Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người - Chương 29: - Chưa kịp nói gì thì Hàn Thành đã hôn lên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người


Chương 29: - Chưa kịp nói gì thì Hàn Thành đã hôn lên


Nam phụ nghĩ mình chỉ là công cụ hình người

Tác giả: Lâm Áng Tư | Chuyển ngữ: Charon (31/03/2022)

*

Chu Cẩm Danh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới bầu không khí của buổi tụ tập hôm nay sẽ như thế này, chạm khẽ Doãn Minh Diệu, nói nhỏ: “Không phải nói lần trước ăn cơm rất vui vẻ à?”

Doãn Minh Diệu khẽ cười một tiếng: “Tôi nói à? Tôi chưa từng nói vậy.”

Chu Cẩm Danh:…… Cho nên Ngô Dương à, rốt cuộc thì làm sao mà ông lại thấy bầu không khí nó vui vẻ thế!

“Hay chơi trò chơi đi.” Chu Cẩm Danh muốn thay đổi không khí nói: “Uống rượu suông cũng không có gì đặc sắc, chơi trò chơi đi.”

“Được thôi.” Ngô Dương nhiệt tình hưởng ứng: “Chơi trò gì?”

Chu Cẩm Danh nhìn về phía Hàn Thành: “Ông chọn đi, chọn trò nào mà Tiểu Thẩm cùng chơi được.”

Hàn Thành nghe vậy, cúi đầu hỏi Thẩm Tinh Sơ: “Em muốn chơi trò gì?”

“Các anh hay chơi trò gì?”

Hàn Thành liệt kê mấy trò, Thẩm Tinh Sơ vừa ăn bánh ngô vừa nói: “Em đều biết chơi hết.”

“Vậy chơi ‘tránh số 7’ đi.” Hàn Thành nói: “Đến số tận cùng là 7 hoặc là bội số của 7 thì đều phải hô ‘qua’.”

“Được ạ.” Thẩm Tinh Sơ uống hết ly rượu.

“Bắt đầu chơi từ Gia Ngọc đi.” Chu Cẩm Danh có ý muốn hòa giải nên cố ý kéo Nghiêm Gia Ngọc vào chơi.

Nghiêm Gia Ngọc hô: “Một.”

“Hai.” Thẩm Tinh Sơ nói.

“Ba. “

Tất cả mọi người lúc này rõ ràng vẫn còn tỉnh táo, mọi người đều rất tập trung khiến cho lượt chơi đầu tiên kéo dài đến tận lúc Doãn Minh Diệu không để ý hô số “98” mới kết thúc.

Lượt thứ hai bắt đầu từ Thẩm Tinh Sơ, Thẩm Tinh Sơ hô “một”, mọi người liền hô tiếp theo sau.

Chơi xong mấy lượt, trên bàn đã có thêm mấy vỏ chai rỗng.

“Phạt uống rượu mãi cũng không thú vị, lượt này người bắt đầu lượt chơi có thể đưa ra một yêu cầu cho người thua, mọi người thấy sao.” Ngô Dương đề nghị.

“Được thôi.” Mọi người đều không có ý kiến gì.

“Vậy vẫn là Gia Ngọc bắt đầu đi.” Ngô Dương nói.

“Một.”

“Hai.”

Thẩm Tinh Sơ nói xong liền đỡ đầu ngáp một cái.

Cậu có hơi say nhưng chính mình lại không nhận ra, chỉ hơi cảm thấy buồn ngủ.

Thẩm Tinh Sơ cầm lấy chai rượu muốn tự rót cho mình một ly, kết quả lại thấy chai không.

“Hết rượu rồi.” Thẩm Tinh Sơ chọc chọc Hàn Thành.

Hàn Thành sợ cậu uống say, gọi riêng cho cậu một chai rượu trái cây có nồng độ cồn thấp, chỉ là Thẩm Tinh Sơ uống mấy ngụm xong lại đi uống loại rượu khác, nên bây giờ, Hàn Thành lại đem chai rượu trái cây gọi riêng kia để trước mặt cậu, rót cho cậu một ly.

“Uống loại này đi.”

“Ly của anh vẫn còn.” Thẩm Tinh Sơ nhìn qua.

“Loại này uống không ngon à?” Anh giơ chai rượu trái cây trong tay mình lên.

“Ai lại đến quán bar uống loại rượu này bao giờ.” Thẩm Tinh Sơ nhìn anh: “Đưa ly của anh cho em đi.”

Hàn Thành hết cách, đành buông chai rượu trong tay xuống, đưa ly của mình cho cậu, tiện thể gọi nhân viên phục vụ mang thêm mấy chai rượu lên.

Thẩm Tinh Sơ đang uống, liền nghe thấy Ngô Dương hô: “Hai sáu.”

Nghiêm Gia Ngọc: “Qua.”

Thẩm Tinh Sơ: “Hai tám.”

Mọi người lập tức nhìn về phía cậu, lúc này Thẩm Tinh Sơ mới nhận ra đáng lẽ cậu cũng phải nói “Qua”.

Cậu uống một hơi hết ly rượu trong tay rồi nói với bọn họ: “Em uống xong rồi.”

“Dựa theo quy tắc mới, tôi sẽ được đưa ra một yêu cầu cho cậu ta đúng không.” Nghiêm Gia Ngọc đột nhiên nói.

Chu Cẩm Danh và Doãn Minh Diệu nháy mắt với nhau, nhìn ra được sự lo lắng từ trong mắt đối phương.
Ngô Dương vẫn không phát hiện ra nguy cơ trước mắt, nói: “Đúng vậy, Gia Ngọc muốn yêu cầu em trai Tiểu Thẩm làm gì thế?”

Nghiêm Gia Ngọc quay đầu nhìn về phía Thẩm Tinh Sơ.

Hàn Thành nhìn y, nhắc nhở: “Đây là lần đầu Tinh Tinh chơi, cậu đừng đưa ra yêu cầu gì quá đáng.”

Nghiêm Gia Ngọc nghe anh nói như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu.

Nhưng nhiều người bên cạnh như vậy, y cũng không thể đưa ra yêu cầu quá quá đáng, hơn nữa, nếu Hàn Thành thua, y còn có thể yêu cầu Hàn Thành hôn mình, nhưng lần này là Thẩm Tinh Sơ thua, y cũng không muốn tiếp xúc thân mật với Thẩm Tinh Sơ.

Bởi vậy, Nghiêm Gia Ngọc bình tĩnh nói: “Cậu nhìn thấy sàn nhảy phía bên kia không? Em trai Tiểu Thẩm qua đó tìm một người đàn ông bất kỳ rồi xin phương thức liên hệ của anh ta, việc này đối với cậu mà nói hẳn là không khó.”
Đúng là không khó, chỉ là rất không thú vị.

Nhưng Thẩm Tinh Sơ cũng không quan tâm, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, chỉ cần lấy được phương thức liên hệ thôi, cũng không đến mức cậu không làm được.

“Được.”

Thẩm Tinh Sơ nói xong, vừa định đứng dậy thì bị Hàn Thành kéo xuống.

“Tôi đi.” Anh nói.

Thẩm Tinh Sơ chớp chớp mắt: “Người thua là em mà.”

“Vậy em muốn xin phương thức liên hệ của người đàn ông khác ngay trước mặt anh?”

Thẩm Tinh Sơ:…… Trời, ‘tài xế’ của cậu lại nghĩ cậu muốn ra ngoài khám phá thế giới rồi.

Rõ ràng cậu cũng chẳng phải một chiếc ‘hồng xa’ nhưng tài xế của cậu lại cứ nghĩ là cậu muốn vượt tường (*).

(*) ý ẻm muốn nhắc đến câu ‘hồng hạnh vượt tường’, chỉ việc nɠɵạı ŧìиɦ, trong raw là 红车 = hồng xa (chiếc xe màu đỏ/ hồng, ‘xa’ là phiên âm Hán Việt của từ ‘xe’/车).
Tài xế này cực kỳ không tin tưởng bản thân nha!

“Vậy anh đi đi.” Thẩm Tinh Sơ nói.

“Em ngoan ngoãn ngồi yên đây.” Hàn Thành đứng dậy đi về phía sàn nhảy.

Thẩm Tinh Sơ nhìn theo bóng dáng anh, cầm miếng dưa hấu lên ăn.

“Cậu ấy sẽ quay lại sớm thôi.”

Cậu đang ăn thì nghe thấy Nghiêm Gia Ngọc nói bên tai. 

Thẩm Tinh Sơ quay đầu mới thấy Nghiêm Gia Ngọc đã ngồi cạnh mình từ lúc nào rồi.

Y nhìn về phía Hàn Thành mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thành rất quen thuộc với chuyện này.”

“Anh có ý gì?”

“Cậu ấy rất đẹp trai đúng không?” Nghiêm Gia Ngọc quay đầu nhìn về phía cậu: “Cho nên cậu ấy vẫn luôn được yêu thích, người như cậu ấy sinh ra đã phong lưu đa tình, đối xử dịu dàng với tất cả mọi người chứ không chỉ riêng ai. Cậu không phải là người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, càng không phải là người duy nhất nhận được sự quan tâm của cậu ấy.”
“Ồ.” Thẩm Tinh Sơ lạnh lùng đáp.

Đương nhiên cậu không phải là người đặc biệt với Hàn thành, cậu cũng đâu phải vai chính thụ.

“Cho nên hãy trân trọng khoảng thời gian cậu ấy còn có hứng thú với cậu đi, chờ khi hứng thú của cậu ấy qua đi thì cậu cũng chẳng là gì cả.”

“Anh đang châm ngòi ly gián sao?” Thẩm Tinh Sơ hỏi: “Ly gián tình cảm giữa hai người chúng tôi?”

“Chỉ là tôi thấy cậu là người khá đơn thuần nên có lòng tốt muốn nhắc nhở một chút.”

Thẩm Tinh Sơ cười một tiếng, nghe tiếng ồn ào bên tai, nhìn về phía Nghiêm Gia Ngọc: “Vậy tôi thật lòng cảm ơn anh.”

“Không có gì.”

Trong khi bọn họ nói chuyện, Hàn Thành đã xuất hiện trở lại trong tầm mắt của bọn họ, đi về phía bên này.

“Thấy sao?” Nghiêm Gia Ngọc nhẹ giọng nói: “Tôi đã bảo là cậu ấy rất nhanh sẽ trở lại thôi, cậu ấy vẫn luôn rất giỏi mấy chuyện này.”
Thẩm Tinh Sơ mỉm cười gật đầu, nhìn Hàn Thành bình tĩnh đi đến trước mặt bọn họ, mà người đàn ông đeo kính đi bên cạnh có vẻ đang nói chuyện gì đó với anh.

Hàn Thành không quan tâm anh ta, đi đến chỗ ghế dài đưa tấm danh thiếp cho Nghiêm Gia Ngọc: “Phương thức liên hệ.”

“Anh thật sự không suy nghĩ thêm sao?” Người đàn ông đeo kính kia cũng đi theo đến đây: “Cậu đẹp trai thế này, dù là hát hay đóng phim thì đều nhất định sẽ nổi tiếng.”

Hai mắt Thẩm Tinh Sơ lập tức sáng ngời, cậu vừa nghe được gì thế? Ca hát? Đóng phim!

Thẩm Tinh Sơ vội vàng chụp lấy tấm danh thiếp Hàn Thành vừa giơ trước mặt Nghiêm Gia Ngọc để xem kỹ thì thấy bên trên ghi chức danh là quản lý của Tinh Diệu studio.

Hàn Thành bị anh ta làm phiền nãy giờ đã sớm mất kiên nhẫn, ấn chuông gọi: “Phục vụ.”
“Đừng như vậy mà, tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh, nếu không phải anh đẹp trai thế này thì tôi cũng đâu kiên quyết muốn ký hợp đồng với anh như vậy, đúng không?”

Thẩm Tinh Sơ:!!!

Thẩm Tinh Sơ vội vàng giơ tay: “Tôi có thể.”

Hàn Thành:???

Hàn Thành nghi hoặc nhìn cậu, túm lấy tay cậu kéo xuống: “Em có thể cái gì?”

“Đóng phim.” Thẩm Tinh Sơ đáp: “Em có thể đóng phim.”

Người quản lý đeo kính nãy giờ chỉ mải nhìn Hàn Thành, lúc này mới nhìn đến Thẩm Tinh Sơ, cảm giác người này cũng không tồi!

Tuy rằng không đủ lạnh lùng nhưng cậu có khí chất mạnh mẽ của thiếu niên đi kèm với khuôn mặt mà một bộ phim thần tượng cần!

“Em trai tên gì? Đây là danh thiếp của tôi, em muốn đóng phim đúng không?” Anh ta nói xong liền đưa ra một tấm danh thiếp mới.

Thẩm Tinh Sơ vội vàng gật đầu, cậu rất rất muốn!
Cậu im hơi lặng tiếng lâu như vậy chẳng phải vì chờ một cơ hội để tiến vào giới giải trí sao?!

Thẩm Tinh Sơ đứng lên vươn tay định nhận danh thiếp thì bị Hàn Thành kéo lại.

“Có thể cái gì mà có thể, em không thể.”

“Đàn ông không thể nói không thể.”

Hàn Thành:……

“Việc này thì thật sự không thể.”

“Việc này nhất định là có thể.”

“Em nghe lời anh.”

“Em không muốn.”

Thẩm Tinh Sơ nói xong, giãy giụa muốn nhận danh thiếp.

Kết quả là tay cậu còn chưa kịp chạm đến tấm danh thiếp thì người đã bị Hàn Thành kéo đến ngồi lên đùi anh, Thẩm Tinh Sơ định mở miệng phản đối, chưa kịp nói gì thì Hàn Thành đã hôn lên, căn bản không cho cậu cơ hội nói chuyện.

Doãn Minh Diệu với Chu Cẩm Danh đều sợ ngây người.

Ngô Dương hâm mộ.

Nghiêm Gia Ngọc nắm chặt tay.

Người quản lý:……

Người quản lý cảm thấy dường như bản thân là người thừa ở đây.
Thẩm Tinh Sơ bị tập kích bởi nụ hôn bất ngờ, lúc đầu vẫn còn muốn nói chuyện nhưng nhanh chóng bị Hàn Thành chặn lại, cậu lại quá quen thuộc với nụ hôn của Hàn Thành nên từ từ bỏ cuộc, ôm anh đắm chìm trong nụ hôn dài này.

Hàn Thành hôn một lúc lâu, thấy Thẩm Tinh Sơ ôm mình, dựa trong ngực mình mới chậm rãi kết thúc nụ hôn này, ôm người trong lòng nói với người quản lý đeo kính đứng cách đó không xa: “Anh còn không đi, chờ tôi gọi người đến đuổi sao?”

“Tôi thấy cậu bạn này……”

“Biến!” Hàn Thành nói.

“Hàn Thành, em……” Thẩm Tinh Sơ không muốn bỏ lỡ cơ hội này, sốt ruột lên tiếng, chỉ là lời còn chưa nói xong đã lại bị Hàn Thành hôn lên.

Cậu tức giận đánh Hàn Thành hai cái, lại bực mình nhận ra đến lúc này rồi mà bản thân vẫn rất thích cảm giác được Hàn Thành hôn.
Vì thế hiện trường lại biến thành hai người hôn nhau không rời.

Người quản lý hết cách, đành miễn cưỡng rời đi.

Một mầm non thật tốt, chỉ tiếc có người bạn trai rất không hiểu chuyện! Bản thân không thích nổi tiếng thì cũng thôi đi, lại còn ngăn cản bạn trai mình, không hề cân nhắc đến cảm nhận của đối phương, quá ích kỷ!

Một tình yêu không hề lành mạnh!

Người quản lý cảm thấy mình có thể thấy trước tương lai bi thảm của bọn họ, haiz, rơi nước mắt đồng cảm với cậu trai kia.

Hàn Thành nghe thấy tiếng người rời đi mới chậm rãi buông Thẩm Tinh Sơ ra.

Thẩm Tinh Sơ ngồi trên đùi, cau mày, bất mãn lườm anh.

Hàn Thành khó tránh có chút áy náy, chọc chọc mặt cậu: “Không được nghĩ tới mấy việc đó, hiểu chưa?”

“Không phải bây giờ mới nghĩ đến, em vẫn luôn muốn đóng phim.”
“Em biết diễn xuất sao?”

“Đương nhiên là em biết.” Thẩm Tinh Sơ nhìn anh, người khác có thể không biết nhưng chẳng lẽ anh còn không biết kỹ thuật diễn của tôi tốt như thế nào, cần khóc là khóc được ngay, anh có làm được không?

Hàn Thành bị cậu nhìn chằm chằm một lúc, nghĩ lại thì có vẻ cậu thực sự có thiên phú về diễn xuất, lại chột dạ ho khan một tiếng: “Vậy cũng không được.”

Thẩm Tinh Sơ “hừ” một tiếng, từ trên đùi đi xuống, ngồi bên cạnh anh.

Nghiêm Gia Ngọc nhìn, cầm lấy tấm danh thiếp trước mặt mình: “Nếu Tiểu Thẩm đã thích như vậy thì đây là phương thức liên hệ của người lúc nãy.”

Thẩm Tinh Sơ ngẩng đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay y, đúng rồi, sao cậu lại quên mất nhỉ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN