Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng - Chương 19: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (19)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng


Chương 19: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (19)


Edt: Mítt

~~~~~~~

Lần yến hội từ thiện này, tụ tập các tập đoàn lớn, Cố gia hiển nhiên cũng được mời.

Hắn sớm mai phục tại đại sảnh khách sạn, thừa dịp Tô Mê đi lạc một mình, lôi kéo cô tới trong một góc không người, làm chuyện hắn muốn làm nhất.

Nụ hôn của hắn, mang theo ẩn ẩn phẫn nộ cùng đố kị, còn có rất nhiều u oán cùng ủy khuất.

Môi bị hắn ngang ngược hôn lên, có chút đau, nhưng Tô Mê vẫn nâng tay ôm sau lưng hắn, từng chút trấn an.

Thân hình Cố Lương Nghiên cứng đờ, nhưng ngay sau đó tăng mạnh thế công, tùy ý hôn môi cho hả giận, làm Tô Mê thiếu chút nữa muốn chịu không nổi.

Một nụ hôn sâu triền miên qua đi.

Cố Lương Nghiên gắt gao ôm lấy Tô Mê, ở bên tai cô khàn khàn lên tiếng: “Mê Mê, anh không vui…….”

Cái miệng nhỏ của Tô Mê thở phì phò, nhẹ giọng nỉ non.

“Em bảo đảm, rất nhanh chúng ta liền có thể quang minh chính đại ở bên nhau, nhưng đợi lát nữa, anh phải giúp em một việc”

……

Trước khi trở lại yến hội, Tô Mê đi toilet dậm lại son.

Đi vào đại sảnh yến hội, Tô Mê ở tại chỗ nhìn thấy trong một góc, Mộ Dung Sâm cùng Lâm Cẩm Dư đang đùa giỡn vui vẻ.

Khóe miệng tràn ra nụ cười lạnh, Tô Mê giờ phút này thật tình vì nguyên chủ cảm thấy không đáng giá.

“Mê Mê, bên này, mau tới đây.”

Lâm Cẩm Dư sớm ở thời điểm Tô Mê tiến vào đã thấy cô, cho nên mới cố ý cùng Mộ Dung Sâm đùa giỡn đến vui vẻ, muốn kích thích cô.

Nhưng không nghĩ tới, cô ta thế nhưng còn có thể cười được.

Lâm Cẩm Dư nháy mắt cảm thấy nữ chủ bạch liên hoa này không cứu được rồi.

Xem ra nam chủ này, quả thật là thuộc về pháo hôi bọn họ!

Tô Mê đi đến trước mặt hai người, xấu hổ cười cười.

“A Sâm, vừa rồi em thiếu chút nữa ở khách sạn lạc đường.”

Mộ Dung Sâm nhìn bộ dáng ngây thơ của Tô Mê, hơi nhíu mày.

“Mê Mê, về sau em phải học cách độc lập một chút, không thể quá mức ỷ lại vào anh.”

Tô Mê ngẩn ra, giống như không nghĩ tới, Mộ Dung Sâm sẽ nới với cô những lời này.

Nhưng ngay sau đó, cô nghiêm túc nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu: “A Sâm nói đúng, em xác thật không thể cứ ỷ lại vào anh.”

“Chúng ta đi ăn một chút gì đi.” Lâm Cẩm Dư thấy trường hợp có chút lạnh, kéo Tô Mê đi đến trước bàn cơm tự động, bưng cho cô cùng Mộ Dung Sâm mỗi người một ly rượu: “Tới, cạn ly cho sự hữu nghị tốt đẹp của chúng ta.”

Tô Mê nhìn rượu trong tay, có chút chần chờ.

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Sâm, nhút nhát sợ sệt hỏi: “A Sâm, rượu này…….”

“Mê Mê, bởi vì anh cùng A Sâm không chờ em, cho nên em tức giận, không muốn uống rượu anh đưa sao?”

Lâm Cẩm Dư mặt đầy ủy khuất đánh gãy lời nói Tô Mê.

Tô Mê há mồm muốn phản bác, đột nhiên nghênh đón một ánh mắt không vui của Mộ Dung Sâm, cô trực tiếp giật mình tại chỗ!

Nháy mắt tiếp theo, Tô Mê đột nhiên cười cong mắt, trên khuôn mặt thuần tịnh trắng nõn nhiễm vài phần kinh diễm.

“A Sâm để em uống, cho dù bên trong có độc, em cũng sẽ uống.”

Thời điểm Mộ Dung Sâm hơi hoảng thần, Tô Mê đã đem một ly rượu hoàn toàn uống sạch sẽ.

Cùng lúc đó, một màn này cũng bị camera trong một góc quay chụp lại.

Không quá một lúc, khi Tô Mê nói hiện tại có việc, xoay người rời đi, Mộ Dung Sâm lại thấy mặt cô bắt đầu đỏ lên.

Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì……

Nhiều năm như vậy, hình như chưa từng gặp qua Tô Mê uống rượu, chẳng lẽ cô có dị ứng với cồn?

Một cái nhận thức này, giống như một cây gậy nện thật mạnh ở trên đầu hắn, yết hầu tựa hồ bị người ta gắt gao bóp chặt, muốn gọi cô lại, nhưng làm sao cũng không phát ra tiếng.

Chờ hắn lấy lại tinh thần, muốn đuổi theo Tô Mê, bụng dưới đột nhiên nảy lên một cổ tà hỏa.

Mộ Dung Sâm khẩn trương, suy nghĩ bay tán loạn.

Lúc này, Lâm Cẩm Dư đi tới, ánh mắt quan tâm hỏi.

“A Sâm, cậu làm sao vậy, nơi nào không thoải mái sao?”

Bị Lâm Cẩm Dư chạm vào như vậy, Mộ Dung Sâm càng thêm cảm thấy cổ tà hỏa kia thiêu đến hừng hực.

Mộ Dung Sâm trở tay chế trụ cánh tay hắn, không nói hai lời, trực tiếp đem Lâm Cẩm Dư rời khỏi đại sảnh.

……

Tô Mê không có đi tìm Cố Lương Nghiên, hoặc Tô phụ Tô mẫu, chỉ là trên đường đi qua ban công ngoài toilet, đem thuốc giải rượu trong túi xách uống vào.

Mộ Dung Sâm chỉ đoán trúng một nửa, nguyên chủ chỉ là có dị ứng rất nhỏ với cồn, nhưng tửu lượng lại cực kỳ kém.

Nghĩ đến pháo hôi Lâm Cẩm Dư nghịch tập, hẳn là cũng là biết chuyện này.

Cho nên thuốc trong rượu, phân lượng cũng không nhiều, ít nhất lúc này Tô Mê còn chịu đựng được.

Nhưng Mộ Dung Sâm là bạn trai nguyên chủ, thế mà lại không biết chuyện này, ngược lại còn để cô uống xuống, ngẫm lại thật đúng là buồn đến cực điểm.

Tô Mê đang chửi thầm, đột nhiên nghe được chút động tĩnh, cô không chút hoang mang trốn đến chỗ tối.

Không quá một lúc, xa xa liền thấy Mộ Dung Sâm kéo Lâm Cẩm Dư, thần sắc sốt ruột mà đi vào toilet nam, sau đó đóng cửa thật mạnh.

Tô Mê vâng theo nguyên cốt truyện phát triển, thật cẩn thận đi qua.

Mới vừa động tác cực nhẹ đẩy ra cửa toilet, liền nghe thấy tiếng đàn ông ái muội tựa như thống khổ lại tựa như vui sướng vang lên.

Bước chân tạm dừng một lát, thăm dò nhìn lại, sau đó, liền thấy Mộ Dung Sâm chế trụ Lâm Cẩm Dư, ấn hắn trên bồn rửa tay, tùy ý bạch bạch bạch!

Tô Mê đem cửa toilet nhẹ nhàng đóng lại, đứng ở cửa một hồi, sau đó liền nghe thấy Lâm Cẩm Dư nhỏ giọng nói: “A Sâm, ưm, cửa, đóng cửa, ưm, nhẹ chút…….”

Ngay sau đó, theo âm thanh khóa trái cửa, tiếng vang trong toilet, dần dần thu nhỏ, tựa hồ đang cố tình áp chế.

Tô Mê lạnh lùng cong môi, sau khi trở lại yến hội, ở trong một đám con cháu hào môn thế gia, tìm được bọn Cố Lương Nghiên cùng Tần Gia, Vu Mộ.

Cô ra hiệu cho Cố Lương Nghiên một ánh mắt, sau đó hắn liền nói với người chung quanh, muốn đi ban công bên kia hóng gió một chút, một đám con cháu thế gia đều muốn kết giao Cố tiểu thiếu gia của thượng tướng quân khu liền ân cần đi theo hắn cùng ra ban công.

Tô Mê ở sảnh yến hội tìm được Tô mẫu, lôi kéo tay bà nói: “Mẹ, lễ phục của con hình như bị hư, mẹ đi toilet với con một chuyến, giúp con nhìn một chút.”

Tô mẫu nói với những phu nhân khác một câu “Xin lỗi không tiếp được” liền mang theo Tô Mê đi toilet.

……

Cố Lương Nghiên ở ban công mỉm cười nhìn Tần Gia đang nói chuyện..

“Vừa rồi không phải muốn đi toilet sao, làm sao còn không đi?”

Tần Gia một trận khó hiểu, hắn khi nào nói qua lời này, hắn làm sao không biết.

Đang muốn nói cái gì đó, đối diện với đôi mắt ý vị thâm trường của Cố Lương Nghiên, ngẩn ra một cái chớp mắt, lập tức gật đầu.

“Đúng, tôi muốn đi toilet, tôi đây hiện tại liền đi?”

Cố Lương Nghiên kiêu căng nâng cằm, Tần Gia nghe lời rời đi.

Kết quả không đến hai phút, Tần Gia đã trở lại: “Toilet khóa trái cửa, tôi đi không được.”

“Kêu bảo vệ khách sạn, còn có giám đốc bọn họ đi nhìn xem, đến, tôi đi với cậu một chuyến.”

Cố Lương Nghiên đi ra ban công, vừa muốn quẹo vào, liền nhìn thấy Tô Mê cùng Tô mẫu ở đối diện.

“Chào Cố học trưởng.” Tô Mê lễ phép kêu một tiếng.

Cố Lương Nghiên lễ phép gật đầu, lại cùng Tô mẫu chào hỏi, lúc này mới dẫn đầu đi vào trước cửa toilet.

Giám đốc khách sạn, cùng với vài vị nhà đầu tư khách sạn còn có nhóm con cháu thế gia, đều đứng bên cạnh Cố Lương Nghiên cùng Tần Gia, chờ đợi bảo vệ mở cửa toilet.

~~~~~~~~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN