Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật - Chương 70
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật


Chương 70


Sở Trần tất bật nấu xong bữa cơm nhưng không dọn ra bàn, cậu quay lại phòng khách, đôi mắt liếc nhìn ra cửa, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.

Chừng nào Lệ Phần mới về ăn cơm đây?

Sở Trần mở vòng tay soạn tin nhắn: “Nhiên Nhiên, bao giờ anh về?”

“Đúng rồi, anh trai nói muốn ăn cơm ở nhà mình, nhưng giữa chừng anh ấy lại nói có việc đột xuất phải ra ngoài, anh thử hỏi giúp em xem bao giờ anh ấy về nhé. Đồ ăn đã nấu xong rồi, để nguội ăn mất ngon, mà em lại không có số liên lạc của anh ấy.”

Sau khi gửi đi hai tin nhắn liên tiếp, Sở Trần ngồi trên sofa ngẩn người một hồi, rảnh rỗi không có việc gì làm lại bắt đầu rèn luyện cách sử dụng sức mạnh tinh thần.

Sở Trần sực nhớ lại lúc Lệ Phần đi ra ngoài còn hùng hùng hổ hổ trông dữ tợn lắm.

Cũng không biết đi đâu, làm gì, với ai?

Ở một nơi khác.

Từ sau khi biệt thự nhà họ Sở bị Quân đoàn Phần Diệm săn bằng dẫn đến không thể ở được nữa, người nhà họ Sở dứt khoát không thèm sửa sang lại nhà cửa luôn, gần như chỉ làm ổ trong khách sạn, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Lúc này, trên tầng tám của khách sạn, một trong số những căn phòng có người nhà họ Sở.

Gương mặt Lệ Phần đã được thay đổi, anh đeo mặt nạ màu trắng, chỉ để lộ cặp mắt đỏ ngầu. Ngón tay thon dài bóp cổ Sở Dục, không hề nương tay quẳng mạnh người lên tường. Vẻ mặt đầy lạnh lùng nhưng lại không nhanh không chậm đặt câu hỏi: “Nghe nói cậu đăng tin lên tinh võng muốn tìm quân đoàn tiếp nhận đơn hàng của mình đúng không? Cậu muốn giết ai?”

Vẻ mặt Sở Dục hết sức kinh hãi.

Cổ họng bị bàn tay to lớn của người đàn ông bóp chặt, khí quản bị đè ép khiến Sở Dục hoàn toàn không thở nổi.

Khuôn mặt bị nghẹt thở tới tím tái đi.

Rõ ràng người trước mắt nhìn sơ qua cũng không phải quá mạnh mẽ, chỉ có vóc dáng cao to thôi, nhưng Sở Dục là một người đàn ông trưởng thành vậy mà lại bị người này nhấc bổng cả người lên một cách dễ dàng, cảm giác chân lơ lửng không chạm đất khiến Sở Dục vô cùng hoảng hốt.

Sở Dục không nói được lời nào.

Rõ ràng người đàn ông này chỉ hỏi cho có lệ chứ thật sự chẳng muốn nghe câu trả lời của cậu ta.

Người đàn ông này đã biết được câu trả lời từ trước, vì vậy mới đích thân tới tìm cậu ta.

Đáng lẽ khi biết Sở Trần phái người tới đây hòng trả thù mình, Sở Dục phải hận cậu thấu xương mới đúng, nhưng việc thiếu dưỡng khí đã khiến đầu óc Sở Dục trở nên trống rỗng, hiện tại chỉ còn sót lại cảm giác sợ hãi, không dám oán hận câu nào nữa.

Một lúc sau, mùi nước tiểu bốc lên nồng nặc.

Sở Dục sợ đái ra quần.

Đũng quần cậu ta bị ướt một mảng lớn, nhưng còn chưa dừng lại, vệt nước tiếp tục chảy xuống ống quân, nhanh chóng dính vào giày, tiếng nước tí tách vang lên, nước tiểu nhỏ giọt xuống sàn nhà bóng loáng đến mức có thể soi gương.

Toàn bộ người trong phòng đồng thời nhíu mày.

Cái người tên Sở Dục này cũng thiếu nghị lực rồi.

Không phải lúc trước còn vênh váo la hét trên tinh võng muốn thuê quân đoàn mần thịt Sở Trần sao?

Vậy mà bây giờ mới bị thù dọa có một tí đã sợ đến nỗi tè ra quần rồi?

Chậc chậc.

Hổ Tử tiến lên một bước, chủ động đề nghị: “Sếp, anh cứ để em lo, thằng này gà quá.”

Sắc mặt Lệ Phần lạnh lẽo.

Thấy sếp không nói năng gì, mấy người bên cạnh lập tức hiểu rằng sếp muốn tự tay giải quyết. Mọi người giao lưu ánh mắt với nhau, trong lúc nhất thời đều cảm thấy vị trí của Sở Trần trong lòng sếp lại được nâng lên một tầm cao mới.

Trước đó còn tưởng sếp là loại người tàn nhẫn giết người không thấy máu, tâm tư vô tình chẳng bao giờ động lòng với bất kỳ người nào, nhưng bây giờ xem ra ai rồi cũng bị con quỷ tình yêu quật vào người thôi.

Lại nhìn Sở Dục trước mặt.

Dường như cậu ta cũng biết mình đã gây ra hoạ lớn, cơ thể vô thức run lên, nhưng vẫn không thể ngăn cản phản ứng của bản năng sinh lý.

Chất lỏng màu vàng nhạt chảy dọc theo sàn nhà mon men đến chỗ Lệ Phần, đột nhiên quanh người anh nổi lên một cơn gió lớn.

Sở Dục run rẩy, khuôn mặt bị lốc xoáy tinh thần làm cho vặn vẹo.

Tấn công bằng sức mạnh tinh thần khác hoàn toàn với kiểu tác động vật lý.

Tác động vật lý có thể chỉ khiến đối phương bị đau bên ngoài da thịt, cơ thể chỉ cảm thấy không thoải mái, nhưng nếu tấn công bằng sức mạnh tinh thần có thể khiến đối phương phát điên ngay lập tức, dằn vặt tinh thần họ vừa tỉnh táo vừa suy sụp, đánh thức những kỷ niệm đẹp khiến đối phương muốn sống tiếp, nhưng giây sau lại hận không thể chết đi ngay tức khắc.

“AAAAAA…”

Sở Duc gào thét thảm thiết, xen lẫn trong đó là những tiếng rên rỉ đầy đau đớn.

Não bộ như bị ép chặt thành một tờ mỏng dính, nhưng sau đó lại nhanh chóng giãn ra, bộ não như thể từ từ bị lấy ra khỏi hộp sọ.

Bởi vì đang ở trong tâm bão lốc xoáy nên giọng nói của cậu ta hoàn toàn không thể truyền ra ngoài.

Không một ai có thể cứu cậu ta.

Lệ Phần mặt không biểu cảm, nhưng sự giết chóc trong ánh mắt lại càng nặng nề hơn.

Từ trước đến nay Lệ Phần rất rành rẽ cách kiểm soát sức mạnh tinh thần trong các cuộc tấn công.

Ngoại trừ Sở Dục, những người khác chỉ cảm giác nơi này bị lốc xoáy quét qua, mắt thấy Sở Dục chật vật không ngừng, nhưng không có người nào bị sức mạnh tinh thần của Lệ Phần làm ảnh hưởng, trước mặt ngay cả một cơn gió nhỏ cũng không có.

“Sếp càng ngày càng khống chế thành thạo sức mạnh tinh thần.” Đoản không nhịn được cảm thán.

Hổ Tử gật đầu, nói với vẻ hâm mộ: “Đúng vậy. Không biết khi nào tôi mới được như sếp nhỉ?”

“Trước hết cậu phải có sức mạnh tinh thần ít nhất là cấp S cái đã. Một tên cấp A như cậu thì mơ mộng cái gì.”

“Thì cứ mơ đi vì cuộc đời cho phép.”

Đám người đang tán dóc thì vòng tay của Lệ Phần đột nhiên vang lên.

Lệ Phần nhìn lướt qua, thấy là tin nhắn của Sở Trần thì hơi nhăn mày.

Cơn bão lốc xoáy thoáng chốc nhỏ đi, cho đến khi biến mất không còn chút tung tích.

Lệ Phần buông tay thả Sở Dục xuống.

Vẻ mặt Sở Dục đã sớm trở nên đờ đẫn, hai chân run rẩy không đứng dậy được.

Lúc được thả xuống, cậu ta lập tức trượt xuống tường, trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, tay chạm vào vệt nước tiểu.

Nhưng Sở Dục đã không còn hơi sức đâu mà để ý đến chuyện này nữa.

Cậu ta há miệng thở dốc, trên mặt lộ ra biểu cảm muốn khóc mà không được, đầu óc hoàn toàn trì độn.

Lệ Phần liếc nhìn cậu ta.

Đôi chân dài đi bốt quân đội màu đen bước tới vài bước rồi lách qua một bên.

Hổ Tử tự giác đi lên ngồi xổm xuống, vừa vỗ mặt Sở Dục vừa nở nụ cười lưu manh: “Sao? Về sau còn dám giở trò với Sở Trần nữa không?”

“Không, không dám nữa.”

Sở Dục điên cuồng lắc đầu: “Tôi không dám nữa, xin các anh tha cho tôi đi. Tôi không dám nữa, thật sự không dám! Thật sự…”

“Sếp?” Đoản lên tiếng.

Trong thời gian này Lệ Phần đã đọc xong tin nhắn Sở Trần gửi đến.

Lệ Phần suy nghĩ một lát, không trả lời ngay mà đi thẳng ra ngoài, đồng thời lạnh lùng ra lệnh: “Giữ cậu ta lại, sẵn tiện thông báo cho người nhà họ Sở biết chuyện.”

Đám người nghe xong vội gật đầu.

Sếp nói có lý, nếu bây giờ giết người rồi thì làm gì người nhà họ Sở biết được vì sao Sở Dục lại chết.

Chẳng thà cứ giữ lại, đợi người nhà họ Sở biết lý do rồi thì từ nay sẽ không bao giờ dám động vào Sở Trần nữa.

Dù sao trông người này cũng có vẻ đã điên điên khùng khùng, nửa đời sau chắc hoàn toàn tiêu đời rồi. Cho dù không tiêu đời thì bọn họ cũng có hàng ngàn cách khiến cậu ta sống không được chết không xong.

Đám người nối đuôi nhau đi ra ngoài.

Đoản hỏi: “Vậy Sở Du thì sao?”

Lê Phần nhìn thoáng qua hành lang khách san, đột nhiên khóe miệng hơi cong lên: “Không làm gì hết”

“Vâng.”

Lệ Phần bước ra khỏi khách sạn.

Những người của Quân đoàn Phần Diệm lục tục rời đi, không ai dám đứng ra ngăn cản.

Sau khi Lệ Phần leo lên xe bay lập tức ẩn đi biểu tượng của Quân đoàn Phần Diệm, đợi đi đến cửa biệt thự mới tháo mặt nạ ra, để lộ một khuôn mặt lạnh lùng.

Tiện tay ném mặt nạ cho thủ hạ, Lệ Phân nói: “Xóa sạch dấu vết đi.”

“Vâng.” Đoản đáp lời.

Lệ Phần suy nghĩ rồi nói: “Có thể đăng tin trên các phương tiện truyền thông.”

Đoản hơi sững sờ, lại tiếp tục trả lời: “Vâng.”

Lúc này Lệ Phần mới quay người đi vào biệt thự.

Mặc dù sử dụng cùng một thân thể, có thể trực tiếp quét hình ảnh để vào nhà, nhưng Lệ Phần vẫn chưa quên thân phận “anh trai” của mình nên giơ tay gõ cửa.

Không lâu sau cánh cửa được mở ra.

Sở Trần mặc một bộ đồ ở nhà, dấu hôn trên cổ lộ hết cả ra.

Lệ Phần chỉ nhìn thoáng qua đã không nhịn được nhíu mày.

Lúc chiều Sở Trần còn mặc áo sơ mi gài nút áo đến tận nút trên cùng, dấu hôn không lộ rõ cho lắm, Lệ Phần cũng không chú ý tới, nhưng bây giờ đổi sang quần áo khác khiến những dấu hôn đó phơi bày trong tầm mắt.

Lệ Phần vừa liếc mắt đã thấy được, trong lòng thầm nghĩ Lệ Nhiên với Sở Trần không biết tiết chế gì hết.

Bộ không biết xấu hổ là gì hả?

Còn cố tình để lại những dấu hôn ở chỗ dễ nhìn thấy được.

Làm vậy cho ai coi?

Sở Trần vừa thấy Lệ Phần lập tức nở một nụ cười ấm áp như gió xuân.

Cậu tránh sang một bên: “Thầy đã về rồi sao?”

Giong nói mềm nhũn như đang làm nūng.

Lệ Phần: “…”

Lệ Phần bỗng cảm giác đầu mình nhói lên một cái, cứ sợ Sở Trần lại muốn chơi trò kỳ lạ gì đó cũng không chừng.

Giống như những lần trước cậu đã trêu chọc Lệ Nhiên vậy.

Lệ Phần không nhịn được nhìn Sở Trần nhiều hơn vài lần, lát sau mới “Ừ” một tiếng: “Bữa tối đã làm xong chưa?”

“Xong rồi.”

Sở Trần nói: “Theo yêu cầu của thầy, em đã nấu nhiều hơn đấy.”

Sở Trần đột nhiên cười khanh khách, giọng nói nhỏ nhẹ khiến Lệ Phần không quen lắm.

Nhất là cứ thích mở miệng gọi thầy.

Từ đầu đến cuối Lệ Phần vẫn giữ mặt lạnh, nhưng khi nghe nói bữa tối đã chuẩn bị xong, Lệ Phần không khỏi đi nhanh về phía nhà bếp, nhìn thoáng qua đã thấy trên bàn ăn có bốn món mặn một món canh.

Lệ Phần thong thả ngồi xuống.

Khi ăn cơm hai người đều không nói chuyện, nhưng vòng tay của Sở Trần lại vang lên hết tiếng này đến tiếng khác.

Sở Trần nhíu mày, cảm thấy âm thanh này hơi phiền phức nên định tắt đi, nhưng chợt phát hiện những tin tức này đều có liên quan đến nhà họ Sở. Trước đó Sở Trần có lên mạng tìm kiếm tin tức về đám người nhà họ Sở, cho nên khi xuất hiện những tin tức có liên quan đều sẽ được đẩy lên trên.

Có chuyện gì xảy ra với nhà họ Sở vậy?

Sở Trần nhướng mày nhìn người đàn ông ngồi đối diện, chỉ thấy Lệ Phần cúi đầu ăn cơm với tốc độ nhanh như sợ ai cướp mất miếng cơm vậy, chẳng thèm màng đến thể diện gì nữa.

Sở Trần tiện tay mở một tin tức trong số đó.

Hiện giờ đội ngũ y tế đã vào khách sạn nơi nhà họ Sở sinh sống.

Nghe nói tình trạng tinh thần của Sở Du không được lạc quan cho lắm, đã nghiêm trọng tới mức mắc chứng bài tiết không kiểm soát được, thế giới tinh thần bị đánh cho tan nát, còn có những dấu hiệu của biểu hiện rối loạn tinh thần.

Tình trạng tinh thần không được lạc quan? Còn mắc chứng bài tiết không kiểm soát được?

Sở Trần lại ngẩng đầu nhìn Lệ Phần.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của Sở Trần, người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau.

Lệ Phần nhét đồ ăn đầy miệng: “Sao vậy?”

Sở Trần chớp mắt, cười tủm tỉm nói: “Không có gì, em chỉ muốn hỏi hồi nãy thầy đột nhiên ra ngoài làm gì vậy?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN