Nam Thần, Cho Tớ Mượn Sổ Tay - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Nam Thần, Cho Tớ Mượn Sổ Tay


Chương 21


Editor: Nhiên

Đại hội thể thao, ban ( 19) tổng điểm là 128, đứng thứ tư.

Mọi người trong ban, đều vì kết quả này mà cao hứng đến không được. Thầy Diêu cũng mừng rỡ không khép miệng được, ngẫm lại hiệu trưởng còn riêng ở toàn trường điểm danh khen ngợi: “Lần này hội thể thao, ban ( 19) biểu hiện rất khá. Tuy nói thân là ban trọng điểm, cũng không có lơ là. Tương đối, ban ( 20) hẳn là học tập một chút ban cách vách của các em. Không cần mỗi ngày chỉ quay quanh thành tích, thể dục cũng là rất quan trọng!”

Nhìn đến Diêu Dự như vậy cao hứng, Lâm Diễn lại một lần không sợ chết hỏi: “Thầy ơi, chúng em lần này biểu hiện cũng tốt như vậy, vẫn là không có khen thưởng sao?”

Diêu Dự vung bàn tay lên: “Chờ các em thi đại học xong, mỗi người đều đạt được đại học lý tưởng, hoặc là làm được việc mình muốn, thầy liền mời các em ăn cơm!”

Lớp học mọi người đều bất ngờ, rồi sau đó một đám vùi đỉnh đầu vào đống đề.

Vì ăn ăn ăn phấn đấu!

/********************************/

Tuy nói đã thử mọi cách, Phù Thải Nghênh cuối cùng vẫn là không có tránh được tiết thể dục 800 mét thí nghiệm.

Lại lần nữa bước lên đường băng, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình tràn ngập nồng đậm cảm giác vô lực. Vì sao lại có thí nghiệm thể chất kỳ quái như vậy?

Sau đó, tạp đạt tiêu chuẩn tuyến chạy tới chung điểm. Phù Thải Nghênh nghe thấy thầy thể dục đọc thời gian đã chạy xong “4 phút 30 giây”, áp lực không được trong lòng vui vẻ. 4 phút 36 giây là đạt tiêu chuẩn, đạt tiêu chuẩn là được đạt tiêu chuẩn là được.

Rồi sau đó, Phù Thải Nghênh nghe thấy thầy thể dục hỏi cô: “Em thật là cái kia nữ sinh chạy 3000 mét toàn khối đứng thứ năm?”

Phù Thải Nghênh mặt mỉm cười: “Không phải. Thầy nhận sai rồi ạ.”

Thầy Thể dục gật gật đầu: “Được rồi.”

Bên cạnh nữ sinh nghẹn cười nghẹn đến mức đau bụng.

Cô như trút được gánh nặng, dù sao vô luận như thế nào, ác mộng 800 mét cùng 3000 mét này, cuối cùng là đi qua! Mây đen rốt cuộc đi rồi, bầu trời lại khôi phục nhan sắc!

Mọi thứ đều là tốt đẹp như vậy.

Buổi tối thứ tư, lại là một ngày thi vật lý. Hôm nay bài thi vật lý tương đối đơn giản, cô học lớp 12 tới nay, lần đầu tiên ở trong thời gian thi làm xong hoàn chỉnh bài thi vật lý.

Nhảy nhót đi văn phòng tìm thầy Diêu hỏi đề sinh vật, Phù Thải Nghênh vẫn như cũ cảm thấy nhảy nhót không thôi.Xem như vậy, không chừng thi vật lý đại học có thể lấy một điểm không tồi a.

Lúc xuống chỗ ngoặt của cầu thang, cô nhìn thấy một nam một nữ đứng ở trong góc nói chuyện. Ngay từ đầu thói quen mà tưởng Lâm Diễn cùng An Khê, đến lúc nghe thấy thanh âm thanh lãnh dễ nghe kia: “Triệu Tử Dư……”

Là Thẩm Hoài.

Phù Thải Nghênh trong lòng động một cái, dẫm bậc thang cũng không chú ý, câu nói kế tiếp Thẩm Hoài không nghe rõ không nói,cô ngồi ở trên bậc thang, che lại mắt cá chân, chỉ cảm thấy giây tiếp theo liền đau tới mức muốn khóc.

Thẩm Hoài đang cùng Triệu Tử Dư nói chuyện, liền nghe thấy một âm thanh, đến vài bước gần cầu thang, thấy rõ nữ sinh đang xoa mắt cá chân: “Phù Thải Nghênh? Cậu làm sao vậy?”

Cô liều mạng chịu đựng nước mắt, nỗ lực xoa mắt cá chân, giảm bớt kia trận đau xuyên tim kia: “Không có việc gì.”

Triệu Tử Dư nghe thấy tên Phù Thải Nghênh, cũng đã đi tới, thấy rõ động tác của cô: “Nha, hoá ra Thải Nghênh ánh mắt không tốt lắm a? Cầu thang như vậy liền có thể té a.”

Thẩm Hoài một trận chán ghét: “Triệu Tử Dư, cô đủ rồi đó.”

Triệu Tử Dư dẩu dẩu miệng, rốt cuộc là không dám nói tiếp lời nói.

Thẩm Hoài đi xuống mấy bậc thang, đi đến bên người cô: “Đau chân sao?”

Phù Thải Nghênh không nói gì.

Thẩm Hoài thở dài.

“Nữ sinh ngốc.”

Phù Thải Nghênh nước mắt ức chế không được liền rơi xuống dưới.

Thẩm Hoài thầm nghĩ, thật là nữ sinh ngốc sao? Ngẫm lại cô, thật đúng chính là không thiếu bị thương a. “Đi phòng y tế quá xa, cậu đi qua không tiện.” Thẩm Hoài nói, “Bằng không, tớ cõng cậu qua.”

Cô liên tục lắc đầu: “Không cần.”

Trời ạ, Chủ Nhiệm Giáo Dục mỗi ngày đều ở trường học trên quảng trường đi dạo. Nếu là Thẩm Hoài thật sự cõng cô đi qua, bị Chủ Nhiệm Giáo Dục thấy được, sợ là muốn thông báo phê bình đi?

Thẩm Hoài biết Phù Thải Nghênh đang lo lắng cái gì, nhìn mắt cá chân của cô, mím môi: “Tớ trước đỡ cậu đi phòng học nghỉ ngơi.”

Cô tự hỏi một chút, là biện pháp tốt nhất, gật gật đầu.

Thẩm Hoài đỡ cô từng bước một đi lên bậc thang.Lúc đi đến hướng lớp, Triệu Tử Dư kêu lên: “Thẩm Hoài……”

Thẩm Hoài cũng không quay đầu lại: “Nhớ kỹ tôi hôm nay cùng cô nói chuyện. Triệu Tử Dư, tự giải quyết cho tốt.”

Đi xa vài bước lúc sau, cô nhỏ giọng bát quái: “Thẩm Hoài, cậu cùng Triệu Tử Dư nói gì vậy?”

Thẩm Hoài đỡ cô càng thêm nhanh vài phần: “Nữ sinh ngốc đi đường cho tốt.”

Thấp giọng kháng nghị: “Tớ không gọi là nữ sinh ngốc……”

Cậu bất đắc dĩ, lại là cười cười: “Được rồi, nữ sinh thông minh, được rồi chứ? Đi đường cho tốt, mắt cá chân còn đau không?”

Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới mắt cá chân, cô chỉ cảm thấy cảm giác xuyên tim đau lại xông ra.

Gần đây thật là xui xẻo…… Có lẽ nên đi thắp nén hương gì đó? Không chưngf là có thể đi đảo vận? Phù Thải Nghênh mặt ủ mày ê.

Triệu Tử Dư nhìn hai người cầm tay đi xa, hốc mắt tuôn ra nước mắt. Thạch Lộ vẫn luôn đứng ở cách đó không xa đi tới, nhìn Triệu Tử Dư nước mắt đều rơi xuống, vẻ mặt đau lòng: “Tử Dư, cậu nếu thật sự thích Thẩm Hoài, chán ghét Phù Thải Nghênh, không cần lo lắng cho tớ. Ba mẹ tớ tuy rằng đều công tác ở trong công ty nhà Thẩm Hoài, nhưng là…… Không có việc gì, bọn họ sẽ hiểu tớ, về sau tớ sẽ cố gắng chăm sóc bọn họ.”

Triệu Tử Dư hoàn toàn khóc ra tới.

Vừa rồi Thẩm Hoài cùng cô ta nói cái gì?

Cô ta lại nghĩ tới sự tình vài phút trước. Mới vừa tan học, Thẩm Hoài liền đi đến cửa ban bọn họ, kêu cô ta ra tới. Triệu Tử Dư kinh hỉ vạn phần, từ lúc bọn họ nghiệp cấp hai, Thẩm Hoài lần đầu tiên chủ động cùng cô ta nói chuyện.

Thẩm Hoài nhìn đến cô ta đi ra sau, cùng đi đến trong một góc. Không đợi cô ta nói chuyện, Thẩm Hoài ngược lại trước mở miệng: “Triệu Tử Dư, tôi hy vọng cậu hiểu rõ, cậu lúc trước làm ầm ĩ, tôi cùng Lâm Diễn không phải là không khoan dung, chỉ là nhớ lúc trước Thạch Lộ cùng chúng ta quan hệ tốt, không muốn nói cậu mà thôi. Cô không được quên, cha mẹ Thạch Lộ, còn có cha mẹ cô, đều là công tác ở Trí Viễn. Tôi thật ra không muốn vì một chút việc tư phiền toái cha tôi, chỉ là…… Cho nên, hy vọng cô an tĩnh một chút, hiểu chưa?”

Triệu Tử Dư sửng sốt.

Đây là Thẩm Hoài, lần đầu tiên cùng cô ta nói một đoạn dài như vậy.

Trí Viễn…… Chính là xí nghiệp của Thẩm gia. Thẩm Hoài không có nói sai, cha mẹ cô ta cùng Thạch Lộ đều là công tác ở Trí Viễn. Hồi cấp hai, thời điểm mới vừa biết đến, cô ta còn kinh hỉ vạn phần, chỉ cảm thấy đây là duyên phận.

Thẩm Hoài ở trong lòng cô ta vẫn luôn là hình tượng trầm ổn lỗi lạc, hoàn toàn không nghĩ tới bộ dáng này của Thẩm Hoài, cư nhiên nói ra một đoạn dài với ý uy hiếp nói như vậy.

Triệu Tử Dư khẽ cắn môi, vẫn là mở miệng nói: “Chính là, Thẩm Hoài, tớ thích cậu, chẳng lẽ cậu không biết sao?”

Thẩm Hoài thanh âm càng thêm thanh lãnh vài phần: “Tôi có biết hay không, có cái gì khác biệt sao? Tôi đều sẽ không thích cậu.”

Triệu Tử Dư cúi đầu: “Cậu cư nhiên nói ra cái loại lời nói này …… Thẩm Hoài, cậu trước kia sẽ không có bộ dáng uy hiếp người này.”

Thẩm Hoài không có trả lời.

Vô luận như thế nào, cậu cũng chỉ là học sinh cấp ba mà thôi. Nếu có thể mượn lực lượng trong nhà, làm Triệu Tử Dư có thể không hề làm ầm ĩ, cậu cũng không cảm thấy có cái gì không tốt.

Cô nương kia …… Thẩm Hoài suy nghĩ sâu xa, nhớ tới cô hôm hội thể thao, lúc xắn quần lộ ra đầu gối bị thương, trong lòng cậu liền nhảy dựng.

Cái loại cảm giác này, cậu sau đó suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc bằng đầu óc thông minh của cậu cùng cẩn thận, kia gọi đau lòng.

Triệu Tử Dư bổ nhào vào trong lòng Thạch Lộ, khóc không ngừng: “Thạch Lộ, cậu nói xem, vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này …… Rõ ràng thời điểm cấp hai, quan hệ bốn người của chúng ta, khá tốt a…… Tớ còn có thể đi theo ba người các cậu cùng nhau làm bài tập……Cậu nói xem, vì sao hiện tại, Thẩm Hoài cùng Lâm Diễn đều chán ghét tớ như vậy?”

Thạch Lộ xoa xoa đầu Triệu Tử Dư.

Đúng vậy, biến mọi chuyện như bây giờ. Rõ ràng hắn cùng Lâm Diễn Thẩm Hoài, khi cấp hai vẫn là bạn tốt.

/******************************************/

Bên này, cậu cùng cô mới vừa đi đến phòng học, liền nghênh đón toàn bộ chú ý của mọi người trong ban.

Lộ Dật Hàng trước hết phản ứng lại: “Phù Thải Nghênh, cậu sao lại bị thương?”

Phù Thải Nghênh: “…… Lộ Dật Hàng, cậu không cười tớ sẽ chết sao?”

Phù Thải Nghênh ngồi vào chỗ ngồi, cậu liền xoay người rời đi ra cửa phòng học. Cô xoa mắt cá chân, đau đớn so với vừa rồi giảm hơi chút, chỉ là…… Giống như sưng lên a QAQ.

Dương Thanh Thanh nhìn xem mắt cá chân cô: “Cậu làm sao vậy?”

“Tớ bị vấp bậc thang.” Phù Thải Nghênh trả lời nói.

Lộ Dật Hàng thò qua tới: “Cậu đau chân sao? “

Cô vô lực gật đầu.

“Thế đêm nay cậu trở về thế nào đây?” Lộ Dật Hàng hỏi, “Chân của cậu, không thể đi về đến nhà đi?”

Ba người mới vừa mới nói không vài phút, chuông liền vang lên. Cô lấy ra một bài thi, lên làm.

Vừa rồi còn không cảm thấy, lúc này càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất. Đều do Thẩm Hoài, nếu không phải cô nghe thấy cậu cùng Triệu Tử Dư nói chuyện, cũng sẽ không phân tâm sau đó vấp bậc thang…… Thẩm Hoài còn nói cô ngốc, trên đầu gối một lần nữa bị thương chẳng lẽ không phải bởi vì cậu cùng Triệu Tử Dư những cái chuyện rối tung gì đó sao, kết quả Triệu Tử Dư ngáng cô một chân sao?

Ngược lại, cậu là có bao nhiêu ghét bỏ cô ngốc a, mới vừa đỡ cô đến chỗ ngồi liền chạy nhanh rời đi.

Hừ ╭(╯^╰)╮, Thẩm Hoài không phải nam thần của cô!

Phù Thải Nghênh chỉ cảm thấy chính mình khó được làm ra vẻ, đều cho Thẩm Hoài.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân. Rồi sau đó nhìn thấy Thẩm Hoài chạy vào phòng học, trên ánh mắt một phòng mọi người, đi tới chỗ ngồi của cô, đem một hộp phun sương mù tề* đặt ở trên bàn cô, bất đắc dĩ mà nhìn cô một cái, liền không nói một lời mà trở về chỗ ngồi của mình.

* một hộp phun sương mù tề: cái này là gì a mn nhiên không biết tra cũng ko ra huhu

Cái này là sao a, lớp học người cũng không làm bài, tất cả đều nhìn chằm chằm Phù Thải Nghênh cùng Thẩm Hoài.

Mọi người dùng biểu tình thực tế, kêu “Hai mặt nhìn nhau”.

Này, đây là tình huống như thế nào???

Vì sao đột nhiên cảm thấy, bọn họ giống như bỏ lỡ cái gì???

Tác giả có lời muốn nói: (*@ο@*) Thẩm Nam Thần gả ta đi! ( che mặt)

Thẩm nam thần đau lòng Ngênh ngênh aaaaaa

Vì bây giờ vẫn là cấp ba lên mình để xưng hô là cậu nha mn yêu mn chúc mn đọc truyện vui vẻ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN