Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng - Chương 15: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (15)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng


Chương 15: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (15)


Edt: Mítt

~~~~~~~

“Đều là bởi vì em, Cẩm Dư mới bị thương, A Sâm, anh nhanh đưa anh ấy đến bệnh viện đi.” Tô Mê mặt đầy khẩn trương, cắn môi sắp khóc.

Lâm Cẩm Dư rũ mi mắt, trong lòng khinh bỉ bộ dáng bạch liên hoa của nữ chủ, thật là ghê tởm.

Đang nghĩ ngợi, thân thể bỗng dưng bay lên, giương mắt mới phát hiện, mình đang được Mộ Dung Sâm ôm ngang lên.

Hơi thở nam nhân quen thuộc như vậy, đột nhiên dựa vào gần như vậy, nội tâm Lâm Cẩm Dư chấn động, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, lúc này mới hoàn hồn nhỏ giọng nhắc nhở hắn.

“A Sâm, cậu đừng như vậy, Mê Mê sẽ hiểu lầm…….”

Mộ Dung Sâm môi mỏng hơi nhấp, không có trả lời, không nói hai lời gọi taxi.

Thấy Tô Mê còn đứng đó, ngữ khí Mộ Dung Sâm có chút nóng nảy.

“Mê Mê, đừng thất thần, nhanh lên xe.”

“Vâng vâng.”

Tô Mê ngây ngốc gật gật đầu, động tác vụng về lên ghế phó lái, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Sâm.

“A Sâm, chúng ta đi bệnh viện nào?”

Đương nhiên là bệnh viện tốt nhất thành phố rồi, còn phải hỏi sao?

Mộ Dung Sâm nhíu mày, không có nói ra, trực tiếp nói với tài xế.

“Bác tài, phiền đi nhanh đến bệnh viện trung tâm thành phố, bạn của tôi đang bị thương.”

“Được.” Tài xế lên tiếng, xe tăng tốc chạy.

Tô Mê trên mặt bình tĩnh, trong lòng lại đang phun tào.

Chẳng lẽ Mộ Dung Sâm không phát hiện cô cũng bị thương sao?!

Ở đây người cao hứng nhất chắc chắn là Lâm Cẩm Dư.

Bởi vì trận “Ngoài ý muốn” này, vừa rồi độ hảo cảm của nam chủ đối với mình có tiến triển, lập tức bay lên đến 50 điểm, đồng thời còn giảm của nữ chủ 5 điểm, lần bị thương này thật là đáng giá.

Dựa vào đầu vai nam nhân, nhìn hắn mặt đầy lo lắng cùng thần sắc áy náy, tầm mắt Lâm Cẩm Dư dần dần mơ hồ.

Đây là cảm xúc chân thật thuộc về Lâm Cẩm Dư chân chính, nói cho cùng Mộ Dung Sâm chưa bao giờ đối tối với nguyên chủ như vậy.

An ủi một tia linh hồn xúc động cuối cùng của Lâm Cẩm Dư, đem khuôn mặt chôn ở trên vai Mộ Dung Sâm, Lâm Cẩm Dư dùng hết toàn lực, hấp thu hơi thở cùng độ ấm thuộc về Mộ Dung Sâm.

Tô Mê nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy một màn như vậy, rửa sạch sắc mặt dịu dàng, u lạnh như nước.

Ba người thật nhanh tới đến bệnh viện.

Xe mới vừa dừng lại, Mộ Dung Sâm liền ôm Lâm Cẩm Dư vào bệnh viện, để lại một mình Tô Mê ở ghế phó lái tính tiền xe.

Chờ cô vào bệnh viện, đến bóng dáng của bọn họ cũng không thấy.

Cúi đầu nhìn chỗ trầy nơi khuỷu tay, Tô Mê tự giác xếp hàng đăng ký, chuẩn bị đem miệng vết thương xử lý một chút.

Mới vừa đi đến chỗ hộ sĩ, liền gặp được người quen.

“Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”

Là Trịêu bác sĩ buổi sáng giúp cô kê thuốc, Tô Mê lễ phép gật gật đầu.

“Triệu bác sĩ, chào ông.”

“Được được được, Tô tiểu thư cô……Cánh tay cô bị thương?”

Triệu bác sĩ mắt sắc thấy khuỷu tay đổ máu, vội vàng ký tên, đi tới.

“Tôi mang Tô tiểu thư đi xử lý miệng vết thương một chút, vừa lúc tôi cũng đang nhàn rỗi.”

Tô Mê cười gật đầu, tùy hắn xử lý miệng vết thương.

Cầm thuốc, cảm tạ vài câu, Tô Mê hỏi hộ sĩ, sau đó đi đến trước cửa phòng bệnh của Lâm Cẩm Dư.

Xuyên qua cửa sổ nửa trong suốt, một màn Lâm Cẩm Dư thâm tình hôn Mộ Dung Sâm, không hề báo động xuất hiện ở trong tầm mắt.

Con ngươi màu đen gắt gao co rụt lại, trong mắt tràn đầy thần sắc không dám tin.

Tô Mê đặt tay lên ngực, nhíu chặt mày, lắc mình trốn sang một bên, mặt lạnh đến có thể tích ra nước, dị thường khó coi.

Nhìn thấy một màn vô cùng khiếp sợ này, linh hồn của nguyên chủ đang quấy nhiễu cảm quan của Tô Mê, cảm xúc kinh hoảng thất thố cùng không dám tin tưởng, giống như thủy triều mãnh liệt quay cuồng, phảng phất muốn đem cô chôn vùi.

Tô Mê gắt gao cắn răng, cực lực áp xuống một tia cảm xúc kia.

Nhưng mà mũi chân không tự chủ được vừa chuyển, lần nữa đứng ở trước cửa phòng bệnh.

Ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt của Mộ Dung Sâm, lại không nhìn thấy được biểu tình trên mặt hắn.

Nhưng, không thể phủ nhận chính là, từ đầu đến cuối hắn đều không có đẩy Lâm Cẩm Dư ra.

Trong nháy mắt kia, Tô Mê rõ ràng nghe được âm thanh tan nát cõi lòng.

Sau đó lạnh lùng gợi lên khóe môi, lấy ra di động, tắt đèn flash, đem một màn này quay xuống, rồi sau đó xoay người rời đi.

……

Thời gian trở lại vài phút trước.

Sau khi thương thế xử lý xong, Mộ Dung Sâm dùng xe lăn đẩy Lâm Cẩm Dư vào phòng bệnh.

Lúc này mới nhớ tới, Tô Mê vừa rồi cũng té ngã, trong lòng có chút lo lắng, lấy di động, muốn gọi điện thoại cho cô.

“A Sâm, cảm ơn cậu khẩn trương như vậy vì tôi, Mê Mê còn cần cậu, mau đi xem cô ấy một chút.” Lâm Cẩm Dư mỉm cười, yếu ớt nhẹ lẩm bẩm.

Động tác trên tay cứng lại, tâm Mộ Dung Sâm hơi xúc động, nhìn khuôn mặt âm nhu tinh mỹ của Lâm Cẩm Dư, mang theo ưu sầu nhàn nhạt, trong lòng vô cùng phức tạp.

“Vì sao phải làm như vậy, cậu không sợ chính mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…….”

“Không sợ.” Lâm Cẩm Dư cười lắc đầu, đánh gãy lời hắn nói: “Vì A Sâm, tôi làm cái gì cũng đáng giá.”

Lâm Cẩm Dư nói trắng ra như vậy, Mộ Dung Sâm cho dù là tên ngốc, cũng có thể nghe ra được ý tứ trong đó.

Nhưng hắn đã có Tô Mê, xu hướng giới tính cũng bình thường, hắn không thích nam nhân, nhưng vì sao vẫn bởi vì lời nói của Lâm Cẩm Dư mà ẩn ẩn cảm động?

“Cẩm Dư, cậu hẳn là hiểu rõ, người tôi yêu chính là Mê Mê.” Mộ Dung Sâm thần sắc phức tạp nói.

“Tôi hiểu, nhưng tôi không để bụng.”

Lâm Cẩm Dư chậm rãi ngồi thẳng thân mình, nhìn Mộ Dung Sâm không chớp mắt nói.

“Khi những bạn học khác nói tôi lớn lên nam không ra nam nữ không ra nữ, thời điểm cậu đứng ra vì tôi nói chuyện, tôi liền yêu cậu, tôi không ngại cậu làm những chuyện như vậy với tôi, tôi không để bụng người cậu yêu là ai, tôi chỉ hy vọng cậu có thể đối với tôi công bằng một chút, không cần cố ý xa cách tôi, để tôi ở bên cạnh cậu, tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”

Lâm Cẩm Dư dừng một chút, lại tiếp tục nói.

“Tôi biết cậu cũng có yêu cầu sinh lí, tôi nguyện ý, hơn nữa chúng ta thật phù hợp, cậu cũng thích, không phải sao?”

“Cậu……!”

Mộ Dung Sâm gắt gao cau mày, vẻ mặt không vui nhìn về phía Lâm Cẩm Dư.

“Câm miệng!”

Lâm Cẩm Dư thấy hắn chỉ có chút khó chịu, mà không phải thật sự tức giận, vì thế cười đề nghị nói.

“A Sâm, cậu dám thử làm một lần với tôi không, nếu cậu thật sự không có cảm giác, như vậy tôi nguyện ý rời khỏi thế giới của cậu.”

Mộ Dung Sâm có chút chần chờ, nói cho cùng nơi này là phòng bệnh, tùy thời đều sẽ có người tiến vào.

Còn chưa chờ hắn cự tuyệt, Lâm Cẩm Dư nghe hệ thống nhắc nhở, nói nữ chủ lập tức tới đây, tâm niệm vừa chuyển, giơ tay choàng qua cô Mộ Dung Sâm, thâm tình hôn lên!

Mộ Dung Sâm từ đầu muốn cự tuyệt.

Nhưng nghĩ lại, nếu mượn cơ hội này, có thể để Lâm Cẩm Dư trực tiếp hết hy vọng, hắn nguyện ý hy sinh một chút.

Vì thế Tô Mê đi vào phòng bệnh, nhìn thấy chính là một màn này..

Chờ Tô Mê rời khỏi, tay Lâm Cẩm Dư, bắt đầu không thành thật, chỉ chốc lát liền cảm giác Mộ Dung Sâm ẩn ẩn động tình.

Đang lúc Lâm Cẩm Dư trong lòng vui vẻ, muốn tiến thêm một bước làm chút gì đó, Mộ Dung Sâm đột nhiên đẩy hắn ra, thần sắc ảo não xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Lâm Cẩm Dư đắc ý dương dương mi, chắc chắn Mộ Dung Sâm nhất định sẽ trở về!

Kết quả buổi tối ngày hôm sau, Mộ Dung Sâm sau khi say rượu, liền đi vào phòng bệnh, khóa trái cửa phòng, mượn rượu làm việc một phen.

~~~~~~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN