Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người - Chương 39: - Hàn Thành: Tôi tự ăn dấm của mình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người


Chương 39: - Hàn Thành: Tôi tự ăn dấm của mình


Nam phụ chỉ muốn làm công cụ hình người

Tác giả: Lâm Áng Tư | Chuyển ngữ: Charon (12/06/2022)

*

Thẩm Tinh Sơ hoàn toàn không biết chỉ trong vòng 10 phút, trong lòng quản lý của Bạch Tuyết Ca, cậu đã biến thành người bị hại đáng thương, bi thảm bị trẻ vị thành niên mạnh mẽ kéo vào vũng bùn tội lỗi.

Lúc này, cậu đang tung ra một đợt tấn công tinh thần mới vào người bị hại thực sự, Thành Hàn —— Bạn đại học của Tô Thanh xuất hiện, hơn nữa còn rất thích cậu, mà bọn nhỏ cũng rất thích cô.

【”Nếu ba ba của con ở cùng chị ấy, con với em trai sẽ có mẹ rồi.” Tô Bạch, lớn lên cực giống Thành Hàn, vừa nặn đất sét dẻo, vừa nói với Thành Hàn.

Bàn tay đang nặn đất của Thành Hàn run lên, bông hoa nhỏ biến thành một chiếc bánh tròn, anh lặng lẽ vo tròn một cục đất, khuyên Mary Su Tô Bạch: “Ba con không thích cô ấy.”

“Nhưng con thấy ba ba với chị ở cạnh nhau cũng rất vui vẻ mà.”

Thành Hàn trút giận lên cục đất sét: “Đều là giả vờ hết, lừa trẻ con thôi.”

Tô Bạch: “Thật ạ? Nhưng mà chị xinh đẹp nói thích ba ba, cũng thích con và em trai.”

Thành Hàn:……

Tô Bạch nghiêng đầu nhìn anh: “Chú đang nặn bánh ạ.”

Thành Hàn cúi đầu nhìn đống đất nặn lộn xộn trong tay mình: “Có giống ba ba con đâu.”

“Con nói là bánh (*) mà.” Tô Bạch thở dài: “Chú nghe thành gì thế?”

(*) Tô Bạch dùng từ bābā, là chữ 粑粑, Thành Hàn lại nghe thành 爸爸 (bàba)

Đương nhiên là nghe thành người ba vô tình vô nghĩa, vô pháp vô thiên, vô câu vô thúc (*) của con rồi!

(*) câu thúc: hạn chế, gò bó quản thúc; vô câu vô thúc: tự do tự tại, không có gì ràng buộc.

Thành Hàn tức giận ném đất nặn trong tay qua một bên, Tô Bạch nhìn anh, thầm thở dài, đây là cha ruột của mình sao?

Ngốc quá đi.

Buổi tối, lúc Tô Thanh về nhà, liền nhìn thấy Thành Hàn mang vẻ mặt buồn bực ngồi trên sofa.

Cậu bước tới, hỏi: “Làm sao vậy, không vui?”

Thành Hàn ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt kia quả thực chính là khuê phòng oán phu, Tô Thanh suýt thì không nhịn được cười, chỉ có thể ngồi bên cạnh, dỗ dành anh.

Cách đó không xa, Tô Bạch núp sau cửa nhìn trộm.

Tô Ngạo đang ngủ thì tỉnh lại, nhìn chị gái không ngủ mà lại nép vào cạnh cửa, bước xuống giường, đi tới cạnh chị mình, cất giọng ngây thơ hỏi: “Chị đang làm gì đấy.”

Bé nói xong thì vươn cổ qua định nhìn tình hình bên ngoài.

Tô Bạch vội che kín mắt em trai, ừm, trẻ con không được xem cảnh này.

Bé nhẹ nhàng khép cửa lại, đem theo em trai trở lại giường.】

Thẩm Tinh Sơ viết xong chương này, cảm thấy cách kết cục cũng không còn xa nữa.

Tiếp theo cũng chỉ còn lại tình tiết Thành Hàn phát hiện Tô Bạch, Tô Ngạo là con mình, sau đó một nhà đoàn tụ, hai người kết hôn và sống một cuộc sống gia đình bốn người hạnh phúc.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì một tuần nữa là xong.

Sau đó, cậu có thể viết bộ truyện thứ hai của mình —— một bộ thanh xuân vườn trường!

Nhưng trước khi viết truyện thanh xuân vườn trường, cậu phải đổi bút danh thôi, nếu không đến lúc mọi người tìm ra bộ truyện này của cậu, hẳn sẽ lại là một lần mất mặt trên quy mô lớn!

Nói là làm, Thẩm Tinh Sơ nhanh chóng đăng nhập và tài khoản chim cánh cụt của, liên hệ với biên tập viên Kim Ngư của mình, hỏi: 【Xin chào, xin hỏi tôi có thể đổi bút danh được không?】

Mười phút sau, Kim Ngư mới trả lời cậu: 【Có thể thì có thể, nhưng không khuyến khích cậu làm vậy, vất vả lắm mới có độc giả trung thành, giờ chuyển qua bút danh mới thì lại phải tích lũy độc giả từ đầu.】
Thẩm Tinh Sơ đối với việc này không hề hoảng hốt chút nào.

Cậu chẳng phải chính là sao Tử Vi (*) trên văn đàn sao?

(*) Tử Vi là sao chí tôn, còn có tên là Đế Tọa, chuyên chủ về quan lộc, tức là sao của sự nghiệp.

Nhìn số liệu của 《Đêm Hôm Đó》 mà xem, cực đỉnh luôn!

Nhìn số lượng độc giả của cậu mà xem, cực nhiều luôn!

Cậu thực sự là người sinh ra để viết truyện mà, chẳng phải chỉ là tích lũy độc giả một lần nữa thôi sao? So easy!

Chủ Tiệm 4S: 【Không sao, tôi cảm thấy mình có thể làm được.】

Biên tập viên Kim Ngư: 【Được thôi, vậy cậu nhắn bút danh mới cho tôi, tôi giúp cậu cập nhật.】

Chủ Tiệm 4S: 【Được, cảm ơn! 】

Biên tập viên Kim Ngư: 【Không cần khách khí, cố lên nhé ~】

Kim Ngư nhắn xong câu này thì cũng không nhắn thêm gì nữa, Thẩm Tinh Sơ cũng không nhắn nữa, chống cằm suy tư xem lần này nên chọn bút danh gì đây?
Phải cao cấp! Phải có khí phách! Phải khác biệt!

Phải đặc biệt có văn hóa!

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ ra một cái tên khá ưng ý —— Túy Lí Thiêu Đăng Khán Kiếm (*).

(*) raw là 醉里挑灯看剑 (Trong cơn say, khêu đèn xem kiếm), đây là câu thơ mở đầu bài  Phá trận tử – Vi Trần Đồng Phủ phú tráng từ dĩ ký chi (Phá trận tử – Viết về thời tuổi trẻ gửi Trần Đông Phủ).

Đỉnh thật, muốn phong độ có phong độ, muốn văn hóa có văn hóa, Thẩm Tinh Sơ cực kỳ vừa lòng, chốt bút danh này ngay lập tức, sau đó báo cho biên tập viên của mình.

Biên tập viên của Thẩm Tinh Sơ nhìn bút danh cậu vừa gửi, im lặng một lúc mới trả lời: 【Được, để tôi đi đăng ký cho cậu.】

Thẩm Tinh Sơ: 【Cảm ơn biên tập đại nhân.】

Biên tập viên Kim Ngư: 【Không cần khách khí, cố lên nha ~】
Sẽ cố, Thẩm Tinh Sơ thầm nghĩ, bạn cứ chờ tôi bán được bản quyền rồi sẽ dắt theo bạn cùng nhau đi lên đỉnh cao nhân sinh nhé!

Bản quyền cải biên, ta tới đây!

Nghĩ vậy, cậu nhanh chóng đem chương 1 của bộ truyện thanh xuân vườn trường mà mình đã viết sẵn, lưu bản thảo từ ở nhà ra, cẩn thận kiểm tra lỗi chính tả rồi đăng lên luôn.

Từ hôm nay trở đi, cậu không còn là tác giả H văn Thẩm Tinh Sơ nữa! Cậu chính là thiên vương ngôn tình Thẩm Tinh Sơ! Nhất ca vườn trường Thẩm Tinh Sơ! Ông chủ nắm giữ bản quyền Thẩm Tinh Sơ! Giành giải Oscar cho kịch bản hay nhất, Thẩm Tinh Sơ!

Thẩm Tinh Sơ chống tay, tưởng tượng đến lúc mình nhận thưởng, thậm chí còn đã nghĩ xong bài phát biểu lúc nhận giải luôn rồi.

Chờ đến khi cậu hoàn hồn, cực kỳ tự tin tải lại trang web mới thấy lượt xem, lượt like, số bình luận đều là 0.
Số 0 rực rỡ, chói lọi!

Thẩm Tinh Sơ không tin nổi, sao có thể chứ?!

Cậu chính là sao Tử Vi trên văn đàn! Sao Văn Khúc (*) đương thời! Sao có thể là 000!

(*) Sao Văn Khúc trong lá số tử vi thuộc Âm Thủy, sao thứ tư của chòm Bắc Đẩu, chủ trì về tiếng tăm khoa bảng, còn có tên khác là Văn Hoa.

Chắc hẳn là vừa đăng nên độc giả còn chưa nhìn thấy, Thẩm Tinh Sơ nói, cậu phải cho độc giả thời gian, cũng cho chính mình một ít thời gian.

Được, chờ một chút.

Cậu đang chờ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Chu Kiến Minh với Tiểu Lý đến gọi cậu đi ăn cơm.

Thẩm Tinh Sơ đi ra ngoài, hỏi Chu Kiến Minh: “Anh trả được con rắn rồi?”

Chu Kiến Minh gật đầu, từ lúc trả rắn xong đến giờ anh đều bận nói chuyện điện thoại nên giờ mới có thời gian nói cụ thể cho Thẩm Tinh Sơ: “Vừa đi về xong, cậu nói chuẩn thật, đúng là rắn của Bạch Tuyết Ca.”
Thẩm Tinh Sơ rất đắc ý, từ khi cậu xuyên qua đến giờ, ngoài những lúc viết truyện thì việc cậu thường xuyên làm nhất chính là lướt diễn đàn đọc các bài viết để tìm hiểu về các minh tinh trong giới, đặc biệt là sau khi xác nhận sẽ hợp tác với Bạch Tuyết Ca sau, cậu liền nhanh chóng gia nhập siêu thoại của Bạch Tuyết Ca.

Chu Kiến Minh nhìn vẻ mặt đắc ý của cậu, còn cảm thấy rất đáng yêu: “Bạch Tuyết Ca nói, việc lần này cảm ơn cậu, cậu ta nợ cậu một ân tình.”

“Vậy tốt rồi. Đi ăn thôi.”

Ba người lại đi về phía thang máy, xuống phòng ăn dưới tầng 1 ăn cơm.

Thẩm Tinh Sơ nhớ tới bộ truyện mới đăng của mình, thỉnh thoảng lại vuốt tay tải lại trang web trên điện thoại.

Nhưng càng lướt càng chán, sao hơn một tiếng rồi mà chỉ số vẫn là 000!

Thẩm Tinh Sơ phùng má nhìn số liệu của chương truyện mới đăng, nhìn sao cũng thấy không khoa học.
Đây cũng không phải lần đầu cậu viết truyện, không có lý nào số liệu 《Đêm Hôm Đó》 đỉnh như vậy, mà qua truyện mới lại ảm đạm như vậy.

Nếu là do tác giả mới thì lúc mới đăng 《 Đêm Hôm Đó 》 cậu cũng vẫn là người mới mà.

Thẩm Tinh Sơ thất thần ăn tối, tạm biệt Chu Kiến Minh và Tiểu Lý rồi trở về phòng.

Cậu không ngừng làm mới trang web, vất vả lắm mới thấy lượt xem nhảy đến 6, số bình luận chuyển thành 1, nóng lòng nhấp vào xem thì thấy cả khu bình luận chỉ có một bình luận duy nhất ——【Không thích】.

Thẩm Tinh Sơ: !!!

Không thích thì bình luận làm gì, cứ im lặng đi ra không được à?! Còn muốn sát muối vào tim tác giả!

Thẩm Tinh Sơ buồn bực nhìn, sao lại không thích? Sao có thể không thích? Tại sao lại không thích?!

Cậu đường đường sao Văn Khúc hạ phàm, sao Tử Vi tái thế, truyện mà cậu viết ra sao lại có người không thích?!
Nhất định là có vấn đề ở đâu đó!

Thẩm Tinh Sơ nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, suy nghĩ tới lui cũng không nghĩ ra vấn đề ở chỗ nào.

Cậu lại làm mới trang web, được đấy, lượt xem vẫn là số 6 thê thảm kia, 6 cái gì mà 6 (*).

(*) số 6 trong tiếng Trung 六 đọc là liù, gần với cách đọc của từ 牛 (niú) nghĩa là trâu bò.

Thẩm Tinh Sơ di chuột, định tắt web —— quá thảm rồi, số liệu này thảm quá, cậu không đành lòng xem!

Cậu đang định tắt web đi thì thấy hiện thông báo, Tay Đua (*) lại tặng cậu 10 trạm không gian.

(*) raw là 车神 thì phải để là Thần Xe mới đúng, mình tra google dịch thì lại thấy dịch là “Tay đua”, và mình thấy nghĩa này hợp lý hơn là Xe Thần hay Thần Xe… Mình sẽ sửa từ này trong các chương đã đăng sau nhé (khi tui có thời gian ngồi beta lại).

Gì đây? Mưa ở bờ Tây, nắng bờ Đông (*) à?
(*) Dịch ý câu thơ trong bản raw 东边日出西边雨 (Đông biên nhật xuất tây biên vũ), là câu thứ 3 trong bài thơ Trúc Chi Từ. Câu thơ tiếp theo là 道是无晴还有情 (Đạo thị vô tình hoàn hữu tình), câu này có 2 chữ “tình” đồng âm khác nghĩa, 晴 nghĩa là trời quang, không mưa (liên kết ý với câu trên), chữ “tình” 情 ở cuối câu nghĩa là tình cảm, dịch thoát ý cả câu sẽ là “Trong vô tình đã mênh mông hữu tình.” 

Nếu bạn nào đã đọc truyện “Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện” thì tên nhân vật Trúc Chi Lang được lấy theo tên bài thơ này.

Nick phụ thì flop dập mặt trong khi nick chính được nhận thưởng tới tấp.

Rõ ràng đều là truyện cậu viết, sao lại nhận được đối xử khác nhau như vậy chứ?!

Thẩm Tinh Sơ thật sự không nghĩ ra, đăng nhập vào account chính, nhắn tin cho Tay Đua: 【Cảm ơn đại gia tặng thưởng, đại gia thực sự cảm thấy tôi viết tốt sao?】
Hàn Thành rất ít khi tăng ca, đang chuẩn bị tắt máy tính để tan làm thì nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Tinh Sơ.

Đương nhiên, anh không phải đơn thuần cảm thấy Thẩm Tinh Sơ viết tốt, tuy rằng truyện này đúng là cậu viết không tồi, khá hấp dẫn, nhưng những truyện hấp dẫn thì không phải chỉ có một truyện này của cậu.

Nhưng ai bảo nguyên mẫu của Thành Hàn lại là anh chứ, đây là lần đầu tiên Hàn Thành đọc một cuốn truyện viết dựa trên bản thân mình, hơn nữa lại còn là do Thẩm Tinh Sơ viết, nên mới muốn giả làm độc giả trêu chọc cậu.

Nhưng vì đang đóng vai độc giả nên không thể để lộ thân phận được, bởi vậy Hàn Thành nhanh chóng nhắn tin trả lời: 【Đương nhiên, nếu không sao tôi lại tặng thưởng nhiều như vậy chứ.】

Chủ Tiệm 4S: 【Thật vậy sao?】

Tay Đua: 【Chủ Tiệm ơi, bạn phải tin vào chính mình.】
Lạ thật đấy, mặt trời mọc đằng Tây sao, vậy mà Thẩm Tinh Sơ cũng có ngày không tin tưởng bản thân như vậy, thật quá hiếm hoi.

Chủ Tiệm 4S: 【Vậy bạn xem qua truyện mới giúp tôi được không? Nhìn giúp tôi từ góc độ của người đọc thì có vấn đề gì không nhé.】

Hàn Thành đọc tin nhắn này, có chút ngạc nhiên.

Đương nhiên, anh có thể nhìn ra bộ 《 Đêm Hôm Đó 》 đã tiến vào giai đoạn cuối, cách kết truyện không còn xa, nhưng anh không nghĩ đến việc Thẩm Tinh Sơ đã chuẩn bị xong bộ truyện tiếp theo rồi.

Hơn nữa!

Hàn Thành nhìn chằm chằm vào tin nhắn cậu vừa gửi, sao viết truyện mới mà không cho anh xem trước?

Chẳng phải anh là nguồn cảm hứng, là nguyên mẫu của nhân vật sao?!

Sao không đưa anh đọc mà lại cho độc giả đọc trước là có ý gì?

Đại gia online còn quan trọng hơn anh sao?!
Hàn Thành tức giận gõ bàn phím: 【Cho tôi đọc? Có thích hợp không? Xung quanh bạn không có ai đọc rồi góp ý giúp cậu sao?】

Tâm ý tương thông, lời vàng ý ngọc (*)Linh hồn tam liền, tự tự châu ngọc, Hàn Thành không tin hắn dám nói không có!

(*) raw là 灵魂三连,字字珠玑, mình không chắc dịch đúng đoạn này, cao nhân nào chỉ giáo thì comment để mình sửa nhé.

Nhưng mà giây tiếp theo, anh liền nhìn thấy câu trả lời vô tình của Thẩm Tinh Sơ: 【Không có ai cả, những người xung quanh tôi không có ai viết văn cả, tôi cũng không muốn bị phát hiện là tác giả truyện online.】

Cậu đã bị tôi phát hiện từ lâu rồi!!

Sao còn không trực tiếp cho tôi xem!

Hàn Thành quả thực không thể chấp nhận được, anh đường đường là Tổng giám đốc Tập đoàn Hàn thị, một giây kiếm cả ngàn vạn, đã xem vô số báo cáo, chẳng lẽ còn không xứng đọc tiểu thuyết online mà Thẩm Tinh Sơ viết?
Vậy mà cậu thà tìm độc giả trên mạng đọc giúp cũng không muốn tìm anh!

Quả nhiên, chiếc xe này xe một khi ra khỏi gara liền không nhớ chủ xe là ai!

Hàn Thành rất là buồn bực, Hàn Thành rất là tức giận: 【Ồ, vậy nên xung quanh bạn không có ai biết tài khoản này của bạn sao?】

Đương nhiên không phải, Hàn Thành đã biết, Thẩm Tinh Sơ thầm nghĩ, nhưng cậu cũng không muốn đưa truyện cho Hàn Thành đọc, để tránh việc lại bị anh đọc diễn cảm truyện của mình thành tiếng.

Thẩm Tinh Sơ nghĩ đến hình ảnh kia liền cảm thấy đáng sợ, ai lại đem Chú Kim Cô của chính mình giao cho Đường Tăng chứ, không muốn sống nữa à? Mỗi ngày đều mất mặt muốn ch*t!

Nhưng Thẩm Tinh Sơ không định nói với độc giả về những chuyện riêng tư này, quá phức tạp, nhất thời cũng không nói rõ ràng được, vì thế cậu trả lời: 【Có người biết nhưng tôi không tiện nhờ, vậy bạn có giúp tôi đọc qua được không?】
Hàn Thành “a” một tiếng, được đấy, không tiện nhờ anh mà nhờ độc giả xa lạ trên mạng lại thấy tiện, đúng là tra nam, tiêu chuẩn kép!

Nhưng cũng để làm gì đâu?

Đằng nào người đọc chẳng là anh?

Chỉ có vậy mà đã muốn thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn trong bàn tay anh?

Nhóc con!

Phía sau màn hình, chủ xe vẫn là chủ xe!

Tay Đua: 【Được chứ, vinh hạnh quá ^_^】

Được rồi, để xem nếu anh đọc thì bất tiện thế nào nào?

Truyện kiểu gì mà không tiện cho anh đọc lại tiện cho độc giả online đọc nào?

Hàn Thành xoa tay háo hức chờ đọc truyện mới của cậu, một lúc sau, anh thấy Thẩm Tinh Sơ đã gửi cho anh một tài liệu.

Hàn Thành mở ra, vừa đọc đã hiểu ngay, bảo sao không tiện cho anh xem?

Hồng hạnh vượt tường, hồng xe xuất quỹ, tiểu siêu xe của anh đã tính toán “nông nô vùng lên hát vang” (*), bỏ lại tài xế là anh, đi làm tài xế của người khác, như vậy bảo sao chẳng không tiện cho anh đọc?!
(*) raw là 翻身农奴把歌唱, là tên 1 bài hát dân ca Trung Quốc với giai điệu vui vẻ.

Hàn Thành nhắn tin trả lời ngay lập tức: 【Tôi không thích truyện này, tôi không đọc nữa.】

Thẩm Tinh Sơ đang nóng lòng chờ nhận xét của độc giả, không nghĩ tới sẽ nhận được phản hồi như vậy, lập tức trở nên căng thẳng: 【Tại sao?】

Tay Đua: 【Tô Thanh bị làm sao đấy!!! Bỏ chồng bỏ con còn chưa tính, lại còn có bạn gái? Dụ dỗ nữ sinh là hành vi cầm thú, cậu có hiểu không?!! 】

Thẩm Tinh Sơ:……

Thẩm Tinh Sơ có chút cạn lời: 【Tay Đua ơi, Tô Thành này không phải là Tô Thanh kia đâu, đây là một Tô Thanh khác, mới 16 tuổi, là một học sinh tên Tô Thanh! Không phải là cùng một người với Tô Thanh trong truyện mà bạn đang đọc! 】

Tay Đua: 【Vậy sao? Nhưng để tên nhân vật như vậy khó tránh độc giả như tôi liên tưởng đến việc Tô Thanh bỏ chồng bỏ con, dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ, sau đó rơi nước mắt sau song sắt, tôi không chấp nhận được.】
Thẩm Tinh Sơ:……

Tay Đua: 【Hơn nữa CP của Tô Thanh không phải là với Thành Hàn sao? Cái cô Tần Tô này tôi nhìn không vừa mắt, dám xé cp của tôi, định để tiểu tam thượng vị sao?】

Thẩm Tinh Sơ:……

Chủ Tiệm 4S: 【Cô ấy là nữ chính, là một đôi với Tô Thanh trong truyện này, không phải Tô Thanh của Thành Hàn kia đâu QAQ. 】

Tay Đua: 【Vậy cũng không được, Tô Thanh chỉ có thể ở bên cạnh Thành Hàn, đổi người khác cũng không được, tôi không chấp nhận.】

Tay Đua: 【Với cả, Tô Thanh – Tần Tô (*), chẳng phải chỉ xoay họ tên một chút, thực sự rất giống như Thanh Thanh tự công tự thụ, tôi không thích.】

(*) pinyin của 2 tên này là /sū qīng – qín sū/.

Thẩm Tinh Sơ nghĩ ngợi, do dự nói: 【Hay tôi đổi tên nữ chính thành Thành Hàn?】

Cậu nhắn xong, lại tự bổ sung: 【Nhưng Thành Hàn không giống tên nữ sinh lắm, hay đổi thành Thành Hàm nhé】
Hàn Thành: !!!

Được lắm! Được lắm! Không chỉ muốn phản công mà còn muốn đổi giới tính của anh! Biến anh thành nữ sinh luôn!

Thẩm Tinh Sơ, cậu to gan thật đấy!!!

_______________

Tác giả có lời muốn nói: 

Hàn Thành: Ngày đầu tiên xa nhau, em ấy ngủ an ổn.

Hàn Thành: Ngày thứ hai xa nhau, em ấy định nɠɵạı ŧìиɦ, bị tôi dùng nick ảo khui ra được, còn định cho tôi chuyển giới, xoay người làm tài xế, em ấy thật sự quá to gan lớn mật!

【Tiểu kịch trường】

Hàn Thành: Tôi tự ăn dấm của mình.

Hàn Thành: Nhóc con, không thể tưởng tượng được người sau màn hình máy tính kia vẫn là tôi nhỉ!

Tinh Tinh: Không!!

Tinh Tinh: QAQ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN