Nam Phụ! Tỷ Tỷ Sẽ Bảo Vệ Ngươi
Chương 6: Đến trường (1)
Và theo đúng quy trình thì sáng hôm sau Tuệ An phải dậy sớm để đi học. Lúc nhìn thấy bộ đồng phục cô mới sững sờ về cái váy quá ngắn. Cuối cùng Tuệ An bất chấp dư luận mà mặc cái áo sơ mi trắng kết hợp với quần vải đen như các nam sinh hay mặc, trên cổ cô còn đeo thêm cái cà vạt trông rất ngầu.
Lúc xuống ăn sáng cả nhà nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngặc nhiên. Ông Lục tò mò hỏi con gái:
– Con không thích mặc váy từ khi nào vậy
Cô thản nhiên nói:
– Từ trước tới giờ con có thích váy đâu….
Đang nói dở thì cô mới chợt nhận ra đây không phải là nhà mình và cô cũng chẳng phải chính cô. Chắc chắn lúc trước cái cô Tuệ An này thích mặc váy lắm đây…Thật làm khó cho cô mà. Thấy ánh mắt Ái Phương có vẻ khó hiểu thì Tuệ An liền bật cười:
Ý con là dạo gần đây còn thích mặc quần hơn, trông nó rất kín đáo và gọn.
Ông bà Lục đồng thanh:
– À
Tuệ An mải mê ăn mà không để ý tới ánh mắt Lục Kiều Nam đang nhìn mình.
………………………
Sau khi ăn sáng xong Tuệ An và Kiều Nam cùng đi tới trường. Vì bình thường để ít nói nên Tuệ An chẳng buồn mở miệng trước còn người kia cũng vì thế mà im lặng theo. Đột nhiên Kiều Nam hỏi:
– Chị liệu có không quen với trường học ở Việt Nam không
Tuệ An đang ngắm cảnh thì bất giác quay ra:
– Hả?
Cô thấy câu hỏi này thật buồn cười. Cứ cho là cô sang Mĩ đi nhưng cùng lắm cũng chỉ có hơn hai năm thì không quen cái khỉ gì chứ, đây chính xác chỉ là câu nói gợi chuyện. Đang lúc buồn chán nên Tuệ An cũng mỉm cười ôn nhu đáp lại:
– Chị cũng học ở đây rồi mà, cũng quen thôi. Chỉ sợ không kết bạn được với ai thôi.
Điều cô lo lắng nhất chính là bị kì thị. Cái trường quý tộc luôn là chỗ cho lũ con cháu nhà giàu, cô lại là người mới thích nghi sao kịp. Trong mấy cuốn tiểu thuyết cô từng đọc thì nữ chính tài giỏi thường dễ bị căm ghét (Ô thế chị nghĩ chị đẹp hả? -_-) Nhưng khi suy nghĩ kĩ càng thì Tuệ An cũng chẳng bận tâm lắm, chỉ cần không đánh hội đồng cô là được. Mà Tuệ An đoán học sinh quý tộc chắc chẳng trẩu tới mức đi chơi mấy trò bạo lực đâu. Từ nhỏ Tuệ An đã học cách tự lập nên cô không cần ai ở bên, nếu có thì chỉ tốt hơn một tẹo thôi.
Lục Kiều Nam an ủi cô:
– Chị đừng lo. Mọi người sẽ sớm quen chị mà, với cả chị học giỏi thế chắn chắn sẽ được thầy cô yêu mến.
Tuệ An nhíu mày nói:
– Sao em biết chị học giỏi?
Kiều Nam lúng túng:
– Tại…tại… em..hỏi mẹ!
– Thế lúc chị ở bên Mĩ em luôn hỏi về tình hình của chị hả?
– Vâng…!
Tuệ An nhìn chằm chằm người bên cạnh khiến anh đỏ hết mặt. Cô cảm thấy nam phụ này quá khó để nắm bắt, anh thay đổi liên tục. Bây giờ đang là cuối kì II của năm học nên ôn thi rất nhiều và cũng là lúc nam phụ gặp nữ chính trong thư việc. cái cảnh gặp nhau đó diễn ra cách đây cũng được mấy tuần, Tuệ An tức tối khi mình không xuyên sớm hơn một tí để cho họ không gặp nhau.
Đắng nhất là cô nữ chính kia lại học giỏi đột suất rồi chuển qua lướp 10A, cái lớp đẳng cấp nhất khối 10 và cũng là nơi Kiều Nam học. Vì vậy tình cảm hai người họ dần phát triển. Tuệ An học lớp 12 nên không gần Kiều Nam được, thậm chí còn cách nhau hai tầng học. Cô đúng là bị bức đến phát điên mà.
Lúc đến trường, Tuệ An chỉ bất ngờ một xíu về cái vẻ “hoàng tráng” của nó mà thôi. Cô mặc kệ ánh mắt của cả tấn nam sinh lẫn nữ sinh nhìn mình mà đi thằng lên lướp. May mà cô đã xem sơ đồ trường và biết lớp mình ở đâu rồi nên không khó để tìm. Lúc đi qua mấy hành lang cô nghe loáng thoáng được tiếng học sinh nói:
– Ai kia?
– Sao xinh vậy? Lần đầu thấy đó
– Đàn ông hả?
– Đâu phải, tóc dài…Á..á thế là nữu rồi…soái ca quá đi
– Không biết tiểu thư nhà nào đây!
– Tớ vừa thấy cô ấy bước ra từ một cái xe sang tọng cùng Lục Kiều Nam. Chắc họ có họ hàng.
-…………..
Tuệ An chỉ nhếch môi một phát, cô thấy mấy công tử, tiểu thư này thật phiền phức và rảnh. Đi khá xa rồi cô mới để ý mình quên Kiều Nam [Thôi đi! Cậu ta học ở đây lâu rồi thì cần gì phải đi cùng mình] (Ai máu như chị…Một mình xông pha)
Đến trước cửa lớp 12A, Tuệ An hít một hơi thật dài rồi mới bước vào lớp. Ánh mắt mọi người nhìn cô không hề như mấy người vừa lẫy cô gặp, trông khá thân thiện. Tuệ An thấy lướp này đúng là hốt hết mĩ nam với mĩ nhân của trường, toàn những người gì đâu đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Tuệ An nặn ra một nụ cười:
– Chào….chào…!
Các học sinh trong lớp cũng mỉm cười gật đầu mà không nói thêm gì. Chỉ có một cô gái trông khá hoạt bát cất tiếng:
– Cậu là học sinh mới đó hả?
– Ừ…đúng rồi – Tuệ An nhanh chóng trả lời
Cô thầm nghĩ [Lớp chọn có khác]
Cô gái kia đi ra kéo tay cô:
– Mình là Ngọc Uyên, rất vui được gặp cậu. Lớp mình cũng nghe thầy nói qua về việc chuyển trường của cậu rồi. Thầy xếp cho cậu ngồi ghế thứ 4 dãy một, ngay dưới lướp trưởng đó.
Tuệ An nhìn vào cái vị trí của cô. Công nhận chỗ ngồi đẹp, khó mà ai quan sát được. Nhưng lại thật, chỗ của lớp trưởng vẫn chống mặc dù lớp đã đủ hết người rồi và chuông vào lớp cũng sắp reo.
– Ừ cảm ơn cậu – Tuệ An lên tiếng
Ngọc Uyên cười híp mắt trông vô cùng đáng yêu:
– Không có gì, chúng ta là bạn cùng lớp mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!