Có lẽ nghĩ đến việc mình sắp sửa có một đứa con, ánh mắt Sở Trú bỗng trở nên dịu dàng hẳn ra, cũng không dám to tiếng.
Cứ như thể nếu nặng lời chút thôi cũng dọa sợ đứa bé trong bụng Du Nhiễm vậy.
“Nhiễm Nhiễm, trong lúc anh không ở đây, có ai gây khó dễ cho em không?”
“Đứa bé có khỏe không?”
“Ừ, anh được bảo lãnh ra ngoài rồi, chúng ta sẽ chuyển đến hệ tinh hà khác. Em thu dọn một số đồ đạc trước đi. Em nghĩ lung tung gì thế? Tất nhiên anh sẽ dẫn em theo rồi.”
Chỉ cần nghĩ đến việc tối nay sẽ rời khỏi đây, Sở Trú không nhịn được nhếch môi nở nụ cười.
Từ khi nhà họ Sở gặp chuyện không hay, bất kể Sở Trú đi đến đâu cũng bị người khác nhận ra, đám người này sẽ dùng ánh mắt kỳ thị nhìn chằm chằm cậu ta. Sở Trú tự nhận đã chịu đủ lắm rồi.
Dù phải di cư đến hệ tinh hà khác, phải làm lại từ đầu một lần nữa, cuộc sống sau này chắc sẽ rất gian khổ, nhưng Sở Trú không quan tâm.
Nhớ tới điều gì đó, Sở Trú cười khẩy, dùng vòng tay liên lạc với Sở Trần.
Ở bên kia, trong phòng học.
Hiếm khi Sở Trần được dịp tắm mình trong ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khiếp sợ của các bạn cùng lớp, bỗng nhiên vòng tay chấn động, nhắc nhở có người mới gửi tin nhắn.
Là Sở Trú.
Sở Trần đang ở trong lớp nên không tiện làm việc riêng trong giờ học, hơn nữa Sở Trú cũng chẳng phải người quan trọng gì của cậu nên cậu dứt khoát không thèm rep luôn.
Nhưng không ngờ cái tên Sở Trú này lại bám dai như đỉa, tiếp tục gửi tin nhắn cho cậu.
Không lẽ có chuyện gì gấp?
Sở Trần mắt nhìn thẳng, tay đút dưới bàn trả lời tin nhắn: “Đang ở trong lớp. Có việc gì vậy?”
Sở Trú không khỏi sửng sốt, tiếp đó sực nhớ ra bây giờ đang là giờ lên lớp, chỉ tại người nhà họ Sở tính chuyển đi nên đã thôi học hết cả rồi, còn cậu ta thì ở trong trại tạm giam suốt, gần như đã quên bén mất thời gian bên ngoài.
Khuôn mặt Sở Trú thoáng hiện vẻ khinh miệt.
“Hừ, cái trường đại học hạng ba đó của anh có gì hay ho đâu mà học với hành. Tôi chỉ muốn thông báo cho anh biết là tôi chuẩn bị dẫn người nhà họ Sở di cư đến một hành tinh khác để phát triển.”
Sở Trần: “???”
Muốn đi thì cứ đi đi.
Chuyện này có gì hay ho đâu mà báo cho cậu biết?
Sở Trần không hiểu gì sất, cứ có cảm giác Sở Trú đang phách lối khoe khoang thế nào ấy. Cơ mà nếu cậu ta đã có lòng, Sở Trần cũng không ngại tạo nét một tí, tùy tiện soạn một tin nhắn gửi đi: “Gì chứ? Mấy người tính rời khỏi Vọng Thành hả? Sao không có ai nói năng gì với tôi vậy, mấy người không muốn dẫn tôi theo chứ gì! Ôi, tim tôi đau quá man! Một lần nữa tôi lại bị mấy người vứt bỏ không thương tiếc!”
Sở Trú: “…”
Đây đúng là cảnh tượng mà Sở Trú mong muốn nhìn thấy nhất, nhưng lạ lùng thay, sau khi thoả mãn tâm nguyện, Sở Trú lại muốn lôi đầu Sở Trần ra đánh một trận.
Sở Trú nghiến răng.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại nhận được thêm một tin nhắn nữa từ Sở Trần.
“Tôi đoán cậu sẽ dẫn Du Nhiễm theo, còn Sở Nguy Vân thì chắc chắn là không rồi. Nhưng mà tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu việc này.”
Vẻ mặt Sở Trú tối sầm xuống.
Lại bị Sở Trần nắm thóp rồi.
Đương nhiên không đời nào Sở Trú sẽ đưa Sở Nguy Vân đi theo.
Thật ra Sở Trú hận Sở Nguy Vân không kém gì hận Sở Trần.
Nếu không phải tại Sở Nguy Vân, cậu ta sẽ không có một người mẹ làm kẻ thứ ba, càng không xuất hiện trên đời này với thân phận đứa con ngoài giá thú. Cho dù bề ngoài Sở Nguy Vân hay ra vẻ rất yêu thương cậu ta, nhưng thực tế Sở Nguy Vân chỉ để ý đến sức mạnh tinh thần cấp A+ của cậu ta mà thôi.
Giả sử như thân phận của hai người hoán đổi cho nhau, người có sức mạnh tinh thần cấp A+ là Sở Trần, chắc chắn Sở Nguy Vân sẽ coi trọng Sở Trần ra mặt và quay sang vứt bỏ cậu ta.
Còn người nhà họ Sở…
Đám người này đã bị tiền tài làm mờ mắt, ngoài mặt thì tỏ ra cung kính, nhưng sau lưng lại không biết đã đàm tiếu những lời khó nghe cỡ nào về thân phận của cậu ta.
Điều duy nhất khiến Sở Trú cảm thấy kiêu ngạo chính là cậu ta sở hữu sức mạnh tinh thần cấp A+ ngay từ lúc sinh ra, còn Sở Trần chỉ vỏn vẹn có cấp B+ thôi.
Ông trời an bài vận mệnh như thế, chắc là để cậu ta có thể tùy ý giẫm đạp Sở Trần dưới chân.
Đang nghĩ ngợi thì Sở Trần lại gửi tới một tin nhắn mới.
“Cậu chưa bao giờ đặt nghi vấn về cái thai trong bụng của mẹ kế tôi hả? Phải biết trong khoảng thời gian đó cô ta không chỉ làm với mỗi mình cậu, sao cậu có thể chắc rằng đứa bé là con của cậu? Đừng có để đã bị mọc sừng rồi còn phải nuôi con giùm ba ruột của mình.”
Cảnh tượng trên màn hình đã đổi thành hai sinh viên khác. Sức mạnh tinh thần của hai người dần dần cạn kiệt, bị vô số chim chóc trong rừng đuổi theo chạy trối chết.
Lớp học rộn ràng tiếng cười.
May nhờ những pha cười ra nước mắt của những người khác mới miễn cưỡng xua tan nỗi khiếp sợ trước màn thể hiện chấn động của Sở Trần.
Thấy chưa, kẻ không bình thường ở đây chỉ có một mình Sở Trần thôi.
Số người còn lại hoàn toàn bình thường đến không thể bình thường hơn.
Sở Trần cúi đầu nhìn tin nhắn vừa gửi đi, cười nhếch môi.
Cậu thoát ra nhắn tin cho Lệ Nhiên: “Hôm nay sau khi tan học em sẽ đến bệnh viện, có lẽ sẽ về hơi trễ.”
Lệ Nhiên: “Ừm.”
Sở Trần: “Hôn anh.”
Xem sơ qua toàn bộ video ghi hình của các sinh viên trong lớp, tiếp đó chỉ ra một vài lỗi sai mắc phải, cuối cùng thầy hướng dẫn mới cho phép mọi người tan lớp. Sở Trần nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi đến bệnh viện.
Cậu nắm chặt thời gian nên vừa đến bệnh viện đúng lúc bắt gặp cảnh tượng Sở Trú và Du Nhiễm đang lôi kéo nhau.
Sắc mặt Du Nhiễm tái nhợt như tờ giấy trắng.
Du Nhiễm có gương mặt xinh đẹp, vóc dáng cân đối chỗ nào ra chỗ đó. Lúc này một tay cô ta nắm chặt tay Sở Trú, sốt ruột kéo người qua một góc: “Rõ ràng ban đầu chính anh là người bày ra kế hoạch này, nếu không tại sao em lại chấp nhận… gì đó với lão già kia. Bây giờ anh muốn đưa em đi làm kiểm tra, tức là anh không tin em đúng không? Em đã nói với anh rồi còn gì, em có uống thuốc ngừa thai đàng hoàng.”
Chất giọng Sở Trú vẫn dịu dàng như cũ: “Nhiễm Nhiễm, em đừng quá lo lắng. Cho dù đứa bé có là con của ai đi nữa thì anh cũng sẽ không chối bỏ. Anh dẫn em đến bệnh viện chỉ vì muốn em khám tổng quát.”
Khám tổng quát?
Tổng quát cái đếch gì chứ!
“Em…”
Du Nhiễm có phần hơi tức giận, đang định lên tiếng thì liếc mắt thấy Sở Trần.
Sở Trần đứng một bên hành lang, phong thái ung dung nhàn nhã tựa vào tường. Cậu nhếch miệng cười, cất tiếng chào hỏi hai người: “Trùng hợp quá. Tôi còn tưởng hai người đang ở nhà thu dọn đồ đạc chứ.”
Sở Trần vừa nói dứt câu, sắc mặt Sở Trú lập tức đen thui.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại dáng vẻ thâm tình.
Trước khi Sở Trần gửi tin nhắn nhắc nhở, thật ra Sở Trú đã từng nghi ngờ rốt cuộc đứa bé trong bụng là con của ai.
Tuy nói Du Nhiễm không thích Sở Nguy Vân nhưng chắc chắn giữa hai người đã xảy ra quan hệ, mặc dù số lần cộng gộp lại có khi còn không bằng số lẻ của cậu ta và Du Nhiễm. Chưa kể Sở Nguy Vân cũng đã lớn tuổi rồi, sao bằng thanh niên trẻ tuổi như cậu ta được.
Nghĩ sao cũng thấy đứa bé là con của mình.
Nhưng tin nhắn của Sở Trần cứ ám ảnh Sở Trú.
Lỡ đâu thì sao?
Dù sao cũng không thể chối cải sự thật là Du Nhiễm từng phát sinh quan hệ với Sở Nguy Vân.
Sở Trú nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định vẫn nên dẫn Du Nhiễm đến bệnh viện.
“Anh tới đây làm gì?” Sở Trú cảnh giác nhìn Sở Trần.
“Sao nào? Bệnh viện này là do cậu mở hay gì? Còn không cho tôi tới?” Sở Trần nhướng mày, bồi thêm một câu trước khi Sở Trú nổi giận: “Thân là một đứa con có hiếu, đương nhiên tôi đến đây để thăm Sở Nguy Vân rồi.”
Sở Trú khựng người lại.
Cậu ta nhìn chòng chọc vào Sở Trần: “Anh muốn làm con ngoan thì đi thẳng lên lầu ba là được. Dừng lại ở lầu này làm gì?”
Sở Trần đáp trả: “Cậu quản trời quản đất còn tính quản tôi muốn đi tầng nào nữa hả?”
Đúng lúc này có y tá đi tới, liếc sơ qua danh sách khám bệnh rồi nói: “Du Nhiễm? Ai là Du Nhiễm? Tới lượt cô rồi.”
Dứt lời, y tá nhìn thoáng qua Sở Trần và Sở Trú, vẻ mặt trước lạ sau quen, không biết đã bổ não ra cái gì. Cô y tá tiến lên chắn giữa hai người, hết nhìn Sở Trần lại quay qua nhìn Sở Trú: “Sau khi kiểm tra xong, một tiếng sau sẽ có kết quả. Mọi người qua băng ghế bên kia ngồi đợi đi, nhớ kỹ trong bệnh viện không được phép làm ồn. Cho dù kết quả có ra sao, muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh.”
Sở Trú: “…”
Sở Trú trợn mắt nhìn Sở Trần.
Đôi mắt Sở Trần toát lên vẻ hứng thú, nói với y tá: “Xin lỗi chị gái xinh đẹp, chắc chị có nhầm lẫn gì đó rồi. Đây là mẹ kế của em, còn em chỉ trùng hợp đi ngang qua đây thôi.”
Cô y tá: “???”
Mẹ kế?
Thân phận này… cứ thấy cấn cấn kiểu gì ấy?
Rốt cuộc ba người này có mối quan hệ như thế nào.
Cô y tá lần lượt nhìn Sở Trần rồi quay sang nhìn Sở Trú.
Sở Trần không thèm để tâm đến ánh mắt của người khác, cười hì hì bảo: “Em trai, mẹ nhỏ, tôi đi thăm ba đây.”
Nói xong lập tức xoay người rời khỏi đây.
Sở Trú lạnh lùng nhìn Sở Trần rời đi.
Sở Trần đi lên lầu.
Sở Nguy Vân đã bị người nhà họ Sở vứt bỏ, phòng bệnh cũng không tốt như trước, từ phòng một người chuyển sang phòng ba người, dù vậy tình trạng của ông ta đã đỡ hơn rất nhiều. Khi thấy Sở Trần, Sở Nguy Vân lộ ra vẻ mặt khó nói hết: “Con đến rồi.”
Trước đây Sở Nguy Vân chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh ở cái tuổi này của ông ta, sau khi nằm viện không có ai thèm đến thăm.
Người duy nhất chịu đến thăm lại là Sở Trần.
Sở Trần “ừ” một tiếng, cười tít mắt nói: “Lúc nãy ở lầu dưới tôi có nhìn thấy Sở Trú với Du Nhiễm đang làm xét nghiệm ADN thai nhi.”
Sở Nguy Vân không khỏi sửng sốt.
Đôi mắt ông ta sáng rực lên, nhưng nhanh chóng lụi tàn trong phút chốc, bất đắc dĩ nở nụ cười đắng chát: “Thôi bỏ đi.”
Bây giờ đứa trẻ có là của ai cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Ông ta đã thành ra như này, Du Nhiễm còn cấu kết với Sở Trú. Giữa bọn họ dù có con thì mối quan hệ cũng chẳng còn như xưa.
Sở Nguy Vân không hé răng thêm nửa câu.
Sở Trần cũng không khua môi múa mép nhiều lời làm gì.
Cậu mở vòng tay thông minh, ngồi trong phòng bệnh của Sở Nguy Vân xem phim.
Một tiếng sau.
Sở Trần tạm biệt Sở Nguy Vân, lững thững đi xuống lầu tìm Du Nhiễm và Sở Trú.
Mới rẽ vào hành lang, Sở Trần đã nghe một tiếng khóc gào xé ruột xé gan.
Du Nhiễm không màng hình tượng ngồi bệt dưới đất, chẳng khác nào mấy mụ đàn bà chanh chua, vừa khóc lóc ỉ ôi vừa ôm chặt chân Sở Trú.
Cô ta bị dồn đến bước đường cùng, dứt khoát tung hết những việc bẩn thỉu của cả hai: “Lúc trước anh cố ý để tôi gả cho ba anh! Còn nói ngon nói ngọt hứa hẹn đủ điều với tôi! Anh nói sau này tài sản của nhà họ Sở sẽ thuộc về hai chúng ta. Nếu tôi không thích anh, cho dù anh có nói tốt đến cách mấy thì chắc gì tôi đã chịu lấy ông già kia?”
“Đúng là đứa bé trong bụng không phải là con của anh, nhưng tất cả mọi chuyện không phải do anh gây ra sao? Bây giờ lại muốn vứt bỏ tôi!”
– —————–