Nàng càng ngây thơ, càng yếu đuối, lại càng khiến nam nhân dấy lên d*c vọng chiếm hữu!
Đúng lúc này, Kỳ Lạc Tuyết đưa tay, cầm lấy chén rượu của Hạ Nam Châu, giọng nói rụt rè như chim sơn ca: “Thiếu soái, cho muội ngửi thử được không?”
“Muội nếm thử một ngụm.” Khóe môi Hạ Nam Châu nhếch lên nụ cười, ngũ quan anh tuấn lập tức trở nên sống động, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: “Chắc là không say đâu.”
Kỳ Lạc Tuyết gật đầu, vẻ mặt ngây thơ: “Trước đây phụ thân muội không cho muội nếm thử, muội cũng không biết mùi vị như thế nào.”
Nói xong, nàng giơ chén rượu lên, đầu tiên là l.i.ế.m nhẹ một cái, sau đó mím môi uống một ngụm nuốt xuống.
“Cay quá!”
Nàng không nhịn được há miệng, lấy tay phẩy phẩy, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, giống như quả anh đào chín mọng mời gọi người ta hái.
“Khó uống quá, sau này muội không bao giờ nếm thử nữa!” Kỳ Lạc Tuyết vội vàng cầm lấy chén nước ấm bên cạnh, uống liên tục mấy ngụm.
Hạ Nam Châu nhìn nữ tử trước mặt, hứng thú trong mắt hắn càng lúc càng đậm.
Ban đầu chỉ là một nữ tử mặt mũi nhem nhuốc mà hắn cứu giúp trên đường, lại bị đôi mắt đẹp như nước mùa thu của nàng hấp dẫn, ma xui quỷ khiến mang nàng lên xe.
Sau đó lau mặt cho nàng, mới phát hiện ra dung mạo này, cho dù là làm nữ nhân của Đại thống soái, cũng là đủ rồi.
Hắn mang nàng về, ban đầu chỉ định thỉnh thoảng ngắm nhìn cho khuây khỏa, nhưng mà bây giờ, dường như là không đủ nữa…
Đang suy nghĩ, nữ tử trước mặt dường như đã say.
Nàng chống cằm, đôi mắt to tròn nhìn hắn chằm chằm không chớp, đáy mắt mơ màng là sự yêu thích và sùng bái dần dần tràn ra.
Bất kỳ nam nhân nào bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, đều khó lòng kiềm chế được, huống chi…
Giọng nói của Kỳ Lạc Tuyết sau khi say càng thêm mềm mại, giống như chiếc móc câu trực tiếp móc vào đáy lòng người ta: “Thiếu soái, ngài đẹp trai quá, là người đẹp trai nhất mà muội từng gặp! Ngài còn cứu muội, ngài là đại anh hùng của muội…”
Hạ Nam Châu không nói gì, yết hầu chuyển động mạnh mẽ.
Giây tiếp theo, nữ tử nở nụ cười, trong nháy mắt như băng tuyết tan chảy, hương thơm lan tỏa khắp phòng.
Hạ Nam Châu đứng dậy: “Tuyết Lạc, muội say rồi.”
Không thể phủ nhận, hắn muốn chiếm hữu nàng, nhưng hắn vẫn luôn có chút nghi ngờ về sự xuất hiện của nàng.
Dù sao hiện giờ Nam Bắc đang giao chiến, không biết trên đời này có bao nhiêu người muốn lấy đầu của hắn – Thiếu soái đốc quân phủ Bắc Thành.
Nhưng mà, trên đường trở về đã phái người điều tra, nữ tử này gia thế trong sạch, trước giờ vẫn luôn được nuôi dưỡng trong khuê phòng, sau khi phụ thân bị quân Nam Thành g.i.ế.c hại, nàng mới lưu lạc trở thành dân chạy nạn, được hắn cứu giúp.
“Ta dìu muội vào trong nghỉ ngơi.” Hạ Nam Châu nói xong, đè nén hết thảy tâm tư, đỡ Kỳ Lạc Tuyết dậy, hắn cần thời gian để xác nhận.
Nàng yên tĩnh tựa vào lòng hắn, giống như một chú cừu non ngoan ngoãn.
Hắn đặt nàng nằm xuống, đưa tay cởi giày cho nàng.
Bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo lập tức đập vào mắt, còn chưa bằng bàn tay hắn, làn da mịn màng, giống như bạch ngọc thượng hạng.
“Ngứa!” Kỳ Lạc Tuyết khẽ r3n rỉ: “Ưm, ấm quá…”
Giọng nói như lông vũ lướt qua trái tim Hạ Nam Châu.
Bàn tay hắn không khỏi siết chặt, một lúc sau, vẫn là đắp chăn cho nàng, đứng dậy rời đi.
Hạ Nam Châu rời đi, Kỳ Lạc Tuyết trong phòng mở mắt ra, đáy mắt nào còn nửa phần say rượu?
Sau đó, Hạ Nam Châu mấy ngày liền không đến nữa, Kỳ Lạc Tuyết ngày ngày đều ở trong viện của mình, ban ngày luyện viết vẽ tranh, thêu thùa, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Mỗi việc nàng làm mỗi ngày, đều được ma ma ghi lại, giao cho phó quan của Hạ Nam Châu, cứ như vậy, đã một tháng trôi qua.
Ngày hôm nay, đốc quân phủ trang hoàng lộng lẫy, bởi vì hôm nay là ngày Hạ Nam Châu nghênh đón Giang Linh Sương – Đại tiểu thư đốc quân phủ Hải Thành.