Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng - Chương 17: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (17)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng


Chương 17: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (17)


Edt: Mítt

~~~~~~~

Tô Mê lẳng lặng nhìn Mộ Dung Sâm cùng Lâm Cẩm Dư, nói.

“Em không có trách bất kì ai, không có nhận được điện thoại của A Sâm, là bởi vì di động của em bị mất.”

“Còn ngày hôm qua, em đi đâu?” Mộ Dung Sâm nhíu mày.

“Anh đến nhà tìm em?” Tô Mê hỏi lại một câu, lại giải thích nói.

“Em xử lý tốt miệng vết thương, tìm không thấy các người nên rời đi, kết quả vừa lúc đụng phải một người bạn đang thất tình, nên cùng cô ấy đi giải sầu, kết quả nửa đường làm mất điện thoại.”

Mộ Dung Sâm có chút không tin: “Người bạn nào, nam hay nữ?”

Tô Mê nghe miệng lưỡi này của hắn, cũng ha hả.

Hai người họ tối hôm qua mới vừa làm bậy xong, hiện tại lại cường ngạnh nói chuyện với cô như vậy, thật đủ không biết xấu hổ.

Nhưng Tô Mê vẫn là thở ngắn than dài nói.

“Là bạn học trước kia, anh cũng quen biết, chính là Tiểu Vi, cô ấy tận mắt nhìn thấy bạn trai mình ngoại tình, kết quả hai người vung tay đánh nhau, vừa lúc rời khỏi bệnh viện, đụng trúng em.”

Lời này vừa ra, hai người đều tự giác không nói.

Tô Mê cười cong mắt, chủ động kéo lấy ống tay áo Mộ Dung Sâm: “A Sâm, anh nói xem dưới bầu trời này, nam nhân hư làm sao lại nhiều như vậy chứ?”

Mộ Dung Sâm chột dạ lợi hại, còn chưa nói tiếp, Lâm Cẩm Dư đột nhiên mở miệng.

“Mê Mê, em cũng không thể quơ đũa cả nắm như thế, nam nhân cùng nữ nhân đều có tốt có xấu, nhưng anh tin A Sâm vĩnh viễn sẽ không phản bội em.”

Mộ Dung Sâm đối với Lâm Cẩm Dư cảm kích cười, hồi phục lại thâm tình nhìn Tô Mê.

“Cẩm Dư nói đúng, anh vĩnh viễn sẽ không phản bội em!”

Ý cười nơi khóe miệng cứng lại, Tô Mê thiếu chút nữa nhịn không được, muốn giết chết hai người trước mặt nói lời chân tình, sau lưng liền vô sỉ cẩu nam nam ( nữ).

Nhưng hình tượng tiểu bạch thỏ của cô, vẫn phải diễn tiếp.

Vì thế, cố ý đem phức tạp ở đáy mắt dấu đi, miễn cưỡng cười nói: “Ừm, em tin anh.”

Lâm Cẩm Dư đem sự khác thường của Tô Mê bắt lấy rõ ràng.

Âm thầm trào phúng nữ chủ bạch liên hoa này thật yếu đuối, rõ ràng nhìn thấy bọn họ hôn nhau, lại còn làm bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra, thật là càng nhìn càng ghê tởm!

Hiển nhiên, biểu hiện của Tô Mê, hoàn toàn đánh mất hoài nghi của Mộ Dung Sâm, thả lỏng cảnh giới của Lâm Cẩm Dư.

Sau đó, những ngày tháng Lâm Cẩm Dư ở bệnh viện “Dưỡng thương”, thường xuyên ở trước mặt Mộ Dung Sâm nhặt nhặt xà phòng, ba ngày thì hai ngày đầu trêu chọc một chút, mỗi lần tuy rằng Mộ Dung Sâm không quá tình nguyện, nhưng đến cuối cùng thời khắc xxoo, hắn cũng không có cự tuyệt.

Mà còn lại Tô Mê mỗi ngày sắm vai tiểu bạch thỏ.

Thời điểm không có tiết, đi chung với Mộ Dung Sâm đưa cơm cho Lâm Cẩm Dư, sau đó liền rời đi, để lại cho hai người bọn họ một cơ hội.

Trong đấy, vui mừng nhất đương nhiên là Lâm Cẩm Dư.

Ngắn ngủn không đến một tuần, độ hảo cảm của Mộ Dung Sâm đối với Lâm Cẩm Dư đã đạt tới 80 điểm, làm Lâm Cẩm Dư càng thêm tin tưởng chân lí người với người phải ở chung với nhau mới có thể sinh ra cảm tình.

Nhưng nam chủ lại trước sau không có giảm độ hảo cảm với nữ chủ, điều đó làm Lâm Cẩm Dư có chút buồn bực.

Nghĩ thầm, nhất định phải sáng tạo thêm nhiều hiểu lầm cho nam nữ chủ mới được.

Mà cơ hội Lâm Cẩm Dư nhìn trúng liền giống như trong nguyên cốt truyện, cao trào thay nhau nổi lên kia chính là trong dịp yến hội sắp tới.

Còn Tô Mê bên kia cùng Cố Lương Nghiên, mỗi ngày gặp mặt cùng ở chung có nhiều cơ hội chuyển biến, sau khi càng thêm hiểu biết đối phương, giá trị tình cảm tự nhiên cũng “Thình thịch” dâng lên.

Nhưng hình tượng Cố Lương Nghiên trước mặt Tô Mê quá mức tốt đẹp hoàn mỹ, làm cô cảm thấy có chút không chân thật.

Theo ngày lễ hội càng ngày càng gần, tâm Tô Mê lại ẩn ẩn có chút bất an.

Kết quả có một ngày tan học, Mộ Dung Sâm muốn đi bệnh viện thăm Lâm Cẩm Dư, để Tô Mê về nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Cô đi tìm Cố Lương Nghiên, thời điểm đi ngang qua một mảnh rừng cây nhỏ, xa xa liền thấy một cô gái mặc một bộ quần yếm ngắn, giống như yêu tinh không có xương cốt, dán lên người con trai mình muốn tìm.

Giây tiếp theo, một màn càng thêm làm người khiếp sợ cứ như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa xảy ra.

Cô tận mắt nhìn thấy, cô gái kia giơ tay vòng qua cổ Cố Lương Nghiên, miệng đối miệng hôn lên!

Trong nháy mắt đó, Tô Mê cảm thấy trái tim mình giống như bị một cổ lực lượng vô hình hung hăng siết chặt, ẩn ẩn đau, lại khó có thể tránh thoát.

Cố Lương Nghiên nhận thấy được động tác của Vưu Giai, nhanh chóng đem đầu nghiêng qua một bên, đồng thời duỗi tay đột nhiên đem cô ta đẩy ra ——

Đúng lúc này, “Phanh” một tiếng, âm thanh sách vở rơi trên mặt đất, cực nhỏ, cực nhẹ, lại rõ ràng truyền vào tai Cố Lương Nghiên.

Hắn vừa giương mắt liền không hẹn mà đối diện với đôi mắt thanh lãnh của Tô Mê cách đó không xa.

Tim, đột nhiên co rút một chút, Cố Lương Nghiên trố mắt, trong nháy mắt, kinh hoảng thất thố cùng nôn nóng xưa nay chưa từng có, lan tràn đến toàn bộ khuôn mặt tuấn lãng: “Mê Mê!”

Vưu Giai nghe tiếng quay đầu lại, vừa lúc đối diện với khuôn mặt lạnh lẽo của Tô Mê.

Chỉ thấy trên mặt thanh lệ dịu dàng kia, chậm rãi cong lên một nụ cười nhạt nhẽo, phấn môi hé mở.

“Xin lỗi, quấy rầy.”

Dứt lời, Tô Mê dường như không có việc gì đem tầm mắt dời đi, không hề lưu luyến xoay người rời đi.

Con ngươi đen nhánh của Cố Lương Nghiên gắt gao co rụt lại, yết hầu giống như bị người ta gắt gao bóp chặt.

Vưu Giai thấy hắn không chú ý, lập tức ôm lấy cánh tay Cố Lương Nghiên.

“Anh Lương Nghiên, em không cho anh đi.”

Cố Lương Nghiên nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, ánh mắt sáng quắc, chỉ đi theo bước chân Tô Mê, nhìn thân ảnh kia, hắn khàn giọng kêu: “Mê Mê!”

Thấy cô không có chút nào tạm dừng chân, trong lòng Cố Lương Nghiên một trận chua xót, trên mặt lập tức nhiễm một tia lệ khí u oán.

Hắn đối với cô đào tim đào phổi như vậy, nhìn thấy hắn cùng với cô gái khác gần gũi, cô không ghen sao?

Hắn nỗ lực lâu như vậy, chẳng lẽ không thể làm cho cô chịu đáp lại một chút nào sao?

Nội tâm có một cổ thô bạo khó có thể bình phục, tràn ngập trong lòng, Cố Lương Nghiên vừa muốn ném Vưu Giai, muốn đuổi theo Tô Mê giải thích, chỉ thấy cô gái đã đi xa, đột nhiên dừng lại.

Hắn không tự chủ được tâm sinh mong đợi.

Cô để ý hắn sao?

Cô không phải không có cảm giác với hắn?

Cố Lương Nghiên nhịn không được suy nghĩ như vậy.

Tô Mê rốt cuộc không làm hắn thất vọng, chỉ thấy cô đem cặp sách cùng sách vở trên tay ném xuống, nhanh nhẹn xoay người, đi nhanh tới hướng nam nữ đang dây dưa.

Tới trước mặt, Tô Mê lạnh lùng nhìn Vưu Giao giống như kẹo mạch nha ôm chặt lấy cánh tay Cố Lương Nghiên.

“Vị tiểu thư này, phiền cô buông người đàn ông của tôi ra.”

“Mê Mê…….”

Cố Lương Nghiên nghe thấy mấy chữ này, chỉ cảm thấy tim đã rách nát, nháy mắt được chữa khỏi, đến vết sẹo cũng không còn.

Mà Vưu Giai nghe thấy mấy chữ này lại đột nhiên nổi điên.

“Người đàn ông của cô?! Hay lắm! Ai là người đàn ông của cô? Cô lặp lại lần nữa, có tin tôi xé nát cái miệng tiện này của cô hay không!?”

“Vưu Giai! Tốt nhất câm miệng cô lại, nếu không đừng trách tôi không cho chú Vưu mặt mũi!”

Cố Lương Nghiên nổi giận, vừa định ném cô ta ra, liền thấy Tô Mê một phen túm chặt dây đai trước ngực của Vưu Giai, đột nhiên kéo ra——

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy âm thanh rất nhỏ của dây đai đứt ra, đai đeo đơn bạc, trong chớp mắt tuột xuống……

~~~~~~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN