Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng
Chương 3: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (3)
~~~~~~~
Nơi nào đó buổi sáng tương đối sinh động, là một nam nhân có hiện tượng sinh lí bình thường, lại một trận co chặt truyền đến, Mộ Dung Sâm theo bản năng giật giật, dị thường ấm áp, làm Mộ Dung Sâm sảng khoái khó có thể tự kềm chế.
“Mê Mê…….”
Theo bản năng kêu ra tên Tô Mê, nháy mắt kia, người dưới thân, thân hình đột nhiên căng chặt lên.
Mộ Dung Sâm nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, động tác càng lúc càng nhanh.
Tới cuối cùng, tiếng rên nhẹ của người dưới thân vang lên, Mộ Dung Sâm bị kinh hách, đột nhiên mở mắt.
“???!”
Mộ Dung Sâm đầu tiên là nhìn nhìn, trước mắt là đầu vai gầy rộng lớn, theo sau đem tầm mắt chuyển qua, đôi tay nắm lấy eo nhỏ, tiếp theo lại là cái mông nhiễm một ít dịch màu trắng đục ……
Trong nháy mắt, con ngươi màu đen gắt gao co rụt lại, cả người Mộ Dung Sâm giống như bị một đạo tia chớp hung hăng bổ trúng, trên khuôn mặt tuấn tú vô cùng khiếp sợ!
Hắn là người trưởng thành bình thường, đương nhiên hắn biết trước mắt đã xảy ra cái gì.
Nhưng hắn vẫn không thể tin được, một màn trước mắt là sự thật, càng không thể tin được, hắn vậy mà đã phản bội Tô Mê!
Mộ Dung Sâm nhắm mắt, lại mở mắt.
Cảnh tượng trước mắt, chẳng những không có biến mất, một khuôn mặt ôn nhu quen thuộc, còn không hề báo động trước mà xuất hiện ở trước mắt mình.
Mộ Dung Sâm trong mắt đều là chán ghét.
“Lâm Cẩm Dư! Cậu làm sao lại ở chỗ này?!”
Lâm Cẩm Dư thần sắc đạm nhiên, mặt mày ôn nhu, nhiễm dày một tầng sắc thái tình dục.
Hắn rũ mắt nhìn ra phía sau, ra vẻ không có việc gì rút tay ra, đỡ sau eo, đi vào phòng tắm.
Không thể tránh khỏi, theo bước đi của hắn, chất dịch màu trắng đục chói mắt, chảy ròng xuống.
Con ngươi đen thẳm của Mộ Dung Sâm lại hung hăng co rụt.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên của mình, vậy mà đi cho một nam nhân, hơn nữa còn là bạn thân kiêm bạn cùng phòng của mình!
Phòng tắm truyền đến âm thanh nước chảy, Mộ Dung Sâm cúi đầu nhìn dịch thể đỏ trắng đan xen, đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn.
Hắn chạy xuống giường, ôm thùng rác liền nôn thốc nôn tháo. (Ta cũng cảm thấy muốn nôn:(()
“Nôn…!”
Cách một tấm cửa kính nửa trong suốt của phòng tắm, Lâm Cẩm Dư nhìn một màn kia, so với nơi hậu thân đau như xé rách, tâm, đột nhiên co rút đau đớn, đau không kiềm chế được.
Mộ Dung Sâm nôn xong, trong lòng tràn đầy cảm giác kinh hoảng cùng áy náy.
Hắn thật sự xin lỗi Tô Mê, hắn phản bội cô, phản bội tình yêu của bọn họ, nếu Tô Mê biết, nhất định sẽ không tha thứ cho hắn!
Mộ Dung Sâm nhấc mi, rút khăn giấy, lau chùi sơ một chút, liền vội vàng mặc quần áo vào.
Cùng lúc đó, cửa phòng tắm mở ra, Lâm Cẩm Dư quấn khăn tắm đi ra.
Nhìn thấy trong mắt Mộ Dung Sâm toàn là chán ghét, Lâm Cẩm Dư ngữ khí nhàn nhạt nhướng mày nói.
“Hình như là cậu cưỡng bách tôi.”
Hắn vừa nói như vậy, từng màn tối hôm qua, lần lượt xuất hiện ở trong đầu, Mộ Dung Sâm lập tức lạnh mặt, lấy ra một tờ chi phiếu, ký tên cho hắn.
“Tối hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tôi không muốn có người thứ ba biết, con số cậu tùy tiện điền vào.”
Lâm Cẩm Dư lẳng lặng nhìn hắn, không chút để ý bĩu môi.
“Cậu đã nói là ngoài ý muốn, tôi làm sao sẽ nói ra ngoài chứ, cho dù thật là cậu cưỡng bách tôi, tôi cũng sẽ không nói cho người khác, nói cho cùng chúng ta là bạn tốt, không phải sao?”.
Ngay từ đầu Mộ Dung Sâm muốn dùng tiền tài tống cổ hắn, không khỏi nhíu mày, trong lòng đột nhiên có chút băn khoăn đối với Lâm Cẩm Dư.
Nghĩ đến hình như đúng là như vậy, là hắn cưỡng bách Lâm Cẩm Dư, hiện giờ lại dùng tiền tống cổ cậu ta, mình xác thật có chút quá phận.
“Chỉ cần cậu không nói, chúng ta vẫn là anh em tốt.”
Mộ Dung Sâm đứng dậy, nhìn về phía Lâm Cẩm Dư.
“Tôi còn có việc, đi trước.”
Nói rồi, cất bước đi ra ngoài.
Ra cửa, Mộ Dung Sâm mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Hơn nửa tiếng nữa, chính là thời gian mỗi ngày hắn đón Tô Mê đi học.
Mà lúc này hắn, một thân dấu vết khó coi, chột dạ còn không kịp, căn bản không dám trực tiếp đối mặt với Tô Mê.
Mộ Dung Sâm lấy di động ra, gọi cho Tô Mê.
Ai ngờ, điện thoại vang lên vài tiếng, bị đối phương cắt đứt.
Trong lòng hắn có chút bất an, lại lần nữa gọi lại cho Tô Mê.
Giọng nói nhắc nhở đối phương đã khóa máy!
Mộ Dung Sâm chột dạ không ngừng, vài cái ý tưởng hiện lên, nhưng đều bị hắn rất nhanh phản bác.
Tô Mê không có khả năng biết chuyện hắn cùng Lâm Cẩm Dư, tuyệt đối không có khả năng!
Vì thế, hắn gọi tới máy bàn của phòng khách Tô gia, là Tô mẫu tiếp điện thoại.
“Bác gái, Mê Mê đang ở trên lầu hay sao ạ, vừa rồi con gọi điện thoại, cô ấy không nhận.”
Mộ Dung Sâm lễ phép hỏi.
Tô mẫu nhìn nhìn thời gian.
“Hẳn là đang trên lầu, bác lên lầu xem xem, muốn Mê Mê tiếp điện thoại không?”
Mộ Dung Sâm vẫn có chút chột dạ, nghĩ nghĩ, vẫn là thôi đi, vì thế nói….
“Cái kia, bác gái, hôm nay con có chút việc, không thể đón Mê Mê đi học, người thay con nói với cô ấy một tiếng.”
“Được.”
Mộ Dung Sâm treo điện thoại, lại gọi tới trường học xin nghỉ.
Hắn không dám về nhà, vội vàng lên xe, đi vào khách sạn của tập đoàn Mộ Dung, tắm rửa toàn thân vô số lần, cuối cùng còn sử dụng cồn tiêu độc, tiêu độc nơi nào đó.
……
Hôm sau.
Tô Mê ngủ đủ một ngày một đêm, sáng sớm liền đánh răng rửa mặt, thay giáo phục trường cao đẳng quý tộc.
Áo sơmi màu trắng phối với váy, tóc dài đen nhánh, đuôi tóc hơi cong, khuôn mặt không lớn không nhỏ cỡ trứng ngỗng*, mắt hạnh linh động sáng ngời, cả người tản ra hơi thở tràn đầy thanh xuân.
Cv để vậy đó các nàng =))
Loại hơi thở thanh xuân tươi đẹp này, làm thừa nữ hai mươi sáu tuổi Tô Mê, chưa bao giờ trải qua..
Nói cho cùng ở niên đại của cô, giáo phục đều là loại giáo phục vận động màu lam trắng.
Cô không thường xuyên mặc váy ngắn, thiệt tình không quen lắm, loại ăn mặc tương đối mát mẻ này, cảm thấy phía dưới thật mát mẻ, không an toàn.
Tô Mê tự mặc vào thêm một cái quần cho an toàn, cầm lấy cặp sách, xuống lầu dùng bữa sáng, thần sắc như thường lên tiếng gọi Tô mẫu Tô phụ, đi ra phòng khách Tô gia.
Lúc này, một đạo thân ảnh soái khí cao gầy đã đi tới, ôm chặt Tô Mê.
“Mê Mê, sớm…….”
Lời còn chưa dứt, Tô Mê đột nhiên quay đầu đi, né tránh người tới hôn môi…
“Dơ.”
Mộ Dung Sâm giật mình tại chỗ, đáy mắt hiện lên một tia kinh hoảng.
Rõ ràng bắt giữ được thần sắc chột dạ của Mộ Dung Sâm, Tô Mê bất động thanh sắc câu môi, giơ tay lau đi một ít sữa bò dính ở khóe miệng hắn.
“Nhìn anh kìa, ăn vụng đến dấu vết cũng không lau khô nữa.”
Tô Mê ý vị thâm trường nói một câu, sau đó cong lên mắt hạnh, nhìn hắn thật sâu..
Bỗng dưng đối diện với đôi mắt hạnh sạch sẽ đang cười của Tô Mê, đáy lòng Mộ Dung Sâm càng thêm chột dạ, vội vàng dời đi đề tài….
“Cái kia, thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh đi thôi, đỡ phải đến muộn.”
Tô Mê nhàn nhạt gật đầu, tùy hắn cùng lên xe.
Mười lăm phút sau, Mộ Dung Sâm nắm tay Tô Mê, mới vừa tiến cửa trường học, một giọng nam tinh khiết dễ nghe từ phía sau hai người vang lên.
“A Sâm, Mê Mê, buổi sáng tốt lành.”
Hai người bước chân đồng thời dừng lại.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, Mộ Dung Sâm nắm chặt tay Tô Mê, đi nhanh về phía trước.
Tô Mê nghiêng mặt, nhìn sắc mặt Mộ Dung Sâm âm trầm ẩn ẩn một tia chán ghét, đột nhiên dừng lại bước chân, xoay người sáng lạn cười, nhìn về phía người đang đi tới.
“Cẩm Dư, buổi sáng tốt lành.”
~~~~~~~
thứ lỗi tại hạ dốt đặc về H, kiếm truyện H đọc sáng giờ để lấy kinh nghiệm mà dịch cho chính xác 1 chút, quá ư mợt mỏi:v
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!