Có vẻ như cậu ấy không hề thấy bất ngờ khi tôi xuất hiện ở đây, đi thẳng về phía tôi.
“Vợ, em không chịu đợi anh gì cả.”
Tôi đột nhiên thấy hơi xấu hổ, tôi giấu Lạc Khiên chuyện này nên cũng không định nói cho cậu ấy biết.
Tôi dùng tay ra hiệu cho bạn thân, ý bảo tạm dừng kế hoạch.
Tôi không muốn Lạc Khiên nhìn thấy dáng vẻ như bị Chân Hoàn nhập vào của mình.
Sau đó tôi nhích ghế sang một bên, bảo phục vụ lấy thêm một chiếc ghế lại đây.
Đợi Lạc Khiên ngồi xuống, trưởng câu lạc bộ bắt đầu khen tôi, nói tôi xinh đẹp hào phóng, bảo Lạc Khiên có phúc lấy được một người vợ tốt.
Lạc Khiên cười nghe xong: “Ừm, may mắn.”
Tạm gác lại việc trả thù Chu Miểu, tôi tiếp tục nói chuyện và ăn uống với mọi người, trò chuyện một lúc, không biết tại sao lại nhắc đến tên tôi.
“Tiền San? Cô Tiền, tên cô là chữ San nào?”
“San trong san hô.”
“Nhắc mới nhớ, trước đây câu lạc bộ chúng ta cũng có một người tên Tiền San đúng không?”
“Hình như thế, nhưng Tiền San đó làm sao so được với cô Tiền.”
“Đúng đó, vừa xấu vừa mập, y như con lợn, hahahahahaha!”
Mặt tôi lập tức sa sầm lại.
Ngày trước tôi đã làm mất lòng không ít người ở câu lạc bộ.
Bởi vì quá mập nên lúc nào cũng phải nhận những lời nói và ánh mắt không tốt, lần nào tôi cũng nói lại ngay.
Nhưng tôi thật sự không ngờ, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà những người này vẫn còn nói xấu sau lưng tôi.
Tôi vừa định lên tiếng, Lạc Khiên ngồi bên cạnh đã nói: “Không phải đâu. Chị ấy rất đáng yêu.”
Hả?
Tôi quay đầu nhìn về phía Lạc Khiên.
Tất cả mọi người đều nhìn cậu ấy.
Căn phòng vốn tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, đột nhiên im lặng đến kỳ lạ.
Trưởng câu lạc bộ ho khan một tiếng: “Lạc Khiên, cậu đang nói ai?”
“Tiền San đó.” Lạc Khiên nhấp một ngụm rượu vang đỏ. “À, ý tôi là Tiền San mập đó, rất đáng yêu.”
Trời ạ, chồng tôi khen tôi!
Mắt tôi long lanh như chất chứa sao trời.
“Này Lạc Khiên, vợ cậu còn đang ở đây, nói vậy không hay lắm đâu?”
“Có gì mà không hay.” Lạc Khiên nháy mắt nhìn tôi: “Vợ ơi, em có ghen không?”
“Không có, tuyệt đối không.” Tôi chống cằm nhìn Lạc Khiên: “Rốt cuộc Tiền San mập đó đáng yêu thế nào? Anh nói em nghe thử xem.”
Lạc Khiên cười dịu dàng quá đi mất…
“Tôi biết “gia đình đàn chị” trong trường chúng ta là do chị ấy mang về. Tôi thấy chị ấy xây cho chúng một ngôi nhà nhỏ trong vườn hoa, sau đó còn mua thức ăn mèo cho chúng.”
“Tôi còn biết chị ấy bị dị ứng với lông mèo. Sau lần đó, khắp người chị ấy nổi đầy mẩn đỏ, bởi lẽ đó nên còn phải nằm viện ba ngày.”
“Ngoài ra chị ấy luôn mang lại cảm giác “không có ai cảm thấy mình đáng yêu, nhưng mình tự thấy mình đáng yêu là được” nữa.”
“Nhưng tôi chưa kịp nói cho chị ấy biết là tôi vẫn luôn thấy chị ấy rất đáng yêu.”
Trưởng câu lạc bộ lặng lẽ kéo áo Lạc Khiên: “Lạc Khiên, đừng nói nữa…”
Anh ta cẩn thận nhìn tôi, hiển nhiên là sợ tôi nổi giận.
Nhưng sao tôi có thể giận cơ chứ?
Trái tim tôi tan chảy mất rồi.
“Lạc Khiên, em cũng cảm thấy cô ấy rất đáng yêu!”
“Anh nói xem, em và cô ấy ai đáng yêu hơn?”
Lạc Khiên sờ đầu tôi: “Đáng yêu như nhau.”
Bầu không khí lập tức đông cứng lại, trưởng câu lạc bộ cười gượng: “Ha ha, cô Tiền, cô đừng để bụng, chắc chắn Lạc Khiên thấy cô đáng yêu hơn…”
Tôi giơ tay ôm Lạc Khiên.
“Lạc Khiên, em thật sự càng ngày càng thích anh!”
“Lạc Khiên, em tặng anh một căn nhà được không?”
Những người xung quanh lập tức hóa đá.
Chỉ có bạn thân hận sắt không rèn thành thép nhìn tôi, dùng khẩu hình nói với tôi: “Tiền San, mày hết thuốc chữa thật rồi rồi.”