Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
251


Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con


Chương 10


Đàm Khanh cảm thấy Dung Thịnh quả thực đã nghĩ quá nhiều, quá phức tạp.

Hắn ợ rượu, chống eo giãi bày với Dung Thịnh đâu ra đấy: “Bây giờ là xã hội cải cách cởi mở, không phải là cái thời mà không được lên giường! Giữ thân như ngọc kia nữa!”

Dung Thịnh lộ ra một nụ cười anh tuấn: “Tôi sợ cậu đang nợ tiền vi phạm từ sáu trăm ngàn lên đến sáu triệu thôi.”

Đàm Khanh: “…”

Đàm Khanh ngơ ngác nhìn Dung Thịnh một hồi, rất kinh sợ rụt cổ, tiến tới bên cạnh Dung Thịnh nhỏ giọng hỏi: “Sao lại còn tăng giá nữa vậy?”

Dung Thịnh thấy Đàm Khanh bu lại, dừng ở vị trí cách hắn chưa đến 5cm..

Hai người hô hấp gần kề, thậm chí hắn có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt bên mép Đàm Khanh.

Dung Thịnh gần như không thể khống chế hỏi một câu: “Vừa mới uống Bloody Mary?”

Đàm Khanh làm một động tác chớ lên tiếng với Dung Thịnh: “Suỵt —— tui không có tiền, là tui lừa được đấy.”

Dung Thịnh: “…”

Dung Thịnh còn chưa kịp mở miệng, đã thấy một gã đàn ông bước từ quầy rượu sau lưng Đàm Khanh đến.

Ghế lô bên trong quán bar vì để đảm bảo tính riêng tư danh tính của khách hàng, ánh đèn cũng mờ tối hơn những nơi khác.

Gã đàn ông kia đi rất gấp, cũng không thấy rõ mặt Dung Thịnh. Tự ý đến bên người Đàm Khanh, đưa tay muốn ôm Đàm Khanh vào lòng: “Tiểu mỹ nhân, không phải bảo em ngồi yên chờ sao?”

Đàm Khanh không hoảng hốt không vội vàng chạy ra khỏi lòng tên kia, cười híp mắt nói với Dung Thịnh: “Nè, chính là lừa từ chỗ này đến đó.”

Dung Thịnh: “…”

Dù sao trước đây thường xuyên đến nơi này, Dung Thịnh cũng có thể nhận ra mấy bartender nổi tiếng trong quán bar.

Thật ra vóc người và kĩ thuật của Roy cũng không tệ, Dung Thịnh đã từng nghe không ít chuyện phong lưu của tên này.

Chẳng qua là không nghĩ tới, lần này lại liên quan đến Đàm Khanh.

Lá gan không khỏi cũng quá lớn rồi đấy.

Nụ cười trêи mặt Dung Thịnh mang theo mấy phần khó chịu, đưa tay kéo Đàm Khanh qua.

Vừa chạm vào tay Đàm Khanh, đã nghe thấy Roy nói: “Cục cưng, em không tốt rồi? Trước đó câu dẫn anh, giờ lại đi quyến rũ gã khác?”

“Haiz… Chính là.”

Đàm Khanh hết sức khôn khéo suy nghĩ một chút, đưa tay chỉ Dung Thịnh, “Thật ra thì tui cấu kết với anh ta trước cơ.”

Roy: “…”

Dung Thịnh: “…”

Mặc dù mình không còn là học sinh tiểu học nữa, nhưng hắn vẫn có cảm giác mình cao hơn Roy một cái đầu.

Loại cảm giác này khiến tâm trạng Dung Thịnh trong nháy mắt khá hơn nhiều, ánh mắt nhìn Roy cũng có thêm mấy phần thương hại của người chiến thắng.

Vì vậy Dung Thịnh cong cong khóe miệng, lấy ví ra, lại gọi một nhân viên phục vụ gần đó đến.

Hắn rất tùy ý rút mấy tờ Mao gia gia màu đỏ từ trong ví ra, nói với phục vụ: “Thanh toán cho anh chàng bartender này, còn thừa thì lấy làm tiền típ.”

Đương nhiên phục vụ nhận ra được ông thần tài Dung Thịnh này, vội vàng cười cười cúi người: “Cảm ơn Dung tổng cảm ơn Dung tổng, ngài yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay.”

Dung Thịnh ngả ngớn nhếch khóe miệng, chống với tầm mắt của Roy.

Roy lúc này mới nhận ra người đối diện là ông chủ của Thịnh Kinh entertainment, bỗng nhiên nuốt không trôi cục tức này, âm dương quái khí liếc Đàm Khanh một cái, quay đầu nói: “Hey, Dung tổng. Tôi nhớ không phải cậu ta mới bò từ trêи giường ngài Hạ xuống sao, giờ lại lên giường của anh?”

Nhà Dung Thịnh mấy đời làm buôn bán, đương nhiên nói chuyện không chú trọng bằng Hạ Minh Ngọc.

Hắn khinh miệt chỉnh lại tay áo âu phục: “Hôm nay tâm trạng ông đây tốt, khuyên anh một câu, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Mấy thiếu gia trong ghế lô mãi không thấy Dung Thịnh trở về, mở cửa ra gọi hắn.

Dung Thịnh liền xoay người đi về ghế lô, trước khi đi còn không quên liếc liếc Đàm Khanh, cười nói: “Đi thôi, không phải muốn lên giường của tôi sao? Cho cậu cơ hội.”

Nhưng Đàm Khanh lại đứng tại chỗ không động, mặt đầy vô tội nhìn Dung Thịnh dừng lại trước cửa ghế lô cách âm vừa dày vừa nặng.

Dung Thịnh: “Làm sao không đi?”

Đàm Khanh nói đàng hoàng: “Bởi vì tôi có chút choáng váng đầu.”

Ánh đèn cầu vồng lập lòe không ngừng chiếu lên mặt mũi Đàm Khanh. Mỗi lần lóe lên một cái, đều có thể chiếu vào khuôn mặt mê ly kia.

Cồn rượu khiến màu hồng nhạt lan từ mặt đến đuôi mắt nhọn, lông mi rũ xuống giống như ɖu͙ƈ cự còn nghênh.

Dung Thịnh cảm thấy nóng ran, đưa tay ra nới lỏng cà vạt, lại cởi hai nút áo sơ mi, cười một cái với Đàm Khanh, giọng nói mang ý trêu đùa: “Say?”

Đàm Khanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cho rằng Dung Thịnh chê hắn, rất không vui phản bác: “Không có.”

Cuối cùng Dung Thịnh vẫn không nhịn được, đi tới, tay từ phía sau dán lên eo Đàm Khanh: “Nếu không say, sao eo lại mềm như vậy?”

Đàm Khanh nâng mí mắt lên nhìn Dung Thịnh một chút, nghiêm túc trả lời vấn đề: “Tui vẫn luôn mềm, còn có thể giang thẳng hai chân.”

Cái tai trắng như tuyết giật giật như trốn tránh dưới hô hấp nóng rực.

Dung Thịnh hơi cúi người, khẽ cười nói: “Cho tôi nhìn sao?”

Đàm Khanh bị Dung Thịnh kéo từ eo vào hẳn trong lòng, ngoan ngoãn như một chú cừu yếu ớt không có sức phản kháng.

Sau đó cừu nhỏ suy tính chốc lát, đưa tay ra, mở ra lòng bàn tay mịn màng nói với Dung Thịnh: “Một lần nhìn, một trăm ngàn?”

Dung Thịnh: “…”

Dung Thịnh không lên tiếng.

Đàm Khanh kịp thời nghĩ lại, ra giá hợp lí: “Năm chục ngàn?”

Dung Thịnh: “…”

Đàm Khanh: “Mười ngàn?”

Dung Thịnh: “…”

Đàm Khanh tức giận đẩy ra Dung Thịnh, xách eo nói: “Đi ra đi ra! Mười ngàn cũng không cho còn muốn tui giang chân! Bắt nạt người già bị sét đánh như tui đúng không?”

Dung Thịnh: “…”

Bầu không khí ái muội thật tốt đã bị phá hư hoàn toàn.

Dung Thịnh bất lực thở dài, kéo Đàm Khanh đứng yên, dùng giọng nói dịu dàng mà ngay cả mình cũng không biết dỗ hắn: “Cậu say rồi, tôi đưa cậu về nhà ngủ được không?”

Đàm Khanh dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát Dung Thịnh, lạnh lùng cự tuyệt: “Không cần, tui còn muốn chơi một hồi nữa mà.”

Những lời này ngược lại là thật.

Dẫu sao từ khi bị đánh tới nơi này, đây vẫn là lần đầu tiên hắn đi đu đưa.

Hơn nữa nhóc con có người chăm rồi, mặc kệ chơi khuya thế nào cũng không sợ.

Vui vẻ.

Đàm Khanh không lưu luyến chút nào nghiêng đầu qua, nhưng cũng đón nhận ý kiến vừa rồi của Dung Thịnh, không tiếp tục lên sàn nhảy nữa, mà chuẩn bị đi về phía quầy rượu.

Ly rượu vừa rồi uống rất ngon, ngọt ngào cay cay.

Nếu như có thể lừa gạt thêm một ly nữa thì càng tốt hơn.

Dung Thịnh liếc mắt liền nhìn ra ý định của Đàm Khanh, trong lòng không vui lắm.

Làm sao? Hắn mới vừa đuổi xong một tên bartender không rõ mình có bao nhiêu sức lực, người này lại chuẩn bị đi câu thêm người nữa?

Là anh em với Hạ Minh Ngọc, Dung Thịnh cảm thấy mình nhất định không thể để loại chuyện này xảy ra.

Phải biết từ trước đến giờ nhà họ Hạ đều rất khiêm tốn, không thích phô trương, tính tình Hạ Minh Ngọc lại lãnh đạm, hiếm khi lộ mặt trước người khác.

Lần trước ảnh chụp anh và Đàm Khanh vào nhà nghỉ vẫn còn chưa hết hot, nếu lúc này lại có thêm đề tài Đàm Khanh dan díu với đàn ông khác, vậy mặt mũi Hạ Minh Ngọc biết để ở chỗ nào?

Đúng, chính là như vậy.

Dung Thịnh tìm cho mình một lý do đầy đủ thật nhanh, sau đó kéo lại cổ tay gầy gò của Đàm Khanh, lôi về: “Tôi đưa cậu về nhà, cho cậu mười nghìn.”

Đàm Khanh nháy mắt một cái: “OK, đồng ý.”

Dung Thịnh: “…”

Thật may trước đó Dung Thịnh mới vào quán bar không bao lâu, chưa uống được ly rượu nào.

Hắn để cho tài xế về nhà trước, sau đó nửa ôm nửa kéo Đàm Khanh bỏ vào ghế bên người lái.

Lúc thắt dây an toàn vô tình làm lệch cái áo sơ mi trắng đã cũ của hắn, lộ ra một phần da thịt nhỏ. Ngay cả màu sắc nơi đó cũng đỏ ửng.

Dung Thịnh cưỡng bách mình dời tầm mắt đi, mở cửa chỗ tài xế ngồi lên, sau đó thở dài.

Đã lâu hắn chưa làm tài xế cho người khác rồi.

Chỗ ngồi xe thể thao chỉ có hai cái, Dung Thịnh kéo mui trần lại, đợi lái xe ra phố mới quay đầu hỏi Đàm Khanh: “Đi đâu đây… Đàm Khanh?”

Người ngồi ở vị trí kế bên tài xế đã ngủ.

Khuôn mặt xinh xắn nghiêng về bên ghế lái, đầu hơi cúi thấp, hiện ra độ cong đẹp mắt.

Lông mi cong dài xếp hàng ngay ngắn bên dưới mắt, tạo thành một hình quạt, trông vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn.

Dung Thịnh dừng lại mấy giây, hạ thấp giọng đi rất nhiều: “Đàm Khanh?”

Đàm Khanh vẫn không trả lời, mím môi, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, lại khôi phục tiếng hít thở vững vàng vừa rồi.

Đường phố phồn hoa trong thành phố đã sớm bị bóng đêm nuốt mất. Ánh trăng yên tĩnh rơi xuống vạch màu trắng dành cho người đi bộ, tiếng gió nghẹn ngào cuốn mấy cái lá cây cuối cùng.

Dung Thịnh đưa tay ra, khẽ đẩy đẩy Đàm Khanh ngồi ở bên cạnh.

Cách áo sơ mi mỏng, làn da của người kia cũng lạnh, giống như là sợ lạnh mà rụt người một cái.

Dung Thịnh khoác áo choàng lông cừu lên người Đàm Khanh, màn hình điện thoại ném ở trêи xe sáng lên một cái, là trợ lí gửi tin đến.

— “Dung tổng, phim mới của Nhiễm An Lạc đã được quyết định.”

—”Phóng viên chụp được ảnh Đàm Khanh đến hộp đêm, chúng ta có thể tẩy trắng toàn bộ tin tức lúc trước, nói hắn phong lưu thích chơi bời, Hạ tiên sinh chỉ là vô tội bị dính líu.”

Dung Thịnh chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe lên mấy độ, trả lời: “Chờ một chút.”

Cách đường phố quán bar này không xa có một chỗ ở của Dung Thịnh thời đại học.

Diện tích không lớn, nhưng bởi vì mua sớm, lại ở trong phố thương mại, bây giờ giá cả đã sớm tăng lên mấy vòng.

Sau khi quản lí Thịnh Kinh entertainment, hắn rất ít tới chỗ này, nhưng sau khi lái xe hai vòng trêи đường, Dung Thịnh vẫn đưa Đàm Khanh về đó.

Căn hộ được bố trí ba phòng ngủ hai phòng khách, có người tới quét dọn định kì, cũng vừa trải ga giường cách đây không lâu.

Dung Thịnh đắp kín chăn cho Đàm Khanh, trở lại phòng mình tắm rửa qua loa.

Vừa mới ngủ không bao lâu, liền bị một cuộc điện thoại làm tỉnh lại.

Dung Thịnh tức muốn hộc máu sờ điện thoại đặt ở đầu giường, nhìn tin nhắn ở màn hình, gửi lại: “ĐM, Hạ Minh Ngọc! Sáng sớm cậu không ngủ là cũng không để cho người khác ngủ đấy hả?!”

Hạ Minh Ngọc đã rửa mặt xong, đi ra ngoài chạy bộ về, dùng xong bữa sáng, đang ngồi trong phòng trà.

Nhóc con ngồi ghế đối diện đang ôm mấy cái chén sứ nhỏ chơi vui vẻ, đưa tay nhỏ mập lắc nước trà bích loa xuân quý giá trong chén tới lui.

Hạ Minh Ngọc lại lấy bánh trà 60 năm trong tủ gỗ tử đàn ra đưa cho Đàm Kỷ Kỷ, mở miệng nói với Dung Thịnh: “Gần đây chỗ cậu có dự án mới có thể đầu tư nào không?”

Dung Thịnh ngẩn người: “Không phải từ trước đến nay cậu không nhúng tay vào đầu tư điện ảnh và truyền hình sao?”

Hạ Minh Ngọc cắt bánh trà thành từng miếng như bánh ngọt cho Đàm Kỷ Kỷ, mở miệng nói: “Cậu xem có cái nào mà Đàm Khanh có thể diễn, tiền không thành vấn đề, nhưng đừng chiếm quá nhiều thời gian.”

Dung Thịnh: “Đừng chiếm quá nhiều thời gian? Không phải bây giờ cậu ta không có việc khác sao?”

Hạ Minh Ngọc nói: “Tôi báo một lớp đào tạo dạy trẻ cho cậu ấy, ngày kia mở.”

Tác giả có lời muốn nói:

Dung Thịnh: Lại nói, người anh em có thể cậu không tin, tôi cũng đang chuẩn bị đầu tư một bộ phim mới cho tiểu bảo bối.

Hạ Minh Ngọc: …

Dung Thịnh: Dẫu sao sáng sớm cậu chỉ có thể cô đơn uống trà, mà cậu ấy đang nằm trêи giường của tôi kìa.

Hạ Minh Ngọc: …Ồ? Vậy sao.

Đàm Tiểu Khanh: Người anh em, tui khuyên anh nên ăn nói cẩn thận…

Tổng kết: Hôm nay cũng đồng tình thắp cho Hạ tiên sinh một cây nến.

—-

Có bạn hỏi nên tui xin xì-poi sương sương xíu: 

Xuyên suốt cả truyện là 1×1, không có yêu đường lằng nhằng với ai hết. Khanh Khanh chỉ có tí sóng não không bình thường một chút thôi, mọi người thông cảm cho em nó. Còn Dung Thịnh cả truyện đều được gán mác thẳng nam 100%, hơn nữa còn là anh em tốt với Hạ baba nên không có chuyện đào góc tường của baba đâu =]]]]] 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN