Nam phụ, ta đây không làm - Chương 16: Luận kiếm hội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Nam phụ, ta đây không làm


Chương 16: Luận kiếm hội


Đầu thu, trời trở gió

Ánh mặt trời yếu ớt, khó khăn lách mình qua tường chắn bạch vân vững chắc, thả hồn lên rừng cây xanh ngắt chốn tiên môn. Lúc này, khắp Thiên Tông môn rộn ràng lên hẳn, lam y từng tóp cứ thế di chuyển, nổi bật giữa một vùng cây bao phủ.

Luận kiếm hội diễn ra hai năm một lần, chủ yếu là các đệ tử mới nhập môn phân cao thấp, vừa kiểm tra năng lực lại có thể xác định vị thế của mình ở tông môn, nếu may mắn còn được các vị cung chủ nhận làm đệ tử, vì thế đối với tân binh mà nói luận kiếm là cơ hội ngàn năm mới gặp

Trong nguyên tác, Như Ngọc chính là dựa vào cơ hội này thuận lợi trở thành đệ tử Mạc Diệp, một bước đạp đổ vị trí chân truyền của Tuệ Bích Dung, đã vậy còn cướp luôn hảo cảm của Thiên Phong đem về phía mình, trở thành người mà Thiên Phong có thể tin tưởng nhất, bắt đầu cuộc sống tu tiên đầy thử thách

Lướt mình qua hàng cây còn đọng sương sớm, Thường Ân nhẹ nhàng ngân nga bài hát, nhìn rừng cây đung đưa trong gió, hắn không khỏi cảm giác bất an. Nghĩ tới Thiên Phong phải nhận người khác một chưởng, lục phủ ngũ tạng gần như bị phế, hắn bỗng chốc rùng mình. Dù biết trước y có thể qua khỏi, đã vậy còn nhờ vào linh truyền của Như Ngọc cải tạo thân thể, Thường Ân vẫn có chút không an tâm. Thân làm sư tôn chỉ có thể nhìn đệ tử mình lâm vào nguy hiểm mà không cứu giúp hắn có cảm giác bản thân không khác gì hung thủ

Khẽ thở dài, Thường Ân thu lại kiếm, nhẹ nhàng đáp xuống khán đài, hắn vung tay cho các đệ tử đang hành lễ đứng dậy, cẩn thận đưa mắt hướng xung quanh tìm kiếm. Nhìn thiếu nữ nhã nhặn e ấp đứng sau lưng vị công tử cao quý, hắn có chút nhíu mày. Thật không ngờ nhanh như vậy Như Ngọc đã có thể lấy lòng được tất cả đệ tử nội môn, đã vậy còn có thể thân cận cùng Vương Tuấn Anh như thế. Trong nguyên tác hẳn là không có đề cập nhiều đến Vương Tuấn Anh, Thường Ân chỉ biết đó là kẻ lạnh hơn cả băng sơn, là đại công tử của Vương gia, người được vạn kẻ kính trọng. Chỉ là hắn hoàn toàn không ngờ băng sơn ngàn năm thế mà lại có thể tan chảy bởi một vị công nương á. Ha… thật là, hào quang nữ chính còn sáng chói hơn cả mặt trời tháng năm

Thường Ân nhếch môi, hắn có cảm giác mình như vừa tìm ra được chân lý mới trong cuộc sống, không khỏi có chút nực cười, hắn khẽ xoa xoa thái dương bỗng từ xa vang lên tiếng gọi

– Sư thúc

Thường Ân xoay người hướng nơi phát ra tiếng gọi khẽ gục đầu. Tên Từ Kiệt này cũng thật là, hớt ha hớt hải, ngay đến lễ nghi cũng không thèm để tâm, tính nết như thế làm sao có thể là bàn tay vàng cho nữ chính đây ?

– Sư thúc, người tới rồi

Từ Kiệt nở nụ cười, hướng hắn cúi đầu hành lễ

– Có chuyện gì sao ?

– A, chưởng môn có việc cần gặp thỉnh người theo đệ tử một chuyến

– Mời ta ! được rồi ngươi dẫn đường

Thường Ân chỉnh lại tay áo, chưởng môn có việc cần tìm hẳn là chuyện quan trọng đi, hắn men theo con đường trải đầy hương hoa đi tới, trong lòng có chút không cam tâm. Cmn hắn tới đây để xem thi đấu chứ không phải đi tìm ngược có được không?

Nhìn theo hướng hắn quay đi, Thiên Phong nấp sau tán cây khẽ chau mày, tay không tự chủ xé nát phiến lá trên tay.

Y bấu mạnh vào thân cây sần sùi, cắn cắn vành môi tới phát đỏ, sau đó ngẫm nghĩ nâng bước về hướng sư tôn dần biến mất. Chỉ tiếc đi chẳng được bao xa, phía sau đã vang lên tiếng gọi, Thiên Phong không kiên nhẫn dừng chân, con ngươi lóe tia sát khí sau đó lại nhanh chóng mất đi

– Vị đại ca này xin ngừng bước

Vương Như Ngọc dựa vào hệ thống, từ xa đã phát hiện ra Thiên Phong. Không để mất thời gian vô ích, cô nhanh chóng chạy đến làm quen

– Vị đại ca này, huynh còn nhớ ta chứ !—— Như Ngọc cười, nụ cười đẹp đến kì lạ, thuần khiết, vô hại, nhanh chóng cướp đi ánh mắt của bao người xung quanh

Thiên Phong không trả lời, y đưa mắt quan sát nhìn đối diện, lại làm vẻ không thấy gì, cước bộ vẫn thế đều đều không ngừng nghỉ

Nhận thấy Thiên Phong không có ý chào hỏi mình, nụ cười trên môi dần trở nên đông cứng, Như Ngọc kéo lấy tay y thủ thỉ

– Đại ca, hôm đó cảm ơn huynh nếu không, nếu không chỉ sợ tiểu nữ đã sớm mất mạng

Cảm nhận thân thể có người chạm vào, Thiên Phong cắn chặt răng, vội vàng hất tay cô ra, phủi phủi ống tay áo tới nheo nhúm, chà sát tới độ tay áo nóng lên, ghét bỏ ngửi mùi hương còn đọng trong lớp vải, y cười

– Vị cô nương này có phải hiểu lầm, hôm đó chỉ sợ cô mất mạng trên núi lại ảnh hưởng đến thanh danh sư tôn ta, ta buộc lòng phải làm vậy, còn nữa, từ giờ đừng tự ý chạm vào người ta như thế

Thiên Phong như có như không nhấn mạnh từng chữ, sau đó lại xoay người hướng hướng cũ bước tiếp, phát hiện thân ảnh đeo đuổi không còn ở đó, y ý cười càng sâu, khắp người trở nên nóng bức, hướng Như Ngọc ánh mắt ” chào hỏi” sau đó băng lãnh rời đi

Như Ngọc khắp thân thể chạy dài từng cơn sóng lạnh, cô lén ở góc khuất khẽ lau vài giọt mồ hôi

– Ngươi nói thế giới này thật sự chỉ mình ta xuyên qua?

Cô cau mày, gõ hệ thống được tặng

– Theo tỉ lệ tương ứng linh hồn, thế giới này chỉ có kí chủ mượn thân thể

Hệ thống vài tiếng máy móc cất lên, mang theo cả thanh âm rùng rợn

– Vậy đáng lẽ Thiên Phong không phải sẽ rất hận sư tôn mình, sao có thể?

– Hệ thống đã cung cấp đầy đủ thông tin, một số sẽ được thay đổi vì sự có mặt của kí chủ

– A, ra vậy, chỉ tiếc dù thay đổi thế nào thì ta vẫn là nhân vật chính, Thiên Phong sẽ là của ta, ta nghĩ cũng tới lúc hành động

Ba tiếng trống vang lên, buổi luận kiếm được mở màn, bốn phía khán đài lam y đông đúc, Thường Ân một bên cũng nô nức không kém. Đè nén tâm tình lại, hắn đưa vẻ mặt băng lãnh nhìn xuống bên dưới- nơi đệ tử mình đang đứng. Cảm giác có người đang nhìn, Thiên Phong ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sư tôn, y có hơi ngỡ ngàng, sau đó lại nhanh chóng cong môi, hướng sư tôn cười đáp trả. Người này thật sự quá cuốn hút…

____________________________________________

Tác giả có điều muốn nói

Thật sự thì tính tuần sau mới có chương mới nhưng nghĩ lại nếu đã là độc giả chắc hẳn các bạn rất khó chịu khi chờ đợi nên mình tranh thủ vừa ôn thi vừa viết luôn, nợ các cậu 1 chương lần sau nhớ tới thanh toán nha

Tết Dương vui vẻ nha cả nhà ^^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN