Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con
Chương 12
Dung Thịnh nghi ngờ nói: “Bệnh viện nhà Kỷ Yến Tu?”
Trợ lý gật đầu một cái: “Đúng vậy Dung tổng, hôm nay Nhiễm An Lạc có một buổi họp báo quan trọng, Hạ Tinh là người đại diện đi cùng. Nhưng trêи đường trở về không quá thoải mái, liền đến bệnh viện kiểm tra một chút. Có cần tôi hỏi thăm cụ thể không?”
Dung Thịnh khoát tay một cái: “Không cần. Tay tôi cũng không dài như vậy, cơ thể cậu ta có vấn đề gì ắt sẽ nói.”
Trợ lý là một cô nàng xinh đẹp, tóc đen như mực được chải chuốt cẩn thận, đi thêm một đôi giày cao gót, khí thế bức người.
Cô quay đầu nhìn Đàm Khanh ăn không ngồi rồi đứng cạnh ghế sa lon, tốt bụng nói với Dung Thịnh: “Dung tổng, cậu Đàm hôm nay. . .”
Dung Thịnh vốn muốn gọi Hạ Tinh kí luôn cả Đàm Khanh, dù sao hắn và Nhiễm An Lạc vốn chính là một nhóm, hẳn sẽ có được không ít đề tài.
Nhưng hôm nay nhìn như vậy, hiển nhiên không thể được nữa rồi.
Dung Thịnh suy nghĩ một chút, để Đàm Khanh ra khỏi phòng làm việc trước, sau đó lật tài liệu trêи bàn một cái, ngẩng đầu hỏi: “Gần đây có đạo diễn nào có phim không tệ không?”
Trợ lý bỗng chốc không nghĩ ra được ý của ông chủ, sửng sốt một chút mới thử dò xét nói: “Đạo diễn Thành Diệp có một bộ phim cổ trang, gần đây mới cho ra kịch bản, phim cung đình của ông ta luôn rất hot, có thể lên hot search.”
Dung Thịnh nói: “Quyết định nam chính chưa?”
Trợ lý đắn đo chốc lát, nói: “Mặc dù chưa có công bố ra ngoài, nhưng trước mắt hình như bên nhà sản xuất báo là Kỷ Yến Tu.”
Dung Thịnh: “Kỷ Yến Tu đi góp náo nhiệt vào phim trường bao giờ thế?”
Trước không nói nhà Kỷ Yến Tu căn bản không thiếu chút tiền đóng phim.
Chỉ cần nói đến vị trí của hắn ta, ảnh đế hai lớp đi đóng nam chính, cũng đủ để đám fans giận dữ phun ba ngày ba đêm.
Trêи khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của trợ lý có chút mờ mịt: “Không biết tại sao, nếu như tôi nhớ không lầm, chắc đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhận đóng phim truyền hình.”
Dung Thịnh ung dung vắt hai chân suy nghĩ một hồi: “Nam số một là hắn ta rồi, nam hai đã có thí sinh chữa? Nữ một nữ hai thì sao?”
Cái gì cũng không thiếu còn đi đóng phim truyền hình, ngoài việc thật sự bị kịch bản thu hút…
Vậy cũng chỉ có thể là dẫn dắt người khác, thay người nâng kiệu thôi.
Lấy hiểu biết của hắn về Kỷ Yến Tu, người nọ không giống con ông cháu cha, hơi có mấy phần ngu ngơ đơn thuần.
Nhìn một cái là có thể nhận ra là được nhà bảo vệ quá tốt.
Tóm lại.
Dung Thịnh và Kỷ Yến Tu không có liên quan đến nhau mấy.
Dẫu sao chỉ là đầu tư một bộ phim bình thường, chuyện trợ lý cần phụ trách cũng nhiều, cũng không để ý chuyện này quá mức.
Lúc này Dung Thịnh hỏi tới, đối đáp mấy câu xong thì hơi lơ ngơ, đành phải làm bộ bình tĩnh nói: “Trước mắt vẫn chưa có thông tin về nam hai, nữ một hẳn là người mới bên công ty Kỷ Yến Tu.”
Dung Thịnh chớp mắt, nghiêng đầu nói: “Như vậy, cô giúp tôi gọi điện cho bên làm phim đi. Tôi tăng thêm một số đầu tư, giúp tôi lấy vai nam hai.”
Loại sắp xếp này cũng không khiến trợ lý kinh ngạc quá mức.
Dẫu sao Dung Thịnh phong lưu, chuyện chơi bời nhiều như vậy, câu dẫn hoa hoa cỏ cỏ nhiều, số lần chia tay cũng nhiều.
Nhưng mỗi một lần cũng đều chia tay rất hòa bình hợp lý.
Hiển nhiên trừ việc quan tâm, hàng to xài tốt ra, tài lực cùng tài nguyên cũng đều rất sảng kɧօáϊ.
Chẳng qua là trước kia đều sắp xếp cho phụ nữ.
Lần này tại sao lại là… nam hai?
Trợ lý ép nghi ngờ trong lòng xuống, thầm nghĩ có thể là người thân, cho nên rất có trách nhiệm hỏi: “Không thành vấn đề Dung tổng, tôi sẽ liên lạc với bên làm phim. Anh có thể nói cụ thể nam hai là người nào cho tôi không? Theo như những yêu cầu trước đây của đạo diễn Thành, hẳn phải có ảnh chụp kèm theo.”
“Là Đàm Khanh.”
Dung Thịnh lộ ra một nụ cười, “Không cần cung cấp hình đi.”
Trợ lý: “. . .”
Đàm Khanh đứng ngoài cửa phòng làm việc tự hỏi đời hồ, trơ mắt trợ lý tỷ tỷ vừa đẹp vừa quyến rũ từ bên trong đi ra.
Đi tới trước mặt hắn.
Dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn một cái.
Sau đó như tam quan sụp đổ mà rời đi.
Đàm Khanh: “???”
Đàm Khanh móc điện thoại Shanzhai ra nhìn đồng hồ, lập tức bước lên đuổi theo trợ lý: “Xin lỗi, chờ một lát được không?”
Trợ lý dừng ở cửa thang máy, vẻ mặt chết lặng: “Sao thế?”
Đàm Khanh lộ ra một nụ cười chân thành, hết sức xấu hổ nói: “Chuyện là… Tui thấy sắp đến bữa trưa rồi á, tui có thể giống những nhân viên khác đến nhà ăn ăn trưa miễn phí không?” .
Trợ lý: “. . .”
Vẻ mặt của trợ lý tỷ tỷ càng chết lặng.
Cô sâu kín nhìn Đàm Khanh hồi lâu: “Có thể, nhưng không cần.”
Đàm Khanh: “. . .”
Đàm Khanh tủi thân sờ bụng một cái: “Nhưng tui đói thật mà.”
Trợ lý nhìn bụng Đàm Khanh, xác nhận giới tính của hắn lần nữa, trong giọng nói thiếu nữ đầy vẻ ưu sầu: “Lấy quan hệ của cậu với Dung tổng bây giờ, dĩ nhiên không cần đến nhà ăn công ty để ăn cơm. Cậu ở đây chờ một chút, đến buổi trưa chắc chắn anh ta sẽ không để cậu đi ăn cơm một mình đâu.”
Cô đã từng cho rằng cô có cơ hội.
Không ngờ đàn ông đúng là móng heo, nói cong liền cong.
Trợ lý đưa tay xoa xoa khóe mắt, chạm được vào đống lông mi màu đen.
Đàm Khanh không lí giải bây giờ Dung Thịnh và hắn có quan hệ như thế nào, nhưng vẫn bắt được điểm chính ở câu sau: “Thế bao giờ anh ta xong việc vậy chị đẹp?”
Trợ lý thu dọn xong tấm lòng thiếu nữ tan nát của mình, lại bắt đầu lo lắng Đàm Khanh ở đây ảnh hưởng đến công việc của Dung Thịnh.
Dẫu sao nhìn qua là biết người này không phải đèn cạn dầu, nhỡ may câu dẫn Dung Thịnh như Hạ Minh Ngọc thì sao.
Sau đó ông chủ nhiệt huyết dồi dào, sáng sớm khắc chế không nổi xung động. . .
Trợ lý nhìn vẻ mặt Đàm Khanh lại có thêm mấy phần không thân thiện: “Còn có một khoảng thời gian nữa, cậu xuống với tôi trước đi. Đến lúc đó ông chủ hẳn sẽ liên lạc với cậu.”
“Ờ…”
Đàm Khanh ngoan ngoãn đi theo trợ lý.
Sau đó xuống thang máy, liền bị trợ lý nhét trong phòng khách tầng một.
Tầng này hình như được chuẩn bị cho thực tập sinh luyện tập, sau khi đi vào hai bên đều là phòng tập, không ngừng có nghệ sĩ trẻ tuổi và thầy thể hình ra ra vào vào.
Đàm Khanh cực kì nhàm chán đứng ở giữa đường, bị người ta lui tới đụng mấy phải lần liền dịch sang bên cạnh một chút.
Haiz, lúc nào Dung Thịnh mới có thể tan việc đây!
Nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, Đàm Khanh người không có đồng nào quyết định đi lấy nước lót dạ.
Hắn đi tới bên một máy nước tự động, lấy cái ly giấy duy nhất từ trêи giá xuống, bắt đầu rót nước lạnh.
Còn chưa đầy một cốc, bên cạnh đã truyền đến một giọng nói: “Hey, đây không phải là idol Đàm Khanh nhân khí cao nhất của chúng ta sao! Luân lạc tới mức phải uống nước của nhân viên phục vụ của công ty rồi à?”
Đàm Khanh chuyên chú rót nước, ngay cả mí mắt cũng không nâng.
Kỹ năng giễu cợt của người nọ không nhận được bất kỳ phản hồi gì, tức giận trong lòng, liền đưa tay muốn đánh đổ cái cốc trong tay Đàm Khanh.
Đàm Khanh lắc cổ tay một cái, chuyển cốc giấy sang tay kia, uống ừng ực hai cái mới nói: “Tui chỉ đi uống miếng nước thôi, thế mà cậu cũng phải đi lên nói léo nhéo, cậu phiền quá nha.”
“. . .”
Nam sinh giễu cợt phía đối diện nhìn qua có chút trẻ tuổi, Đàm Khanh không thèm so đo với cậu ta: “Lại nói, tui cũng đâu quen cậu, cậu là ai?”
Vẻ mặt nam sinh nhìn Đàm Khanh giống như là đang nhìn một thứ ô nhiễm: “Đương nhiên là anh không biết tôi rồi, không phải anh chỉ có thể nhìn được loại người có tiền như Hạ Minh Ngọc sao?”
Đàm Khanh cho cậu ta một ánh mắt không tán thưởng: “Vậy khẳng định không phải rồi, tui còn có thể thấy tiểu thịt tươi vừa ngu vừa lắm mồm như cậu mà.”
“. . . Không biết xấu hổ.”
Đàm Khanh nhún vai một cái, ném cốc nước uống xong vào thùng rác, tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầu táy máy điện thoại Shanzhai của mình.
Nam sinh đợi một hồi tại chỗ, lại đến gần, cắn răng giống như là bị nhục nhã lắm, hỏi Đàm Khanh: “Tại sao anh phải cướp tài nguyên của Nhiễm tiền bối?”
Đàm Khanh: “???”
Đàm Khanh vô tội giang tay ra: “Cậu nhìn tui nghèo đến mức phải đi uống nước miễn phí đây nè, tui giống như là có tài nguyên sao?”
“. . .”
Nói có sách mách có chứng, khiến người ta tin phục.
Đàm Khanh đã đấu xong hai ván địa chủ, không có việc gì khiêu khích nói: “Cậu thiểu năng trí tuệ như vậy, là bởi vì cùng kí một người đại diện với Nhiễm An Lạc sao?”
Nam sinh hít sâu một hơi, đang muốn nhục mạ Đàm Khanh, liền nghe điện thoại người nọ mới cất đi lại vang lên.
Đàm Khanh lại lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhấn nghe.
Âm thanh ồ ồ và chức năng phát tiếng khiến ta tặc lưỡi hít hà trong điện thoại Shanzhai có thể khiến quần chúng ăn dưa bên cạnh hoàn toàn nghe được rõ ràng người đối diện điện thoại nói gì.
Vì vậy.
Người mới mười tám tuyến – Du Kỳ, nghe được rất rõ giọng nói của Hạ Minh Ngọc – gia chủ nhà họ Hạ cao cao tại thượng với bọn họ từ trong điện thoại của Đàm Khanh.
Giọng nói kia hoàn toàn khác với tình huống phỏng vấn đếm được trêи đầu ngón tay.
Không có lãnh đạm như vậy, ngược lại thêm mấy phần bất đắc dĩ, cùng một chút mùi vị dịu dàng.
“Bây giờ có tiện nghe điện thoại không?”
Lúc Hạ Minh Ngọc gọi điện thoại cho Đàm Khanh đang ngồi trêи ghế da chính giữa phòng làm việc của mình ——
Đàm Kỷ Kỷ đang ngồi ở trong lòng anh, bọc tã giấy nghiêm túc nghịch cái bút máy anh hay dùng, còn dùng đầu bút nhọn đâm đâm đâm đâm lên mặt bàn.
Làm một con chim gõ kiếm vô cùng chuyên nghiệp.
Tài liệu sáng sớm thư kí Lâm Vũ ôm tới còn đặt trêи bàn, trong máy tính cũng còn có rất nhiều báo cáo cần xử lý.
Hạ Minh Ngọc nhẫn nại hồi lâu, vỗ nhè nhẹ lên cái ʍôиɠ nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ một cái.
Đàm Kỷ Kỷ ngốc nghếch nghiêng đầu qua, ngọt ngào kêu một tiếng: “Ba, ba!”
Hạ Minh Ngọc: “Ừ, tiếp tục chơi đi.”
Sắp đến buổi trưa, Lâm Vũ theo như thời gian biểu bình thường gõ cửa phòng làm việc.
Đi vào nhìn một cái.
Tài liệu buổi sáng là dạng gì, buổi trưa. . . toàn bộ đều biến thành giấy vẽ của Đàm Kỷ Kỷ.
Bút máy Đức mà Hạ Minh Ngọc thường xài kia còn không được toàn thây, thê thảm không nỡ nhìn.
Lâm Vũ yên lặng hồi lâu: “Ông chủ, bằng không gọi điện cho Đàm Khanh để cậu ấy đưa con về trước?”
Hạ Minh Ngọc tỏ ý Lâm Vũ dọn tài liệu trêи bàn ra ngoài trước, để ra một không gian rộng rãi.
Áo choàng dài lông cừu màu xám được trải lên mặt bàn, nhóc con mập mạp vui vẻ được hai cánh tay có lực của cha ruột thả lên đó.
Đàm Kỷ Kỷ giương hai cánh tay nhỏ ra với Hạ Minh Ngọc, lại thân mật gọi lần nữa: “Ba, ba ba!”
Hạ Minh Ngọc bị dụ choáng đầu hoa mắt, cúi người dịu dàng mà cẩn thận sờ đầu Đàm Kỷ Kỷ một cái: “Chúng ta gọi điện thoại cho ba nhỏ, có được không?”
Đàm Kỷ Kỷ căn bản không hiểu ba ba với ba nhỏ là ý gì, chẳng qua chỉ biết phát âm đúng một chữ này.
Nó thổi bong bóng nước mũi, nhe hai hàm lợi đỏ ra, càng có vẻ ngốc nghếch đáng yêu.
Loa lớn của điện thoại Shanzhai giống như thông báo hết lời của Hạ Minh Ngọc ra.
Đàm Khanh liếc nhìn nam sinh đối diện, gãi gãi lỗ mũi: “Không có chuyện gì, chỉ là gặp phải một tên ngốc, sao thế?”
Hạ Minh Ngọc dừng chốc lát, nghiêm chỉnh nói: “Đàm Kỷ Kỷ nhớ cậu.”
Đàm Khanh mặt đầy chê bai: “Nam tử hán nhớ nhung cái gì, đánh một trận là hết nhớ.”
Hạ Minh Ngọc: “. . .”
Hạ Minh Ngọc cảm thấy quan niệm dạy trẻ của mình vĩnh viễn không thể thống nhất được với Đàm Khanh, vì vậy trực tiếp đổi đề tài: “Gặp phải tên ngốc là sao?”
Đàm Khanh ngẩng đầu nhìn tiểu nghệ sĩ vừa gây chuyện với mình, bắt đầu tố cáo: “Chính là có một người, tự nhiên đến bảo tôi cướp tài nguyên của Nhiễm An Lạc!”
Hạ Minh Ngọc đút Đàm Kỷ Kỷ ăn một miếng bánh ngọt, nhíu mày một cái: “Nghệ sĩ trong công ty Dung Thịnh?”
“Đúng đúng đúng!”
Đàm Khanh xụ mặt, rất không vui nói với nam sinh kia, “Hạ Minh Ngọc hỏi cậu tên gì đấy!”
Du Kỳ: “. . .”
Đàm Khanh: “???”
Đàm Khanh càng tức giận hơn, siêu hung nói với Hạ Minh Ngọc: “Đậu má! Cậu ta xoay người chạy rồi!”
Nể mặt tâm trạng Đàm Khanh không tốt, Hạ tổng tài lựa chọn nhẫn nại với việc hắn nói thô tục, hơn nữa còn thông đồng làm bậy nói: “Có nhớ cậu ta trông như thế nào không?”
Đàm Khanh hừ một tiếng: “Hai mắt một mũi một miệng, dù sao xấu xí hơn tui.”
Hạ Minh Ngọc: “. . .”
Hạ Minh Ngọc bị một lớn một nhỏ hai làm cho nhức đầu, đưa tay xoa xoa mi tâm, mới mở miệng nói: “Nếu như hôm nay không bận, tôi bảo Lâm Vũ qua đón cậu, buổi tối ăn cơm với nhóc con?”
Đàm Khanh đang đói đến phình cả đầu, nhất thời vui vẻ đáp ứng lời mời của Hạ Minh Ngọc: “Vậy mấy giờ chúng ta dọn cơm thế?”
Hạ Minh Ngọc nói: “Tích cực như vậy, đói?”
Đàm Khanh yếu ớt khóc kể với Hạ Minh Ngọc: “Tui không có tiền mua cơm, tui đói lắm rồi.”
Hạ Minh Ngọc “ừ” một tiếng: “Đàm Kỷ Kỷ sắp lăn xuống gầm bàn rồi, tan làm tôi sẽ liên lạc với cậu.”
Đàm Khanh: “. . .”
Ha.
Đàn ông.
Đàm Khanh lạnh lùng vô tình cúp điện thoại, lạnh lùng vô tình đi lấy thêm một cốc nước suối nữa.
Đang chuẩn bị uống, app chat màu xanh sáng lên một cái.
Hạ Minh Ngọc chuyển cho bạn 5000 đồng.
Chú thích: Đừng để đói bụng.
Rất tốt.
Chỉ thích loại tổng tài tà mị một lời không hợp liền phát tiền lì xì này thôi, moah moah.
Đàm Khanh vui vẻ thu tiền, hồ ly giàu rồi chắp tay cảm ơn: “Cám ơn kim chủ ba ba! Ơn cứu tế của ngài suốt đời khó quên.”
Vốn là cho rằng Hạ Minh Ngọc sẽ không trả lời, không nghĩ tới một hồi bên kia lại đáp lại một chữ.
“Được.”
Đàm Khanh: “???”
Kệ đi, suy nghĩ của người có tiền, người nghèo làm sao hiểu được.
Đàm Khanh ôm số tiền lớn, ngồi ở trêи ghế nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Dẫu sao tiếng đồn của mình ở Thịnh Kinh entertainment thật là kém lạ thường, vì để tránh cho đụng phải người quen bị giễu cợt công kϊƈɦ lần thứ hai, Đàm Khanh quyết định cầm tiền ra ngoài chơi một lát.
Mà ở đầu kia điện thoại, Hạ Minh Ngọc vừa để điện thoại xuống, đưa tay ôm Đàm Kỷ Kỷ từ bên cạnh bàn về, để ở trêи bàn làm việc ngồi yên.
Lâm Vũ gõ cửa một cái, cầm túi da trong tay đi nhanh đến trước mặt Hạ Minh Ngọc: “Ông chủ, kiểm tra tối hôm qua của ngài, sáng nay đã có kết quả.”
Hạ Minh Ngọc mặc kệ Đàm Kỷ Kỷ đạp hỏng áo lông cừu của anh, đưa tay cầm kết quả kiểm tra lên.
Mở ra, lấy một chồng giấy từ trong ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Vũ liền thấy vẻ mặt ông chủ nhà mình chợt nghiêm túc hẳn lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!