Nam Thần, Cho Tớ Mượn Sổ Tay
Chương 23
Nhiên đã trở lại rồi đây.Do nhiên vẫn chưa thi xong nên mấy hôm nữa nhiên mới đăng chương được mn thông cảm cho nhiên nha yêu mn chúc mn đọc truyện vui vẻ.
Lúc cơm chiều, Phù Thải Nghênh chạy tới quán mua quả táo. Cô vặn đầu ngón tay tính, nếu đưa quả táo, Lâm Diễn một cái, Thẩm Hoài một cái, Dương Thanh Thanh một cái, Lộ Dật Hàng một cái, Lương Phụng Dạ một cái, Lưu Á một cái……
Tính đến tính đi, cô lại nhìn thấy tựa hồ trong một đêm quả táo tăng tới giá trên trời, thở dài.
Tiền nhuận bút cứ như vậy dùng để mua quả táo……
Buổi tối đêm Bình An là thứ ba, dựa theo lệ thường thi tiếng Anh. Thi xong, Phù Thải Nghênh từng cái đưa quả táo. Lâm Diễn Dương Thanh Thanh Lộ Dật Hàng bọn họ đều vô cùng cao hứng mà thu, còn hồi đưa cô quả táo.
Chỉ là, thời điểm đi đưa Thẩm Hoài đưa quả táo, cô mới vừa đi đến chỗ ngồi của cậu ấy, Dư Quang Tuấn liền cười nói: “Tới đưa cho Thẩm Hoài quả táo a?”
Cô gật đầu, rồi sau đó cười hì hì đem quả táo đưa cho Thẩm Hoài: “Thẩm Hoài, đêm Bình An bình an! Cảm ơn cậu giúp tớ nhiều như vậy!”
Thẩm Hoài nhấp nhấp môi. Tiếp nhận quả táo, rồi sau đó cầm lấy đặt ở góc bàn, đưa cho cô một hộp đóng gói rất khá.
Phù Thải Nghênh nhìn thoáng qua của chính mình đưa, đóng gói quả táo có hơi đơn sơ, xấu hổ mà gãi đầu phát: “Taớ đóng gói là có chút xấu, cậu không cần để ý a.”
Thẩm Hoài gật đầu.
Lúc sau cô rời đi, Dư Quang Tuấn thấp giọng cùng Thẩm Hoài nói: “Thẩm Hoài, cậu thu nhiều quả táo như vậy đều đi hết?”
“Trong ngăn bàn.”
Dư Quang Tuấn trộm liếc mắt một cái ngăn bàn của Thẩm Hoài.
Thời điểm hắn đi ăn cơm chiều, đi ra ngoài có một lúc, liền thấy có không ít nữ sinh khác ban trộm mà đi vào tới, ở trên bàn Thẩm Hoài thả quả táo. Thời điểm buổi tối, cũng thấy trong ban có nữ sinh đưa quả táo lại đây.
Thẩm Hoài thật ra đều nói cảm ơn, rồi sau đó nhận lấy.
Chỉ có Phù Thải Nghênh lại đây đưa quả táo, Thẩm Hoài mới tặng lại……
Chậc.
Phù Thải Nghênh đeo balo như bao người khác đem quả táo trở về nhà.
Phù mẹ liền nhìn cô lấy ra một cái lại một cái quả táo, nhíu mày: “Sao lại nhiều quả táo như vậy?”
Phù Thải Nghênh cười tủm tỉm: “Trong ban các bạn đưa, đêm nay đêm Bình An.”
Phù mẹ cầm lấy cái Thẩm Hoài đưa hộp quả táo phá lệ đẹp: “Cái này nhưng thật ra rất đẹp.”
Phù Thải Nghênh nhận lấy, mở ra, phát hiện Thẩm Hoài đưa cư nhiên là trái táo. Màu đỏ trái táo phá lệ xinh đẹp, hơn nữa hương khí thực thơm. Phù Thải Nghênh chỉ cảm thấy nước miếng đều chảy ra.
Nam thần, thật hào phóng!
/********************************/
Không quan tâm đêm Bình An lễ Giáng Sinh đến thế nào, Phù Thải Nghênh nỗ lực muốn quên thành tích hôm thi khảo sát, vẫn là ra tới.
Từ trong tay Lâm Diễn tiếp nhận phiếu điểm của mình, cô chỉ cảm thấy có chút không đành lòng xem…… Đem phiếu điểm đưa cho Dương Thanh Thanh:
“Thanh Thanh, cậu giúp tớ nhìn thành tích đi.”
Dương Thanh Thanh nhìn một chút, nhịn không được hoảng sợ.
Nhìn thấy biểu tình của Dương Thanh Thanh, cùng trực giác của cô, chính mình chỉ sợ thi không qua a.
Lộ Dật Hàng cùng Lưu Á cũng nhìn lại đây xem thành tích của cô. Nhìn thoáng qua, sau lại đều ngồi xuống.
Dương Thanh Thanh ho khan một tiếng: “582.”
Ý nghĩ bây giờ trong đầu cô là: Biết chính mình thi rớt, nhưng là không nghĩ tới sẽ thấp như vậy ……
Cô chính là người thi được 684 điểm sao? Phù Thải Nghênh nhịn không được tự mình hoài nghi. Lấy phiếu điểm qua, tùy tiện “Tổng điểm: 582” làm cô cảm thấy, trong lòng đều bị chọc một đao a……
Ngữ văn 110, toán học 122, tiếng Anh 125, sinh vật 75, hóa học 85, vật lý 65……
Vật lý, lại một lần nữa không có đạt tiêu chuẩn.
Đứng thứ 87.
Phù Thải Nghênh không nói gì.
Lộ Dật Hàng thật cẩn thận: “Phù Thải Nghênh, cậu không sao chứ?”
Phù Thải Nghênh lắc đầu.
Dương Thanh Thanh cũng an ủi nói: “Không có việc gì, mọi người lần này đều thi tương đối kém. Đề khảo sát lần này không phải rất khó sao.”
Phù Thải Nghênh cười cười: “ Được, lần sau tiếp tục nỗ lực thì tốt rồi.”
Lộ Dật Hàng, Dương Thanh Thanh cùng Lưu Á, nhìn cô trạng thái nhẹ nhàng thở ra. Rốt cuộc, Phù Thải Nghênh lần này thi cũng không phải kém quá……
Buổi tối dựa theo lệ thường thi sinh vật, Phù Thải Nghênh thừa dịp chuyển tiết đi ra ngoài.
Nói không khó chịu, là không có khả năng.
Cô đi đến bên hồ ghế đá ngồi, nhìn ba vệt sáng trên hồ nước phát ngốc. Thở dài, nếu là thi đại học mà kém như vậy. Cô chung quy là không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.
Nói như thế nào đây, đại khái luôn được coi là người ưu tú, mỗi lần thình lình xảy ra thi rớt đều sẽ làm cô rất là khó chịu.
Phù Thải Nghênh điện thoại ra, click mở video. Điện thoại cô vẫn luôn download manga anime 《 băng quả 》mà chính mình thích nhất, coi như an ủi đi, chỉ là từ sau khi lên cấp ba cũng không có xem qua.
Tùy ý click mở một tập, vừa lúc là cảnh về vườn trường. *Phúc trong bộ phim ngồi ở góc phòng có thiên phú giải câu đố dễ như trở bàn tay mà người khác không có biện pháp phá giải, coob rốt cuộc nhịn không được mà khóc ra tới.
Cô rõ ràng nghiêm túc học vật lý như vậy như vậy a……
*Đoạn này nhiên chém nha chỉ hiểu nghĩa sơ sơ thoi
Rất nhiều lúc cô cũng nhịn không được nghi ngờ chính mình vì cái gì muốn học khoa học tự nhiên. Trong lớp học rất nhiều người luôn là dễ như trở bàn tay mà giải ra đề vật lý, cô làm rất nhiều đề, hiểu thật lâu mới có thể học được.
Mỗi lần đều ỷ vào chính mình tiếng Anh ngữ văn thành tích tương đối tốt, lấy một cái thứ tự không tồi, nhưng là cùng lần này không giống nhau, ngay cả tiếng Anh cùng ngữ văn đều thi không tốt đấy sao?
Trong video vẫn còn đang phát, cô càng lau nước mắt lại càng nhiều.
/***********************************/
Diêu Dự đi vào phòng học dạo qua một vòng, trong phòng học, mọi người đều ở an tĩnh mà chữa đề khảo sát lần này. Thấy Phù Thải Nghênh không ở vị trí, trên bàn vẫn còn sách cùng bút cũng không giống đã về nhà. Diêu Dự nhíu nhíu mi, hỏi Dương Thanh Thanh: “Phù Thải Nghênh đâu?”
“Bạn ấy vừa rồi cùng em nói là đi ra ngoài một chút, sau đó liền không có trở về.”
Diêu Dự gật đầu tỏ vẻ rõ ràng, liền ra phòng học.
Diêu Dự suy đoán hướng đi Phù Thải Nghênh, đi tới bên hồ. Hắn tự nhiên là biết, lớp học có không ít người thời điểm tâm tình không tốt, đều sẽ tới hồ phụ cận tản bộ.
Chỉ là còn chưa có thấy Phù Thải Nghênh, Diêu Dự liền trước thấy Thẩm Hoài đeo balo, đứng ở trong một góc. Diêu Dự bị hoảng sợ, thấp giọng hỏi Thẩm Hoài: “Thẩm Hoài? Em sao còn không có trở về?”
Thẩm Hoài không nói gì, ý chỉ là bảo Diêu Dự xem Phù Thải Nghênh ngồi ở trên ghế đá.
Tiểu cô nương một người ngồi ở ghế đá, điện thoại trong tay vẫn sáng, nức nở không ngừng.
Diêu Dự thở dài, vỗ vỗ bả vai Thẩm Hoài: “Em mau trở về đi. Phù Thải Nghênh lần này thi không tốt lắm, để em ấy khóc một chút đi.”
Thẩm Hoài lại không có động.
Diêu Dự chung quy là không nói gì thêm, rời đi trước.
Thẩm Hoài chờ đến lúc cô khóc xong rồi đứng dậy trở về phòng học, mới khẽ buông lỏng mày, trở về nhà.
/******************************/
Buổi sáng ngày hôm sau, Diêu Dự kêu Phù Thải Nghênh đi ra ngoài.
Diêu Dự vừa đi vừa hỏi: “Phù Thải Nghênh, em có tương đối thích hoặc là am hiểu vận động hay không?”
Cô ngẫm nghĩ một chút các hạng vận động, trả lời: “Bóng bàn đi……”
Diêu Dự gật đầu: “Được. Một tiết hôm nay không cần đi, tới cùng thầy đánh bóng bàn.”
Vì thế, cô thật sự cùng thầy Diêu đánh nửa giờ bóng bàn, cô thân là thể lực cặn bã, đánh đến kiệt sức.
Diêu Dự buông vợt bóng: “Tâm tình khá hơn chút nào không?”
Tối hôm qua khóc lớn một hồi, hôm nay lại vận động một phen, tâm tình cô thật sự tốt hơn một chút. Gật gật đầu.
Diêu Dự cười cười: “Vậy là tốt rồi. Thầy thật đúng là sợ em đêm nay lại khóc giống ngày hôm qua.”
Cô không nghĩ tới thầy Diêu Dự biết mình ngày hôm qua khóc, nhịn không được có chút ngượng ngùng.
“Phù Thải Nghênh, nghe thầy nói, chính em cũng đều có thể đạt được điều em muốn. Cho nên chính là nếu gặp thất bại, khóc một chút, sau đó tiếp tục nỗ lực lên.”
Phù Thải Nghênh dừng một chút.
“Thầy ơi, nỗ lực thật sự có thể chứ? Người xem vật lý của em.”
“Thầy cùng em nói cũng vô dụng, em liền thật sự không học vật lý sao?” Diêu Dự cười tủm tỉm.
Cô lắc đầu.
Diêu Dự lời nói thấm thía: “Có một số việc, không phải nói từ bỏ là từ bỏ được tiếp tục nỗ lực lên.”
Chuông học vang lên lúc sau, Phù Thải Nghênh trở về phòng học làm bài.
Thẩm Hoài nhìn thoáng qua cô, nữ hài tử tâm tình rõ ràng tốt không ít.Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Tan học, cô lại tung ta tung tăng lại đây tìm Thẩm Hoài giải đáp đề mục. Cậu giảng cho cô đề mục,lúc sau hỏi: “Đã hiểu chưa?”
Cô liên tục gật đầu: “Đã hiểu đã hiểu!”
Rồi sau đó nhớ tới cái gì: “Thẩm Hoài, cậu thi khảo sát lần trước được bao nhiêu điểm vậy?”
Cậu không có trả lời.
Phù Thải Nghênh lắc lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
Thẩm Hoài lấy ra phiếu điểm, đưa cho cô.
…… Tổng điểm 696, đứng thứ nhất.
Làm vật lý cái gì! ╭(╯^╰)╮
Tác giả có lời muốn nói: Nhịn không được nhớ tới tình cảnh vật lý cấp ba ……
Lời của editor:
Rất khó a mn nhiên cực dốt lý huhu
QAQ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!