Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật


Chương 8


Giấc ngủ luôn khiến con người ta cảm thấy hạnh phúc, nhất là khi còn có trai đẹp nằm bên cạnh.

Nếu cuối cùng không bị đói đến mức tỉnh lại thì càng tốt hơn.

Sở Trần ngáp một cái, bụng kêu òng ọc, nhưng toàn thân cậu ấm áp, mắt đều không mở nổi, không nhịn được co người trong lòng Lệ Nhiên, lẩm bẩm không muốn rời giường.

Lệ Nhiên: “Đói hả?”

“Ừ.” Sở Trần đáp lời, vùi đầu vào lòng Lệ Nhiên: “Anh có sao không? Thân thể còn đau không?”

“Không đau.” Lệ Nhiên đáp.

Sở Trần mò mẫm tìm đến tay Lệ Nhiên, híp mắt nhìn lại, phát hiện vết thương trong lòng bàn tay Lệ Nhiên quả nhiên đã lành lặn – sức mạnh tinh thần có thể chữa trị tổn thương thân thể, mà năng lực chữa trị liên quan tới đẳng cấp.

Sức mạnh tinh thần cấp B đã đủ để đối phó với vết thương nhỏ này.

Mặc dù trong lòng Sở Trần đã biết tri thức này, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cậu vẫn cảm thấy thật thần kỳ.

Ngón tay Sở Trần vuốt ve lòng bàn tay của Lệ Nhiên.

Không ngờ lại thật sự không để lại chút dấu vết nào…

Sở Trần đang xem nghiêm túc thì Lệ Nhiên đột nhiên rụt tay lại.

Anh buông mi mắt, nhẹ giọng nói: “Dậy đi, đói bụng thì đi ăn cơm.”

Sở Trần: “Em không muốn uống dịch dinh dưỡng đâu.”

Lệ Nhiên: “Vậy thì tôi dẫn cậu ra ngoài ăn.”

Dễ tính thế cơ à?

Sở Trần nhìn Lệ Nhiên.

Nếu thật sự ra ngoài ăn thì lại tốn mấy trăm ngàn.

Đối xử như thế với đối tượng cưới chạy mới tiếp xúc chưa được bao lâu, Lệ Nhiên thật sự rất hào phóng, huống chi anh còn đẹp trai thế này, dáng người cũng không tồi…

Sở Trần cảm thấy nhìn mặt Lệ Nhiên thôi là mình có thể ăn khoảng chừng năm bát cơm.

Sở Trần không nhịn được mà tiến lại gần, hôn lên khóe miệng Lệ Nhiên một cái.

Lệ Nhiên ngẩn ra, không ngờ Sở Trần lại làm như vậy, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn về phía Sở Trần.

Sở Trần cười tủm tỉm nói: “Em thích anh lắm.”

Lệ Nhiên: “…”

Vành tai Lệ Nhiên từ từ biến thành màu đỏ, anh vươn tay nhẹ nhàng đẩy Sở Trần: “Tôi muốn rời giường.”

Sở Trần: “Được rồi.”

Sở Trần cũng phải dậy… trong nhà bếp còn có một đống hổ lốn cần phải dọn dẹp nữa.

Đồ dùng rửa mặt của cậu còn ở trong căn phòng lúc trước. Cậu sang phòng bên cạnh rửa mặt, sau đó bưng dụng cụ, các loại đồ dùng rửa mặt của mình đặt cùng chỗ với Lệ Nhiên.

“Lần sau em muốn mua đồ đôi với anh.” Sở Trần nói dứt khoát.

Lệ Nhiên: “Ừ.”

Sở Trần xuống lầu trước.

Phòng khách hôm qua bị Lệ Nhiên phá hủy đã được robot dọn dẹp sạch sẽ.

Sở Trần vào bếp, mở hết đồ dùng mình đã mua.

Người ở nơi này chung quy chẳng mấy khi nấu cơm, cho nên rất nhiều món đồ thực dụng kiểu như như máy làm sữa đậu nành, lò nướng, lò vi sóng vân vân… đều không có.

Ngay cả nồi niêu xoong chảo bình thường nhất, chế tạo cũng không được tốt cho lắm.

Thôi.

Dọn dẹp một chút, miễn cưỡng nấu chút gì đó ăn vậy.

Sở Trần ra lệnh cho quản gia người máy để nó mang toàn bộ dụng cụ đi hơ nóng khử trùng, còn mình thì mở tủ lạnh, nhìn đủ loại nguyên liệu nấu ăn, không khỏi lâm vào trầm tư.

Nấu món gì đây nhỉ?

Nửa tiếng sau, Sở Trần nấu ba củ khoai tây nghiền nát thành khoai tây nghiền, lại thái một loại thịt mà mình tìm thấy, không biết là thịt gì, trông có vẻ rất giống thịt lợn thành sợi, rót dầu ăn rồi xào trong nồi.

Không lâu sau, trong phòng bếp tràn ngập mùi thịt.

“Đây là thịt gì vậy nhỉ? Còn thơm hơn cả thịt lợn.” Sở Trần hít mũi, âm thầm hài lòng.

Đắt thì đắt thật, nhưng hầu như không có mùi tanh với mùi hôi, chắc hẳn mùi vị sẽ không tệ.

Sau khi xào chín, Sở Trần lén gắp một miếng.

Ngon thế!

Bày khoai tây nghiền đã làm xong lúc trước thành một vòng tròn, thịt trực tiếp đặt chính giữa khoai tây nghiền, một món ăn xem như đã làm xong.

Sở Trần xoay người, kiểm tra món chính lúc trước đã bưng lên nấu.

Thế giới Tinh Tế không có nồi cơm điện, Sở Trần liền mua thứ tương tự như gạo, không biết là loại gì bỏ vào một chiếc nồi khác nấu thành cháo, miễn cưỡng làm món chính phối hợp với đồ ăn.

Thời gian vừa đủ, cháo đã chín.

Sở Trần nhấc vung nồi, bưng hai chén, ngay cả đồ ăn đã nấu chín cũng kêu người hầu robot bưng ra.

Sở Trần rửa tay rồi cầm đũa, ngồi vào trước bàn ăn.

“Em lợi hại không?” Sở Trần hất cằm, đắc ý nói.

… Thực ta trình độ nấu ăn của Sở Trần cũng không quá cao, ở trái đất chỉ được coi là có thể ăn, chứ nói ngon cỡ nào thì chắc chắn là nhờ vào nguyên liệu nấu ăn. Nhưng lòng tự tin của Sở Trần luôn bành trướng, huống chi nơi này còn là thế giới Tinh Tế, rất hiếm có đầu bếp biết nấu cơm.

Đám đầu bếp này thường xuyên không ước lượng được gia vị, nhưng Sở Trần lại rất quen thuộc.

So với đống đồ ăn có thể coi là món ăn hắc ám, đồ ăn Sở Trần nấu vốn chỉ có thể chấm năm điểm, bây giờ lại có thể chấm tám chín điểm.

Lệ Nhiên gật đầu: “Lợi hại.”

Sở Trần vui vẻ nói: “Ăn thôi.”

Sở Trần cầm đũa, gắp thịt ăn trước.

Loại thịt không biết tên là thịt gì này thớ thịt căng đầy vừa miệng, cho dù chỉ nấu nướng sơ sài cũng không có bất cứ mùi lạ nào, ngược lại rất tươi ngon. Sở Trần ăn một miếng, lập tức có khẩu vị, lại gắp mấy miếng nữa.

Khoai tây nghiền bày chung quanh dính mỡ chiên chảy ra từ thịt, bóng loáng như bôi mỡ, thấm vào nhau chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta lên cơn thèm ăn.

Thực ra mùi vị của khoai tây hơi nhạt, nhưng khoai tây nghiền do Sở Trần nấu vừa có mùi thơm của khoai tây, lại bọc thêm mùi thơm của thịt, hai loại mùi vị va chạm vào nhau, vào miệng mềm mại thơm ngon.

Lúc này lại uống một ngụm cháo, trong miệng chỉ còn lại vị tươi mát như vị măng.

Tuyệt vời.

Lệ Nhiên vốn không định động đũa.

Anh chưa bao giờ thích ăn đồ ăn được chế biến từ nguyên liệu nấu ăn, cảm thấy còn không ngon bằng dịch dinh dưỡng, nhưng lúc này nhìn Sở Trần ngồi đối diện ăn từng miếng từng miếng, lại ngửi mùi thơm, cũng hơi nổi hứng.

Cầm đũa lên, Lệ Nhiên chỉ nếm một ngụm đã lập tức im lặng không nói câu nào, chỉ cắm đầu ăn.

Dù sao trước kia cũng chưa từng được ăn món gì ngon, bây giờ vừa ăn sẽ cho người ta cảm giác kinh ngạc vô cùng.

Lúc này Lệ Nhiên chính là như vậy.

Sở Trần cười tủm tỉm nhìn Lệ Nhiên: “Mùi vị mà em nấu khác hẳn với đồ ăn do đầu bếp nhà hàng nấu.”

Lệ Nhiên gật đầu tán thành: “Cậu nấu rất ngon.”

“Đương nhiên rồi, đây là do em mò mẫm từ nhỏ đấy.”

Từ nhỏ Sở Trần đã chăm sóc người mẹ ốm đau, nấu cơm gì đó hầu hết đều tự làm, trước kia còn thường xuyên bất cẩn bỏ quá nhiều hoặc quá ít muối, cách nấu nướng phức tạp cũng hoàn toàn không biết làm, sau này trưởng thành…

Học được gọi đồ ăn ngoài.

Hai người đang trò chuyện thì ngoài cửa truyền tới động tĩnh, một nam một nữ từ bên ngoài đi vào.

“Nhiên Nhiên, bạo loạn tinh thần của con sao rồi? Mẹ với ba đến thăm con đây.”

Người lên tiếng đầu tiên là người phụ nữ.

Bà ấy thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, ăn mặc giản dị hào phóng, Sở Trần vừa nhìn đã nhận ra bộ quần áo trên người bà ấy là mẫu mới nhất mà lúc trước Sở Trần đi dạo phố với dì Phong từng thấy trong cửa hàng bán đồ xa xỉ.

Lệ Nhiên thấp giọng nói: “Ba mẹ tôi đến.”

Sở Trần chớp chớp mắt.

Mới đó mà đã gặp phụ huynh rồi à?

Mẹ của Lệ Nhiên tên là Thẩm Du. Bà ấy vừa đi vào bên trong vừa ngẩn người, nghi hoặc quay lại hỏi chồng: “Mùi thơm trong phòng này là mùi gì vậy? Hình như là đồ ăn… Nhưng chẳng phải Nhiên Nhiên không thích đồ ăn được chế biến từ nguyên liệu nấu ăn à?”

Lệ Duệ Đạt đi đằng sau: “Ngửi còn rất thơm.”

Thẩm Du đi đằng trước thấy Lệ Nhiên và Sở Trần đi ra ngoài nghênh đón.

Sở Trần đứng sau xe lăn của Lệ Nhiên, mỉm cười ngoan ngoãn, cung kính gọi: “Con chào mẹ ạ.”

Sau đó lại nói với Lệ Duệ Đạt đi đằng sau: “Con chào ba ạ.”

Thẩm Du khựng lại, nhìn hai người.

Đây là ai?

Sao mới gặp mà đã gọi mình là mẹ?

Lệ Nhiên kịp thời giới thiệu: “Mẹ, đây là chồng con, Sở Trần.”

“Chồng? Con nói gì? Con đã kết hôn rồi á?” Thẩm Du khó tin nói: “Nhiên Nhiên, con kết hôn mà không báo với mẹ hả???”

Nghe vậy, Sở Trần cũng khó hiểu.

Cậu kết hôn với Lệ Nhiên mà không nói nói cho người nhà họ Sở là vì muốn lừa gạt nhà họ Sở, moi tiền từ trong tay nhà họ Sở, cuối cùng lại cho nhà họ Sở một bất ngờ. Nhưng sao Lệ Nhiên cũng không nói?

Lệ Nhiên: “Gặp được người phù hợp thì kết hôn thôi.”

Giọng điệu của anh bình thản, cứ như thể đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp.

Thẩm Du nhìn Lệ Nhiên rồi lại nhìn Sở Trần, muốn nói lại thôi.

Một lát sau, bà ấy chợt cau mày: “Khoan đã, cậu tên là Sở Trần à?”

Sở Trần: “Vâng.”

“Cậu là đứa con của nhà họ Sở?” Thâm Du lại hỏi: “Con trai của Sở… Sở Nguy Vân?”

Sở Trần: “Vâng, con là con trai cả của Sở Nguy Vân.”

Thẩm Du kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại kết hôn với Nhiên Nhiên nhà tôi? Chẳng phải cậu là vị hôn phu của Hoắc Lăng à? Hôm nay tôi còn thấy họ bàn luận về chuyện của cậu với Hoắc Lăng trên mạng…”

Trên mạng?

Có tin tức của mình với Hoắc Lăng ư?

Sở Trần nhướng mày, nói thẳng: “Con với Hoắc Lăng không có gì hết, hơn nữa chắc chắn sẽ không kết hôn với anh ta. Người con thích là Lệ Nhiên.”

Thẩm Du liên tục nhìn về phía Lệ Duệ Đạt và Lệ Nhiên.

Bà muốn nói gì đó, nhưng nơi này có mặt Sở Trần nên không tiện mở lời.

Thấy vậy, Sở Trần bèn nói: “Sáng nay ba mẹ ăn cơm chưa ạ? Con với Lệ Nhiên đang ăn cơm, nếu ba mẹ còn chưa ăn thì con nấu thêm một phần.”

“Ừ.” Thẩm Du lập tức đồng ý.

… Bà đang lo không tìm được cơ hội hỏi Lệ Nhiên đây.

Như vậy xem ra, Sở Trần còn rất thức thời.

Sở Trần mỉm cười, chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn rồi xoay người vào bếp.

Cậu vừa đi, Thẩm Du lập tức hỏi: “Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?”

Lệ Nhiên: “Chính như lúc nãy con đã nói, phù hợp thì kết hôn.”

“Phù hợp??? Con biết cái gì gọi là phù hợp không? Nhiên Nhiên, đúng là mẹ muốn con có thể sống thoải mái trong hai năm cuối cùng này, cho nên mới thu xếp cho con ra ngoài xem mắt, muốn con có một người tri kỷ ở bên, nhưng cậu ta… Cậu Sở Trần kia thì không được. Tuyệt đối không được!”

Thẩm Du đẩy Lệ Duệ Đạt một phát: “Ông nói gì đi!”

Lệ Duệ Đạt: “Đúng là cậu ta không được.”

Lệ Nhiên buông mi, thản nhiên hỏi: “Vì sao?”

Thẩm Du quan sát biểu cảm của Lệ Nhiên, nhưng từ sau khi Lệ Nhiên hoàn thành nghĩa vụ quân sự trở về, bà càng ngày càng không hiểu được đứa con trai này.

Mặc dù không rõ rốt cuộc con trai mình có thật sự thích Sở Trần hay không, nhưng ý nghĩ muốn cho hai người chia tay của bà ấy lớn hơn là không muốn khiến Lệ Nhiên thương tâm.

Bà lập tức liên kết với máy liên lạc của Lệ Nhiên, nói: “Con tự xem đi.”

Cùng lúc đó, Sở Trần cũng ở trong bếp xem xét tin tức của mình trên internet.

… Không biết bức ảnh chụp cậu và Phong Như Vân đi dạo phố ngày hôm qua bị ai đăng lên mạng.

Bài viết đăng kèm với ảnh chụp đầu tiên là nhắc tới quan hệ năm xưa của mẹ cậu và Phong Như Vân, sau đó nhắc tới hôn ước từ bé, còn nói hiện tại quan hệ của Sở Trần và Phong Như Vân rất tốt, cùng nhau đi dạo phố mua quần áo, quan hệ mẹ chồng con dâu ổn định, xem ra hôn ước từ bé này nhất định sẽ thành công, mong chờ hôn lễ long trọng của Sở Trần và Hoắc Lăng.

Vốn dĩ như thế thì không có gì, nhưng ngay sau đó, bên dưới bài báo này là video Sở Trần thuê phòng với người khác ở khách sạn.

Sở Trần xoa cằm.

Chậc.

Bức ảnh này chụp từ bên cạnh trông còn rất đẹp.

Nhưng mà tên trai bao kia còn không đẹp trai bằng một phần mười Lệ Nhiên nữa.

Thẩm mỹ của kẻ hãm hại nguyên chủ quả nhiên rất kém.

À, cũng có lẽ là không nỡ tiêu tiền.

Sở Trần không để bụng tới mấy tin tức này. Cậu tắt tin tức, tiếp tục chuyên chú nấu cơm.

Người hôm nay đến đây dù sao cũng là ba mẹ của Lệ Nhiên, nói gì đi nữa Sở Trần cũng phải lấy lòng một chút, miễn cho sau này quan hệ hai bên không hòa thuận, cản trở Lệ Nhiên chi tiền cho mình.

Chỉ chốc lát sau, máy liên lạc vang lên.

Phong Như Vân: “Tiểu Trần, cháu đọc báo chưa?”

Sở Trần: “Đọc qua rồi ạ.”

Phong Như Vân: “Tin tức khách sạn của cháu không phải là dì sai người đưa tin đâu. Dì biết chuyện này chắc chắn cháu bị hãm hại, A Lăng cũng đã biết rồi. Lúc trước dì đã đồng ý hợp tác với cháu thì sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy, A Lăng là con trai của dì, dì biết nó là loại người gì, nó cũng sẽ không làm vậy đâu.”

Sở Trần nở nụ cười, gõ chữ trả lời Phong Như Vân.

“Dì Phong, dì nói gì vậy? Cháu không còn là con nít nữa, đương nhiên có năng lực phân rõ thị phi. Loại tin tức này hiển nhiên là đối thủ của nhà họ Hoắc cố ý tung ra để nhà họ Hoắc bị mất mặt, cháu biết. Cũng trách cháu lúc trước không cẩn thận, cho kẻ khác cơ hội gài bẫy. Hơn nữa chẳng phải hôm qua chúng ta đã nói rồi, sau này dì sẽ là mẹ cháu hay sao? Sao cháu lại nghi ngờ là dì tung tin tức được chứ? Dì nói vậy thì khách sáo quá.”

Thấy tin nhắn dài do Sở Trần gửi tới, vẻ mặt Phong Như Vân phức tạp.

Rốt cuộc tin tức khách sạn là do ai tung ra, thực tế Phong Như Vân cũng không rõ. Bà vừa thấy được tin tức trên mạng thì vội vã giải thích với Sở Trần, còn chưa kịp điều tra.

Đáng lý ra, Sở Trần không nghi ngờ mình, trong lòng mình nên vui vẻ mới đúng, nhưng bây giờ lại khó chịu vô cùng.

Phong Như Vân hối hận.

Hối hận lúc trước không trông chừng nhà họ Sở, khiến Sở Trần bị Sở Nguy Vân chì chiết!

Vốn dĩ là một đứa trẻ ngoan, sau này thành tích học tập sa sút, bây giờ chỉ học ở một trường đại học hạng bét, còn bị ép đến mức phải cưới chạy với người khác… Quá đáng thương, cũng quá khiến người ta đau lòng.

Phong Như Vân quay sang nhìn Hoắc Lăng: “Đã điều tra rõ vụ này chưa?”

Hoắc Lăng: “Người bên công ty còn đang điều tra kẻ tung tin tức, nhưng chuyện ở khách sạn đã có chút manh mối rồi, đúng là cậu ta bị kẻ khác bỏ thuốc, đã bắt được tài xế, có điều còn chưa điều tra rõ ngọn nguồn.”

“Mẹ đã bảo Tiểu Trần vô tội rồi mà! Thằng bé ngoan như thế, đốt đèn lồng cũng không tìm được, con lại không chịu, còn liều mạng đuổi theo tên Ngọc gì gì đó…”

Phong Như Vân thở dài: “Con à, con bỏ lỡ nhiều lắm đấy.”

Mặc dù Phong Như Vân nói vậy, nhưng Hoắc Lăng lại không để bụng.

Lần này đúng là Sở Trần bị bỏ thuốc, nhưng trước kia thì sao?

Người của khu một Vọng Thành ai chẳng biết con trai cả nhà họ Sở chỉ ham hưởng lạc, ngày thường những nơi thanh sắc đều không thiếu cậu ta, vậy thì trong mười lời đồn đãi cũng phải có một lần là thật chứ?

Mà Hoắc Lăng thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không đụng vào người đã bị kẻ khác chạm vào.

Anh ta ngại bẩn.

Chuyện Sở Trần thích chơi bời cũng bị Thẩm Du nói ra.

Dù sao chuyện này ai cũng biết.

“Nhiên Nhiên, con ngẫm lại mà xem, nhiều đồn đãi như thế, tại sao không truyền người khác mà lại truyền cậu ta? Chắc chắn là vì cậu ta đã trải qua chuyện này! Trên đời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, mặc dù Sở Trần ngoại hình không tệ, nhưng cậu ta tuyệt đối không phải là người phù hợp để kết hôn…”

Thẩm Du thở dài: “Hơn nữa mẹ còn sợ cậu ta ỷ vào chân cẳng con bất tiện mà làm nhục con…”

Lệ Nhiên buông mi: “Không có chuyện đó.”

“Con biết cái gì!”

Thẩm Du kéo nhẹ người Lệ Nhiên. Bởi vì sốt ruột mà giọng nói của bà bất giác lớn hơn một chút: “Con không nhớ vụ nhà họ Vương hả? Con dâu nhà họ cũng là một đứa ăn chơi, mặt ngoài nhìn ngoan ngoãn cứ như đã hoàn lương, nhưng sau lưng lại toàn ý xấu, thấy chồng mình nằm trên giường không dậy được, không thể chống cự thì mang tình nhân về nhà, làm… chuyện ấy ngay trước mặt cậu ta!”

“Họ hàng nhà họ Vương cũng không thể ngày nào cũng đến xem cuộc sống của hai vợ chồng, sau này tới ăn Tết thì ba cậu ta mới biết chuyện này. Đáng thương cho cậu ta, cứ thế nằm trên giường nhìn vợ mình bị… Tức sắp chết rồi! Dù sao mẹ cũng không đồng ý cho con với Sở Trần cưới nhau đâu!”

Sở Trần bưng đồ ăn đi ra: “…”

Wow.

Mình vừa nghe thấy cái gì khó lường vậy?

Trong mắt Sở Trần chứa ý cười, cố ý phát ra âm thanh khiến Thẩm Du hết hồn.

Thẩm Du dám nói những lời này trước mặt con trai, nhưng lại ngượng ngùng nói trước mặt Sở Trần.

Thấy Sở Trần bưng đồ ăn ra, bà đứng ở cách đó không xa, những lời nói vừa rồi không biết bị nghe mấy câu, vành tai lập tức đỏ bừng, mặt cũng nóng ran: “Khụ, Sở Trần đúng không? Sao cậu lại tự bưng đĩa ra ngoài? Chuyện này để robot làm là được, lỡ cậu bị bỏng thì sao…”

Sở Trần ôn hòa nói: “Không sao, con rất cẩn thận. Bởi vì nấu cho ba mẹ nên đương nhiên phải tự bưng ra.”

Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt nhìn nhau.

Sở Trần này… còn rất lễ phép.

Người ta đã nấu cơm xong rồi, hai người đương nhiên cũng sẽ không từ chối.

Huống chi đồ ăn này cũng thơm nức mũi giống như đồ ăn bày trên bàn lúc nãy, khiến họ cũng không nhịn được ngồi vào bàn ăn, muốn ăn thử xem rốt cuộc có mùi vị thế nào.

“Đây là do Sở Trần nấu à?”

Thẩm Du hỏi.

Lệ Nhiên: “Vâng. Ăn rất ngon.”

“Nhìn thì không tồi… Nhưng chẳng phải là ngoan ngoãn trước mặt người khác hay sao? Giống hệt đứa ở nhà họ Vương kia…” Tranh thủ lúc Sở Trần đi lấy bát đũa, Thẩm Du lại không nhịn được mà lải nhải.

Lệ Duệ Đạt nhíu mày, ngắt lời bà ấy: “Đừng nói nữa. Trước kia bà còn giáo dục con trai là nhìn người phải trăm nghe không bằng một thấy, sao đến lượt bà lại quên mất thế hả?”

Thẩm Du nhíu mày, ngượng nghịu nói: “Lúc trước tôi từng nói thế, nhưng ông cũng đọc báo rồi đấy, cậu ta chính là kẻ đã đi thuê phòng khách sạn ngay hôm đính hôn với Hoắc Lăng! Sao tôi có thể yên tâm được?”

Quan tâm quá sẽ bị loạn.

Sau khi Lệ Nhiên bị bạo loạn tinh thần, chỉ cần nghĩ tới chuyện con trai chỉ còn sống được hai năm, Thẩm Du sẽ lén lút rơi nước mắt trong chăn lúc nửa đêm.

Bây giờ bà ấy chỉ có một nguyện vọng, đó là để con trai sống vui vẻ sung sướng trong hai năm này, cuối cùng vui vẻ rời đi.

Mà Sở Trần, mấy năm nay danh tiếng vốn không tốt.

Trước kia Thẩm Du cũng từng nghe thấy lời đồn đãi về Sở Trần.

Nếu Lệ Nhiên có thể sống hết đời, Thẩm Du sẽ không bận tâm chuyện hai người kết hôn. Dù sao Lệ Nhiên cũng có thời gian để sửa sai, nhưng bây giờ thì khác.

Lỡ Sở Trần này thật sự giống con dâu nhà họ Vương làm chuyện như vậy, chẳng phải Lệ Nhiên sẽ chết không nhắm mắt hay sao?

Nếu thế thì cuộc đời con trai bà thảm quá rồi!

Nhưng lúc này Lệ Nhiên lại rất tin tưởng Sở Trần…

Thẩm Du ngẫm nghĩ, nhất thời không nhịn được, đứng phắt dậy đi vào bếp tìm Sở Trần.

Lệ Duệ Đạt nhíu mày: “Bà…”

“Tôi chỉ đi xem thử thôi!” Thẩm Du nói.

Lệ Nhiên ngồi trên xe lăn, hơi cụp lông mi.

Nghĩ tới nội dung mình thấy trên mạng, cùng với hai ngày nay Sở Trần táy máy tay chân với mình, anh quay đầu đi, cũng nhìn về phía nhà bếp.

Bên kia, trong nhà bếp.

Sở Trần vừa ngoảnh đầu thì thấy Thẩm Du chặn ở cửa, còn đóng cửa nhà bếp.

Cậu không bận tâm tới sự cảnh giác nghi ngờ trong mắt Thẩm Du, cười tủm tỉm nói: “Mẹ, một mình con đi lấy bát đũa là được rồi.” Cứ như thể không nhận ra Thẩm Du muốn kiếm chuyện với mình.

“Tôi… tôi vào đây không phải là để lấy bát đũa.”

Thẩm Du lại gần mấy bước, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Trần: “Cậu biết con trai tôi chỉ còn có hai năm đúng không?”

“Vâng, con biết ạ.” Sở Trần hào phóng thừa nhận.

“Vậy… coi như tôi xin cậu.” Thẩm Du hít sâu một hơi, nói: “Cho dù cậu muốn tìm người khác, cắm sừng con trai tôi thì cũng chờ hai năm sau con tôi đi rồi hẵng tìm, được không?”

Sở Trần: “?”

Chuyện ngoài lề:

Sở Trần: Ố ồ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN