Văn Gia Ngọc: “Xin lỗi A Lăng, em lại lựa chọn trốn tránh. Chỉ cần nhớ tới chuyện xảy ra ở H-310 là lòng em lại tan vỡ. Em không có can đảm đối mặt với anh để giải thích rõ ràng được. Vừa thấy anh, em đã cảm thấy xấu hổ vô cùng. Thật xin lỗi anh, bây giờ em đã không còn xứng với anh nữa.”
Hoắc Lăng: “…”
Hoắc Lăng nhìn tin nhắn này hai lần.
Cái quỷ gì thế.
Người đòi gặp mặt là cậu, người không nói nên lời cũng là cậu.
Cái gì hay đều bị cậu dành hết.
Sao cậu giỏi quá vậy?
Vẻ mặt Hoắc Lăng phức tạp một lời khó nói hết.
Con người đúng là dễ dàng bị ý thức chủ quan làm ảnh hưởng.
Lúc trước, khi Hoắc Lăng thích Văn Gia Ngọc, mặc kệ Văn Gia Ngọc làm gì đều cảm thấy đối phương nhìn đâu cũng tốt, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, ngây thơ lại không gây sự. Sao trên đời này có người không thích cậu ta cho được?
Nhưng hiện tại…
Đúng là loạn tùng phèo cả lên, không sao giải thích nổi.
Hoắc Lăng không trả lời Văn Gia Ngọc mà lên mạng xem xét diễn đàn theo yêu cầu của Sở Trần.
Vừa nhìn thấy, cơn tức của Hoắc Lăng nháy mắt bị khơi dậy.
Có người tung ảnh chụp thân mật của anh ta và Văn Gia Ngọc hồi học cấp ba.
Lại xem bình luận bên dưới.
“Trời đất ơi, đây không phải là Văn Gia Ngọc rất nổi tiếng thời gian gần đây sao? Chính là cái người đã phát minh thuốc ức chế bạo loạn tinh thần nhưng lại bị thầy hướng dẫn cướp đoạt thành quả ấy? Người này từng là bạn trai Hoắc Lăng hồi trung học à? Sợ hãi-ing.”
“Văn Gia Ngọc vừa đẹp lại vừa có đầu óc, rất xứng đôi với Hoắc Lăng sở hữu sức mạnh tinh thần cấp S. Sở Trần là cái thá gì chứ?/
“Quá thảm. Thành quả nghiên cứu vất vả nhiều năm bị thầy hướng dẫn cướp đoạt, bạn trai thì bị Sở Trần giành mất, tình trường lẫn sự nghiệp đều thất bại thảm hại. May mà Văn Gia Ngọc có để lại bản viết tay, thầy hướng dẫn kia cũng dại dột sao chép sai, bằng không cũng không đoạt lại được chứng nhận độc quyền!”
“Không phải trước đó Hoắc Lăng còn muốn đính hôn với Sở Trần ư? Nhưng tại Sở Trần không chịu nổi cô đơn, chạy đi tìm trai bao nên mới không đính hôn thành công. Nếu Hoắc Lăng thực sự thích Văn Gia Ngọc thì chắc chắn sẽ không dính líu gì tới Sở Trần. Không phải tin tức sau đó cũng đã nói Hoắc Lăng thích Sở Trần à? Loại cặn bã chân đạp hai thuyền không phải thứ tốt lành gì.”
“Vứt bỏ một Văn Gia Ngọc tốt đẹp như vậy để lao vào vòng tay của Sở Trần, đầu bị úng nước hả?”
“Tôi nguyện cưới Văn Gia Ngọc!”
“Sao Phong Như Vân không thích Văn Gia Ngọc nhỉ? Văn Gia Ngọc nhìn đâu cũng toàn chỗ tốt mà bà ta còn chướng mắt không thèm ư? May mà Hoắc Lăng ngoại tình… bằng không Văn Gia Ngọc gả vào nhà họ Hoắc, gặp mẹ chồng ác độc như thế thì chẳng khác gì chuốc khổ vào thân.”
“Chẳng thế thì sao? Ba người kia đều ngu ngốc như nhau, cứ để bọn họ gây họa cho nhau đi, đừng chọc Gia Ngọc đáng thương nhà chúng ta.”
Dưới bình luận tràn ngập tiếng mắng Hoắc Lăng và Sở Trần.
Nhưng điều khiến Hoắc Lăng nổi điên nhất chính là có người còn mắng chửi mẹ mình, lý do là vì bà không thích Văn Gia Ngọc!
Thì sao?
Văn Gia Ngọc là tiền hay gì mà ai cũng phải thích cậu ta cho bằng được?
Không thích là sai à?
Hoắc Lăng máu nóng dồn lên, nhất thời bộc phát. Anh ta cố ý dùng tài khoản của mình đăng một bài viết, thuật lại toàn bộ ước định trước khi tốt nghiệp cấp ba của mình và Văn Gia Ngọc, con đường lựa chọn sau này của cả hai và chuyện hai người tranh cãi một trận dẫn tới chia tay.
Thậm chí Hoắc Lăng còn muốn bất chấp tất cả, dứt khoát đăng video Văn Gia Ngọc theo Sư Hạo Ngôn vào khách sạn. Nhưng nhớ tới lời Sở Trần nói phóng dây dài câu cá lớn, cuối cùng vẫn kiềm lại.
Trên phương diện này, Sở Trần thông minh hơn mình nhiều.
Thôi thì cứ nghe lời Sở Trần là được.
Hoắc Lăng liếc nhìn đôi giày màu xanh lá cây dưới chân, hừ lạnh một tiếng.
Sở Trần còn dùng cách này ám chỉ mình, không thể nói thẳng hay sao. Ừm thì… cũng phải thôi, lúc trước mình bị ép phải liên hôn với Sở Trần, trong lòng lại chỉ có một mình Văn Gia Ngọc, thế nên thái độ và ấn tượng đối với Sở Trần cực kỳ tệ.
Tuy sau đó đã có cái nhìn mới về Sở Trần, nhưng lúc đó trong lòng mình vẫn tâm niệm Văn Gia Ngọc quan trọng hơn.
Dù Sở Trần có nói thẳng, mình cũng sẽ cảm thấy cậu ấy đang lừa mình thôi.
Hoắc Lăng thở dài một hơi, thầm mắng bản thân thật ngu ngốc.
Hoắc Lăng mở vòng đeo tay thông minh, lạnh lùng ra lệnh: “Điều tra xem trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, Văn Gia Ngọc đã làm gì tại Vọng Thành và quen biết với những ai. Tôi muốn toàn bộ tư liệu của bọn họ.”
Trước đây không điều tra Văn Gia Ngọc là bởi vì cảm thấy đối phương là người yêu của mình, cần cho cậu ta sự tôn trọng nhất định.
Còn bây giờ thì khác.
Cút con mẹ nó tôn trọng đi.
Ở bên kia.
Văn Gia Ngọc một mình trong khách sạn, cau mày nhìn tin tức mới nhất hiển thị trên vòng tay thông minh.
Cậu ta không ngờ Hoắc Lăng sẽ đăng bài thanh minh, hơn nữa chỉ đề cập lúc đó hai người đã chia tay, không hề nhắc đến vấn đề khác. Văn Gia Ngọc đổi giao diện, quay về tin nhắn gửi cho Hoắc Lăng.
Vẫn không có hồi âm.
Hoắc Lăng có thời gian đăng bài mà không có thời gian trả lời tin nhắn?
Đáy lòng Văn Gia Ngọc cực kỳ khó chịu.
Dư luận trên mạng đã bị đẩy đến thời cơ thích hợp, lúc này mà đứng ra làm sáng tỏ sẽ rất có lợi đối với Văn Gia Ngọc, nhưng đã bị Hoắc Lăng đoạt trước rồi.
Nhưng không sao hết.
Văn Gia Ngọc nheo mắt.
Nếu Hoắc Lăng không tiết lộ chuyện của Sư Hạo Ngôn lên mạng thì chứng tỏ mình vẫn còn địa vị trong lòng Hoắc Lăng.
Dù sao hai người cũng yêu nhau hai năm, lại là thời điểm đẹp nhất của thanh xuân.
Hoắc Lăng có thể chấp nhận Sở Trần trăng hoa ong bướm, thường xuyên ra ngoài làm bậy thì có lý gì không thể chấp nhận cậu ta?
Chờ xác định thái độ của Hoắc Lăng là có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo.
Huống chi mấy lời này của Hoắc Lăng cũng không thông minh bao nhiêu.
Văn Gia Ngọc xem lại lần nữa, chỉ thấy Hoắc Lăng đang tự đào bẫy chôn mình thôi.
Phía dưới đã có người bắt đầu mắng Hoắc Lăng.
“Anh dựa vào đâu mà ngăn cản Văn Gia Ngọc tới hệ tinh hà H-310? Nếu cậu ấy thật sự ở lại mới là bôi nhọ nhân tài!”
“Trong mắt anh, ai gả cho anh đều phải ở nhà hầu hạ ba mẹ chồng đúng không? Tư tưởng của anh sao hẹp hòi như vậy? Chẳng trách Văn Gia Ngọc muốn chia tay với anh, nếu là tôi thì tôi cũng cóc thèm.”
Văn Gia Ngọc nhíu chặt mày.
Sao trước đây không cảm thấy Hoắc Lăng ngu hết thuốc chữa nhỉ?
…
Sở Trần ở trong phòng huấn luyện gần ba tiếng đồng hồ mới đi ra.
Tay chân cậu như nhũn ra, đi thẳng xuống dưới nhà, vừa thấy Lệ Nhiên đang ngồi trên sofa liền đi thẳng qua đó, ghé vào lòng anh như không có xương vậy.
Hai người nhìn nhau.
Khóe môi Lệ Nhiên nhẹ nhàng cong lên, tiếp tục xử lý công việc.
Sở Trần nghỉ ngơi một lát mới cảm thấy khá hơn.
Cậu chậm chạp chui ra khỏi cánh tay Lệ Nhiên, ngáp một cái: “Em phải ra ngoài một chuyến.”
Lệ Nhiên: “Ừm.”
Sở Trần chuẩn bị xong, hôn lên khóe môi Lệ Nhiên rồi ngồi xe bay đến bệnh viện.
Đến cửa lớn bệnh viện, Sở Trần nhăn mày bước vội, tìm được phòng bệnh của Sở Nguy Vân rồi đẩy cửa bước vào. Chỉ thấy Sở Nguy Vân suy yếu nằm trên giường, thoạt nhìn trạng thái tệ hơn trước rất nhiều.
Nói vậy chắc ông ta đã nghe được sự thật từ miệng y tá rồi.
Sở Trần gọi: “Ông Sở.”
Sở Nguy Vân chậm rãi mở mắt ra.
Ông ta thấy Sở Trần đến thì khóe miệng run rẩy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Một bệnh nhân ở chung phòng không nhìn nổi nữa bèn răn dạy: “Đến rồi đấy à? Tôi đã bảo rồi mà, giữa ba con với nhau làm sao giận lâu cho được. Trong người hai người chảy chung một dòng máu, hai ngày nay ba cậu đã chịu khổ nhiều rồi. Nếu hôm nay cậu đã đến thì đừng gọi ba mình là ông Sở này ông Sở nọ nữa…”
Sở Trần lạnh lùng liếc nhìn người kia.
Đối phương sửng sốt, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như rơi vào hầm băng, không dám nói tiếp nữa.
Sở Nguy Vân nghe người giường bên kia nói xong, tâm tư lại bắt đầu dao động.
Ông ta nhìn Sở Trần bằng ánh mắt đầy kỳ vọng.
Nhưng Sở Trần chỉ cười cười, tiếp tục gọi một tiếng: “Ông Sở.”
Sở Nguy Vân nghe vậy là biết Sở Trần không muốn nhận mình.
Vẻ mặt ông ta già đi: “Con tới làm gì?”
“Là thế này…”
Sở Trần cố ý ngừng một chút, quan sát trạng thái của Sở Nguy Vân, cứ như đang cân nhắc. Lát sau mới thong thả nói: “Lời tiếp theo của tôi có lẽ sẽ gây kích thích nhất định đối với ông…”
“Con muốn nói chuyện Du Nhiễm phá thai sao?” Sở Nguy Vân khàn giọng hỏi.
Sở Trần kinh ngạc: “Ông biết rồi à?”
Sở Nguy Vân không hé răng nửa lời.
Sở Trần thấy thế thì giải thích: “Sau khi đưa tiền cho ông, tôi đã tìm người điều tra Du Nhiễm, sau đó phát hiện cô ta đã rời khỏi Vọng Thành. Ông biết chuyện này chứ?”
Người đi rồi?
Sở Nguy Vân tuyệt đối không ngờ được Du Nhiễm sẽ làm ra chuyện tuyệt tình như vậy.
Ông ta lắc đầu: “Chuyện này ba không biết.”
Sở Trần than nhẹ: “Điều kiện ở Vọng Thành không tồi, cho dù cô ta muốn dưỡng thai cũng không cần phải tới tinh cầu khác, tôi cảm thấy trong chuyện này có điều kỳ lạ nên thuận tiện điều tra cô ta có đi bệnh viện hay không. Sau đó phát hiện cô ta đã bỏ đứa bé từ lâu. Cô ta tới tìm ông đòi tiền chắc là muốn bắt chẹt ông, biết ông nằm trên giường bệnh không hay biết gì nên muốn nhân cơ hội lừa ông một vố.”
Sắc mặt Sở Nguy Vân càng ngày càng đen thui.
Chì vì lòng tham của Du Nhiễm đã khiến cho Sở Nguy Vân dấy lên hy vọng, làm ông ta cho rằng mình có người nối dõi, vì vậy mới dứt khoát đồng ý yêu cầu đoạn tuyệt quan hệ để có thể mượn Sở Trần năm triệu.
Tuy khoản tiền này bị coi là tiền dưỡng lão sau này nên không cần trả lại.
Nhưng sự thật là một đồng cũng không rơi vào túi của Sở Nguy Vân!
Ông ta cắn răng hỏi: “Con còn điều tra được gì nữa?”
Sở Trần đưa một đoạn ghi chép cho Sở Nguy Vân: “Cô ta đến nơi này. Nhưng ông lấy được tin cũng vô dụng thôi. Giờ ông không có người, cũng chẳng có tiền.”
“Vậy con…” Sở Nguy Vân nhìn Sở Trần.
Sở Trần nhún vai: “Cô ta không thù không oán gì với tôi.”
Vẻ mặt Sở Nguy Vân phức tạp.
Ông ta không nói thêm gì nữa.
Sau khi biết chuyện này, Sở Nguy Vân lập tức báo cảnh sát, nhưng một hệ tinh hà lớn như vậy…
Muốn bắt một người đã mai danh ẩn tích, nói dễ hơn làm.
Sở Trần đứng dậy: “Tôi đến đây là vì không muốn ông bị bán mà còn giúp người khác kiếm tiền. Nếu bây giờ ông đã biết thì tôi nên đi rồi.”
Sở Nguy Vân muốn gọi Sở Trần lại, nhưng căn bản không có tư cách.
Chờ Sở Trần đi rồi, ông ta nằm một mình trên giường bệnh, càng nghĩ càng thấy phiền muộn. Trước mắt như hiện ra hình ảnh bản thân cơ cực không nơi nương tựa khi về già.
Không được.
Nhất định phải trói một đứa bên cạnh mình!
Sở Nguy Vân vội vàng mở vòng tay, muốn hủy bỏ đơn xin chấm dứt quan hệ cha con của mình và Sở Trần. Dựa theo tiến độ bên chính phủ, bình thường loại đơn này sẽ xét duyệt trong vòng một tuần gì đó. Nếu hủy bỏ trước thời hạn thì vẫn được.
Nhưng Sở Nguy Vân vừa mở trang chủ của ban ngành tương quan mới phát hiện đơn của hai người đã được đóng dấu xử lý!
Sao xử lý xong rồi?
Sở Nguy Vân vội vàng gọi điện chất vấn bên chăm sóc khách hàng.
“Chào ngài Sở, hiện tại có rất nhiều ban ngành đều toàn quyền ủy thác cho người máy, hiệu suất của người máy trong phương diện này rất cao. Dưới điều kiện tài liệu đầy đủ sẽ xử lý xét duyệt trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Nếu ngài đã ký tên trên văn kiện thì chúng tôi không có cách nào giúp ngài. Văn kiện đã xử lý đều có hiệu quả pháp luật tương ứng. Nếu ngài muốn khôi phục quan hệ cha con của hai bên thì có thể đệ trình văn kiện mới có chữ ký của ngài và con trai ngài. Từ chuyện này cũng xin nhắc nhở ngài, chữ ký của ngài vô cùng quan trọng, không nên tùy tiện ký tên vào bất kỳ giấy tờ nào…”
Ký tên?
Ha ha.
Sao có thể bảo Sở Trần ký tên được?
Sở Nguy Vân tâm như tro tàn.
Xong rồi.
Đời này của ông ta xong rồi.
…