Nam phụ chỉ muốn làm công cụ hình người
Tác giả: Lâm Áng Tư | Chuyển ngữ: Charon (31/05/2022)
*
Nghiêm Gia Ngọc tức muốn hộc máu: “Mình ghen tị sao? Mình chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu, đừng tưởng cậu ta là loại người tốt đẹp gì, loại toàn thân kỹ nữ đó (*), cậu cứ ở đấy mà chờ bị cậu ta lừa đi!”
(*) raw là 婊里婊气
“Tôi cam tâm tình nguyện.” Hàn Thành cố ý nói.
Nghiêm Gia Ngọc tức giận nghiến răng nhưng không làm được gì, đành xoay người đi ra ngoài.
Hãy đợi đấy, y nghĩ, chờ đến lúc cậu bị lừa xem người phải khóc lóc là ai!
Thật sự cho là cậu ta thích cậu sao? Thật sự nghĩ là cậu ta sẽ ở bên cậu lâu dài ư?
Y không tin, ngày đó y đã nói với Thẩm Tinh Sơ như vậy, Thẩm Tinh Sơ sao có thể không có khúc mắc gì với Hàn Thành?!
Ai lại muốn bạn trai mình là một người phong lưu đa tình chứ, đúng là lãng tử quay đầu quý hơn vàng, nhưng sao cậu có thể chắc chắn mình chính là người có thể khiến lãng tử quay đầu đây?
Y không tin Thẩm Tinh Sơ sẽ tự tin như vậy, càng không tin Thẩm Tinh Sơ có nhiều niềm tin đối với Hàn Thành và đối với tình cảm của bọn họ như vậy.
Trừ phi cậu vốn không yêu Hàn Thành, chỉ nhắm vào tiền và địa vị của anh.
Nghiêm Gia Ngọc nở nụ cười, nếu thật sự là như vậy, y muốn nhìn xem Hàn Thành có hối hận hay không!
Hàn Thành thấy y đi rồi mới kêu thư ký pha cho anh một ly cà phê rồi mang vào.
Anh dựa vào lưng ghế, thở dài bất lực, vừa quay lại công ty đã gặp phải Nghiêm Gia Ngọc, thật là phiền quá.
Vì vậy Hàn Thành cầm điện thoại di động gọi cho Thẩm Tinh Sơ.
Thẩm Tinh Sơ lúc này vẫn đang nằm ở khách sạn, nhìn thấy tên anh hiện trên thông báo cuộc gọi đến, thuận tay nhấc máy, hỏi: “Anh về công ty chưa?”
“Về rồi, không chỉ về đến nơi mà còn gặp phải Nghiêm Gia Ngọc.”
Thẩm Tinh Sơ bật dậy: “Anh gặp anh ta à? Chắc anh cũng chẳng lo lắng gì.”
“Nếu không thì tôi gọi điện cho cậu làm gì?”
“Có cần tôi ra mặt nữa không?” Thẩm Tinh Sơ rất tự giác: “Anh đưa điện thoại cho anh ta, tôi nói chuyện trực tiếp với anh ta.”
Hàn Thành cười nhẹ, tâm trạng vốn đang bực bội đột nhiên thấy vui vẻ hơn một chút: “Không cần, tôi nói với cậu ta rồi, hai người tranh cãi một trận, sau này chắc cậu ta sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa đâu.”
Thẩm Tinh Sơ sửng sốt: “Hai người còn cãi nhau?”
“Tôi cũng không muốn tranh cãi với cậu ta, cậu ta cứ nhất định muốn nói chuyện với tôi, nói chuyện qua lại một lúc thì thành cãi nhau.”
“Chắc hai anh không động chân động tay chứ?”
“Tất nhiên là không, nếu không thì cũng chỉ có cậu ta là người bị đánh.”
Thẩm Tinh Sơ gật đầu: “Vậy anh vẫn nhất định không nói cho tôi biết giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Chuyện không hay ho gì, cậu không cần biết, bên cậu thì thế nào? Có gặp phải chuyện gì không?”
