Nam phụ, ta đây không làm - Chương 11: Nữ chính lên sàn ( 2 )
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Nam phụ, ta đây không làm


Chương 11: Nữ chính lên sàn ( 2 )


Thiên Phong nhìn theo hướng hắn bỏ đi, môi khẽ mím lại, con ngươi thu nhỏ đầy sát khí nhìn chằm chằm nữ nhân trên mặt đất chỉ hận không thể một đao giết chết cô ta. Vì cái gì nữ nhân này vừa xuất hiện liền cướp đoạt đi ánh mắt của người, vì cái gì chỉ gặp lần đầu đã hướng về ả lo lắng thương tích. Y không cho phép, không cho phép sư tôn vì người khác quan tâm, trong mắt sư tôn chỉ mình y là đủ, chỉ chăm sóc y là đủ, còn kẻ khác không đáng nhận được sự ân cần từ sư tôn

Như Ngọc đôi môi trắng bệch, không ngừng run rẩy khắp thân, cảm giác như có vô vàng gió rét trực tiếp tấn công vào người. Cô không tự chủ rùng mình, sau đó lại nâng mi mắt lên đầy khó nhọc, hướng Thiên Phong quan sát. Quả không hổ danh nam chính nha. Mày thanh mi tú vừa nhìn đã là đại mỹ nam không ai sánh bằng. Khẽ thất thần vài giây, Như Ngọc trong lòng âm thầm quyết định người này cô nhất định phải có được, dù cho là chủ thần hay hệ thống, không ai có thể thay đổi ý định của cô. Bất quá bây giờ trong thế giới này cô chính là nhân vật chính liệu còn người nào có thể cướp thứ mà cô muốn sở hữu. Đôi mắt ướt át vì đau đớn, Như Ngọc cắn môi cố gắng nói vài chữ khó nhọc

– Có thể giúp……..

Thiên Phong không để cô nói hết, bực bội lấy trong người ra pháo tín hiệu vội truyền đi, nếu sư tôn đã bảo y giúp thì y đành giúp vậy, bất quá người chỉ kêu y đưa cô ta đến chỗ tam sư thúc, bây giờ y bắn tín hiệu tìm đồng môn đến làm thay thì cũng là hoàn thành nhiệm vụ rồi đi. Lo liệu xong mọi chuyện, Thiên Phong cũng không để ý đến nữ nhân mình toàn thương tích trên mặt đất xoay lưng bỏ đi. Nữ nhân ngu ngốc làm bẩn mắt sư tôn còn muốn y giúp đỡ đúng là mơ mộng hảo huyền

Vương Như Ngọc bị hành động của Thiên Phong làm cứng miệng, không thể nói thêm gì, chỉ biết đưa mắt nhìn theo hướng y quay đi. Cô từ từ đứng dậy, phủi phủi lớp bụi trên y phục, ghét bỏ nhìn thứ dơ bẩn trên người, nếu không phải vì để làm quen với nam chính, cô cũng không cần phải mặc đồ cho ăn mày này. Như Ngọc khẽ đè nén tâm tình, lúc nãy dường như cô có thể cảm nhận sát khí rất lớn bao quanh mình tựa như chỉ cần nhúc nhích cô có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu không phải còn nghĩ tới lá chắn của hệ thống, cô sớm đã bỏ chạy khỏi nơi rách nát này rồi. Như Ngọc gõ gõ hệ thống

– Gần đây thật sự không ai ẩn nấp hết ư ?

– Phải

Giọng nói cứng ngắt không chút tình cảm vọng lên trong đầu, cẩn thận mà trả lời Như Ngọc

– Vậy là ai có sát khí lớn như vậy, rõ ràng nam chính còn chưa mở bàn tay vàng không thể có năng lực này– Như Ngọc hơi trầm mặc, ngay sau đó lại khôi phục vẻ mặt sắc bén của mình– Bất quá mặc kệ là ai chỉ cần dám đối đầu với ta thì đừng hòng sống sót. À ngươi tìm thấy tung tích của Tuệ Bích Dung chưa?

– Xác nhận vị trí ở Thiên Tông môn, hiện giờ cô ta là đệ tử chân truyền của Mạc Diệp

– A đệ tử chân truyền luôn rồi à, bất quá cô ta không còn yên ổn được mấy ngày nữa đâu, tất cả hào quang của cô ta, ta nhất định sẽ cướp hết, địa vị, danh vọng kể cả Ngự Thiên Phong tất cả đều là của ta, nữ chính à cô cứ từ từ hưởng thụ mấy ngày cuối cùng đi !

– Kí chủ thỉnh hảo kiềm chế, năng lượng của hệ thống cạn kiệt rồi mời ngài nhanh chóng nạp đầy

Hệ thống như có như không nhắc nhở Vương Như Ngọc

– A lại cạn, haizzz lại phải tìm nguồn cung cấp mới rồi !

Chấm dứt trao đổi cùng hệ thống, Như Ngọc lại cuối thấp mặt xuống che đi ánh mắt đầy tham vọng, tỏ vẻ yếu ớt đáng thương hướng đám đệ tử đang đi tới, ngất xỉu.

Thiên Ân trong lòng một cỗ tức giận không chỗ phát, tiến về phía chủ cung, chợt y dừng lại cảm nhận tiếng sáo vang lên không khí, tâm tình như dịu đi, ánh mắt đỏ ngầu lúc nãy cũng biến mất. Y đến gần Thường Ân, cẩn thận tiếp tục công việc bỏ dở. Thường Ân hơi quay đầu nhận ra người đến là Thiên Phong không khỏi có chút kinh ngạc. Con trai à ngươi không nhân cơ hội này tóm lấy nữ chính mà còn ở đây làm gì. Bất quá câu hỏi đó hắn cũng không tiện nói ra, chuyện vợ chồng người ta ngươi qua tâm làm gì, dừng đi việc thổi sáo, hắn hướng Thiên Phong hỏi

– Buổi luận kiếm hai hôm sắp tới ngươi đã chuẩn bị ?

– Đã chuẩn bị, sư tôn yên tâm nhất định đệ tử sẽ mang chiến thắng trở về !

– Ân !

Thường Ân nhàn nhạt trả lời, lại tiếp tục với cây sáo ngọc. Bất quá trong lòng hắn bây giờ hoàn toàn khác với vẻ ngoài, tên tiểu nhân nào đó đã sớm đắc ý đến mừng như điên. Các ngươi thấy chưa đây chính là con trai hắn đó, vừa ngoan, vừa nghe lời lại còn biết vì hắn mà cố gắng, hắn có cảm giác con trai mình trưởng thành rồi

Bất quá hắn cũng không khỏi thở dài, chỉ với tư chất tam linh căn bình thường Thiên Phong không tu luyện thuận lợi như những kẻ khác, mặc dù có thân thể tốt nhưng cũng chẳng giúp được y bao nhiêu suốt hai năm cố gắng y cũng chỉ mới từ tầng sáu bức ép lắm mới lên đến tầng chín Luyện khí kì, đừng nói đến thắng trận không bị người khác đánh chết là vui rồi. Nhìn đứa con mình cố gắng như vậy, hắn cũng không muốn dập tắt niềm vui đó, tới buổi luận kiếm đành phải quan sát bảo vệ đệ tử lúc nguy hiểm thôi.

Thiên Phong lại lén quan sát sư tôn, cảm nhận từng hơi thở quen thuộc, trong lòng có chút khô nóng, cơn giận lui qua bây giờ cảm xúc là gì y cũng không hiểu, chỉ biết lúc này y chỉ cần có sư tôn, bên cạnh người, vì người mà nhẹ nhàng xoa bóp, thế giới này cần có người là đủ

Đêm dần buông xuống, cơn gió lạnh khẽ luồn qua khe cửa sổ tạo nên tiếng vù vù khó chịu, Thường Ân vung tay đóng nhanh cánh cửa sau đó lại nhìn Thiên Phong đang vùi mình vào trong chăn ấm. Đứa bé này vẫn cứ như thế, suốt ngày chỉ bám theo hắn, ngay cả phòng cũng không muốn chia ra, mặc dù đã tự dặn lòng kiên quyết về việc chia phòng nhưng mỗi lần nhìn ánh mắt cún con của Thiên Phong, hắn vẫn không đành lòng vậy là hai năm qua hai người vẫn một giường mà ngủ

Nhận thấy Thiên Phong trong chăn không đúng lắm, hắn lo lắng nhanh chóng đi tới quan sát. Sắc mặt Thiên Phong thay đổi, đôi má ửng hồng, ánh mắt bị bao trùm bởi chất lỏng trong suốt, miệng không ngừng thở nặng nề. Thường Ân vội vàng bắt mạch, sau đó lại sờ trán, sờ cổ, hoàn toàn bình thường không có triệu chứng sốt hay cảm, chuyện này là sao chứ, vốn dĩ lúc nãy còn bình thường. Hắn cuống quyết vội vàng hỏi

– Ngươi không sao chứ ?

– Sư tôn, khó chịu !

– Khó chịu, rõ ràng vẫn rất bình thường ? !

– Sư tôn, chỗ này, chỗ này khó chịu !

Nhìn theo hướng tay của Thiên Phong chỉ, Thường Ân hai má ửng đỏ tận mang tai, chân không tự chủ khẽ run run,

– Cái này…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN