Cậu chậm rãi thở dài một hơi.
Sử dụng sức mạnh tinh thần quá độ khiến đầu óc cậu nặng nề choáng váng, cậu dứt khoát nằm nhoài xuống bàn. Vừa nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, có tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó, Sở Trần cảm giác có người ngồi xuống cạnh mình.
Sở Trần không cần đoán cũng biết người này là ai.
Cậu quay đầu đi, dùng gáy đối diện người kia.
Văn Gia Ngọc mỉm cười: “Cậu không cần phải vậy đâu. Lần này tôi tới không phải để gây sự với cậu. Tôi tìm cậu để xin lỗi.”
Sở Trần: “?”
Văn Gia Ngọc nhẹ giọng nói: “Ban đầu ở hệ tinh hà H-310, bởi tôi thương Hoắc Lăng nên thỉnh thoảng cũng sẽ chú ý tin tức Vọng Thành bên này. Khi đó biết cậu và Hoắc Lăng có hôn ước từ nhỏ thì không nhịn được mà… coi cậu thành kẻ địch. Sau đó Hoắc Lăng mất tích, tôi tới nhà cậu tìm anh ấy cũng là vì trong tiềm thức tôi cảm thấy Hoắc Lăng thích cậu, dù sao cậu ưu tú vậy cơ mà.”
Sở Trần ngồi thẳng lên, mặt không chút thay đổi nhìn Văn Gia Ngọc.
“Tôi không đẹp bằng cậu, càng không có nhà họ Sở làm ưu thế. Thứ duy nhất tôi có thể đem ra so sánh là thành tích học tập của mình. Trước đó thầy hướng dẫn chiếm đoạt thành quả của tôi, cũng nhờ vài câu chỉ điểm của cậu mà tôi mới lấy lại được thành quả. Cậu tốt như vậy…”
Gương mặt Văn Gia Ngọc hơi đỏ lên, tựa như áy náy, nói tiếp: “Giờ tôi đã biết toàn bộ đều là do tôi đơn phương hiểu lầm cậu. Tôi thành thật xin lỗi cậu.”
Thái độ cậu ta rất thành khẩn, nói xong còn trực tiếp đứng dậy, khom lưng chín mươi độ với Sở Trần.
Sở Trần: “… Ờ.”
Tuy thái độ của Sở Trần rất lạnh nhạt, nhưng Văn Gia Ngọc không thèm để ý chút nào.
Cuối cùng, cậu ta còn nói thêm: “Tôi thấy tin tức trên mạng rồi, có người gửi link cho tôi. Lời bình luận của mấy người gây bất lợi cho cậu và Hoắc Lăng, tôi sẽ lên tiếng thanh minh. Tôi đã chia tay với Hoắc Lăng từ lúc ở hệ tinh hà H-310 rồi.”
Sở Trần lẳng lặng nhìn Văn Gia Ngọc.
Văn Gia Ngọc khom mình lần nữa, không nói thêm gì mà xoay người rời đi.
Thoạt trông cứ như chỉ đến đây để xin lỗi thôi vậy.
Chân trước Văn Gia Ngọc rời đi, chân sau mống mắt của Văn Hướng Dương đã biến mất.
Văn Hướng Dương nhìn thoáng qua Văn Gia Ngọc, lại nhìn về phía Sở Trần: “Cậu ấy đến tìm cậu à?”
Sở Trần: “Ừ.”
“Rốt cuộc quan hệ giữa hai người là thế nào? Cậu quen biết một người đáng gờm như thế từ bao giờ, cũng không nói với anh em một tiếng.”
Văn Hướng Dương cau mày, nghi hoặc nhìn Sở Trần: “Cậu đấy nhé, hình như từ khi cậu không ra ngoài chơi, có chuyện gì cũng thích giấu kín ở trong lòng. Có phải không coi tôi và Vương Vũ là anh em đúng không?”
“Không phải.”
Sở Trần lời ít ý nhiều: “Cậu ta từng yêu đương với Hoắc Lăng hồi lớp 11.”
Văn Hướng Dương: “…”
Văn Hướng Dương suýt nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, há hốc mồm hồi lâu mới phản ứng lại: “Thật hay giả vậy? Thế chẳng phải cậu ta chính là cái người trên diễn đàn sao?”
“Chuẩn không cần chỉnh.”
Văn Hướng Dương nín thinh, phức tạp nhìn Văn Gia Ngọc cách đó không xa.
Lát sau, chạm tay vào vòng tay thông minh, gửi tin nhắn cho anh trai.
Sở Trần: “Sao thế?”
Văn Hướng Dương: “Tôi nói với anh trai là còn lâu tôi mới đi lấy lòng cậu ta.”
Sở Trần phì cười.
Cậu suy nghĩ một lát, trả lời: “Tốt nhất là đừng giao thiệp vội. Với tình huống bây giờ, cậu ta không nhất định có thể đi đến cuối cùng đâu, không đáng vì một người như cậu ta mà đắc tội Hoắc Lăng.”
“Tại sao lại đắc tội với Hoắc Lăng?”
Sở Trần khẽ cười: “Đây là một câu chuyện vô cùng phức tạp. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là sẽ diễn ra trong hai ngày nay thôi.”
Tan học, Sở Trần đi ra cổng trường nhưng không nhìn thấy chiếc xe bay quen thuộc ngoài cổng.
Cậu nhướng mày, mở vòng tay thông minh lên, không hề có tin nhắn mới nào. Sở Trần đành gọi một chiếc xe bay, thiết lập tốc độ cao nhất.
Vừa tới cửa nhà, Sở Trần lập tức nhảy khỏi xe bay.
Cậu bước ba bước thành hai bước, thậm chí không kịp quét vân tay, trực tiếp dùng vòng tay thông minh mở cửa nhà.
Vừa kéo cửa ra, từng trận gió bão gần như có thể xốc cả nóc nhà tàn phá khắp nơi.
Sở Trần vội vàng đóng kín cửa.
Những trận gió bão lấp đầy toàn bộ phòng ốc.
Chúng vừa chạm vào vách tường xung quanh đã bị bắn ngược trở lại, thế giới trước mắt cậu cứ như bị chia cắt thành từng miếng nhỏ, nơi nhìn được đều là một màu xám trắng.
Năng lượng thế này hoàn toàn không giống một người sở hữu sức mạnh tinh thần cấp B có thể thả ra.
Chẳng trách người khác đều nói người bị bạo loạn tinh thần đều rất nguy hiểm.
Lần trước Sở Trần đã muốn thử cảm giác bị người khác dùng sức mạnh tinh thần áp chế là như thế nào, bây giờ vừa hay có cơ hội.
Cậu vươn tay, nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay vào mảnh xám trắng trước mặt mình.
Nhưng hình ảnh trong tưởng tượng lại không xuất hiện.
Những trận gió bão giống như những lần trước đây, không hề tổn thương tới cậu!
Ý thức được điểm này, Sở Trần nhanh chóng vọt vào trong.
Tầm mắt hầu như bị che mờ, Sở Trần cứ không khác gì người mù vậy. May là thời gian dài sinh hoạt ở đây, cậu có phần ấn tượng khá sâu với bố trí trong nhà.
“Nhiên Nhiên? Anh ở đâu?”
Sở Trần hét lên.
Nhưng Lệ Nhiên không lên tiếng.
Sở Trần nhíu mày.
Không lẽ khó chịu đến nỗi hôn mê rồi?
Cậu xông ra phòng khách tìm kiếm một hồi, sau đó đi vào phòng ngủ. Nhưng cả hai nơi đều không thấy bóng người.
Bất chợt Sở Trần nghĩ tới cái gì đó, vọt thẳng vào thư phòng.
Cửa thư phòng không đóng.
Sở Trần thành công bước vào.
Trung tâm gió bão vô cùng tĩnh lặng.
Cuối cùng Sở Trần cũng có thể nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh.
Lệ Nhiên đang ngồi trên xe lăn, lặng lẽ chịu đựng.
Anh hơi cúi đầu, sợi tóc rũ tán loạn, mắt vẫn mở nhưng không có chút tia sáng, quần áo trên người bị cắt thành nhiều mảnh, máu chảy ra từ những chỗ đó.
Khắp nơi đều là máu.
Quần áo rách nát nhiễm đỏ, xuyên qua khe hở có thể thấy được vết thương bên trong, cả cánh tay đầy vết trầy, máu chảy dọc theo ngón tay buông thõng nhỏ xuống từng giọt từng giọt, thấm vào lớp thảm dày bên dưới. Tấm thảm dưới chân đã bị máu nhuộm đỏ thẫm.
Có lẽ là nghe được tiếng động, Lệ Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đuôi mắt anh đỏ rực như tô phấn, khiến Sở Trần thoáng cái nghĩ đến Lệ Dục.
Nhưng nhân cách trước mặt chắc chắn không phải Lệ Dục.
Sở Trần có thể cảm giác được.
Hai người mặt đối mặt, ánh mắt Sở Trần dịu dàng hẳn ra, cậu từ từ bước tới, đứng bên người Lệ Nhiên, vươn tay nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, em ở đây.”
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng lông mi Lệ Nhiên hơi run lên.
Anh mấp máy môi, cuối cùng không nói gì.
Sở Trần yên tĩnh rúc vào lòng Lệ Nhiên.
Mỗi lần đến thời điểm này, Sở Trần đều im lặng, gần như không lên tiếng. Nhưng tay hai người từ đầu đến cuối đều dán sát vào nhau, nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay khiến Lệ Nhiên biết có một người vẫn luôn ở bên mình không rời.
Đêm đã tối khuya.
Không biết qua bao lâu, gió bão xung quanh cuối cùng cũng dần dần biến mất.
Sở Trần liếc nhìn Lệ Nhiên, chớp mắt: “Bây giờ anh cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?”
“Ừa.” Lệ Nhiên thấp giọng đáp.
Sở Trần đứng lên.
Cậu muốn đi lấy một ít băng vải và thuốc cầm máu băng bó cho Lệ Nhiên, nhưng vừa đi được hai bước, cánh tay đã bị đối phương níu lại.
Sở Trần quay đầu.
Lệ Nhiên nói: “Đừng đi mà.”
Giọng anh rất khàn, cũng rất trầm, gần như không nghe ra tiếng. Nhưng Sở Trần nhạy bén nhận ra đôi chút yếu ớt và sự ỷ lại của anh. Cậu nhanh chóng quyết định, xoay người ngồi xuống kế bên Lệ Nhiên, lấy vòng tay thông minh điều khiển người máy từ xa, để nó đem đồ tới đây.
Lát sau, người máy nhỏ tiến vào phòng.
Sở Trần nhẹ nhàng xử lý vết thương cho Lệ Nhiên, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn vết thương của anh: “Anh không uống thuốc ức chế sao?”
“Có uống.” Lệ Nhiên nói.
Sở Trần giật mình ngạc nhiên.
Thuốc ức chế do nhân vật thụ chính của nguyên tác chế tạo ra, mà thành tựu của Văn Gia Ngọc ở Viện nghiên cứu khoa học có thể nói đã đạt tới đỉnh cao. Thuốc ức chế do cậu ta phát minh hẳn phải có hiệu quả rõ rệt mới đúng. Bởi vậy nên trong nguyên tác cậu ta mới được vô số người tâng bốc, sao giờ lại vô dụng với Lệ Nhiên?
Sở Trần nhăn mày suy nghĩ, động tác tay không ngừng lại, an ủi anh: “Lần này thời gian phát bệnh đã lùi lại, cũng coi như là tin tốt. Thuốc không có tác dụng cũng không sao, về sau sẽ có cơ hội thôi.”
“Ừ.” Lệ Nhiên đáp.
Sở Trần ném dụng cụ y tế dính máu qua một bên, vừa định cởi quần áo của Lệ Nhiên thì nghe anh nói: “Để anh tự xử lý.”
Sở Trần khựng lại: “Cũng được.”
Cậu lui về phía sau từng bước, tự tay thao tác đổi nhiệm vụ cho người máy nhỏ bên cạnh, quay đầu thấy Lệ Nhiên chậm chạp không bắt đầu xử lý miệng vết thương thì chớp mắt mấy cái, biết anh muốn tự xử lý một mình nên đứng dậy: “Em đi tắm mới được. Em ra ngoài trước nhé.”
“Ừm.”
Cửa thư phòng nhẹ nhàng khép lại.
Sở Trần đứng ngoài cửa nghe bên trong truyền tới tiếng sột soạt mới quay đầu đi tắm rửa.
…
Từ xưa tới nay, nhà luôn là bến đỗ khiến con người dễ dàng thả lỏng.
Lâu lắm rồi Hoắc Lăng mới được ngủ một giấc ngon lành đến vậy.
Khi tỉnh lại thì trời bên ngoài đã tối hẳn, mới đó mà đã chín giờ tối.
Hoắc Lăng xuống lầu rót cốc nước, uống cạn một hơi.
Uống xong đặt cốc thủy tinh qua một bên, phát ra một tiếng vang nhỏ, quay đầu lại thì thấy Phong Như Vân, chắc bà nghe tiếng động nên xuống lầu xem thử.
Đôi mắt Phong Như Vân đầy đau lòng: “A Lăng…”
Phong Như Vân muốn trực tiếp hỏi chuyện liên quan tới Văn Gia Ngọc, muốn biết được chân tướng sự thật. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy Hoắc Lăng đang rất mệt mỏi, mình không nên bức ép con trai quá đáng, cuối cùng quay sang nói: “Con ngủ lâu như vậy chắc đói lả rồi, để mẹ gọi đầu bếp làm cơm cho con.”
“Vâng.”
Hoắc Lăng đồng ý.
Chờ Phong Như Vân sắp xếp xong, Hoắc Lăng cũng xây dựng tâm lý đủ rồi, thong thả nói với mẹ mình: “Lần trước mẹ bảo muốn giới thiệu người yêu cho con à?”
Phong Như Vân ngẩn ra.
Sau đó bà như ý thức được gì đó, bước nhanh tới ôm chầm lấy Hoắc Lăng, nhẹ nhàng vỗ về lưng con trai, thì thầm nói: “A Lăng… con trai của mẹ! Con đã chịu khổ nhiều rồi. Mẹ đã sớm nói Văn Gia Ngọc không phải loại người tốt đẹp mà, tự mình muốn theo đuổi ước mơ thì cứ đi đi, sao phải trách con không tôn trọng sự lựa chọn cậu ta chứ…”
Phong Như Vân nói đến một nửa thì vội vàng im bặt: “Mẹ thấy nguyên liệu nấu ăn trong nhà không nhiều lắm. Con muốn ăn cái gì?”
Hoắc Lăng cười: “Mẹ, con không sao đâu. Thật ra chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn…”
Đang nói thì vòng tay thông minh của Hoắc Lăng vang lên.
Hoắc Lăng cúi đầu, chỉ thấy vài tin nhắn liên tiếp được gửi từ Văn Gia Ngọc.
“A Lăng, chúng ta nói chuyện đi?”
“Lúc trước anh vẫn luôn không chịu gặp mặt em, đại khái em cũng đoán được lý do. Em biết anh giận em, nhưng anh có thể cho em một cơ hội giải thích những chuyện trước đây được không?”
“Anh không thể không cho em một cơ hội thẳng thắn với anh được.”
Đáy mắt Hoắc Lăng lạnh băng.
Sự thật à?
Không không không.
Anh ta đã biết sự thật rồi.
Nhưng nếu Văn Gia Ngọc đã nói vậy, ngược lại anh ta muốn xem thử coi cậu ta còn muốn biện minh gì nữa đây.
Nghĩ vậy, Hoắc Lăng cười lạnh: “Được thôi, cậu quyết định thời gian địa điểm đi.”