“Tôi vừa mới đến khách sạn thì có thể gặp chuyện gì chứ.” Thẩm Tinh Sơ cười.
Hàn Thành nghe thấy tiếng cười của cậu, dặn dò nói: “Cái vòng này so với tưởng tượng của cậu có thể phức tạp hơn rất nhiều, cậu muốn phát triển sự nghiệp của bản thân, tôi không phản đối, cậu cảm thấy mình có khả năng giải quyết vấn đề, tôi cũng tin tưởng cậu, nhưng nếu thật sự gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì cũng đừng cố chấp. Cậu quay xong bộ phim này còn phải quay lại gara của tôi, tôi không muốn cậu đi ra ngoài mấy tháng xong, lúc quay về còn phải để tôi đưa cậu đi duy tu, hiểu không?”
“Hiểu rồi, anh yên tâm đi.” Thẩm Tinh Sơ cười nói, cậu cũng không ngốc, nếu gặp phải chuyện gì mà cả cậu và Chu Kiến Minh đều không giải quyết được thì cậu chắc chắn sẽ nhờ Hàn Thành giúp đỡ.
Dù sao thì thân phận của Hàn Thành cũng ở sẵn đó rồi, rất nhiều chuyện cậu bận trước bận sau còn không bằng một câu nói của Hàn Thành.
Nhưng giữa họ chỉ là mối quan hệ ‘xe riêng – tài xế’, Hàn Thành đã giúp cậu rất nhiều, vậy nên, Thẩm Tinh Sơ không muốn tiếp tục làm phiền anh.
Chắc cũng không cần làm phiền Hàn Thành đâu nhỉ? Cậu nghĩ, chỉ đóng phim thôi mà, có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Nhỡ có gặp chuyện thì chẳng phải còn có Chu Kiến Minh sao, tiền lương của anh ta còn không phải là giúp nghệ sĩ giải quyết các vấn đề phát sinh trong công việc à, Thẩm Tinh Sơ quyết định trao cho quản lý của mình một ít niềm tin.
Hai người nói chuyện một lúc thì Thẩm Tinh Sơ nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu nói với Hàn Thành: “Có người tìm tôi, cúp máy trước nhé.” rồi đi ra ngoài, mở cửa.
“Đây là lịch trình quay trong mấy ngày tới.” Chu Kiến Minh đưa cho cậu mấy tập giấy A4: “Cậu xem qua rồi ghi nhớ một chút. Ngày mai cần chụp poster, đêm nay cậu đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya.”
Thẩm Tinh Sơ gật đầu, nhận lấy: “Vâng, em biết rồi.”
“Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, lát ăn cơm tôi gọi.”
“Vâng.”
Thẩm Tinh Sơ mang lịch trình vào phòng xem kỹ hơn, lịch trình của cậu được sắp xếp không tệ, chỉ là sau này không được ngủ nướng nữa, đáng buồn làm sao.
Nhưng người làm công chính là như vậy, Thẩm Tinh Sơ than một tiếng, mở máy tính lên, quyết định tranh thủ viết thêm chương truyện trong lúc chờ tới giờ cơm.
Haiz, thực sự không có nhiều thời gian để lấp hố, việc viết văn này đành chuyển thành nghề tay trái thôi.
Thẩm Tinh Sơ nhìn vào giao diện soạn thảo, vẫn may, truyện này cậu viết cũng sắp xong rồi, cố lên!
Chờ đến khi Chu Kiến Minh lại đến tìm Thẩm Tinh Sơ thì cậu cũng đã đăng xong chương mới nhất lên theo đúng lịch đã định.
Cậu tắt máy tính, cùng Chu Kiến Minh và trợ lý Tiểu Lý bước ra khỏi phòng, vào thang máy, chuẩn bị đến nhà hàng ở tầng dưới dùng bữa tối.
Ba người vừa đến cửa thang máy thì thấy cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại, Tiểu Lý tay mắt lanh lẹ chạy tới, nhấn giữ nút đi xuống, lúc này thang máy mới một lần nữa mở ra.
Thẩm Tinh Sơ cùng Chu Kiến Minh vội vàng đi vào, vừa vào, Thẩm Tinh Sơ đã thấy trong thang máy còn có hai người khác, một nam một nữ.
Người phụ nữ nhìn qua khoảng 30 tuổi, áo gió quần jean, tóc dài buộc đuôi ngựa, thập phần giỏi giang, thấy bọn họ khẽ cười một chút.
Người thanh niên nhìn qua vẫn còn ít tuổi, trông như một thiếu niên còn chưa qua tuổi dậy thì, người này cau mày, khi bọn họ đi vào thì hơi nhướng mi liếc nhìn một cái.
Chu Kiến Minh cười nói: “Không ngờ lại gặp được cậu ở đây, xin chào Tiểu Bạch lão sư.”
“Ừm.” Thiếu niên đáp.
Chu Kiến Minh im lặng chạm khẽ Thẩm Tinh Sơ, Thẩm Tinh Sơ gật nhẹ đầu: “Xin chào Tiểu Bạch lão sư.”
Trên mặt cậu không có ý cười, sắc mặt bình tĩnh, giống như chỉ là gặp một người qua đường trong thang máy.
Thấy cậu như vậy, Bạch Tuyết Ca nhất thời có chút kinh ngạc, nhìn cậu thêm mấy lần.
Thẩm Tinh Sơ cũng bình tĩnh mặc kệ cậu ta nhìn, cũng không nói lời nào dư thừa, vẻ mặt không không nóng không lạnh, không quen biết.
“Anh là?” Bạch Tuyết Ca suy nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ ra cậu là ai, hiếm khi chủ động đặt câu hỏi.
“Tôi là Thẩm Tinh Sơ, là diễn viên đóng vai Mạnh Hướng Văn.”
Bạch Tuyết Ca gật đầu: “Ồ.”
Một từ “ồ” vô cùng đơn giản, không còn lời nào khác.
Thẩm Tinh Sơ cũng không nhiều lời, đứng ở một bên, coi như cậu ta không tồn tại.
Bạch Tuyết Ca còn tưởng cậu sẽ tiếp lời sau khi mình nói xong, không nghĩ là chờ đến lúc cửa thang máy đã đóng lại rồi mà Thẩm Tinh Sơ cũng không nói thêm lời nào.
Cậu ta cảm thấy không thú vị nên cũng không để ý đến Thẩm Tinh Sơ nữa, giơ tay nhấn nút xuống tầng hai.
Thẩm Tinh Sơ theo hành động của cậu ta, nhìn thấy ngón tay cậu ta dài mảnh, có một chiếc nhẫn hình rắn ở gốc ngón tay, đôi mắt của rắn được khảm hai hạt hồng ngọc nhỏ, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cậu ta.
Cậu thu hồi ánh mắt, lặng lẽ đánh giá người bên cạnh, áo khoác đen, quần jean đen, giản dị, sạch sẽ. Da cậu ta thực sự rất trắng, tóc mái đen nhánh dài đến trên lông mày, lông mi rất dài, che khuất đôi mắt mèo của cậu ta.
Quả thật là một vẻ đẹp xuất sắc, còn đẹp hơn ảnh chụp trên diễn đàn mà cậu nhìn thấy, cũng khó trách có nhiều fan chị, fan mẹ cổ vũ cậu ta nhiệt tình như vậy.
Thẩm Tinh Sơ nhớ lại biểu hiện vừa rồi của mình một chút, cảm thấy hẳn là cũng không tệ lắm, dù sao thì cậu cũng nghiên cứu diễn đàn giải trí lâu như vậy, cũng có chút am hiểu về giới giải trí hiện tại, mấy người thuộc tuyến 18 thì có thể cậu không biết chứ đỉnh lưu như Bạch Tuyết Ca đây, đặc biệt còn là diễn viên cậu sắp hợp tác cùng nữa, cậu đã sớm thăm dò sở thích của đối phương rồi.
Thẩm Tinh Sơ còn nhớ cậu đã đọc một bài đăng về Bạch Tuyết Ca, là một bài phỏng vấn liên quan đến việc kết giao của cậu ta.
“Tôi không thích người quá nhiệt tình, quá thân thiết, nhìn qua rất phiền.”
“Đương nhiên, tôi cũng không thích người quá lạnh lùng, thoạt nhìn cũng rất phiền.”
Vì vậy, cậu đã sớm quyết định, chờ đến khi hai người gặp nhau, cậu sẽ duy trì khoảng cách không xa không gần, duy trì thái độ không nóng không lạnh, cố gắng không khiến cậu ta cảm thấy phiền toái.
Đó cũng là lý do tại sao vừa rồi cậu thậm chí không cười với Bạch Tuyết Ca lần nào, một người người tươi cười sẽ dễ dàng có vẻ nhiệt tình, cậu không muốn chỉ vì một nụ cười mà bị Bạch Tuyết Ca dán nhãn người nhiệt tình, khiến cậu ta cảm thấy phiền.
Còn về phần tại sao cậu không lo Bạch Tuyết Ca cảm thấy cậu lạnh lùng ư?
Chẳng phải cậu đã chủ động chào cậu ta rồi sao, như vậy chắc chắn không phải một người lạnh lùng rồi.
Vậy mới nói, cái thái độ không nóng không lạnh này thực sự rất khó nắm chắc.
Thẩm Tinh Sơ lặng lẽ đứng trong thang máy, Bạch Tuyết Ca cũng không nói một lời.
Chu Kiến Minh thấy nghệ sĩ nhà mình như vậy, quyết định tự mình lên tiếng.
Anh mỉm cười và trao đổi vài câu với quản lý của Bạch Tuyết Ca, đợi đến khi thang máy xuống đến tầng hai, Bạch Tuyết Ca cùng quản lý bước ra ngoài, Chu Kiến Minh mới nhìn về phía Thẩm Tinh Sơ, nói: “Vừa nãy…… có phải cậu hơi lạnh lùng với Bạch Tuyết Ca quá không? Cậu ta là nam chính trong bộ phim này đó.”
“Lạnh lùng lắm sao?” Thẩm Tinh Sơ hỏi anh: “Em thấy vẫn bình thường mà.”
“Tuy rằng cậu ta nhỏ tuổi hơn cậu, nhưng lại vào nghề sớm hơn, hiện tại cũng nổi hơn cậu, cậu thấy cậu ta thì tốt nhất nên tỏ ra nhiệt tình một chút.”
“Cậu ta không thích nhiệt tình.” Thẩm Tinh Sơ nói.
“Sao cậu biết?”
“Em đọc phỏng vấn của cậu ta, anh chưa đọc à?”
Chu – ngày nào cũng bận đến mức chân không chạm đất, căn bản không có thời gian quan tâm đến nghệ sĩ khác – Kiến Minh:……
“Cho nên anh cũng không cần quá nhiệt tình với cậu ta, đương nhiên, cũng không được quá lạnh lùng.”
Chu Kiến Minh: “Thế nãy cậu còn như vậy là sao?”
“Em làm như vậy không hề lạnh lùng, mà là không nóng không lạnh, nếu em thật sự lạnh lùng thì còn chủ động chào cậu ta làm gì.”
“Nhưng tôi thấy cậu như vậy rất lạnh lùng, cậu ta có quay qua nhìn cậu mà cậu cũng không nói chuyện với người ta.”
Thẩm Tinh Sơ nghe vậy, nghiêm túc rút kinh nghiệm: “Hình như là vậy, lần sau em sẽ tăng nhiệt độ lên một chút, đảm bảo nóng lạnh đều nhau.”
Cậu nghĩ mình đang nướng bò bít tết sao? Còn định nướng chính năm phần?!
Chu Kiến Minh có chút lo lắng, quyết định sau này sẽ tâm sự thêm với quản lý của Bạch Tuyết Ca, chị ta chắc chắn đáng tin cậy hơn mấy thứ gọi là phỏng vấn kia.
Mà ở bên kia, Bạch Tuyết Ca cũng đang tò mò hỏi quản lý của mình: “Thẩm Tinh Sơ? Là ai vậy? Em chưa từng nghe qua.”
“Người mới, Giải trí Trường Nhạc.” Quản lý Tần Ánh Dương giải thích.
“Cũng khá đẹp đó.” Bạch Tuyết Ca nói.
Tần Ánh Dương nhìn cậu với ánh mắt kì quái: “Cậu mà cũng có lúc khen người khác đẹp sao?”
“Em cũng không mù, đẹp hay không tất nhiên là em nhìn được, chỉ là phần lớn mọi người đều khó coi, vậy mà vẫn có người khen đẹp được.” Bạch Tuyết Ca làm biểu cảm như muốn nôn: “Buồn nôn.”
Tần Ánh Dương: “…… Cậu chỉ được nói mấy lời này trước mặt chị thôi đấy.”
“Tất nhiên, em cũng không ngốc, em đã thành thạo việc nói dối để đối phó với cánh truyền thông rồi.”
“Vậy sao?” Tần Ánh Dương hoài nghi.
Bạch Tuyết Ca thở dài: “Em đã bị nhuốm bẩn rồi, cuối cùng em vẫn bị cái thùng thuốc nhuộm khổng lồ của làng giải trí nhuộm đen rồi.”
Tần Ánh Dương:……
“Giờ chị hài lòng rồi chứ? Cuối cùng em đã biến thành người mà chị muốn em trở thành.”
Tần Ánh Dương:……
Có việc gì phiền hơn việc quản lý nghệ sĩ đang tuổi vị thành niên đây?
Đáp: Quản lý một nghệ sĩ đang tuổi vị thành niên mà còn mắc bệnh trung nhị (*)!
(*) Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là một từ lóng trong tiếng Nhật (Chūnibyō) – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”.
Chị đương nhiên không hài lòng! Chị có thể vừa lòng cái gì mới được chứ? Bệnh trung nhị này của cậu ta khi nào mới có thể bớt bớt được đây!
Thật là bực bội quá đi!
Thẩm Tinh Sơ ăn tối xong thì về phòng nghịch điện thoại, tắm xong rồi chui vào trong chăn, chuẩn bị tinh thần thật tốt cho buổi chụp poster ngày hôm sau.
Cậu ngủ một giấc cực ngon, sáng hôm sau, báo thức vừa kêu, cậu liền mở mắt ngay lập tức, tắt báo thức rồi xuống giường.
Lần này, ảnh poster là mọi người cùng nhau chụp, tức là tất các các diễn viên chính đều sẽ đến.
Khi Thẩm Tinh Sơ đến, các nhân viên đều đã vào vị trí, chỉ chờ các diễn viên đến, cậu đến sớm nhưng địa vị không đủ lớn nên dù tới rồi cũng không chụp cậu trước được.
Thẩm Tinh Sơ chọn một chỗ ngồi xuống, liền thấy tin nhắn của Hàn Thành gửi qua: 【Dậy chưa?】
Thẩm Tinh Sơ trả lời: 【Dậy rồi, đang chuẩn bị chụp poster.】
Hàn Thành: 【Tối hôm qua ngủ thế nào?】
Thẩm Tinh Sơ: 【Khá ngon】
Hàn Thành: ……
Hàn – cả đêm không ngủ, trằn trọc đến 4 giờ sáng mới buồn ngủ một chút – Thành:……
Cậu ta nói gì cơ?
Cậu ta nói cái gì cơ!
Anh biết ngay tra nam không tim không phổi chắc chắn là ngủ ngon rồi!!
Quả nhiên, đêm đầu tiên rời xa anh, tiểu siêu xe của anh đã rất vui vẻ!!
Hàn Thành buồn bực đến mức không muốn để ý đến cậu nữa, được lắm, mình ở bên này lăn qua lộn lại không ngủ được, cậu ta thì ngược lại, ngủ đến là ngon!
Hàn Thành: 【Mấy giờ thì đi ngủ?】
Chắc tầm 11 rưỡi rồi, quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Thẩm Tinh Sơ anh nắm khá là rõ.
Thẩm Tinh Sơ: 【10 giờ là tôi ngủ rồi, vì hôm nay phải chụp poster nên quản lý muốn tôi đi ngủ sớm một chút để giữ tinh thần thoải mái.】
Hàn Thành:……
Cậu ta thật sự không cảm thấy khó chịu một chút nào!
Cậu ta thật sự ngủ rất là ngon!
Hàn Thành: 【Vậy có giữ được tinh thần thoải mái không?】
Thẩm Tinh Sơ: 【Tinh thần còn được nâng cao ấy chứ, không chỉ thoải mái mà còn phấn chấn, đồng hồ báo thức kêu một tiếng là tôi đã dậy rồi, tinh thần hiện giờ đang đặc biệt tốt.】
Hàn Thành:……
Hàn Thành không muốn nói chuyện nữa.
Đêm đầu tiên xa nhau, anh còn chưa thích ứng được mà tiểu siêu xe của anh vẫn ngủ ngon trên một cái giường mới xa lạ, thậm chí tinh thần còn phấn chấn, trạng thái còn cực kỳ tốt!
Thế thì anh còn có gì để nói đây!
Cậu ta thật quá vô tâm!
Hàn Thành tức giận đi vào văn phòng.
Sáng ra, thư ký nhìn thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, thầm nghĩ chắc chắn là lại bị Hàn tổng bắt nạt rồi.
Chao ôi, Hàn tổng giám đáng thương, rõ ràng đã nhượng bộ nhiều như vậy rồi mà sao người anh trai độc ác kia còn không chịu buông tha anh?!
Hành vi phi đạo đức này rốt cuộc vẫn là do bản tính con người bị làm cho biến dạng, tiền tài khiến con người ta không từ thủ đoạn như vậy sao?!
Thế giới của người giàu thật lạnh lùng và tàn nhẫn.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Thành: Tiểu siêu xe một đi không trở lại, mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu, mặt sông tĩnh lặng phản chiếu cây cối Hán Dương, cỏ xanh um tùm gara xe trống không! (*)
Hàn Thành: Ngày đầu tiên xa nhau, tôi trằn trọc nhớ mong (**), em ấy ngủ thoải mái!
(*) lấy ý 4 câu thơ trong bài Hoàng Hạc lâu của Thôi Hiệu: 黄鹤一去不复返,白云千载空悠悠。晴川历历汉阳树,芳草萋萋鹦鹉洲。(Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản, Bạch vân thiên tải không du du. Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ, Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.), đại ý là “Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại, Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không. Mặt sông lúc trời tạnh, phản chiếu cây cối Hán Dương rõ mồn một, Cỏ thơm trên bãi Anh Vũ mơn mởn xanh tươi.”.
(**) raw là 寤寐思服 (ngụ mị tư phục) đại ý là thức hay ngủ đều mong nhớ. Đây là một câu thơ trong bài Quan Thư 2. Chuỗi bài thơ Quan Thư (có 2 câu cực nổi là ‘Yểu điệu thục nữ – Quân tử hảo cầu’ đó) là bài tὶnh ca mở đầu ở phần Quốc phong (thiên Châu Nam) và cũng là mở đầu cho toàn bộ quyển Kinh Thi. Kinh Thi (诗经) là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển cὐa Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 311 bài thơ.