chịu đứng về phía nhà họ Hoắc, từ chối liên hôn với nhà họ Hoắc, thực ra… Dì nên cảm ơn và bồi thường cho cháu mới phải. Cái thói hút máu sinh tồn của nhà họ Sở, hồi trước lúc mẹ cháu kết hôn với Sở Nguy Vân dì đã cảm thấy chướng mắt rồi, từng khuyên mẹ cháu bao nhiêu lần, nhưng trái tim bà ấy cứ treo trên người Sở Nguy Vân…”

Bà chợt dừng lại, thở dài một hơi, không nhắc lại chuyện cũ trước kia mà chỉ nói: “Sau này cháu có chuyện gì thì cứ việc tới tìm dì Phong của cháu.”

Đã nói đến nước này, Sở Trần cũng không chối từ nữa.

Trong mắt cậu ánh lên hơi nước, nói thẳng: “Vâng. Dì Phong, nghe được những lời này của dì, trong lòng cháu vừa vui vẻ vừa khó chịu… Sau này cháu có thể coi dì như mẹ cháu được không?”

“Đương nhiên!”

Sở Trần không tốn một xu nào mà lại được không mấy bộ quần áo với hơn một triệu, cùng với sự tín nhiệm và hứa hẹn của Phong Như Vân, tâm trạng rất phấn khởi.

Sau khi chào tạm biệt Phong Như Vân, cậu trở lại chung cư nhỏ của mình, nằm trên giường trò chuyện với Lệ Nhiên.

Sở Trần: “Chồng ơi, mấy thứ em mua đã đến rồi đúng không?”

Lệ Nhiên: “Ừ.”

Sở Trần: “Nguyên liệu nấu ăn đều bỏ vào tủ lạnh, đồ dùng nhà bếp tạm thời cứ để đó, ngày mai em qua đó dọn dẹp. [Hôn gió.jpg] Anh đừng đụng vào, để người máy gia dụng làm việc.”

Lệ Nhiên: “Ừ.”

Sau cuộc trò chuyện ngắn gọn, Sở Trần nhớ lại gương mặt cấm dục mà lại tràn đầy khêu gợi của Lệ Nhiên, khóe miệng nhếch lên, cố tình đè thấp giọng nói, gửi một câu thoại nói bằng ngữ khí ái muội: “Chồng à, mặc dù hôm nay đã đăng ký kết hôn, nhưng chỉ có thể chờ đến ngày mai mới động phòng được… Em hơi sốt ruột rồi, làm sao đây?”

Gửi xong, Sở Trần nghe lại câu nói của mình một lần.

Giọng nói cố tình làm cho vừa khàn khàn vừa gợi cảm, mang theo một chút tội nghiệp, nghe rất nhớp nháp, rất ghê tởm, rất không tồi.

Chỉ chốc lát sau, Lệ Nhiên gửi tin nhắn: “Giọng cậu nghe là lạ, bị ốm hả?”

Sở Trần: “???”

Lệ Nhiên còn hỏi: “Động phòng nghĩa là gì?”

Sở Trần: “…”

Chẳng lẽ đây chính là trai thẳng ngờ nghệch trong truyền thuyết đấy à?

Sở Trần khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý tới Lệ Nhiên.

Cậu gửi hết ảnh selfie, ảnh mua túi xách cho Phong Như Vân trong lúc cùng Phong Như Vân đi dạo phố hôm nay cho Sở Nguy Vân: “Hôm nay dì Phong rất vui vẻ, còn mua mấy bộ quần áo cho tôi. Bởi vì túi xách mua cho dì Phong quá đắt, lại thêm một đống đồ khác, vượt qua dự toán quá cao, cuối cùng không thanh toán được, dì Phong phải quẹt thẻ trả tiền.”

Sở Nguy Vân: “Con đúng là… chút chuyện cỏn con đó mà cũng không làm xong! Nhưng nếu bà ấy đã vui vẻ thì chắc hẳn không thành vấn đề. Vừa lúc con không dùng tiền, trả cho ba đi.”

Sở Trần nhướng mày.

Ông ba này đỉnh thật sự.

Bị cậu đoán trúng rồi, quả nhiên Sở Nguy Vân muốn đòi lại số tiền này.

Nhưng đã vào túi Sở Trần này rồi thì làm gì có chuyện đòi lại được.

Sở Trần: “Vốn dĩ lần này ra ngoài là để cho nhà họ Hoắc thấy được thành ý của nhà họ Sở chúng ta, ai dè lại không bỏ ra một xu nào, ông cho rằng nhà họ Hoắc sẽ hài lòng hả? Khi đó chắc là nghe tôi tâng bốc vui vẻ nên mới không để ý, nhưng đến khi ngẫm lại chắc chắn sẽ bảo nhà họ Sở lắm mưu mô, không làm mà vẫn được hưởng, cho nên khoản tiền này đương nhiên tôi vẫn phải tiêu xài cho dì Phong. Không phải tôi nói gì ông đâu, trên chuyện này ông thật sự phải suy nghĩ xem lợi và hại chỗ nào, rảnh thì động não nhiều một chút đi.”

Bên phía Sở Nguy Vân im lặng trong chốc lát rồi mới gửi tin nhắn: “Con nói cũng đúng. Vậy thì con tiêu đi.”

Sở Trần cười khẽ một tiếng.

Chẳng trách hiện tại nhà họ Sở càng ngày càng lụn bại.

Sở Nguy Vân thân là gia chủ mà không có chút chủ kiến nào, người khác nói gì cũng nghe. Nếu ông ta tiếp tục đòi tiền Sở Trần thì Sở Trần còn có thể kính trọng ông ta vì da mặt dày và sự kiên trì từ đầu tới cuối vẫn như một.

Nhưng ông ta như bây giờ cũng tiện cho Sở Trần.

Sở Trần: “Lần sau tôi làm gì đều sẽ báo cho ông biết tiến độ. Nếu tôi đã quyết định nghe lời các người gả vào nhà họ Hoắc thì chúng ta chính là người cùng hội cùng thuyền, tôi mong rằng ông đừng ngáng chân tôi, không thì tôi sẽ bỏ cuộc bất cứ lúc nào. Dù sao tôi không thích Hoắc Lăng, nhưng nhà họ Sở lại rất cần nhà họ Hoắc làm chỗ dựa.”

“Thằng ranh này!”

Trong biệt thự nhà họ Sở, Sở Nguy Vân khẽ nhíu mày, khó chịu đọc tin nhắn do Sở Trần gửi tới.

Cái gì mà lúc rảnh rỗi thì động não nhiều một chút đi?

Cái gì mà mình ngáng chân nó?

Cũng không tự nhìn xem nó đã làm chuyện gì, còn có mặt mũi nói mình à?

Hơn nữa câu nói cuối cùng của nó có thể coi như đe dọa đúng không?

Đúng là càng lớn càng ích kỷ, càng giống bà mẹ của nó!

Nếu không phải lúc này Sở Trần còn có chút tác dụng thì Sở Nguy Vân còn muốn rút dây lưng đánh Sở Trần một trận.

Đang nghĩ vậy, bên phía Sở Trần lại gửi tới một tin nhắn.

Sở Trần: “Đúng rồi, ông có thể chú ý tới Sở Trú một chút, suy nghĩ về mục đích của những chuyện cậu ta làm. Đừng trách tôi không nhắc nhở ông, xét về đầu óc thì Sở Trú hoạt động nhiều hơn ông lắm đấy.”

Sở Trú?

Nó chỉ là một đứa trẻ, có thể có mục đích gì?

Sở Nguy Vân nhíu mày.

Thằng nhóc Sở Trần này chỉ biết châm ngòi ly gián, ông ta sẽ không bao giờ mắc mưu đâu.

“Ba.”

Đúng lúc này, Sở Trú từ trên lầu đi xuống, thấy sắc mặt Sở Nguy Vân khó coi bèn đi tới bóp vai cho Sở Nguy Vân: “Sao vậy ạ? Có phải… anh trai con lại chọc giận ba không?”

Hai tay Sở Trú bóp với sức lực vừa đủ, Sở Nguy Vân đã sớm được hầu hạ kiểu này rất nhiều lần, toàn thân ông ta thoải mái, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là Tiểu Trú ngoan ngoãn có lòng.

Nhắc tới Sở Trần, Sở Nguy Vân lập tức hừ lạnh: “Chứ còn gì nữa! Ngoài nó ra còn ai có thể chọc giận ba? Sau này con đừng thân thiết kêu nó là anh nữa, con coi nó là anh, nó lại hoàn toàn không coi con là em trai đâu!”

Sở Trú sửng sốt, tội nghiệp nói: “Sao ba lại đột nhiên nói thế?”

Sở Nguy Vân: “Nó…”

Sở Nguy Vân nói đến nửa chừng thì khó chịu khoát tay: “Không có gì, dù sao nó giống hệt con mẹ kỹ nữ của nó, chỉ biết chọc giận người khác thôi! Sau này con cách xa nó một chút, đừng bị nó dạy hư.”

“… Vâng.”

Sở Trú đứng sau lưng Sở Nguy Vân, nở nụ cười ôn hòa: “Ba, thực ra gần đây con vẫn có một ý tưởng.”

Sở Nguy Vân liếc nhìn Sở Trú: “Ý tưởng gì?”

Sở Trú nhẹ giọng nói: “Mẹ con đã qua đời ba năm, bên cạnh ba vẫn không có một người săn sóc. Mặc dù con biết ba rất yêu mẹ con, không muốn tìm người khác, nhưng con cũng thương ba mà… Con biết một người tên là dì Vương, rất tốt bụng, ngoại hình cũng xinh đẹp, con thấy dì ấy rất chu đáo, chi bằng ba làm quen thứ xem?”

Nói rồi, Sở Trú mở máy liên lạc, cho Sở Nguy Vân xem thông tin của người phụ nữ đó.

Sở Nguy Vân vừa thấy bên trong là một người phụ nữ thoạt nhìn mới hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, ngực tấn công mông phòng thủ, trong lòng khẽ động.

Đúng là bên cạnh ông ta đã lâu rồi không có tình nhân…

Sở Nguy Vân không khỏi vui mừng.

Sở Trú thật chu đáo, một lòng suy nghĩ cho mình, đúng là đứa bé ngoan, hoàn toàn không giống thằng con phá của Sở Trần, chỉ biết lấy tiền trong nhà đi tiêu xài, không thèm quan tâm tới cuộc sống của mình chút nào!

Vậy mà Sở Trần còn không biết xấu hổ nói xấu Sở Trú sao?

Buổi tối.

Sở Trần đói bụng, suy sút từ trên giường ngồi dậy thu dọn đồ đạc.

Cậu lỡ mạnh miệng.

Cả buổi chiều hôm nay liên tục đi dạo phố thử quần áo, thể lực của Sở Trần tiêu hao rất nhanh, đói tới mức lúc này chỉ muốn chạy đến nhà Lệ Nhiên, mau chóng nấu ít cơm cho mình ăn…

Chi bằng đêm nay cho Lệ Nhiên một bất ngờ nhỉ?

Sở Trần quyết định thật nhanh, càng có động lực thu dọn đồ đạc.

Trong phòng của cậu không mua quản gia và người hầu robot, cho nên phải tự mình thu dọn đồ đạc. May mà cậu không cần mang theo nhiều, đều là một ít nhu yếu phẩm, số còn lại định để đến hôm sau lại thu dọn.

Sở Trần xách một vali hành lý nhỏ, đi về phía địa chỉ mà Lệ Nhiên cho mình.

Lái xe bay, gần một tiếng sau, Sở Trần đến nơi.

Nơi ở của Lệ Nhiên hiện tại nằm trong khu biệt thự của người giàu có ở Tinh Tế, giá cả đắt đỏ, từng căn nhà đều là biệt thự biệt lập, rất nhiều nhân vật tầm cỡ của thế giới Tinh Tế đều cư trú ở đây… bao gồm cả Hoắc Lăng và một nhân vật trùm phản diện rất nổi tiếng trong tiểu thuyết.

Sở Trần không đọc hết cuốn tiểu thuyết đó, chỉ đọc đoạn trước, nghe nói nhân vật trùm phản diện đó bum trời bum đất, thân phận còn vip hơn cả Hoắc Lăng, sức mạnh tinh thần cao đến đáng sợ, còn những thứ khác thì không rõ lắm.

Dựa theo thói chung của tiểu thuyết hiện tại thì chắc hẳn trùm phản diện đó rồi cũng sẽ trở thành người ái mộ của thụ chính bạch nguyệt quang, cuối cùng sẽ vì bạch nguyệt quang mà đánh nhau với Hoắc Lăng.

Chậc chậc chậc.

Thật kích thích!

Sau này sống ở đây, chẳng phải cậu có thể cùng Lệ Nhiên đóng vai quần chúng ăn dưa, vây xem vở kịch hai ông lớn tranh giành một người hay sao?

Thú vị phết đấy.

Sở Trần rất hài lòng.

Sở Trần đăng ký ở ngoài cổng.

Người máy không thể phân biệt giấy chứng nhận kết hôn, Sở Trần đưa giấy kết hôn cho bảo vệ cổng đang trực ban.

Cậu vừa mở thông tin vừa cười tủm tỉm: “Anh trai à, anh đừng báo cho Lệ Nhiên đấy nhé! Lần này tôi đến đây là muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ. Anh giúp tôi một chút được không?”

Thấy Sở Trần là chồng của Lệ Nhiên, vẻ mặt của bảo vệ cổng tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Anh ta liên tục nhìn gương mặt của Sở Trần: “Cậu đã gả cho Lệ Nhiên à? Tôi nhớ sức mạnh tinh thần của anh ta chỉ có B thôi, hơn nữa còn bị bạo loạn đúng không?”

Sở Trần: “Vâng.”

Ánh mắt bảo vệ cổng mang theo chút đồng tình, sảng khoái nói: “Được, vậy thì tôi sẽ không báo cho anh ta đâu. Tân hôn vui vẻ nhé!”

Sở Trần nói cảm ơn, đăng ký xong thì lập tức đi vào.

Bảo vệ cổng đứng sau lưng Sở Trần, khẽ thở dài một hơi: “Mặt mũi xinh đẹp như thế mà lại gả cho tên phế vật Lệ Nhiên kia… Hầy, thật đáng tiếc, sao lại nghĩ quẩn vậy hả trời? Cho dù là vì tiền thì cũng không nên làm thế chứ…”

Sở Trần đi bộ vào bên trong, đi gần một tiếng mới đến trước cổng lớn biệt thự của Lệ Nhiên.

Bình thường nguyên chủ chẳng mấy khi vận động, thân thể không được khỏe khoắn cho lắm, đi một quãng đường xa như vậy, trên người đã sớm chảy ít mồ hôi. Cậu nâng tay xoa trán, thấy gác cổng bên tay phải thì vươn tay lắc lư một chút.

Gác cổng quét máy liên lạc trên cổ tay của Sở Trần, ngay sau đó, cánh cổng khắc hoa trước mắt tức khắc mở ra.

Sở Trần sửng sốt

Cậu hoàn toàn không ngờ biệt thự của Lệ Nhiên sẽ rà quét thông tin cá nhân của mình, lúc nãy cậu quơ tay chỉ là muốn trêu đùa chút thôi, không ngờ cánh cổng lại mở ra…

Cho nên Lệ Nhiên vừa kết hôn thì lập tức về nhà nhập thông tin cá nhân của mình luôn à?

Làm sao bây giờ đây?

Hình như cậu càng thêm thích Lệ Nhiên mất rồi.

Mặt đẹp trai đã đành, còn chu đáo cỡ này!

Sở Trần không nhịn được nở nụ cười, nghiệm chứng thân phận rồi mở cửa biệt thự, lập tức nhìn thấy Lệ Nhiên ngồi trên sofa phòng khách, xe lăn đặt một bên.

Lệ Nhiên ngồi yên không nhúc nhích, trên mắt bịt một tấm màng trắng, ý thức liên kết với internet, không phát hiện Sở Trần đã đến.

Sở Trần rón rén thay giày trước cửa, sau đó nhào tới.

Cậu ôm chầm lấy cổ Lệ Nhiên, thấp giọng kêu lên như làm nũng: “Chồng ơi…”

Tấm màng trắng trên mắt Lệ Nhiên biến mất.

Đang họp trên internet thì bị cắt ngang, trên mặt Lệ Nhiên mang theo một chút bực bội và không kiên nhẫn, uy áp lại sức mạnh tinh thần thuộc đẳng cấp 3S tỏa ra theo bản năng. Anh vươn tay đẩy Sở Trần sang một bên, hai người đối diện với nhau.

Lệ Nhiên nhíu mày, kìm nén dục vọng giết người, vừa đánh giá Sở Trần vừa lạnh lùng hỏi: “Cậu là ai? Vào đây bằng cách nào?”

Sở Trần: “???”

Chuyện bên lề:

Bảo vệ cổng: Hầy, tiếc ghê, cho dù là vì tiền thì cũng không nên chọn Lệ Nhiên chứ…

Sở Trần (Hét lên): Chồng em đẹp trai nhất thiên hạ!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN