Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con
Chương 72
EDIT: BONNIE
Cuối cùng hai chai nước ngọt lớn vẫn bị lãng quên trong cốp của xe Bugatti.
Đàm Khanh đắc ý ôm suất gà gia đình của mình, siêu cấp nghe lời đi theo sau lưng Hạ Minh Ngọc vào thang máy, về tới phòng khách sạn mà Hạ Minh Ngọc đã đặt.
Khách sạn này cách trường quay một đoạn đường, tính riêng tư rất tốt, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kì chuyện chụp lén nào như trong khách sạn của trường quay.
Quản lý khách sạn tự mình đưa hai người đến cửa phòng, cực kì nhiệt tình nói nếu cần bất kì sự phục vụ gì có thể đưa ra thoải mái.
Lúc ấy Đàm Khanh đã ôm gà rán của mình chạy vào phòng thật nhanh.
Chỉ để lại Hạ Minh Ngọc đứng cửa ra vào, hơi suy tư mấy giây, mặt không đổi sắc dặn dò vài câu với quản lý khách sạn.
Quản lý khách sạn: “…”
Quản lý khách sạn đè sự kinh ngạc trong lòng xuống, cũng không dám nhìn Đàm Khanh trong phòng thêm chút nào, nói thật nhanh: “Hạ đổng ngài cứ yên tâm, tôi sẽ lập tức đi làm.”
Hạ Minh Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới quay người vào phòng.
Đàm Khanh đã quang minh chính đại ngồi trêи ghế sô pha lớn nhất giữa phòng tổng thống.
Hắn co chân lại, ôm hai suất gia đình của mình vào lòng, đang nghiêm túc cởi túi nhựa chuẩn bị bắt đầu ăn.
Hạ Minh Ngọc đóng kỹ cửa phòng, đi đến ngồi xuống bên cạnh Đàm Khanh, nhận lấy cái hộp: “Đi rửa tay rồi ăn.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh hít mũi một cái, trông mong nhìn đùi gà thịt gà cánh gà của mình.
Sau đó tủi thân nhảy khỏi ghế sô pha, đi về phía toilet.
Hạ Minh Ngọc lại nói: “Xỏ dép lê vào đã, nghe lời.”
Đàm Khanh: “…”
Con người thật là.
Rất đáng ghét!
Đàm Khanh tức giận chạy về.
Đi dép lê, lại loẹt xoẹt đi tới toilet, cực kì qua loa rửa tay một lần, lại rút một tờ giấy tùy tiện lau lau, sau đó mong đợi trượt về phía gà rán của mình.
Nhưng mà vừa đi ra khỏi toilet, liền nghe thấy cửa phòng bị gõ từ bên ngoài: “Xin chào, phục vụ khách sạn đây ạ.”
Đàm Khanh vừa vặn đứng cách cửa không xa, hiếu kì đi qua mở cửa.
Đứng ở cửa vẫn là quản lý khách sạn vừa rồi đưa hắn và Hạ Minh Ngọc vào.
Quản lý mặc một bộ đồ tây trang, tự tay đẩy một chiếc xe thức ăn đẹp đẽ.
Tầng bên trái của xe ăn để loạt bia, một bên khác thì đặt hai chai rượu vang đỏ đóng gói rất đẹp.
Thấy là Đàm Khanh, quản lý khách sạn rất khách khí cười: “Đàm tiên sinh, xin hỏi Hạ đổng có ở đây không?”
Đàm Khanh nhìn về phía trung tâm phòng khách cách rất xa: “Anh ý có, nhưng mà ông cứ trực tiếp đưa rượu cho tui là được rồi!”
Quản lý rất khiêm tốn cung kính khom người với Đàm Khanh: “Là thế này Đàm tiên sinh, quy định của khách sạn chúng tôi là người ký nhận và người đặt đơn nhất định phải là cùng một người.”
Đàm Khanh chưa từng gọi phục vụ khách sạn bao giờ, rất dễ bị lừa: “A a a, vậy tui gọi anh ý giúp ông nhé! Ông chờ một chút nha!”
Đàm Khanh đạp dép lê nhỏ chạy từ cửa phòng chạy tới phòng khách, cao hứng bừng bừng ôm lấy cánh tay Hạ Minh Ngọc: “Rượu của tui tới rồi, quản lý bảo anh đi lấy!”
Ánh mắt của Hạ Minh Ngọc dừng trêи đầu ngón tay Đàm Khanh ôm tay mình mấy giây: “Ừm.”
Đàm Khanh không an phận thúc giục anh: “Nhanh lên nhanh lên!”
Hạ Minh Ngọc bị lôi kéo từ đứng lên khỏi ghế, đẩy hộp gà đến trước mặt Đàm Khanh: “Anh cởi túi rồi đấy, đói bụng thì ăn một miếng trước đi.”
Đàm Khanh vui sướиɠ nhảy lên ghế sa lon, vòng cảnh tay qua đầu, cho Hạ Minh Ngọc một trái tim thật to: “Yêu anh nha moa moa!”
Thời tiết vừa mới vào mùa xuân, Đàm Khanh sau khi thay quần áo từ đoàn làm phim, trêи người chỉ mặc một chiếc áo mỏng đơn giản.
Lại bởi vì vừa mới đưa tay lên làm hình trái tim, vạt áo bị Đàm Khanh kéo ra một đoạn rất dài.
Lộ ra làn da trắng nõn non mềm bên hông.
Ánh mắt của Hạ Minh Ngọc lướt qua bên eo Đàm Khanh, lúc xoay người đi về phía cửa chính, vẻ mặt đã dần tối xuống.
Quản lý khách sạn kiên nhẫn chờ ở trước cửa.
Thấy cuối cùng Hạ Minh Ngọc đã đi ra, lập tức cung kính nói: “Hạ đổng, đây là rượu ngài gọi. Còn có dụng cụ pha rượu cũng đã chuẩn bị tốt cho ngài rồi.”
Hạ Minh Ngọc tiện tay cầm một chai rượu vang bên cạnh lên nhìn số độ, hơi gật đầu: “Những vật khác đâu?”
Quản lý: “…”
Quản lý khách sạn cố gắng hết sức mới lấy ra hai chai rượu tồn kho này, chỉ sợ vị cổ đông quan trọng này không hài lòng.
Mà bây giờ xem ra.
Thứ mà vị khách quý trước mặt coi trọng căn bản không phải rượu —
Quản lý sợ sệt giao rượu cho Hạ Minh Ngọc, có chút thấp thỏm kéo ra tấm ngăn tầng thứ hai của xe ăn, đồng thời thấp giọng: “Hạ đổng, tôi đã tìm được nhãn hiệu bao này cho ngài rồi, nhưng nhãn hiệu dầu bôi trơn mà ngài chỉ định thật sự là không có ở đây, chỉ có thể cho đổi một cái khác cho ngài… Nếu như ngài cảm thấy không được, chúng tôi sẽ lập tức phái người đến thành phố bên cạnh để mua!”
Hạ Minh Ngọc cúi đầu xuống, lấy dầu bôi trơn từ tầng thứ hai ra nhìn một chút, lại thả về, nói khẽ: “Nhãn hiệu này cũng được, vất vả rồi.”
Quản lý: “Không vất vả không vất vả! Có cần tôi đẩy xe thức ăn về cho ngài không?”
Hạ Minh Ngọc lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”
Quản lý: “…”
Quản lý khách sạn trơ mắt nhìn Hạ Minh Ngọc ra vẻ đạo mạo xếp dầu bôi trơn và bao cao su ra chỉnh tề, sau đó kéo tấm ngăn tầng thứ hai xe ăn lại một phát, giống như là không có chuyện gì xảy ra mà đẩy tầng rượu thứ nhất phòng.
Nguyên hộp bao.
Một chai dầu bôi trơn nhập khẩu có công dụng kéo dài độ mẫn cảm.
Trong nháy mắt ông ta có chút lo lắng cho cậu bé nhìn qua vừa ngây thơ ngoan ngoãn vừa xinh đẹp đang ôm hộp gà trong phòng.
Lại ngại vì tiền tài thế lực của tư bản chủ nghĩa mà không dám mở miệng.
Quản lý khách sạn cảm thấy bị tra tấn lương tâm mà rời đi.
Hạ Minh Ngọc đẩy xe ăn từ cửa phòng vào chính giữa phòng khách, mở nắp một chai rượu đỏ, lại cầm bia lên, chững chạc đàng hoàng nhíu mày: “Bia lạnh, chờ một chút rồi uống đi.”
Đàm Khanh đang ngồi ở ghế sô pha, vừa xem điện thoại vừa ăn đến mức miệng nhỏ đầy mỡ, quơ quơ cánh gà trong tay: “Không muốn mà! Khanh Khanh muốn uống lạnh!”
Đã đến lúc mặt trời chiều ngả về tây, ánh sáng trong căn phòng không còn rực rỡ như trước nữa.
Tia sáng nghiêng nghiêng chiếu vào bên khuôn mặt quyến rũ của Đàm Khanh, lộ ra vẻ mê người mà vô tội.
Lại là thế này.
Mỗi lần đều đang câu dẫn, nhưng mãi mà cũng không muốn phụ trách.
Bóng tối trong mắt Hạ Minh Ngọc càng ngày càng sâu, ngay cả trong cổ cũng cực kì khô khốc.
Đại khái là thấy người đứng đối diện nửa ngày mà vẫn không nói gì.
Đàm Khanh ngẩng đầu nhìn sang, trông mà thèm gọi: “Hạ Minh Ngọc?”
Hạ Minh Ngọc lấy lại tinh thần, đi đến bên cạnh Đàm Khanh, kéo ngăn bia ra.
Anh tự uống trước một hớp, sau đó mới đặt phần còn lại ở trước mặt Đàm Khanh, nói năng cực kì nghiêm chỉnh: “Không phải quá lạnh, uống từ từ thôi.”
Đàm Khanh: “Ờ…”
Mặc dù luôn cảm thấy có chỗ nào kì lạ, nhưng bỗng chốc Đàm Khanh cũng không tìm được vấn đề ở đâu.
Thế là ngoan ngoãn cầm chai bia được Hạ Minh Ngọc đưa tới, đắc ý uống một ngụm, lại uống một ngụm.
Oa.
Dễ uống!
Đàm Khanh một ngụm bia một ngụm gà rán, hạnh phúc đến mức híp cả mắt.
Rất nhanh, một chai bia đã vơi đi hơn nửa.
Trêи mặt Đàm Khanh dính mấy phần màu đỏ nhàn nhạt, giống như là được tô lên một lớp phấn hồng.
Hạ Minh Ngọc rút ra một tờ giấy ướt, ôm lấy eo Đàm Khanh, giúp hắn lau miệng: “Ăn ngon không?”
Đàm Khanh làm ổ trong ngực Hạ Minh Ngọc, dùng một đôi tay đầy dầu mỡ cọ xát áo sơ mi hàng xa xỉ của Hạ Minh Ngọc, hơi nước làm đôi mắt có chút mờ mịt, thuận theo mà nói: “Ăn ngon nhắm!”
Hạ Minh Ngọc liền cúi đầu hôn lên trán Đàm Khanh một cái, thanh âm trầm thấp nói: “Muốn uống chút rượu vang không?”
Giác quan thứ sáu đến từ động vật nhỏ khiến Đàm Khanh luôn cảm thấy tình cảnh trước mặt không thích hợp.
Nhưng lại tham ăn.
Đàm Khanh thử đi thử lại dò xét bên ranh giới cạm bẫy, cuối cùng có chút lý trí vươn một ngón tay, ɭϊếʍ môi một cái nói: “Chỉ, chỉ uống một ngụm!”
Hạ Minh Ngọc ừ một tiếng, ôm hẳn Đàm Khanh không có chút sức phản kháng nào vào trong ngực: “Ừ, chỉ uống một ly.”
Đàm Khanh: “A…”
Đàm Khanh uống say nhìn thấy Hạ Minh Ngọc mở nắp chai rượu, rót thứ nước màu đỏ như hoa hồng vào trong ly đế cao.
Tràn đầy một ly.
Hoa hồng đỏ biến thành đỏ đậm.
Hạ Minh Ngọc đặt chai rượu xuống, cầm ly đế cao lên, cũng tự uống trước một ngụm.
Sau đó thả chậm động tác, giống như vừa thưởng thức rượu mà ngừng mấy giây.
Đàm Khanh bị Hạ Minh Ngọc dụ dỗ, kéo tay áo của anh, vội vàng nói: “Ờm, dễ uống sao dễ uống sao?”
Hạ Minh Ngọc cong khóe miệng lên rất nhẹ, không biết lúc nào giọng nói đã khàn khàn đến mức không nghe rõ: “Dễ uống. Muốn uống không?”
Dưới sự dụ dỗ lừa gạt của nhà tư bản, hai hộp KFC đã hết.
Hai chai rượu vang còn một chai rưỡi.
Một đống bia lạnh cũng chỉ còn lại hai chai cuối cùng.
Đàm Khanh đã mềm nhũn không còn chút sức lực nào, bị Hạ Minh Ngọc ôm vào trong ngực.
Hai người cùng đi vào trong phòng ngủ lớn.
Ánh nắng chiều đã hoàn toàn tiêu tan.
Trong phòng ngủ lớn có rèm cửa che, chỉ có ánh đèn mờ nhạt lập loè nhấp nháy, phác hoạ ra một loại mập mờ không nói ra được.
Đàm Khanh mềm thành bùn nhão bị Hạ Minh Ngọc đặt lên giường, còn chưa kịp quay người, đã lại ép vào bên trong giường nước một lần nữa.
Đàm Khanh bị đè đến quay cuồng, chậm chạp hơn nửa ngày mới ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Hạ Minh Ngọc.
Hắn nhìn Hạ Minh Ngọc một hồi, giống như là bỗng nhiên nhớ tới: “Đúng rồi… Tui vừa mới nhìn thấy trêи Weibo đang thảo luận chuyện anh đánh tên nhà giàu kia…”
Động tác của Hạ Minh Ngọc dừng một chút, mở miệng nói: “Em lo lắng sao?”
Đàm Khanh bị đè ở phía dưới, trốn không thoát cũng không giãy giụa được, đành phải từ bỏ duỗi người ra thẳng cẳng, thành thật nói: “Haiz, được rồi… Nếu như cảnh sát đến bắt anh, tui sẽ bảo vệ anh.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc có chút bất đắc dĩ: “Chỉ là trật khớp, anh ra tay có chừng mực, đừng lo lắng.”
Đàm Khanh trừng mắt nhìn: “Như vậy sao.”
Tác dụng của rượu vang hòa với bia rất lớn.
Hai người náo loạn trêи giường một hồi.
Ý thức của Đàm Khanh đã càng ngày càng không tỉnh táo.
Đàm Khanh uống đến mức có chút khó chịu, giãy giụa cử động cơ thể, vươn tay ra túm áo của mình: “Hạ Minh Ngọc… Tui nóng quá nha…”
Hạ Minh Ngọc chống lên trêи người Đàm Khanh, mặc cho hắn kéo áo của mình xuống.
Sau đó cúi người, sờ lên mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của Đàm Khanh: “Cởi sẽ không nóng.”
Điều hòa trong phòng ngủ có nhiệt độ rất vừa vặn.
Đàm Khanh bị Hạ Minh Ngọc dỗ dành lừa gạt cởi đồ, tủi thân nấp dưới người đàn ông, hít hít cái mũi, khổ sở nói: “Anh lừa tui, vẫn còn nóng…”
Giọng Hạ Minh Ngọc đã khàn đi, túm tay Đàm Khanh lên trêи đầu giường: “Ngoan, đổ một chút mồ hôi liền không nóng. Có được không?”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh uống đến chóng mặt, có chút luống cuống mở to đôi mắt ngập nước, vô tội lại bất lực nhìn về phía Hạ Minh Ngọc.
Giống như là đã hiểu, lại giống như chưa hiểu.
Hạ Minh Ngọc hôn một cái lên đôi môi ướt át của Đàm Khanh, nói khẽ: “Nào, tách chân ra.”
Đàm Khanh mềm oặt trêи giường nước giống mì sợi, kéo quần áo lên, để lộ ra một đoạn eo thon.
Mặc cho Hạ Minh Ngọc chuyển hắn thành tư thế gì đó.
Bị khai thác.
Bị bôi dầu bôi trơn.
Hô hấp của Hạ Minh Ngọc vừa trầm thấp lại nóng rực phả vào bên tai Đàm Khanh, khiến hắn bị nóng đến mức bất an phát run.
Đàm Khanh sau khi say rượu chỉ còn ý thức cầu sống, vô ý thức muốn rúc về phía sau, lại bị Hạ Minh Ngọc dễ như trở bàn tay bắt được kéo về, hôn một cái lên trêи mặt.
“Sắp bắt đầu rồi, Khanh Khanh.”
Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh đan xen mười ngón, lúc đang muốn động đũa.
Màn hình điện thoại được tùy ý đặt ở trêи tủ đầu giường bỗng nhiên sáng lên.
Một cuộc gọi video tới.
Trong màn hình video, Đàm Kỷ Kỷ tròn vo được Liêu Nhàn ôm vào trong ngực.
Khuôn mặt bánh bao trắng nõn nà hiếu kì ghé vào trước màn hình, miệng nhỏ thổi bong bóng phì phì.
Nhìn khẩu hình giống như là đang gọi —
Ba.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!