Về tới nhà, Hứa Tri Lục lên tiếng gọi dì Lưu. Dì Lưu nhìn cô: “Tiểu thư không bị mắc mưa chứ?”
“Không ạ”
Hứa Tri Lục cong cong môi, vươn tay ôm lấy cánh tay dì Lục, nhẹ nhàng nói: “Dì Lưu, thật nhớ dì quá đi.”
Dì Lưu ngơ ra, dở khóc dở cười vỗ đầu cô: “Sao thế, bị bạn học bắt nạt hả?”
Hứa Tri Lục lắc đầu “Không có, cháu chính là nhớ cơm dì Lưu làm.”
Buổi sáng khi vừa tỉnh lại, cô vẫn còn đang sốc liền cứ như vậy đến trường, chưa nói được gì với họ. Dì Lưu nhìn cô từ bé lớn lên, thời gian bồi bên Hứa Tri Lục còn nhiều hơn cả mẹ cô.
Đời trước dì Lưu cũng khuyên cô rất nhiều lần không nên vì Thẩm Tư Diên mà thay đổi bản thân. Dì Lưu cũng không ghét Thẩm Tư Diên, cũng đối với hắn là có hảo cảm, nhưng dì không rõ quan niệm yêu đương của Hứa Tri Lục lúc ấy.
Dì ấy là người đứng ngoài quan sát, tất nhiên hiểu rõ hơn một chút. Hứa Tri Lục nghĩ, nếu như bản thân sớm nghe lời dì thì đã không xảy ra hậu quả kia rồi.
Dì lưu nghe lời cô nói, liền mỉm cười “được rồi, giờ dì đi làm cơm cho cháu, bố mẹ cháu….” Dì hơi dừng lại, thấp giọng nói: “bố mẹ đưa em gái cháu đi xem biểu diễn rồi”
Hứa Tri Lục thoáng ngơ ngẩn, rèm mi khẽ run: “vâng, cháu biết rồi”
Trong phòng tĩnh lặng, Hứa Tri Lục đeo túi lên lầu. Cô đặt túi lên bàn, ngẩng đầu nhìn mưa đã ngừng ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên. Nhớ lại biểu cảm lúc nãy của Thẩm Tư Diên, nhịn không được cảm thấy thống khoái.
Tâm tình kích động tạm thời không phát tiết ra được liền cứ thế tuôn ra. Dù có chút ấu trĩ nhưng cô vẫn cảm thấy rất sảng khoái.
Thẩm Tư Diên luôn cảm thấy bản thân muốn gì được nấy từ cô, cũng luôn quen với việc được cô đối tốt. Nghĩ tới đây, Hứa Tri Lục hừ một tiếng, từ giờ sẽ khiến hắn cảm thấy thế nào là sự chênh lệch.
Cười nhạo một lúc, Hứa Tri Lục mới kéo hạ khóe miệng đang vểnh lên, mím lại thành một đường thẳng.
Cô duỗi tay dụi mắt, sau đó vào phòng tắm. Tắm xong, cô xuống lầu ăn cơm. Vừa ăn cơm xong, chuông cửa vang lên.
Dì Lưu vội vàng đi về phía cửa, Hứa Tri Lục nhướn mày, nói to: “Dì Lưu, dì nhìn xem là ai trước.”
Dì Lưu nhìn qua mắt mèo, quay đầu nhìn cô “tiểu thư, là Tư Diên”
Hứa Tri Lục thoáng ngơ ngẩn, không chút do dự nói: “Vậy không cần mở cửa”
“Gì cơ?” dì Lưu nhìn cô chăm chú.
Hứa Tri Lục cười cười, không nhanh không chậm nói: “chúng cháu cãi nhau, cháu không muốn gặp hắn”
Dì Lưu “ơ” một tiếng: “Được”
Dì trực tiếp đóng mắt mèo, xoay người lẩm bẩm: ” đứa nhỏ này dầm mưa hay sao mà toàn thân đều ướt như vậy.”
Hứa Tri Lục nghe dì Lưu lầm bầm, mặt không đổi sắc tiếp tục ăn cơm. Không cẩn phải nói đến, lúc lên đại học, thứ cô nhớ nhất chính là đồ ăn dì Lưu làm.
–
Thẩm Tư Diên về tới nhà, mẹ Thẩm đang cùng hội chị em gọi điện thoại, hẹn 2 ngày sau buổi chiều đi uống trà.
Bà vô tình ngước lên, nhìn thấy con trai từ đầu tới chân ướt như chuột lột. Ánh mắt hơi ngưng, ngạc nhiên nói: “A Diên, con dầm mưa về sao?”
Thẩm Tư Diên rầu rĩ “vâng” một tiếng.
Mẹ Thẩm vội vàng ngắt di động, cau mày hỏi: ” Sao lại như vậy? Chú Lưu không phải nói là sẽ đón con với Tri Lục sao? Con không cùng nó về à?”
Thẩm Tư Diên đen mặt đáp: “Không có”
Hắn nhìn mặt mẹ, chau mày: “Mẹ, con về phòng trước”
Bà ngó nhìn cái mặt thối của hắn một lúc, vỗ vỗ vai hắn trách móc: “hỏi con hai câu con liền không vui, trước đi tắm đi rồi ăn cơm.”
Thẩm Tư Diên không để ý lời trách móc của mẹ đi đến phòng tắm. Hắn nhìn bản thân trong gương, xối nước lạnh từ đầu xuống.
Mẹ Thẩm cảm thấy con trai hôm nay có gì đó không đúng, nhưng hoài nghi đó là “hội chứng tuổi dậy thì” nên cũng không hỏi nhiều.
Thẩm Tư Diên vốn kiệm lời, tâm tình không tốt lại càng không nói một từ. Ăn cơm xong liền về phòng. Tối nay Thẩm Tư Diên ngủ không được.
–
Ngày hôm sau lúc Hứa Tri Lục thức dậy xuống lầu, liền nghe thấy một trận náo nhiệt.
Hứa Tri Giai được bố mẹ vây quanh, ba người cùng nhau ăn cơm, không khí ấm áp. Cô thoáng dừng bước, môi mím thành một đường thẳng.
“Giai Giai, tối qua con ngủ có ngon không?”
Hứa Tri Giai cười dịu dàng: “Mẹ, hôm qua con ngủ rất ngon, bố mẹ thì sao ạ?”
Hứa mẹ cười tươi, xoa đầu cô: “Tất nhiên là ngon rồi”
Bà chỉ chỉ đồ ăn trước mặt, nhẹ giọng nói: “Giai Gia ăn nhiều chút, con gầy quá rồi” – ” Vâng, con cảm ơn mẹ”.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa mẹ nhìn thấy Hứa Tri Lục liền cau mày, lạnh giọng: “Tri Lục, mấy giờ rồi mà giờ con mới dậy. Khiến cho em phải chờ con.”
Hứa Tri Lục kéo ghế, giọng nói vô cảm “không cần chờ”
Cô lạnh nhạt nhìn một nhà ba người: “con tự mình ăn là được rồi”
Hứa mẹ cau mày hỏi: “Con đây là ý gì? Vài ngày trước con đẩy Giai Giai, em đã không cùng con tính toán, con còn bất mãn gì nữa!”
Tay đang cầm sữa của Hứa Tri Lục thoáng dừng, đột nhiên nghĩ lại sự kiện này. Cô và Hứa Tri Giai là chị em sinh đôi cùng cha cùng mẹ, nhưng lại đối đầu với nhau từ khi còn nhỏ. Hứa Tri Giai luôn cảm thấy, nếu như không phải có Hứa Tri Lục thì bố mẹ sẽ chỉ yêu chiều mình cô, cho nên cô từ bé đã rất ghét Hứa Tri Lục.
Hồi con nhỏ, Hứa Tri Lục ra đời sớm hơn mấy phút nên làm chị, vì không có thời gian chăm sóc cho cả hai đứa trẻ nên bố mẹ Hứa đã gửi Hứa Tri Lục sang bên bác chăm sóc. Cũng chính vì thế, cô cùng bố mẹ luôn có khoảng cách.
Cô vốn không biết ăn nói, tính khí cũng bình thường, tính cách cũng không nổi trội. Điểm lợi hại duy nhất so với Hứa Tri Giai là thành tích học tập và vũ đạo. Nhưng hai điểm này xem ra cũng chẳng đem lại gì. Hứa Tri Lục cũng chẳng thèm so đo, cảm thấy điều đó thật nhàm chán.
Trước kia, cô chỉ toàn tâm toàn ý với Thẩm Tư Diên, cũng không để ý gì đến Hứa Tri Giai cho nên không cảm thấy phiền trước những khiêu khích của cô ta. Hứa Tri Giai cũng không phải ngu dốt, khiêu khích bình thường cũng chẳng đả động được đến cô ta, duy chỉ có lúc liên quan đến Thẩm Tư Diên thì khác.
Mấy ngày trức Hứa Tri Lục cùng Thẩm Tư Diên đi KTV, Hứa Tri Giai cũng đi theo. Chơi được một nửa, không biết Hứa Tri Giai cùng Thẩm Tư Diên nói cái gì mà giữa chừng hai người cùng đi ra ngoài. Lúc quay lại, trên mặt Hứa Tri Giai đều là ý cười. Mọi người đều rất hiếu kỳ, hỏi cô ta cùng Thẩm Tư Diên ra ngoài làm gì. Mặt cô ta liền tỏ vẻ ngượng ngùng nói ‘ không có làm gì hết’, nhưng chính vì thế lại dấy lên sự ám muội.
Hứa Tri Lục cau mày, cũng không nghĩ nhiều. Nhưng không ngờ, Hứa Tri Giai lại chủ động nói với cô hai người làm cái gì. Cô ta nói Thẩm Tư Diên ôm cô ta.
Hứa Tri Lục bị tình cảm che mờ lý trí, cao giọng hét lên bảo cô ta nói dối. Giọng cô khiến cho mọi người quay ra nhìn, Hứa Tri Giai liền khóc.
Những ánh mắt không tán đồng và tiếng rì rầm ùa đến
“Hứa Tri Lục, sao cô có thể mắng em gái mình như thế?”
“Hứa Tri Lục cô cũng quá là hung dữ đi.”
Hứa Tri Giai trên mặt toàn là nước mắt, giọng nói ủy khuất: ” chị, những gì em nói đều là thật, tại sao chị không tin em”
Hứa Tri Lục cũng chỉ là một học sinh cấp 3, lòng tự tôn rất cao, cũng rất quan trọng mặt mũi.
Đối với ánh mắt của mọi người, cô tức giận kéo lấy tay của Hứa Tri Giai: “Vậy cô nói lại với mọi người lời lúc nãy cô vừa nói với tôi đi”
Hứa Tri Giai im lặng không nói.
Lúc này đột nhiên cửa mở ra, Thẩm Tư Diên đã quay lại. Hắn nhìn quanh hiện trường, nhíu mày: “Làm sao?”
Vừa dứt lời, mọi người đều nhao nhao kể lại tình huống. Thẩm Tư Diên ngước mắt nhìn về phía Hứa Tri Lục, dù không nói nhưng Hứa Tri Lục cảm nhận được rằng hắn tin lời mọi người, cô căn bản khó lòng chối cãi.
Sau đó, cô liền nắm chặt tay của Hứa Tri Giai, muốn kéo cô ta đến trước mặt Thẩm Tư Diên. Thế nhưng không hiểu sao, khi Hứa Tri Lục chưa kịp phản ứng lại thì Hứa Tri Giai đã ngã về phía sau. Liền sau đó biến thành người đã đẩy ngã Hứa Tri Giai.
Hồi tưởng xong, Hứa Tri Lục lại muốn đánh chết bản thân. Cô tại sao lại ngu ngốc như vậy? Do Hứa Tri Giai không chịu nói, hay tại Thẩm Tư Diên đối với bản thân mình thất vọng.
Nghĩ nghĩ, cô nói với Hứa mẹ: “con không nghĩ náo cái gì hết, con định từ giờ đạp xe đến trường, thuận tiện rèn luyện thân thể.”
Hứa mẹ còn đang muốn nói gì đó thì Hứa Tri Giai đã cười nũng nịu: ” Mẹ đừng tức giận, chị cũng là muốn tốt cho bản thân. Đáng tiếc là sức khỏe con không được tốt, nếu không thì đã có thể cùng chị đạp xe đến trường rồi.”
Nghe xong, Hứa mẹ gấp gáp nói: “Con ngàn vạn đừng làm thế, vẫn là nên ngồi xe, chú Lưu sẽ đưa con và Thẩm Tư Diên đến trường.”
Hứa Tri Giai nhìn mẹ cười thật tươi: “Vâng, con cảm ơn mẹ.”
Chú Lưu là lái xe riêng của Hứa gia, nhưng do lái xe của Thẩm gia xin nghỉ dài ngày, ba người lại học cùng trường, quan hệ hai nhà lại tốt, Thẩm mẹ đề xuất đưa thêm cho chú Lưu một phần lương, để chú thuận tiện đưa đón Thẩm Tư Diên.
Hứa Tri Lục nghe mẹ Hứa nói vậy, đem cốc sữa bò uống xong, nói: “con đến trường trước.”
–
Hứa Tri Lục vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Thẩm Tư Diên. Mặt hắn trắng bệch, dáng vẻ lười nhác dựa vào tường. Nghe thấy tiếng động, hắn quay qua nhìn. Hai người đối mặt, ánh mắt hắn liền hạ xuống nhìn xe đạp trong tay Hứa Tri Lục: “Cô đạp xe đi học?”
Hứa Tri Lục đáp: “Ừ”
Thẩm Tư Diên nheo mắt: “Lại cãi nhau với em gái?”
“Cái gì mà lại cùng cô ta cãi nhau?” Hứa Tri Lục không nhịn được đáp trả: ” Trông tôi có vẻ rảnh đến thế à?”
“…..Ý tôi không phải như thế.”
Hứa Tri Lục mím môi, cũng chẳng muốn nghe ý tứ cụ thể là gì. Cô cúi đầu đẩy đẩy xe đạp, vừa định lên xe thì ba lô bị kéo lại. Hứa Tri Lục cau mày: “Làm gì vậy”
Thẩm Tư Diên nhìn cô, thấp giọng nói: “đợi tôi cùng đi”
Vừa dứt lời, liền vọng tới thanh âm của Hứa Tri Giai: “Tư Diên ca ca, anh đến lúc nào vậy, sao không vào nhà?”
Thẩm Tư Diên không đáp chỉ nhìn chăm chăm Hứa Tri Lục: “đợi tôi về nhà lấy xe”
“…..Ơ”
Hứa Tri Lục cười nhẹ, nâng chân đá vào quần đồng phục của hắn: “Anh đạp xe thì liên quan đ* gì đến tôi”
Nói xong, đầu cũng không ngoái lại cứ thế tiêu sái đạp xe.
Gió xuân thổi nhẹ nhàng, Hứa Tri Lục nghe thấy tiếng nói phía sau truyền đến.
“Tư Diên ca ca, anh quên gì sao?”
Thẩm Tư Diên giọng nói pha chút cáu gắt: “Không”
–
Đến trường, Hứa Tri Lục khóa xe, ngâm nga một bài hát nào đó đi vào lớp học.
Chuông vào lớp vang lên mới thấy Tân An An chạy vội vã vào lớp, gấp rút về chỗ ngồi.
“Tri Lục, Tri Lục”
Hứa Tri Lục nhìn cô: “sao thế?”
Tân An An ngẩng đầu nhìn giáo viên đang vào lớp, đè nén âm thanh xuống: “Tôi vừa mới gặp Thẩm Tư Diên đạp xe đến trường, bà cùng hắn đi với nhau à”
Hứa Tri Lục cạn lời, mở sách: “cái xe đạp kia của tôi chở không nổi hai đứa ngốc.”
“?”
(ý bả là bả ngu mới chở tên ngốc Thẩm Tư Diên đó =)))))