Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
Chương 19
Ở thế kỷ mai mươi mốt có một từ gọi là:“Mary tô”.
“Mary tô” Không phải một người,“Mary tô” Không phải một cái bánh,“Mary tô” Là một loại bệnh.
Bệnh “Mary tô” này mọi người thường hay mắc phải, không đến nỗi mất mạng, chẳng qua là nặng hay nhẹ mà thôi.
Nhẹ, thì gọi là thỉnh thoảng tự yêu thích tán thưởng chính bản thân mình, đối với cuộc sống sinh hoạt trong xã hội đô thị phồn hoa này mà nói, loại này có thể tự mình điều chỉnh được.
Nặng, thì gọi là bệnh “Công chúa”, bệnh “Vương tử”. Nội tâm bị tự tin bịt kín, loại bệnh này thường xuất hiện ở những người được gọi là thiên chi kiêu tử*, nói trắng ra, chính là tự kỷ cộng với mơ mộng.
(*Con cưng của trời.)
Mà Mạnh Thiểu Giác thằng nhãi này, rõ ràng là nghiêng về loại người sau.
Đối với hành động tự cho mình là “thịt Thiên nga” của hắn, ta đã không còn gợn sóng sợ hãi. Ta đứng vững xong liền lui ra sau một bước, nghiêng đầu nghi hoặc nói: “Thiếu gia?”
Mạnh Thiểu Giác nhẹ nhàng lay động mở cái quạt ngọc trong tay ra, như thật như giả nói: “Thiếu gia? Không không không, người gọi như vậy thật sự có thể làm cho thảo dân mất đầu a, ngũ — công — chúa.”
Ba chữ cuối cùng kia được hắn nhả ra cực kỳ thong thả, thần bí vô cùng. Ta nhìn hắn nheo mắt cười, ngốc ngốc nói: “Ngươi biết, sẽ không thú vị, chơi không vui.”
Mắt phượng hẹp dài của Mạnh Thiểu Giác lóe lên một tia sáng, chậm rãi nói: “Chơi không vui?” Hắn đột nhiên đến gần ta, tay cầm nhúm tóc trước ngực ta tinh tế thưởng thức, môi mỏng tràn ra vài tiếng cười khẽ,“Theo ta thấy…… chưa chắc.”
Hắn buông tay không thưởng thức tóc ta nữa, con ngươi ngăm đen bình tĩnh nhìn ta,“Ta vốn còn muốn giữ nàng ở lại Mạnh phủ lâu một chút, dù sao nha đầu thú vị như nàng cũng không dễ tìm. Ai dè trên đường lại lòi ra cái tên Quản Việt kia, làm hại ta phải giao nàng ra sớm như vậy, thật là mất hứng. Nhưng mà……” Hắn nheo mắt phượng, biểu tình có chút tà ác,“A Lam, lần này ta cũng phải cám ơn nàng, nếu như không đụng phải nàng ta vẫn sẽ còn luẩn quẩn trong cái vòng ấy…… Tin ta đi, tất cả mọi việc chỉ mới bắt đầu, sau này sẽ có rất nhiều chuyện thú vị, chỉ hy vọng đến lúc đó nàng còn có thể cười giống như bây giờ…… ‘Ngây thơ chất phác’.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ kia vẫn là nụ cười phong lưu phóng khoáng như trước, nhưng không biết vì sao ta lại thấy có một loại cảm giác thần bí. Ta nghĩ trực giác của ta quả nhiên chính xác, Mạnh Thiểu Giác đã sớm biết ta là ai, hơn nữa lại lợi dụng ta đạt được mục đích nào đó. Mà mục đích này có lẽ chính là hiệp đàm cùng đại biểu ca, có cơ hội nắm được công việc béo bở là cung cấp lương thực cho quân đội.
Đương nhiên, chỉ là có lẽ mà thôi.
Ta nghe hắn nói những lời “Không giải thích được” “Ý có điều chỉ” lại không hề phản ứng, chỉ có chút mất mát nói:“Ngươi biết, biểu ca biết, vậy thì không thể đi Mạnh phủ nữa rồi.”
Mạnh Thiểu Giác nhẹ chớp mắt phượng,“Hả? Không nở bỏ ta sao?”
Ta quay đầu vênh váo nhìn mặt đất nói: “Không thể đi Mạnh phủ thì không được gặp Oánh Lộ, không được gặp Tiểu Hắc, cũng không được ăn quả lê dài dài của gốc lê đầy quả kia nữa.”
Ta cảm thấy, như vậy thật sự khiến ta ưu sầu ưu sầu a.
Lúc đầu Mạnh Thiểu Giác nghe ta nói những lời này cũng không có phản ứng gì, cho đến khi ta nói “Quả lê dài dài của gốc lê đầy quả” thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
“A Lam.” Giọng nói của hắn dường như có chút kiềm chế, “Vừa rồi nàng nói quả lê cùng cây lê là sao?”
Ta thành thực trả lời:“Trong cái vườn nhỏ mà ngươi nuôi Kim Suất (con dế màu vàng trong chương 8), có một gốc lê nho nhỏ.”
“Rồi sao?” Giọng nói vẫn rất bình tĩnh.
Ta hạnh phúc hồi tưởng nói: “Trên cây lê nhỏ có rất nhiều quả lê dài dài xinh xinh.”
“Ừ, kết quả?” Giọng nói có vẻ khả năng đại khái vẫn là bình tĩnh.
“Quả lê……” Ta nhìn hắn nhe răng cười, rõ ràng mở miệng nói: “Rất ngọt.”
Ta nghĩ là ta biết vì sao khuôn mặt tuấn mỹ của Mạnh Thiểu Giác giờ phút này lại phảng phất vẻ hung ác cùng rối rắm, không phải gốc lê nhỏ kia là do hắn dùng hai mươi mấy vạn lượng hoàng kim mua về sao.
“Ngũ.công.chúa.” Cuối cùng, Mạnh Thiểu Giác nhìn ta lộ ra một nụ cười tương đối thiện ý, nhưng mà cách nói chuyện có chút nghiến răng nghiến lợi, “Cái cây kia của ta không phải cây lê, đó là thánh cây ăn quả trên núi tuyết phía nam trăm năm khó gặp.”
Ai~, ta thở dài nghĩ, ngươi nói xem tại sao thánh quả của ngươi lại trông giống như quả lê vậy? Làm ta tưởng nó là lê đem đi ăn, cái này cũng là xứng đáng.
Thật sự, việc này hoàn toàn không thể trách ta.
Tay ta an ủi vỗ vỗ bờ vai hắn, “Không sai, quả nhiên ăn rất ngon, so với mấy quả lê trước kia ta từng ăn ngon hơn rất nhiều.”
Bạc a, vàng a, kia đều là vật ngoài thân, tất cả chẳng qua chỉ là mây trôi a, chúng ta đừng so đo quá mức.
Mạnh Thiểu Giác đột nhiên không giận lại cười, như thật như giả nói: “Nàng nói, món nợ này ta có nên tính lên người Vũ Văn công tử không?”
Lúc này, ngoài cửa lại có một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe vang lên,“Ta vừa đến đây chợt nghe thấy tên mình, hai người đang nhắc đến ta sao?”
A, Vũ Văn Duệ đến đây, Vũ Văn Duệ VS Mạnh Thiểu Giác.
Mí mắt phải của ta không an phận giật giật, hay là, hai người bọn họ phúc hắc gặp phúc hắc, người xui xẻo là ta?
Thân ảnh Vũ Văn Duệ xuất hiện trong tầm mắt ta, hôm nay hắn mặc một bộ quần áo màu bạc, ống tay áo có mấy đóa tường vi làm điểm nhấn, tóc đen dùng mũ bạc búi lên, bên hông có một miếng ngọc bội mã não nhỏ buộc ở đai lưng, thật sự là một quý công tử khí chất đoan chính lỗi lạc trong trẻo. Ta âm thầm cảm thán, đầu năm nay, cầm thú cũng không có gì gọi là xấu hổ, đáng xấu hổ là người mặt người dạ thú nhưng bề ngoài một chút cũng không giống cầm thú.
Chậc chậc, thật sự rất là con mẹ nói làm cho người ta lãng phí cảm tình.
Trên mặt Vũ Văn Duệ mang theo tươi cười nhã nhặn nhìn Mạnh Thiểu Giác nói: “Ta có chút chuyện phải giải quyết, làm Mạnh công tử đợi lâu.”
Mạnh Thiểu Giác cũng chu đáo đáp lễ trả lời:“Ta cũng mới tới thư phòng, vào rồi mới biết công chúa đang ở đây, xem phản ứng của công chúa có lẽ là ta có chút đường đột.”
Ta mặc kệ không lên tiếng nghĩ, xem ra đây không phải là mặt người dạ thú, mà là hai con người nhã nhặn biến chất a.
Vũ Văn Duệ nghe vậy thản nhiên liếc ta một cái nói:“Nói đến đường đột, ta nên bồi** Mạnh công tử mới đúng, xá muội trời sinh tính tình không tốt, thời gian qua đã gây cho Mạnh công tử không ít phiền toái, mong Mạnh công tử thứ lỗi.”
( **Bồi thường)
Ta nghe lời này cảm thấy có chút quái dị, trời sinh tính tình không tốt? Ai? Ai trời sinh tính tình không tốt? Ta? Đùa, ta làm sao có thể? Ta là một đứa ngốc a, một đứa ngốc vô cùng dịu dàng.
“Vũ Văn công tử sao lại nói vậy, chuyện công chúa giấu diếm thân phận quả thật làm cho ta kinh sợ không nhỏ, nhưng chung quy đây là vinh hạnh của Mạnh gia, sao lại phải xin lỗi?” Mạnh Thiểu Giác không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Ngược lại, ta vì xá muội vô lễ mà xấu hổ vô cùng, thật sự là một nha đầu lỗ mãng, ta đã nói nàng cùng vị tiểu ca kia tạ tội. Ai~, thật sự là ta dạy dỗ không nghiêm, dạy dỗ không nghiêm a.”
Ta nghe mà có chút tò mò, xem ra Oánh Lộ đã gây ra ‘chuyện tốt’ gì rồi. Nhưng mà không biết nàng đã làm gì với Vũ Văn gia “Tiểu ca”? Đương nhiên, nghi vấn trong lòng ta không có người giải đáp, trên thực tế, hai người kia thậm chí đem ta trở thành không khí, bắt đầu hỏi thăm tán gẫu lẫn nhau.
Vũ Văn Duệ nhướng nhẹ môi mỏng, “Xem ra tình cảnh của chúng ta cũng giống nhau, một khi đã như vậy chúng ta cũng đừng khách sáo nữa, Mạnh công tử, mời.”
Mạnh Thiểu Giác cũng rất chi là phong độ trả lời: “Mời.”
Vì thế, sau đó, sau lại, bọn họ liền “Đắm chìm trong thế giới hai người”, hoàn hoàn toàn toàn, hoàn toàn triệt để, đem ta vất qua một bên.
Ta ngồi trên ghế chống má suy nghĩ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nhưng một hồi lâu sau ta cũng không nghĩ ra đáp án. Lời nói của Vũ Văn Duệ vang lên liền toàn lực hấp dẫn ta.
Hắn nói: “Giờ cũng không còn sớm, ta nói người làm chuẩn bị bữa cơm, Mạnh công tử liền lưu lại dùng bữa a.”
Mạnh Thiểu Giác không do dự chút nào gật gật đầu,“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thật ra con người ta rất nông cạn lại cố chấp, có khách ở lại ăn cơm đồng nghĩa với việc có thức ăn ngon cơm ngon, cũng chính là, mỹ vị.
Được rồi, ta thừa nhận mình quả thật rất tham ăn.╮[╯▽╰]╭
Ta ngồi bên cái bàn tròn không lớn lắm nhưng lại vô cùng thích hợp với những bữa ăn trong trường hợp này, cảm thấy thực khoái trá, bởi vì đồ ăn kia một món tiếp một món được mang lên không có cái nào là không phải màu sắc hương vị hoàn hảo, quan trọng là, chúng nó phần lớn đều là thịt, rất nhiều thịt, ta yêu nhất, cực kỳ ưng ý, thịt aaaaaa!!!!.
Ta đã không còn nghe được hai người kia đang hàn huyên cái gì nữa, ánh mắt dán chặt trên cái bàn đầy thức ăn làm người thèm chảy nước miếng kia. Ta là người không thích ăn rau củ, nhưng đối với mấy thứ màu sắc nồng đậm ngon miệng nhiều nước thì rất yêu thích, này nhá, thịt nướng, sườn xào chua ngọt, sườn dấm chua đường, có loại nào không phải là loại ta yêu nhất?
Vũ Văn Duệ, ngươi quả nhiên rất hiểu ta.
Món cuối cùng là món rau xào được bưng lên, Mạnh Thiểu Giác ngồi đối diện đột nhiên mang theo ý cười mở miệng: “Xem ra Vũ Văn công tử thật sự rất hiểu ngũ công chúa, đây đều là những thứ công chúa thích ăn.”
Ta rũ mắt xuống, Vũ Văn Duệ biết ta thích ăn cái gì không phải là chuyện kỳ quái, nhưng vì sao ngươi nói, lại giống như ngươi cũng rất hiểu ta vậy?
Giọng nói Vũ Văn Duệ vang lên thản nhiên, mang theo chút bất đắc dĩ hàm xúc, “Nha đầu kia chính là một loài động vật ăn thịt nhỏ, nếu bữa ăn không có thịt nhất định sẽ không chịu động đũa, nói như thế nào cũng không đổi được. Thôi thì tùy muội ấy, muội ấy thích là tốt rồi.”
Mắt phượng hẹp dài của Mạnh Thiểu Giác nhìn không rõ cảm xúc, “Vũ Văn công tử quả nhiên rất quan ái* vị muội muội này, tình cảm huynh muội sâu sắc như vậy thật sự là khó có được, công chúa quả là rất may mắn mới có được một vị biểu ca như vậy.”
(*Quan tâm yêu quý)
Ách, là ta bị ảo giác sao, vì sao ta cảm thấy lời khen ngợi này của hắn lại có chút thâm ý gì đó?
Vũ Văn Duệ hơi hơi nheo mắt hồ ly, trên môi ý cười chưa biến, “Đương nhiên, có một biểu muội khiến cho người ta yêu thương không hết như vậy, ta xem muội ấy là bảo bối còn không kịp. Đừng nhìn nha đầu kia tính tình ngốc ngếch, thật ra muội ấy rất cứng đầu, nếu là người không quen muội ấy căn bản không thèm để vào trong mắt, cũng không thèm nhận ý tốt của người ta, thật đúng là một nha đầu không biết điều.”
“A?” con ngươi thâm trầm đen như mực của Mạnh Thiểu Giác có chút ý cười, “E rằng chuyện này phải phụ thuộc vào thời gian, cuối cùng rồi nàng cũng sẽ biết ai mới là người thật sự đối tốt với nàng.”
Gương mặt trong trẻo của Vũ Văn Duệ không gợn sóng sợ hãi,“Có lẽ…… Là như vậy. Xem, mãi lo nói chuyện lại quên mất chuyện động đũa. Mạnh công tử cứ tự nhiên, mời.”
Mạnh Thiểu Giác khẽ gật đầu,“Ta đây sẽ không khách khí.”
Ta ngồi một bên mút đũa, cảm thấy hai người bọn họ thật sự chẳng thú vị chút nào, khách khí đi khách khí lại, dối trá đến dối trá lui, ngầm nói chuyện ngầm đáp trả, thật sự là không thú vị, nhàm chán, vô nghĩa.
Lúc ta vừa định vói đôi đũa gắp miếng sườn xào chua ngọt, đôi đũa của Vũ Văn Duệ đã đi tới chén của ta trước, một miếng sườn lợn giòn rụm đã yên vị nằm trong chén ta. Ta ngẩng đầu nhìn hắn vài lần, chỉ thấy hắn vô cùng quen thuộc gắp cho ta vài món ăn khác, động tác vô cùng thân thiết hoàn toàn không hề ngại ngùng, không hề vì có Mạnh Thiểu Giác ở đây mà ngừng lại dù chỉ một giây. Cũng tốt, đỡ tốn sức. Ta cúi đầu chuẩn bị cắn miếng sườn, nhưng mà cái tên Mạnh Thiểu Giác kia lại không biết an phận chút nào mở miệng.
“A, công chúa, mấy ngày nay không phải bụng người không được thoải mái sao, những thứ dầu mỡ này vẫn nên ăn ít một chút thì tốt hơn.” Mạnh Thiểu Giác vô cùng săn sóc nói.
Mạnh Thiểu Giác vừa nhả ra mấy lời này, động tác của Vũ Văn Duệ liền ngừng lại, tiện đà thản nhiên nhìn ta nói: “Bụng không tốt? Không phải lại ăn cái gì không sạch sẽ đó chứ, đã nói trước với muội những thứ bên ngoài không đảm bảo vệ sinh, vậy mà muội luôn không nghe, sau này đã biết phải chú ý chưa?”
Ta dại ra nhìn hắn, oan uổng ta, bụng ta không tốt lúc nào? thân thể ta vô cùng xịn, ăn gì cũng được.
Ngón tay thon dài của Mạnh Thiểu Giác cầm đũa gắp vài cọng rau xanh, “Công chúa thích ăn thịt là chuyện tốt, nhưng đôi khi vẫn nên nếm thử những thứ khác, những hương vị kia so với thịt có khi càng làm cho người yêu thích!?”
Ta nhìn hắn trịnh trọng nói: “Ta yêu thịt.” Cho nên đừng có nói ta ăn những món khác.
Ta cầm đũa chuẩn bị gắp miếng sườn trong chén, lại phát hiện không biết từ khi nào cái chén đầy các loại thịt của ta đã bị người khác đổi thành cơm trắng đạm bạc. Ta quay đầu, không ngoài dự đoán nhìn thấy cái chén của mình đang ở trước mặt Vũ Văn Duệ.
“Nếu Mạnh thiếu gia đã nói bụng muội mấy ngày gần đây không được tốt, vậy hôm nay muội chịu khó ăn chay đi a.” Hắn chỉ chỉ mấy đĩa rau xanh trên bàn nói.
Mạnh Thiểu Giác cũng nheo mắt phượng phụ họa,“Ừ, không bằng công chúa thử một chút xem sao.”
Ta quay qua quay lại nhìn bọn họ vài cái, cuối cùng quyết định không thèm để ý. Nhưng mà lúc ta sắp đến gần mục tiêu, luôn có một đôi đũa nhanh hơn ta một bước, sau đó gắp đi “thịt trong lòng” ta.
Mắt hồ ly dài nhỏ của Vũ Văn Duệ thản nhiên nhìn ta, ôn hoà nói:“Thế nào, không nghe thấy lời Mạnh thiếu gia nói sao, hương vị khác so với thịt có khi còn ngon hơn không chừng.”
Tục ngữ có câu: quá tam ba bận, lần đầu tiên ta nhịn, lần thứ hai không để ý tới, lần thứ ba cố gắng kiềm chế không thèm nhìn, lần thứ tư……
Ta với qua trước mặt hắn, thật nhanh đoạt lại cái chén của mình, nhanh chóng đem một miếng sườn nhét vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, không thèm để ý đến ánh mắt dị thường khác hắn nhau của hai nam tử tuấn mỹ trước mặt.
Ta phun cục xương trong miệng ra, bình tĩnh nhìn Mạnh Thiểu Giác nói:“Ta chỉ yêu thịt.”
Trên mặt Mạnh Thiểu Giác lạnh lùng chợt lóe qua, sau đó lại thú vị cúi rũ mắt phượng, “A? Chỉ yêu thịt sao, nhưng thật ra ta rất chờ mong sẽ có một ngày công chúa yêu thích món ăn khác……”
Ta lại phun ra một khối sườn đã bị tiêu diệt sạch sẽ, khô khan nói rõ, “Ta, chỉ yêu thịt.”
Vũ Văn Duệ đột nhiên nhẹ giọng nở nụ cười, mang theo chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch, “Xá muội hồ đồ không chịu thay đổi, Mạnh công tử chê cười.”
“Làm sao có thể, đây chính là chỗ đáng yêu của công chúa.” Mạnh Thiểu Giác lơ đễnh cười cười, “Nhưng trên đời này, người có thể vì mà một vị mà từ bỏ tất cả mỹ vị, thật sự rất hiếm, ta hy vọng công chúa sẽ là một trong những người rất hiếm kia.”
Mắt hồ ly dài nhỏ của Vũ Văn Duệ hiện lên một tia cảm xúc không rõ, “Vậy, chúng ta cùng thức mục dĩ đãi***.”
(***Mỏi mắt mong chờ |…… Hai anh bắn đạn ghê quá -_-|||)
Ta cắn sườn nghĩ, quả nhiên, bọn họ vương gặp vương, ta trề môi.
Bởi vì, đồ ăn đều lạnh. [-_-|||]
Ăn xong bữa trưa không lâu sau, Mạnh Thiểu Giác liền đứng dậy cáo từ. Trước khi đi hắn còn nói với ta,“Oánh Lộ không biết tình huống của nàng, ta nghĩ nàng nên tự nói cho muội ấy biết thì tốt hơn.”
Ta nghĩ, thằng nhãi này nói cũng đúng, chuyện Oánh Lộ, ta sẽ phải tìm cơ hội nói rõ ràng với nàng.
Lúc ta lấy lại tinh thần thì Mạnh Thiểu Giác đã đi rồi. Vũ Văn Duệ ngồi trên ghế, tay cầm chén trà, một ngụm một ngụm nhấp môi. Ta đi tới bên người hắn cầm quả đào trong khay, vừa định cắn một miếng thì lại nghe hắn nói:“A Lam, đến lúc muội phải về rồi.”
Ta hiểu, chắc là phụ hoàng đã sắp bình phục. “À.”
Hắn đột nhiên vươn tay nhéo hai má của hỏi:“Muội thật sự chỉ thích ăn thịt?”
Ta không bình thường vặn miệng phun ra một chữ, “Hửm.”
Hắn hơi hơi nheo mắt,“Hửm?”
Ta nói:“Có lẽ.”
Hắn nhíu mày:“Có lẽ?”
Ta lại nói:“Chắc là”
Giọng điệu hắn nhẹ nhàng vang lên,“Chắc là?”
Được rồi,“Ừ.”
Hắn buông tay, tao nhã uống ngụm nước trà,“Ừ.”
Ta trầm mặc nhìn nam tử nhã nhặn tuấn mỹ trước mặt, trong lòng buồn bực vô cùng.
Hừ, phúc hắc, ta thật chẳng muốn quen biết các ngươi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!