Dù Lệ Nhiên phải ngồi xe lăn nhưng tư thế ngồi vẫn luôn ung dung thoải mái, chẳng hề mất tự nhiên chút nào, càng chẳng buồn bận tâm đến cái nhìn của người khác ra sao. Anh dựa cả người vào lưng ghế, chớp mắt đáp: “Sinh viên mới nhập học cần có người giám hộ đi theo.”
Sở Trân: “???”
Sở Trần ngẩn tò te.
Trong trí nhớ của nguyên chủ không có tình huống này.
Ngày nguyên chủ nhập học, chỉ có một mình cậu ta đến trường, rồi cứ thế vào lớp.
Người giám hộ gì chứ.
Chứng kiến ánh mắt của các thầy cô chung quanh, Sở Trần đỏ bừng mặt.
Thầy hướng dẫn đứng đằng sau bảo: “Đây là yêu cầu đặc biệt của trường.”
Sở Trần bừng tỉnh ngộ ra.
Thầy hướng dẫn đi lướt qua Sở Trần, ngồi vào chỗ của mình. Ông cầm một cái máy quét, kế đó quét qua tay Lệ Nhiên lẫn Sở Trần một lần. Khi kiểm tra thông tin trên đó, ông đột ngột quay đầu nhìn Sở Trần.
Sở Trần: “Sao vậy thầy?”
Thầy hướng dẫn cười: “Không có gì. Chúc hai người tân hôn vui vẻ.”
“Em cảm ơn.”
Sở Trần liếc nhìn Lệ Nhiên.
Hôm nay Lệ Nhiên ăn mặc rất trịnh trọng. Anh khoác lên mình bộ âu phục cùng giày da, trên áo không có lấy một nếp nhăn, nút áo được gài nghiêm chỉnh đến tận nút trên cùng, gợi cho Sở Trần vài phần khát vọng muốn tự tay cởi từng chiếc nút áo ra.
Mắt thấy Sở Trần đang nhìn mình chằm chằm, Lệ Nhiên khựng người chốc lát, ra vẻ muốn tán gẫu: “Anh trai dạy học thế nào?”
Sở Trần đáp: “Ảnh dạy tốt lắm.”
Vì có người ngoài ở đây nên Sở Trần không muốn nói quá nhiều.
“Ừ. Lúc về nhà, có gì không hiểu cứ nhắn tin hỏi anh trai. Khi nào anh ấy tỉnh sẽ xem.”
“Em biết rồi.”
Thầy hướng dẫn nhanh chóng ghi lại thông tin, “Xong rồi. Làm phiền anh Lệ ở lại thêm lát nữa nhé, còn Sở Trần có thể về lớp rồi. Tiết học hôm nay chủ yếu là thông báo về các kế hoạch sau này, không mất nhiều thời gian lắm. Khi nào tan học thì em nhớ quay lại văn phòng một chuyến.”
Thầy hướng dẫn vừa nói vừa đưa tài liệu học cho Sở Trần.
Sở Trần đáp lời, cầm lấy tài liệu. Trước khi đi còn kiềm lòng không được len lén vuốt ngón tay của Lệ Nhiên một cái.
Cậu chớp mắt với Lệ Nhiên, rồi mới ra khỏi phòng làm việc.
Đến tận khi trở về phòng học, nụ cười bên môi Sở Trần vẫn còn đọng lại chưa tan.
“Có phải Lệ Nhiên tới không? Coi cậu cười ngu ngốc chưa kìa.”
Văn Hướng Dương cười hì hì, nói với vẻ đắc ý: “Tôi biết ngay mà, lão Lưu gọi cậu tới văn phòng thì tám chín phần mười là Lệ Nhiên đến rồi còn gì. Nếu không thì chỉ có mỗi ba quyển sách, ông ấy tự mang đến cho cậu luôn rồi, cần gì phải đến tận văn phòng.”
Sở Trần nhìn cậu chàng: “Thông minh phết.”
Văn Hướng Dương cười sang sảng.
Chẳng bao lâu sau có một thầy giáo khác bước vào, nhắc đến chương trình học của nửa học kỳ sau.
Huấn luyện tinh thần hai tháng, ngay sau đó sẽ lập tức đi huấn luyện tại một hoang tinh trong ba tháng dựa theo đơn vị lớp.
“Chậc, chẳng biết lần này sẽ chọn hoang tinh nào nữa. Mong ban giám hiệu có tình người giùm cái. Nhất là trước khi đi còn bắt ký vào đơn miễn chịu trách nhiệm, đại khái chính là có mất mạng thì nhà trường cũng không chịu trách nhiệm, khủng khiếp lắm.”
Văn Hướng Dương run như cầy sấy: “Nghĩ lại thì lúc này cậu chuyển trường cũng tốt đấy.”
Sở Trần nhướng mày.
Văn Hướng Dương lẩm bẩm: “Bởi vì trường chúng ta bắt sinh viên đi huấn luyện ở hoang tinh nhằm giúp họ có thể thích ứng với hoàn cảnh, thuận tiện cho ngày này đi phục vụ quân sự, thành ra số liệu thống kê người chết hằng năm của trường mình là ít nhất đấy. Chứ mấy trường khác thì… người sống sót chẳng còn được mấy mống đâu.”
Ngoài mặt Sở Trần tỉnh bơ, nhưng trong lòng lại có hơi kinh ngạc.
Cậu còn tưởng tỷ lệ tử vong khi đi phục vụ quân sự sẽ không cao lắm chứ.
Nhưng nghe Văn Hướng Dương nói vậy, xem ra chuyến đi lần này vô cùng nguy hiểm.
Nếu đã như thế, cậu phải cố gắng rèn luyện sức mạnh tinh thần cho thật tốt mới được.
Đến cuối tiết, thầy giáo điểm danh sĩ số đảm bảo không thiếu người nào, đi ra tới cửa lớp còn ngoáy đầu lại nói: “Ngày mốt nhớ đến lớp đúng giờ. Hy vọng các cô cậu không bỏ xó sức mạnh tinh thần của mình ở nhà, bằng không ngày sau chính là ngày giỗ của các cô các cậu.”
Cả lớp nhốn nháo hết cả lên.
Sau khi thầy giáo ra khỏi lớp, phòng học ồn như vỡ chợ.
Chẳng ai buồn để ý đến Sở Trần nữa, mọi người tụm ba tụm năm bàn tán về hoang tinh cùng với tham gia nghĩa vụ quân sự.
Tâm trí Sở Trần còn nhớ nhung Lệ Nhiên ở văn phòng, nói Văn Hướng Dương một tiếng: “Tôi đi trước nhé.”
Văn Hướng Dương nhún vai: “Ừ.”
Thú thật khi nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Sở Trần, Văn Hướng Dương cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Xem ra Sở Trần ở bên cạnh Lệ Nhiên không phải vì tiền tài hay là vì địa vị.
Cậu ta còn nhớ lúc Lệ Nhiên mới quay về, mọi người đều đồn ầm lên tinh thần Lệ Nhiên bị bạo loạn, chỉ còn sống được hai năm nữa.
Hy vọng Lệ Nhiên có thể sống lâu hơn một chút.
Sở Trần ôm sách bước những bước khoan thai đi vào văn phòng.
Dọc đường đi, không ít người khi nhìn thấy Sở Trần đều tỏ vẻ kinh ngạc ra mặt.
Sở Trần đi thẳng một đường đến văn phòng, cậu gõ cửa, đợi nghe âm thanh “Mời vào” mới đẩy cửa: “Thưa thầy, em tan học rồi.”
“Ừ.” Thầy hướng dẫn nói với Lệ Nhiên: “Trên cơ bản là như thế.”
Lệ Nhiên: “Tôi đã hiểu rồi.”
Thầy hướng dẫn dọn dẹp đồ đạc trên bàn: “Bây giờ tôi còn có chút việc, có vấn đề gì cứ liên lạc qua tinh võng.”
Lệ Nhiên: “Được. Vậy tôi dẫn Trần Trần về đây.”
Thầy hướng dẫn nghe một tiếng “Trần Trần” bèn không nhịn được quay sang nhìn cậu. Ông gật đầu đáp: “Được.”
Sở Trần cùng Lệ Nhiên rời khỏi văn phòng.
Sở Trần tò mò hỏi: “Thầy hướng dẫn nói gì với anh vậy?”
Lệ Nhiên qua loa trả lời: “Chỉ là mấy chuyện vụn vặt thôi, chủ yếu là về hoang tinh. Không chỉ có các em cần ký vào đơn miễn chịu trách nhiệm mà kể cả anh cũng cần phải ký vào đơn chấp thuận.”
“Ồ.” Sở Trần không hỏi nữa, Lệ Nhiên cũng không nói năng gì mấy, thế là hai người cứ im lặng suốt đoạn đường. Đến khi bước lên xe bay, Sở Trần mới dịch lại gần Lệ Nhiên.
Hành động của cậu rất đỗi tự nhiên, cậu vươn tay định gỡ nút áo Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên: “…”
Lệ Nhiên cụp mắt, hàng mi dày rũ xuống. Anh vươn tay đè lại tay Sở Trần: “Em muốn làm gì?”
Sở Trần: “Muốn anh.”
Lệ Nhiên: “…”
Lệ Nhiên trông rất bình tĩnh, giương mắt nhìn Sở Trần.
Sở Trần ngước lên: “Hay anh muốn để Lệ Dục ra thay anh?”
“Sao cậu ta ra được?” Giọng Lệ Nhiên hơi khô khốc.
Khi Sở Trần không nhìn anh thì anh mới chăm chú nhìn gương mặt cậu, nhưng khi Sở Trần nhìn thẳng vào anh thì con ngươi anh lại dời đi, nhìn ra cửa sổ ngay tức khắc.
“Dùng cách lần trước nhé?”
Sở Trần dịch lại sát hơn, tỏ vẻ ai oán: “Ai bảo anh ăn mặc như thế này. Sao mà em chịu cho nổi.”
Lệ Nhiên cúi đầu nhìn bộ đồ mình mặc hôm nay.
Chỉ là một bộ vest cực kỳ đoan chính thôi mà.
Sao nghe giọng điệu Sở Trần cứ như anh đang mặc một bộ đồ không thể để cho người ngoài nhìn thấy vậy?
Sở Trần thấy phản ứng của Lệ Nhiên, đôi đồng tử trong veo nhuộm đầy ý cười.
Cậu kề đầu lại gần đầu Lê Nhiên, gần đến không thể gần hơn. Hơi thở của cả hai trong phút chốc đã quấn quýt lấy nhau, dường như có thể nghe rõ tiếng tim đập của đôi bên. Sở Trần nói rất khẽ: “Anh hôn em đi.”
Hai giây sau, Lệ Nhiên ngậm lấy đôi môi của Sở Trần, từ từ đẩy nụ hôn sâu hơn.
Máu chảy dọc cơ thể dường như đang dồn hết về não bộ.
Tim đập thình thịch, càng lúc càng nhanh.
Sở Trần không nhắm mắt, cứ thế đối diện với con ngươi lạnh lùng trong trẻo của Lệ Nhiên.
Cậu giơ tay túm lấy quần áo của Lệ Nhiên, dần dần siết chặt đến mức khớp xương ngón tay có phần trắng bệch. Bỗng nhiên Sở Trần lùi về phía sau, cậu nhíu mày, ngửa đầu bảo: “Khoan đã…”
Lệ Nhiên im lặng nhìn Sở Trần.
Trông dáng vẻ của đối phương giống như hôn được thì hôn, không hôn nữa cũng chẳng sao.
Sở Trần dựa vào ghế, cơ thể loạng choạng: “Em… em thấy hơi choáng.”
Lệ Nhiên sửng sốt.
Anh vươn tay, giúp Sở Trần xoa hai bên huyệt thái dương.
Sở Trần xua tay: “Anh đừng xoa, càng khó chịu hơn ấy.”
Cũng may xe bay nhanh chóng về đến nhà, Lệ Nhiên lấy xấp tài liệu của Sở Trần đặt lên đùi: “Em tự đi được không?”
“Được.”
Đây là lần đầu tiên Sở Trần bị say xe khi đi xe bay, nhưng không phải là cảm giác buồn nôn đáng ghét kia.
Cậu cảm tưởng như cơ thể mình đang giẫm lên đám mây mềm mại, chân không còn ở trên mặt đất nữa. Đợi đến khi xuống xe, giẫm lên nền đất, dựa vào lan can bên cạnh một hồi mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Lệ Nhiên nắm tay cậu.
Sở Trần: “Đỡ hơn rồi. Không nghiêm trọng đến thế đâu.”
Đến khi Sở Trần vào nhà, đang đổi giày thì bỗng dưng bật cười.
Lệ Nhiên: “Sao thế?”
Sở Trần lắc đầu: “Không có gì.”
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc có một ngày mình lại hôn Lệ Nhiên đến mức say xe luôn.
Chuyện này kể ra đúng là có hơi mất mặt.
Sở Trần đè nén nỗi buồn bực ở trong lòng.
Đến chiều, Sở Trần ở nhà luyện tập sức mạnh tinh thần.
Chẳng biết có phải do phương pháp rèn luyện của mình đã sai ở chỗ nào hay là vì sức mạnh tinh thần của nguyên chủ quá thấp, Sở Trần hoàn toàn không có cách nào ngưng tụ ra một lốc xoáy nho nhỏ giống như cái Lệ Phần từng làm mẫu cho cậu, chứ nói chi đến việc khống chế sức mạnh tinh thần.
Chỉ mới luyện tập có một lúc mà Sở Trần đã cảm thấy khả năng tập trung của mình suy giảm đáng kể.
Không tài nào tập trung tinh thần, hiển nhiên cũng không có cách nào nắm vững tinh thần.
Sở Trần thở dài ngao ngán. Cậu quét mắt, nhìn về phía Lệ Nhiên đang ngồi trên sofa, đi qua đó vùi mình vào lồng ngực Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên hỏi: “Em bị sao vậy?”
Sở Trần bĩu môi: “Em mệt rồi nên định nghỉ ngơi một lát.”
“Ừ.” Lệ Nhiên vươn một tay ôm ngang hông Sở Trần, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước. Thị giác của anh vẫn còn đang ở trên tinh võng, khả năng cao là đang xử lý công việc.
Mặc dù có đôi lúc Sở Trần hay táy máy tay chân, nhưng cậu chưa bao giờ làm phiền Lệ Nhiên lúc anh đang làm việc.
Sở Trần ngoan ngoãn nằm trong lòng Lệ Nhiên, tự nhiên thấy hơi buồn ngủ.
Thế là cậu dần dần nhắm mắt lại.
Một lúc sau, hô hấp của Sở Trần dần trở nên đều đặn. Cơ thể không kiểm soát được cứ thế trượt dần xuống dưới, cả người nằm cuộn tròn trên sofa, còn đầu thì ghé vào đùi Lệ Nhiên, im lìm ngủ say.
Lệ Nhiên cúi đầu nhìn Sở Trần.
Tay trái anh đỡ eo cậu, tay phải để ở một bên đầu cậu, tránh cho cậu ngã xuống đất.
Lệ Nhiên ngẩng đầu, tiếp tục xử lý công việc.
Sở Trần ngủ rất ngoan, phải đến nửa tiếng sau mới trở mình, đụng trúng chân của Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên đang ngồi, lúc Sở Trần trở mình, gương mặt đúng lúc quay về phía anh.
Anh có cảm giác như hơi thở mỏng manh của Sở Trần chầm chậm xuyên qua lớp vải vóc của quần áo chạm đến da thịt anh.
Thoáng chốc Lệ Nhiên bỗng khựng lại.
Đến khi nhìn xuống tài liệu trước mặt, chữ nào anh cũng biết, nhưng khi ghép chúng lại với nhau, làm thế nào cũng không đọng lại trong não được một chữ.
Lúc này, chẳng biết Sở Trần nằm mơ thấy cái gì mà cơ thể cậu đột ngột di chuyển. Cái đầu gác trên đùi Lệ Nhiên nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, như thể cậu cảm giác mình sắp rơi xuống nên dịch sát đến bên người Lệ Nhiên.
Còn tới gần nữa thì sẽ không hay đâu.
Lệ Nhiên cúi đầu.
Sở Trần nghiêng người lại, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài mảnh khẽ rũ xuống, tóc tai có phần rối bời rơi trên đùi Lê Nhiên, còn chóp mũi đang hướng vào…
Lệ Nhiên lặng lẽ dời mắt nhìn xuống.
Hô hấp của anh tức thì gấp gáp hơn.
Mặt trời dần ngả về Tây, ánh mặt trời đỏ rực như lửa nhuộm đỏ cả căn phòng.
Trong phòng dần mờ tối.
Nhưng Lệ Nhiên không bảo người máy nhỏ bật đèn lên.
Sở Trần ngủ một giấc ngon lành.
Cậu từ từ tỉnh dậy, đánh một cái ngáp rồi vươn mình duỗi thẳng người, vươn tay vươn chân trên sofa, lúc này mới tìm về tư thế ban đầu trước khi ngủ. Vừa mở mắt, đập vào mắt là mu bàn tay của một người.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ hơi cử động, suýt nữa chạm vào mắt Sở Trần.
Sở Trần: “?”
Cậu ngước lên theo bản năng.
Sở Trần kinh ngạc sửng sốt, bấy giờ mới nhận ra mình nằm ngủ trên đùi Lệ Nhiên.
Bởi vì nằm nghiêng nên mặt cậu trùng hợp hướng vào chỗ đó của Lệ Nhiên. Đáng lẽ khung cảnh này có thể trở nên lúng túng và mờ ám, thế nhưng Lệ Nhiên lại giơ tay cẩn thận che kín chỗ đó.
Lệ Nhiên, anh được lắm!