Kỳ Lạc Tuyết có chút luống cuống, muốn rút tay ra khỏi tay Hạ Nam Châu, nhưng người đàn ông lại nắm chặt, như thể đang tuyên bố điều gì đó.
“Vị cô nương này…” Giang Linh Sương lúc này mới nhìn về phía Kỳ Lạc Tuyết, giọng điệu mang theo vẻ tò mò, nàng ta như một nữ chủ nhân: “Là cô nương cứu thiếu soái sao? Vậy thì lát nữa theo ta đi lấy chút bạc đi.”
“Ta sẽ cưới nàng ấy.” Hạ Nam Châu lại không hề cho Giang Linh Sương chút mặt mũi nào: “Nàng ấy tên là Kỳ Lạc Tuyết, sau này cũng là nữ chủ nhân của đốc quân phủ này!”
“Thiếu soái!” Sắc mặt Giang Linh Sương rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nàng ta đỏ mắt: “Lúc trước ngài đã đồng ý với phụ thân ta những gì?!”
Hạ Nam Châu không có ý định giải thích, hắn trực tiếp dắt Kỳ Lạc Tuyết đi vào trong: “Tuyết Nhi, ta đưa muội về viện trước.”
Tối hôm đó, Kỳ Lạc Tuyết đang dùng son móng tay thượng hạng tô móng tay, liền nghe nói Giang Linh Sương lại đến cửa viện.
Lần này, Giang Linh Sương dường như đã hạ quyết tâm, trong tay nàng ta cầm súng, mà người của thiếu soái phủ dù sao cũng không dám thật sự động thủ với phu nhân thiếu soái, bởi vậy đã để Giang Linh Sương xông vào.
“Con hồ ly tinh kia, ngươi ra đây cho ta!” Giang Linh Sương không khống chế được lửa giận: “Ngươi cho rằng chỉ dựa vào khuôn mặt này, thiếu soái sẽ thật sự cưới ngươi sao? Ta là con gái của đốc quân Hải Thành, còn ngươi chỉ là một đứa con gái mồ côi được nhặt về từ bên ngoài! Ngươi dựa vào cái gì mà so sánh với ta!”
Giang Linh Sương cầm s.ú.n.g trong tay, đám nha hoàn, ma ma đều sợ hãi không dám động đậy, bởi vậy nàng ta dễ dàng xông vào phòng của Kỳ Lạc Tuyết.
Họng s.ú.n.g chĩa vào trán Kỳ Lạc Tuyết, đáy mắt Giang Linh Sương tràn đầy hận ý: “Ngươi nói xem, nếu ta hủy hoại khuôn mặt này của ngươi, thiếu soái có còn thèm nhìn ngươi thêm một lần nào nữa hay không?!”
Nói xong, tay còn lại cầm con d.a.o găm định rạch lên mặt Kỳ Lạc Tuyết!
Thế nhưng, Kỳ Lạc Tuyết lại như không hề sợ hãi, giọng nói rất nhỏ, chỉ có hai người bọn họ nghe thấy: “Ngươi đợi đã, ta nói cho ngươi biết một bí mật.”
“Bí mật gì?” Giang Linh Sương ghé sát vào.
“Ta nói cho ngươi biết nhé, ban đêm thiếu soái rất lợi hại, có thể giày vò ta cả đêm, còn nói muốn c.h.ế.t trên người ta.” Khóe môi Kỳ Lạc Tuyết hiện lên nụ cười đắc ý, đáy mắt yêu kiều không hề che giấu sự chế giễu: “Ngài ấy còn nói, ngươi thì khác, cho dù ngươi có cở i sạch đồ, ngài ấy cũng không có chút hứng thú nào!”
“Con tiện nhân này!” Giang Linh Sương lập tức trợn mắt, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, con d.a.o găm trên tay còn lại giơ cao lên!
Kỳ Lạc Tuyết đã sớm nhìn thấy Hạ Nam Châu đang nhanh chóng chạy đến từ cửa sổ, bởi vậy, tay Giang Linh Sương bị một bàn tay to lớn đột nhiên nắm chặt.
Hạ Nam Châu hung hăng đẩy một cái, đẩy ngã Giang Linh Sương xuống đất, sau đó thuận thế cướp lấy khẩu s.ú.n.g trong tay nàng ta.
“Người đâu, đưa nữ nhân này xuống cho ta!” Hắn lạnh lùng quát lớn, lại ôm Kỳ Lạc Tuyết vào lòng, giọng nói lo lắng: “Tuyết Nhi, muội không sao chứ?”
Phía sau nàng, tiếng Giang Linh Sương gào thét đến thất thanh: “Kỳ Lạc Tuyết, đồ tiện tỳ không biết xấu hổ! Ngươi dám quyến rũ Thiếu soái, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Ngươi cứ đợi đấy!”
Kỳ Lạc Tuyết nép trong lòng Hạ Nam Châu, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười ở góc độ mà mọi người không nhìn thấy.
Trong lòng nàng thầm nói –
Linh Uyển tỷ tỷ, tỷ nhìn thấy chưa, muội sẽ khiến những kẻ từng ức h.i.ế.p tỷ, từng người một phải trả giá!
Năm đó mẫu tử Giang Linh Sương ức h.i.ế.p tỷ và mẫu thân tỷ, khiến tỷ từ nhỏ đã mất đi tình yêu thương của phụ thân, có nhà mà không thể về, muội cũng sẽ khiến nàng ta mất đi tất cả!