Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em
Chương 24
Tiêu Lạc hoàn thành xong phần thi cũng không ở lại lâu mà đi lên chỗ căn phòng trên cao mà người yêu đã vung tiền chiếm lấy của các tông môn chính phái.
Để đến được căn phòng vốn dĩ có thể phi kiếm cho nhanh nhưng diễn ra giải đấu, các trưởng lão trong hiệp hội đan sư cấm sử dụng phi kiếm.
Nàng đành phải đi vòng qua đấu trường để đến cầu thang đi lên. Tiếng động từ bốn phía dồn về, Tiêu Lạc cũng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, chỉ cười một cái rồi đứng tựa lưng vào thân cây chờ đợi.
Những tiếng xào xạc ngày một gần hơn, tứ phía nhanh chóng bị vây kín bởi hắc y nhân. Tiêu Lạc nhướn mày nhìn một vòng, cao nhất chỉ là kim đan sơ kỳ? Không ngờ lão tông chủ Lộc Phong Hàn coi thường nguyên chủ như vậy.
Hắc y nhân khuôn mặt bị che kín vải đen không nói không rằng đã tiến đến vây công lấy Tiêu Lạc. Nàng híp mắt lười biếng, ngáp một hơi.
Khi thanh kiếm hắc y nhân sắp chạm đến nàng, muốn loạt phong vũ nổi lên, hắc y nhân đang sống sờ sờ bị chia làm hai nửa.
Nam nhân khuôn mặt ôn nhu bây giờ lại lạnh như băng, ánh mắt chất chứa tia nắng biến đổi thành đỏ nhạt, quỷ khí từ hơi thở của nam nhân tựa như quỷ vương từ địa ngục đến để phán xét lũ cặn bã.
Huyết Tử Lam không còn dáng vẻ dễ gần, Bắc Hoàng Tông lần này đã thật sự đụng đến vảy ngược của y. Danh môn chính phái gì chứ, cũng chỉ là lũ người miệng thì nam mô, bụng một bồ dao găm cả thôi.
Huyết Tử Lam có thể làm ngơ đi những lợi ích nhỏ mà tông môn chính phái chiếm của ma tộc. Nhưng đụng đến người thương y? Chắc chắn tìm chết.
Tiêu Lạc trông thấy y như vậy, lòng cũng nhộn nhịp hơn, chủ động tiến đến chạm nhẹ lên môi y. Nụ hôn kia như dòng nước ấm làm tan đi sát tâm của y.
– “Người cũng giết, ta cũng chẳng làm sao. Ngoan, thu sát khí lại”- Tiêu Lạc như đang dỗ dành chú sói khi nổi giận
Huyết Tử Lam rất nghe lời mà thu liễn lại sát khí, hôn lên tóc nàng, nỉ non -“Là ta bảo vệ nàng không chu toàn”-
Tiêu Lạc bật cười -“Cùng nhau sánh bước, ta không cần ngươi bảo vệ”-
Huyết Tử Lam mím môi, thỏa thuận -“Vậy bảo vệ lẫn nhau?”-
– “Một lời đã định”-
Ngay lúc này đây, Lộc Phong Hàn đã giận đến tím người, những thuộc hạ lão phái đi đã qua nửa canh giờ vẫn chưa trở về. Chỉ là một nữ nhân trúc cơ hậu kỳ mà gần cả chục người kim đan sơ kỳ lại lâu như vậy. Hừ!
– “Cái đám tham ăn nhát làm, đúng là một lũ vô dụng”- Lộc Phong Hàn trừng mắt quát lớn một tiếng
Mạc Khiết Minh cùng Lục Hiền Nhu chỉ biết cúi đầu không dám hó hé câu gì. Cơn thịnh nộ của lão luôn đáng sợ, chọc giận e rằng mạng cũng chẳng còn.
– “Lục Hiền Nhu, đồn thổi ngày càng nhiều, ngươi tự mà lo liệu. Danh tiếng của Bắc Hoàng Tông ra sao thì chính là số phận của ngươi”- Lão ngồi xuống ghế, hậm hực cảnh cáo lần nữa.
Mạc Khiết Minh biết lần này gây bất lợi cho lão cũng như đã để lại ấn tượng xấu. Sau này chức vị chưởng môn cũng sẽ ít nhiều khó khăn. Đều tại Lục Hiền Nhu ngu ngốc này… Quả nhiên điềm đạm như Tiêu Kỳ Anh vẫn tốt hơn. Quả thật mắt lúc đấy mù rồi.
Huyết Tử Lam mà nghe được tiếng lòng của Mạc Khiết Minh chắc chắn sẽ “ôn nhu” chém hắn đến máu thịt hòa thành một.
Vòng loại thứ hai đã chính bắt đầu.
Lần này là trận đấu thực chiến giữa các đan sư.
Lôi đài rộng lớn có sức chưa đến ba mươi người. Đây đều là những thí sinh trải qua trận đấu sức đầu mẻ trán mà tới được đây.
Luật lệ rất đơn giản: Rơi xuống đài tức là thua. Hai người duy nhất còn trên đài sau năm canh giờ sẽ bước vào vòng cuối cùng.
Năm canh giờ đối với nàng là quá dài nhưng luật vẫn là luật nàng đành chịu thôi. Tìm một góc lôi đài ngồi xuống vận chuyển chút ít linh khí che lấp đi ma khí cuộn cuồn trong huyết mạch. Bọn chúng không đáng để nàng dùng đến Huyền Huyết U.
Những thí sinh khác cũng tìm một góc ngồi xuống điều tức lại linh khí. Cũng có một số tụ lại thành nhóm kết hợp với nhau.
Lục Hiền Nhu lại dùng sự yểu điệu kết nạp vào hậu cung của mình thêm vài người nữa. Tiêu Lạc không khỏi cảm thán hào quang của nữ chủ che lóa mắt hết cả mắt.
Lục Hiền Nhu nhìn về phía nàng bằng ánh mắt khiêu khích, xung quanh là mấy pháo hôi bị đưa lên làm khiên chắn cho ả mà không biết.
Tiêu Lạc nhìn cảnh này chỉ có thể lắc đầu, e rằng ả chưa thấy được sắc mặt cổ quái của Mạc Khiết Minh. Trong mắt của hắn cùng Lộc Phong Hàn chỉ có sự lẳng lơ đầy chán ghét.
Ái cha, hai tên chỉ chú trọng vào địa vị, danh dự đây là hoàn toàn giống như một cú tát vào mặt của kẻ mặt người dạ thú.
Nàng trầm ngâm, mắt đầy ý vị nhìn tên ngốc giương giương tự đắc. Haizz, vẫn là nên nhanh chóng làm xong nhiệm vụ, chu du cùng người yêu nếu không lại trở thành thiểu năng mất thì khổ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!