Nam Thần Biến Thành Mèo - Chương 3 + 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Nam Thần Biến Thành Mèo


Chương 3 + 4


Tề Thiệu Diễn đầu óc hỗn loạn mở to mắt liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo dài màu trắng đang nói chuyện với người bên cạnh.

“Không có gì trở ngại, miệng vết thương đã xử lí qua. Khi cho mèo ăn phải là thức ăn lỏng, à, thỉnh thoảng dùng nước muối sinh lý hoặc một lít nước đun sôi pha chút muối, nhẹ nhàng rửa vết thương.”

Cả người Tề Thiệu Diễn căn thẳng, hắn chậm rãi di chuyển tầm mắt quanh bốn phía, nhìn đến Lục Thiền đang gật đầu với bác sĩ thì cỗ trí nhớ dời núi lấp biển đột nhiên trở lại.

Hắn, cho đến bây giờ vẫn chưa tài nào tiếp nhận nỗi sự thật rằng bản thân biến thành một con mèo. Sau khi cùng bọn Tề Tiểu Uyển tản ra, hắn mới chậm rì rì lái xe về nhà, ai biết hơn nửa đêm bỗng nhiên bị chiếc xe tải phía trước tông phải, hắn ngay cả tránh né cũng không kịp, chỉ có thể nhìn thứ ánh sáng chói loá rọi vào mắt rồi dần dần mất đi ý thức.

Sau khi tỉnh lại, hắn biến thành một con mèo, nằm lủi thủi bên chiếc thùng rác thối hoắc. Thân thể mèo con cũng bị thương, có vẻ bị con nào đó cắn, vị trí dưới bụng máu tươi đầm đìa. Hắn đau đớn đến tê tâm liệt phế, sau đó hôn mê bất tỉnh. Nửa ngày sau tỉnh lại, tình trạng cỗ thân thể này rốt cuộc đã không xong, hô hấp phát ra ngày càng yếu ớt.

Tề Thiệu Diễn ý thức con đường phía trước của hắn hoàn toàn xói mòn. Nhìn lên khuôn mặt thanh tú ở trước mặt mình, giọng của cô so với hôm qua có chút khác biệt, mang theo sự dịu dàng ôm lấy hắn.

Ánh mắt Lục Thiền có chút áp lực cùng đôi môi nhộn nhạo nở nụ cười toả nắng, Tề Thiệu Diễn nghĩ, tóm lại hắn coi trọng cô cũng là chuyện khá tốt.

Trong lòng vừa mới nói xong câu đó, Tề Thiệu Diễn chợt nghe âm thanh của Lục Thiền truyền xuống từ đỉnh đầu.

“Bác sĩ Tống, con mèo này không phải của tôi, là tôi nhặt được.” Lục Thiền do dự đem tình huống lúc đó nói ra, “Có thể hay không để mèo con lại đây, sẽ có người tới nhận nuôi nhỉ?”

Tề Thiệu Diễn thân hình cứng đờ, lông toàn thân dựng thẳng đứng lên.

Bác sĩ Tống sửng sốt, cụp mắt cười nói: “Cũng có thể. . .” Nói xong, ánh mắt liền dừng lại trên người Tề Thiệu Diễn. Mèo con bẩn thỉu trước đó giờ phút này như được lột xác, cái đầu tròn nhỏ cọ tới cọ lui như quả bóng tennis, bộ lông tuyết trắng lưa thưa mà mềm mại, đôi mắt xanh lam to tròn ướt át luôn luôn nhìn chằm Lục Thiền, lỗ tai run nhè nhẹ dựng thẳng, giống như nghe lén bọn họ nói chuyện.

Mười phần thần thái.

“Cô xác định không nuôi?” Bác sĩ Tống chế nhạo nói.

Lục Thiền càng thêm do dự. Từ nhỏ cô rất thích nuôi thú cưng, nhưng mẹ cô lại dị ứng với lông mèo và lông chó, những năm trước đó chỉ có thể đứng xa mà nhìn, chưa từng đứng quá gần, hiện tại từ trên trời giáng xuống một con mèo nhỏ đáng yêu, cô cũng không dám nuôi.

“Tôi chưa từng nuôi mèo, sợ chăm sóc nó không tốt.” Lục Thiền nghĩ nghĩ, vẫn đem băn khoăn trong lòng nói ra.

Bác sĩ Tống cười ôn hoà, đưa tay sờ đầu Tề Thiệu Diễn: “Con mèo này tính cách có vẻ dịu ngoan, nuôi cũng dễ, chỉ cần thường xuyên vuốt ve nó, chú ý cẩn thận đừng đụng vào phần da bị thương, rảnh rỗi thì chơi đùa cùng nó là được rồi.”

Bác sĩ Tống vừa nói xong, Lục Thiền lại có chút rục rịch. Phần lớn thời gian cô không ra khỏi nhà, mỗi ngày chắc có thể cùng nó ở chung, huống hồ ở một mình cũng quá tịch mịch, cũng miễn cho An Thư cả ngày than vãn cô nhàm chán, cô đơn.

Tề Thiệu Diễn nhìn bộ dáng Lục Thiền cúi đầu suy tư, vội vàng khèo khèo cái chân, cúi đầu kêu một tiếng: “Meo meo~”.

Lục Thiền sửng sốt, nhìn đôi đồng tử xanh lam trong trẻo mở to nhìn chằm mình, đáy lòng mềm nhũn. Cô thở dài: “Được rồi. Tôi nuôi.”

Bác sĩ Tống không có chút ngạc nhiên nào với quyết định của Lục Thiền, hắn bộ dáng thuận theo cười cười, đưa tay ôm lấy Tề Thiệu Diễn đưa cho Lục Thiền: “Nào! Nhẹ nhàng bế nó.”

Tề Thiệu Diễn có chút không được tự nhiên ghé vào ngực Lục Thiền, mùi thanh nhuận sâu kín trên người cô vấn vít quanh mũi hắn. Tề Thiệu Diễn nhất thời rối loạn, ánh mắt ngơ ngác nhìn phía phương xa, nhìn không chớp mắt.

Ừ, nhìn không chớp mắt!

Bộ dáng nghiêm trang của Tề Thiệu Diễn chọc cười bác sĩ Tống, hắn vừa cười vừa tranh thủ đưa tay xoa xoa đầu mèo nhỏ, nhìn Lục Thiền nói: “Thật đúng là đáng yêu. Được rồi, có thể mang đi. Vết thương không quá nghiêm trọng, mấy ngày nữa mang nó đến tái khám là được.”

Tiện đường, Lục Thiền ghé vào cửa hàng thú cưng sát cạnh bệnh viện mua một ít món đồ chơi và thức ăn cho mèo. Tề Thiệu Diễn nhìn cô rạo rực xoát tiền trong túi, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nếu cô biết thú cưng mình nuôi từng là người, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?

Nghĩ đến đây, Tề Thiệu Diễn trong đầu không tự chủ được hiện ra hình ảnh tối hôm qua bản thân gặp chuyện không may, ngẫm lại tình huống bi thảm tối đó, không biết giờ đây cơ thể hắn đã như thế nào. Đã chết. . . . . Hay đang nằm bệnh viện?

Tề Thiệu Diễn rùng mình không dám nghĩ tiếp.

Lục Thiền mua này mua nọ, quay đầu liền thấy động tác cúi đầu của Tề Thiệu Diễn, vẻ mặt suy tư, đôi mắt xanh lam ảm đạm, mang một chút bi thương đâm vào mắt Lục Thiền.

Mèo con ra đời khoảng chừng mấy tháng, hẳn là bị người ta đem vứt?

Cư nhiên đem mèo con đáng yêu như vậy vứt đi, thật sự đáng giận!

Lục Thiền thò tay đem cục thịt nho nhỏ kia ôm vào ngực, không để ý đến ánh mắt kinh dị lạ thường của con vật nào đó mà nhẹ giọng trấn an: “Không có việc gì, về sau chị sẽ chăm sóc em.”

Giọng Lục Thiền mềm nhũn, mỗi một câu đều nhấn mạnh từng chữ giống như phải mất rất nhiều sức lực. Tề Thiệu Diễn nâng mắt nhìn cô, ánh mắt cô gái chan chứa vẻ đau lòng cùng kiên định, cô thuận theo đưa tay xoa lớp lông trên người Tề Thiệu Diễn, ôm túi nguyên liệu rời khỏi bệnh viện thú y.

Không nghĩ tới hắn rơi xuống loại cảnh giới này mà còn có thể gặp cô.

Tề Thiệu Diễn thở dài, ngoan ngoãn ghé vào lòng Lục Thiền, cỗ suy tư buồn chán tan thành mây khói. Nắng lên chiếu rọi chân trời, cảm xúc lên lên xuống xuống đều biến mất ngay tại đôi mắt thâm thuý.

Đoạn đường này đại khái đi hết mười phút mới đến nhà Lục Thiền, Tề Thiệu Diễn nâng đầu nhìn nhìn, nhà trọ nhỏ khéo léo mà tinh xảo. Căn nhà khoảng chừng một trăm mét vuông, nhìn qua vừa đủ cho năm người ở, góc tường tróc ra lấm tấm vài vết sơn màu trắng xám, trên bàn trà trong suốt bày một mâm hoa quả, tầng dưới là chồng sách sắp xếp lộn xộn, trên ban công có một cái ghế tựa đặt xoay hướng ra ngoài.

Huyền quang* căn nhà rất rối loạn, chỗ này thì giày dép loạn thất bát tao (lộn xộn, lung tung), chỗ kia thì đống đồ vật hỗn tạp đặt lăn lộn trên mặt bàn. Nhà trọ dành cho người độc thân hoá ra như thế này. . .

*Huyền quang: là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ ‘ sinh khí ’ bên trong của ngôi nhà.

Trong phòng bếp, chén ly chưa rửa đặt chồng chất, nội y phơi khô cũng lười treo vào tủ. Trong phòng ngủ, tủ quần áo mở toang, đồ bên trong ít đến đáng thương, nhưng thật ra túi hành lý đặt cạnh bên nằm lăn lộn trên mặt đất, quần áo bên trong lộn xộn chồng chất thành núi.

Một con người hoàn toàn không biết cách sống, hết sức cẩu thả.

Tề Thiệu Diễn bỗng dưng tỉnh táo lĩnh ngộ tình cảnh ‘nhất kiến chung tình’ hôm qua mà dở khóc dở cười. Thật sự không khoa học!

Hắn cau mày nhìn giày dép vứt ngang vứt dọc giữa sàn nhà, thân hình linh hoạt đi vào phòng khách, nhìn quanh. Hắn hiện tại quá nhỏ, không thể tự nhảy lên sô pha, ngay cả lan can ban công cũng chỉ có thể giương mắt lên nhìn. Không hiểu sao Tề Thiệu Diễn cảm thấy lòng chua xót.

Lục Thiền vừa đến nhà liền bừng bừng hứng thú bắt đầu loay hoay với đống đồ chơi mới mua, tư thế kia thật giống như đứa trẻ phát hiện thú vui mới, hoàn toàn xem nhẹ Tề Thiệu Diễn đang thộn mặt đứng bên cạnh.

Tề Thiệu Diễn lười biếng quỳ rạp trên mặt đất, nghĩ đến lời nói hùng hồn của Lục Thiền có phải hay không là do trí nhớ hắn bị lỗi, nhớ nhầm?

“Ai nha!” Lục Thiền đột nhiên kinh hô một tiếng làm Tề Thiệu Diễn hoảng sợ, theo bản năng cơ thân thể lập tức đứng dậy, lẻn đến bên người Lục Thiền.

Lục Thiền thấy Tề Thiệu Diễn qua đây, có chút xấu hổ đưa tay sờ sờ lông hắn, cười khan nói: “Cái gì cũng mua đầy đủ, nhưng đã quên mua dụng cụ vệ sinh cho mèo.”

“. . . . . .”

Tề Thiệu Diễn yên lặng chạy về chỗ cũ, quỳ rạp trên mặt đất không nói lời nào.

Lục Thiền nhìn bộ dạng Tề Thiệu Diễn lười biếng, cười tủm tỉm thò tay vuốt ve bộ lông trơn bóng của hắn, lẩm bẩm nói: “Có phải không muốn đi ra ngoài? Chị cũng không muốn rời nhà. Nếu không đêm nay em ngủ cùng chị rồi bàn về một số ‘quy tắc’ sống chung nha.”

Tề Thiệu Diễn mở to hai mắt nhìn. Cô gái trước mặt mắt ngọc mày ngài, ý cười lan toả, bộ dáng cũng không như là hay nói giỡn. Hắn không khỏi lùi về sau vài bước.

Không muốn đi ra ngoài? Hắn có nói khước từ đường sống sao?

Tề Thiệu Diễn nhìn khuôm mặt Lục Thiền dần dần phóng đại cùng khoé miệng không thể đè nén ý cười, vài giây sau đó hai tay hung hăng xoa nắn. . . lưng mèo.

Lục Thiền ôm mèo con hung hăng cọ cọ mặt: “Em vừa rồi bị hù doạ, ha ha, vả mặt thật sự quá đáng yêu.”

Khó mà đề phòng thú vui giày vò của ai kia. Tề Thiệu Diễn trợn mắt há mồm nhìn Lục Thiền mỹ mãn tiêu sái rời đi.

Được ăn đậu hủ?

Tề Thiệu Diễn cơ thể run rẫy, lông mao dựng đứng, đột nhiên cảm thấy vận mệnh sau này của mình ngày càng phức tạp.

Một cô gái ngay cả cuộc sống của bản thân chưa chắc đảm đương nổi, còn muốn chăm sóc một con mèo?

Tề Thiệu Diễn cảm thấy lời của Lục Thiền nói với bác sĩ lúc ở bệnh viện thú y thật sự khiến cho người khác chê cười.

*

Cơm chiều thì Lục Thiền chuẩn bị cho Tề Thiệu Diễn một cái dĩa nhỏ, dùng sữa bột trộn với thức ăn mèo rồi pha nhuyễn bưng đến trước mặt hắn. Lục Thiền vẻ mặt chờ đợi nhìn mèo con, nhếch môi hướng hắn cười cười, gợi nhẹ lên hai má lúm đồng tiền đáng yêu.

Mùi sườn đậm đà cùng cơm trắng truyền đến trên bàn cơm. Tề Thiệu Diễn cảm thấy đói bụng, nhưng thứ hắn muốn ăn là thịt sườn kho tàu chứ không phải thức ăn cho mèo. Đặc biệt bên trong còn có mùi sữa bột làm Tề Thiệu Diễn không khỏi bước lui vài bước . Trời biết, lúc ở nhà không người nào dám đem sữa đến trước mặt hắn, hắn luôn hà khắc đối với việc ăn uống nên Tề Tiểu Uyển cũng không tình nguyện cùng hắn dùng cơm, mà bây giờ hắn lại chỉ có thể nhìn chằm chằm đồ ăn mèo bày trước mắt nhưng trong lòng lại lặng lẽ mơ ước thịt sườn kho tàu trên bàn.

Phản ứng của Tề Thiệu Diễn làm Lục Thiền hoảng sợ, cô khó hiểu chọt chọt Tề Thiệu Diễn, lẩm bẩm: “Không đói bụng sao? Lâu như vậy ngay cả một miếng cũng không động. Chẳng lẽ phát bệnh? Không nên a. . . . . .”

Tề Thiệu Diễn nhìn chằm chằm bàn ăn, ánh mắt chậm rãi xuôi theo hơi nóng bốc lên cao từ món thịt sườn thơm ngon. Lục Thiền nghi hoặc liếc mắt một cái, đứng dậy đi đến bàn ăn, nhỏ giọng thầm thì: “Chẳng lẽ muốn ăn sườn?”

Tề Thiệu Diễn cặp mắt sáng ngời, lập tức phe phẩy cái đuôi bước đến bên người Lục Thiền.

Lục Thiền sửng sốt nhìn mèo nhỏ dưới chân gật gù đắc ý, có chút bị doạ. Chỉ số thông minh của mèo thời nay cao như vậy sao. Lục Thiền nghĩ nghĩ, cười tủm tỉm ngồi xổm xuống chọt chọt mặt hắn: “Không được nha. Em bây giờ còn quá nhỏ, ăn sườn sẽ không tốt cho cơ thể, hiện tại nên ngoan ngoãn ăn phần cơm của mình đi, chờ trưởng thành rồi thì cho ăn sườn, được không?”

Tề Thiệu Diễn cam chịu số phận cúi thấp đầu bước đến cái dĩa, hạ quyết tâm thật lớn vươn đầu lưỡi liếm liếm.

Cái mùi vị kia thật sự không chịu nổi.

Tề Thiệu Diễn rụt người ra đằng sau, giương mắt quan sát vẻ mặt tràn ngập ý cười của Lục Thiền, gương mặt trắng hồng có một chút ý vị thản nhiên, con ngươi tối đen như nhiễm một tầng tươi sáng, tóc dài mượt lướt qua đầu vai buông xoã trước ngực. Đôi mắt trong trẻo tinh nhuần nhìn hắn mang một phần cảm xúc hoà nhã.

Tề Thiệu Diễn không biết làm thế nào. Nhìn Lục Thiền như vậy có lẽ đang bóng gió ra hiệu nếu hắn không ăn phỏng chừng thật sự bị chết đói.

Vì thế, hắn mặt mày nhăn nhó tiến lại dĩa thức ăn liếm hết sạch sẽ.

Hắn sẽ không đời nào thừa nhận nếu trong thức ăn không bỏ thêm sữa bột, hương vị kì thật cũng không tệ, miễn cưỡng ăn được.

Sau khi ăn xong cơm tối, Tề Thiệu Diễn quả nhiên cảm giác tinh thần của mình tốt hẳn ra, bước chân cũng không mềm nhũn như trước. Hắn thong thả chậm rãi bước đến phòng bếp, tiếng nước chảy ào ào, Lục Thiền miệng ngâm nga điệu hát dân gian, tay rửa bát, bộ dáng thích ý giấu không được.

Lục Thiền quay đầu liền thấy Tề Thiệu Diễn nhìn mình chằm chằm, theo bản năng ngừng hát, cô cười tự giễu, đại khái là còn quen với thói sinh hoạt một mình, dẫn đến bây giờ nhìn thấy một con mèo đều có tính cảnh giác cao như vậy.

Cô vẩy vẩy bọt nước trên đầu ngón tay, vươn một tay ôm lấy Tề Thiệu Diễn, cười híp mắt vuốt lông cho hắn, ôm hắn ngồi xuống trên ghế sô pha, hai người ngồi đối mặt nhau, bộ dáng thoạt nhìn rất nghiêm túc. Tề Thiệu Diễn có chút không hiểu hành động của cô, ngơ ngác nhìn, đôi mắt ngây thơ mang theo ánh sáng ngời, lập tức khiến Lục Thiền che miệng bật cười một tiếng.

“Khụ, hiện tại chúng ta nên thảo luận một chút về tên của em “

Trong lòng Tề Thiệu Diễn đột nhiên xuất hiện cảm giác bất an mãnh liệt.

“ Ừm. . . . Cà Rốt. . . . . Cải Trắng. . . . . . Khoai Tây. . . . . . Bí Đao, em cảm thấy ưng ý tên nào?

Tề Thiệu Diễn tê liệt ngã xuống ghế sô pha.

Vì sao đều là tên thức ăn ? Đã vậy còn đều là thức ăn chay, có thể đổi thành tên một loại thịt được không? Tên sườn cũng hay đấy!

Tề Thiệu Diễn bất tri bất giác rơi vào suy nghĩ, liền hoàn toàn quên đi cái tên uy vũ hùng bá của chính mình.

Lục Thiền quơ quơ đầu, cúi xuống trước mặt hắn, nhìn cả người toàn màu trắng, búng tay một cái, nhìn hắn cười nói: “Gọi là cải trắng đi, rất hợp với em. “

Tề Thiệu Diễn ngẩng đầu, nhìn Lục Thiền tươi cười chói mắt, cố hết sức đem ngón giữa đưa ra.

Wtf ?

Lục Thiền ngây sững nhìn Tề Thiệu Diễn vặn vẹo lông mày, bộ dáng lực bất tòng tâm, hoàn toàn không để ý Tề Thiệu Diễn mất nửa ngày bỏ công bỏ sức khinh bỉ cô. Cô một phen ôm nó, phì cười cọ cọ đám lông xù mềm mại kia: “Ô oa, chào mày Cải Trắng, chị tên Lục Thiền, xin chỉ giáo nhiều. “

Tề Thiệu Diễn ở trong lòng Lục Thiền cũng không giãy dụa, hắn mặt không chút biểu tình, yên lặng tự thôi miên bản thân: quen là tốt rồi, quen là tốt rồi.

— —— —— ——–

Lục Thiền ôm Cải Trắng xoa bóp hồi lâu mới buông tha cho hắn, mở ra laptop ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, tóc búi cột gọn gàng lên cao, giống như một cô nhóc xinh xắn mà đáng yêu. Cô chà xát tay, vẻ mặt nhiệt huyết dâng trào, mở ra một văn bản trống, cười ha hả nói: ” Đến đây đi, hôm nay ít nhất phải viết cho xong bản dàn ý.”

Tề Thiệu Diễn một bên lười biếng ghé vào sô pha, nghe được những lời này liền ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Lục Thiền hưng trí dạt dào xóa xóa viết viết.

Thì ra là một. . . tác giả mạng sao ? Nếu mà như vậy, có thể giải thích rõ ràng vì sao hôm nay là ngày thứ hai bận rộn nhất mà cô có thể ngồi ở nhà nghịch mèo.

Tề Thiệu Diễn có chút hăng hái đi đến bên cạnh cô, khi nhìn đến những dòng văn lúc ngắn lúc dài này, ánh mắt đặt trên người Lục Thiền không khỏi có chút kinh ngạc.

Tuy rằng đây chỉ là một phần dàn ý, nhưng lại giống như một miếng bánh gato nhỏ, ăn miếng thứ nhất liền không kịp chờ đợi, tức khắc muốn ăn miếng thứ hai. Ngay tại cái thời đại văn học mạng tràn lan đầy đường này, những văn tự linh động mà hấp dẫn như thế tựa như hơi thở tươi mát đập thẳng vào mặt, lại có đại khí hào hùng của nam tử. Tề Thiệu Diễn không khỏi nhớ tới tác giả thần bí đến giới tính cũng không rõ mà Tề Tiểu Uyển đặc biệt thích – Trà Trà, tuy hai người nhưng văn phong thật ra có chút tương tự.

Tề Thiệu Diễn thoáng nhìn, thấy tầng dưới bàn trà toàn là sách, cùng với bìa sách chói lọi những chữ , >, phiên bản nào cũng có, lộn xộn nằm phía dưới.

Tất cả đều là tác phẩm của Trà Trà.

Không lẽ Lục Thiền…đang bắt chước phong cách sáng tác của Trà Trà ? Ánh mắt Tề Thiệu Diễn nhìn qua càng thêm phức tạp.

“ Nữ chính đem nam chính bảo hộ ở sau người…..hình như có cái gì sai sai ?

Vô nghĩa, nữ chính cường tráng như vậy, sinh ra nam chính để làm chi ?

“A…trong tiểu thuyết ngôn tình viết như thế nào nhỉ, nữ chính nhấc lên cằm nam chính, không đúng không đúng, là nam chính nhấc lên cằm nữ chính…..Quái, tại sao phải nâng cằm người khác lên để làm chi, tư thế lỗ mũi hướng lên trời đẹp thế cơ à ?

“Phốc –”

Đầu óc cô gái này tuyệt đối có vấn đề.

Ở trên bàn phím gõ lạch cạch được hơn mười phút, Lục Thiền kêu rên một tiếng, đem laptop vứt sang một bên, chạy vào phòng sách cầm một cuốn sổ nhỏ cùng bút đi ra, nằm sấp trên sô pha viết viết vẽ vẽ một chút, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì. Tề Thiệu Diễn không có nghe rõ ràng, nhưng lại thấy rõ ràng.

Cánh tay của cô chống đỡ nửa người trên, ngòi bút linh hoạt nhảy múa. Chẳng qua bởi vì cô nằm úp sấp , áo trước ngực rớt xuống, một mảng như ẩn như hiện không chút phòng bị chui vào tầm nhìn của Tề Thiệu Diễn.

Tề Thiệu Diễn đơ người một giây, lặng lẽ thu hồi tầm mắt, vùi đầu vào trong sô pha. Khụ, cho dù hiện tại là một con mèo, nhưng cũng phải là một con mèo nhân phẩm tốt, giữ mình trong sạch, loại chuyện nhìn lén này hắn rất khinh thường.

May mắn trên mặt toàn là lông, bằng không sẽ khó giải thích một con mèo vì cái gì tự nhiên đỏ mặt.

Thực sự không thể sơ suất!

Chuông điện thoại di động của Lục Thiền đột nhiên vang lên, cô ngẩn người, đặt bút xuống, đứng dậy lôi điện thoại từ trong túi, nhấn nút nghe máy, mở loa ngoài rồi để trên bàn trà, sau đó lại nằm sấp trên sô pha viết viết vẽ vẽ.

“Ê”

Điện thoại bên kia có chút ồn ào, giọng điệu An Thư có chút chói tai ở trong căn phòng vắng vẻ vang lên.

“ A Thiền, mày toi rồi “

“ Hả? “ Lục Thiền dừng tay một chút, ngơ ngác quay đầu nhìn di động trên bàn trà.

Ngay cả Tề Thiệu Diễn cũng ngẩng đầu liếc cô một cái.

“ Khụ khụ, tao nói thẳng nha. “ Thanh âm An Thư nghe có chút vui sướng khi người khác gặp họa , “Em họ tao vừa ý mày.”

Lục Thiền ngây người, chớp mắt một cái, theo bản năng lặp lại lời của An Thư: “ Vừa ý tao?”

“ Đúng vậy! Mày không biết đâu, sáng sớm hôm nay thằng nhóc chặn tao ở cửa, đòi đầy đủ thông tin về mày, nhưng mà mày yên tâm, cái bí mật to lớn mày là nhà văn tao vẫn chưa nói đâu, ngay cả weibo tao cũng đưa hàng giả luôn!”

Vì sao làm nên chuyện tình mất mặt như vậy mà còn dám dùng giọng điệu đắc chí này ? Lục Thiền giơ tay vỗ vỗ trán, giọng điệu trở nên có chút cứng ngắc: “ Ai cho mày làm thế ?”

Đối phương lại không chút nào để ý tâm trạng thay đổi của cô, cười hì hì thấp giọng làm nũng: “ Ai nha A Thiền! Thông tin trọng yếu của mày tao không có tiết lộ, không có việc gì đâu, hơn nữa không thể làm người yêu thì làm bạn bè cũng được, về sau gia chơi mạt chược vừa vặn cũng không ba người thiếu một người, nếu thực sự thành người yêu thì tao chính là bà mai của tụi mày a, thật tốt nha. Ai nha không phải mày đang tức giận đấy chứ ?”

Nhìn không được cái kiểu làm nũng cùng cầu xin tha thứ giả tạo của An Thư, Lục Thiền trong lòng tức giận liền nhạt dần, cô không biết làm thế nào đành thở dài, giọng điệu buông lỏng:” Về sau ….không cho phép có lần thứ hai! Cũng không được lừa tao đi xem mặt nữa, rõ chưa ?”

“ Biết rồi, tao thề! Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng !” An Thư vui vẻ ra mặt, hướng miệng về phía điện thoại hôn một cái, chẹp một tiếng rồi lưu loát cúp máy.

Cúp xong điện thoại, Lục Thiền không còn hứng thú viết vẽ, tùy ý đặt vở cùng bút trên bàn trà, mềm nhũn nằm úp sấp trên ghế sô pha cùng Tề Thiệu Diễn mắt to trừng mắt nhỏ.

Thì ra đêm qua là bị lừa đi xem mặt sao ? Tề Thiệu Diễn nghĩ vậy, khóe miệng không khỏi ….ngoéo một cái.

Lục Thiền thấy cái mũi hồng nhỏ phía đối diện co rụt lại, đôi mắt xanh lam trong suốt hơi nheo, cái miệng nhỏ nhắn còn giơ lên, lập tức bị kích thích. Cô bổ nhào tới đem Tề Thiệu Diễn ôm vào trong ngực, không để ý đến ánh mắt hoảng sợ của đối phương mà chà đạp hắn một phen. Thời điểm bị Lục Thiền ôm chặt vào ngực, Tề Thiệu Diễn theo bản năng nhắm hai mắt lại, đúng, phi lễ chớ nhìn!

Nếu hiện tại hắn lấy thân phận con người đứng trước mặt cô, hắn hẳn sẽ phóng ra ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Cô gái, cô đây đang đùa với lửa.” Nhưng mà hiện tại hắn chỉ dám nói lời cầu xin nhỏ bé : “Cô gái, đừng có chà đạp ta nữa. “

Hắn khi xưa so với hiện giờ sao mà khác xa nhiều thế!

Sau khi làm mèo mới cảm khái làm người không dễ, ở trong nhà Lục Thiền ở nửa ngày, hảo cảm của hắn đối với Lục Thiền cũng không thừa lại bao nhiêu, nếu hắn có thể mở miệng nói chuyện hắn sẽ nói hai điều. Thứ nhất, hỏi bạn thân kia một chút, tại sao đầu óc hắn lại sai lầm tới mức coi trọng Lục Thiền. Thứ hai, hắn phải thông báo với bệnh viện thú y, lên án nơi này có người chuyên hành hạ mèo.

Động một tí là bắt đầu chà đạp, không phải hành hạ mèo thì là gì ?

Tề Thiệu Diễn nghĩ tới sau này có thể chính mình phải trải qua cuộc sống như vậy, liền tỏ vẻ trái tim thiện lương của mình thật nhỏ bé, rất mệt mỏi, thật muốn yên tĩnh làm một mỹ miêu tử. ( chém đấy )

Lục Thiền từ trước đến nay đều ngủ muộn, cô không đi làm cho nên giờ giấc trong cuộc sống không hề có quy luật, trước kia cô cũng không quan tâm mấy. Thời gian ở nước ngoài có mẹ già trông coi thật tốt, hiện tại sống một mình nên càng ngày càng phóng túng.

Chẳng qua đang lúc Lục Thiền rung đùi đắc ý xem phim truyền hình, trong lúc lơ đãng liền thấy Cải Trắng bộ dáng mơ mơ màng màng, cái đầu nhỏ gật lên gật xuống, mỗi lần ngã xuống ngay lập tức bật dậy giữ vững thân mình, xoay đi xoay lại.

Lục Thiền thiếu chút nữa cười ra tiếng. Hình như Cải Trắng mới sinh được ba tháng, hẳn đang còn là trẻ sơ sinh, nó ban ngày chạy qua chạy lại theo sau cô ( Anh ấy không thừa nhận ) hiện tại khẳng định là mệt mỏi. Lần đầu tiên Lục Thiền sinh ra cảm giác muốn che chở một sinh mệnh nhỏ, lặng lẽ tắt TV, chuẩn bị mang Cải Trắng đi ngủ.

Trước lúc đi ngủ, Lục Thiền mặt mày cong cong, mở cameras bằng điện thoại hướng về phía Cải Trắng liên tục chụp vài tấm, sau đó yên lặng đăng một bài lên weibo rồi nhẹ nhàng ôm Cải Trắng vào phòng ngủ.

Trà Trà: Ta muốn cố gắng sống chung với vật nhỏ Cải Trắng này, chăm sóc nó thật tốt .

[ Hình ảnh ] [ Hình ảnh ]

Lục Thiền chui vào ổ chăn, cô sợ Cải Trắng bị cảm lạnh, đặt nó cạnh gối, dùng chăn nhẹ nhàng cuộn lại. Cải Trắng đã dần dần ngủ say, nhưng Lục Thiền vẫn còn chưa buồn ngủ, cô từ bện cạnh giường lấy điện thoại mở weibo. Khoảng chừng hai phút, đã có mấy chục bình luận. Lục Thiền trốn trong ổ chăn thấy chuông thông báo bình luận trên mạng vui tới mức thiếu chút nữa cười ra tiếng.

— Lần đầu tiên chia sẻ nha ! Thì ra Trà ca đang nuôi mèo ?

— Không cần nói nhiều ! Trà đại ca cũng là thành nhân viên trong cộng đồng tôi tớ cho loài mèo rồi !

— Mèo thật đáng yêu nha ! Đây là mèo Ba Tư phải không, *hốt hoảng*, Trà đại ca nói buồn nôn như vậy, làm người ta bổ não ra Trà đại ca cùng Cải Trắng mười vạn chữ yêu hận tình thù !

— Hốt hoảng hồng hồng hỏa hỏa*, lầu trên không cô đơn đâu !

— Trà ca đặt tên cũng quá vô tâm đi ! Cải Trắng 233*. Ta cảm thấy ta biết một bí mật thật to lớn, Trà ca chắc chắn thích ăn cải trắng.

— Nghe nói Trà ca định viết tiểu thuyết tình yêu phải không ? Thật chờ mong !

— Thật chờ mong + 1

— Thật chờ mong + 10086

— Trà ca lần đầu đăng weibo liền náo nhiệt như vậy, tin tưởng sau nàyTrà ca thường xuyên hoạt động trên weibo, đảm bảo không ngừng khoe Cải Trắng.

— 233*, bộ dáng Cải Trắng mơ màng thật đáng yêu! Trà nhà ngươi còn thiếu sủng vật không ? Là cái loại đã trải qua cuộc sống đại học có khả năng tự lo liệu ấy ? Tự ứng cử.

— Trà ca mau buông con mèo kia ra, nuôi ta đây này !

(*) 2333 = Hốt hoảng hồng hồng hỏa hỏa = ngôn ngữ mạng TQ. Nghĩa nó như là ahihi ấy :3

……

Lục Thiền che miệng cười trộm nửa ngày, tâm trạng cô rất tốt, thuận tay trả lời vài người, xong đem Cải Trắng lôi vào trong lòng mình, nhìn bộ dáng nhỏ mơ mơ màng màng, hơi thở thanh thiển mà đều đều, lòng của cô mềm mại đến rối tinh rối mù, cẩn thận sờ sờ lại sợ đánh thức nó, trong bóng đêm cứ như vậy ngắm nhìn Cải Trắng thật lâu thẳng đến khi buồn ngủ mới chậm rãi khép hai mắt lại.

Một đêm không mộng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN