Nam Thần Lạnh Lùng
Chương 23: QUA ĐÊM
\”Hà chi ơi! Chân tôi tê cứng lại vì ngồi nhiều quá này. Không thể bước được nữa \”
Tôi nhìn lại phía Bảo Trà đang ngồi hụp xuống đấm chân tỏ vẻ đáng thương ,khẽ an ủi rồi kéo tay con nhỏ:
\”Thôi nào, Bảo Trà yếu dấu. Cậu không sợ người yêu tương lai sẽ bắt gặp cảnh này hả?\”
Chắc cũng mệt thật nên Bảo Trà vẫn không muốn đứng dậy và mặc kệ lời nói của tôi
Hừm, đành phải dùng biện pháp mạnh với con nhỏ này thôi:
\”Cậu không đi vậy chúng ta cùng về nhé ?\”
Lúc này con bé mới nũng nịu ngồi dậy rồi bước với vẻ miễn cười vào trong.
Bữa trưa của chúng tôi được diễn ra trong một khách sạn khá sang trọng, nghe nói là cả đoàn sẽ ngủ tại đây luôn. Chắc ăn xong thì mới lên trên phòng, mà tôi cũng chẳng quan tâm luôn giờ là Hà Chi này đang rất đói rồi.
Tôi cùng Bảo Trà cầm chiếc đĩa đi để chọn thức ăn, a kìa rồi món sườn xào. Tôi nhanh chóng tiến về phía nó, đôi đũa tôi buông xuống vô tình gắp cùng lúc với một ai đó. Chắc hẳn người này cũng có sở thích ăn sườn giống tôi, như phản xạ tôi ngửng mặt lên:
\”Ơ, phó tổng!\”
Tôi khẽ rút đôi đũa của mình về, anh ấy từ bất ngờ rồi chuyển sang cười nhẹ. Phó tổng cúi xuống rồi gắp một miếng to nhất đặt lên đĩa của tôi. Anh ấy lại lấy thêm cho anh ấy miếng nữa
\”Phải chăng là anh và em rất có duyên! \”
Quốc Thiên vừa nói vừa tiến gần hơn khiến tôi ngại ngùng
\”Anh có thể ngồi cùng bàn với em được không?\”
Được gì mà được chứ, sao cứ nhất định phải là tôi vậy! Hazzi.
\”Em ngồi cùng bạn rồi ạ, nhưng nếu anh không cảm thấy bất tiện thì có thể qua đó luôn cũng được \”
Anh ấy nháy mắt cái rồi nói:
\”Không sao, đi nào\”
Trong bữa ăn Bảo Trà có vẻ không được thoải mái cho lắm, xin lỗi mà tại tôi không còn cách nào để từ chối.
\”Em đi xa như vậy có mệt lắm không? \”
Tôi giật mình bởi câu hỏi rồi nhìn lên:
\”Dạ hơi mệt chút thôi, nhưng giờ thì em ổn rồi. À mà… Anh đi xe riêng đến đây sao?\”
Quốc Thiên hơi bất ngờ vì câu hỏi của tôi, anh ấy nheo mắt lại:
\”Sao vậy? \”
Bảo Trà nhanh nhảu trả lời thay tôi:
\”Chẳng phải công ty ra quyết định là.. tất cả mọi người sẽ đi chung một xe để tránh gây sự chú ý với mọi người sao ạ? Nhưng rõ ràng nãy trên xe không có phó tổng \”
Anh ấy khẽ đảo mắt suy nghĩ rồi như hiểu ra :
\”À, chuyện đó sao! Là do…\”
Câu nói chưa được phát ra hết của phó tổng thì đã bị một ai đó chặn lại:
\”TÔI CÓ THỂ NGỒI ĐÂY ĐƯỢC CHỨ?\”
Cả ba chúng tôi quay về hướng lời nói vô duyên đó:
\”Thiên..Nam, sao cậu lại…\”
Sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây, chuyến du lịch này không phải chỉ dành cho người trong công ty thôi sao?
Đang định nói thêm thì bất ngờ nhận ra cách đó không xa chính là bàn của Thiên Dương, cậu ta với vẻ mặt lạnh tanh đang ngồi ăn gì đó cùng với vài người bạn.
\”Bảo Trà, cậu còn nhớ tôi chứ?\”
Thiên Nam cười tươi nhìn về phía Bảo Trà, con nhỏ cũng đáp lại bằng ánh mắt thân thương :
\”Có có, ủa! Nhưng sao cậu lại ở đây? \”
\”À, vô tình thôi\”
Sắc mặt phó tổng thoáng chút không hài lòng, anh ấy nhìn chằm chằm Thiên Nam rồi hạ giọng:
\”Hình như xung quanh đây vẫn còn rất nhiều bàn trống, không phải cậu không thấy chứ?\”
Thiên Nam cười rồi đặt tay lên vai Quốc Thiên vỗ nhẹ:
\”Anh Quốc Thiên, sao anh lại như vậy. Có Vũ Hà Chi ở đây mà anh vẫn định dùng sắc mặt đó với tôi sao!\”
Tên điên này, tự nhiên lại lôi tôi ra chi!
Phó Tổng chớp nhẹ mắt như cố lấy bình tĩnh đứng dậy :
\”Vậy Nếu hai người có chuyện cần bàn thì tôi không làm phiền nữa. Hà chi hẹn gặp lại em sau\”
Nói rồi anh ấy đứng dậy đi luôn, tôi và Bảo Trà thì tròn xoe mắt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Không phải phó tổng sợ Thiên Nam đến vậy chứ! Bình Thường Thiên Dương anh ấy còn chẳng nể vậy mà…
\”Này Vũ Hà Chi\”
Tên Thiên Nam thay đổi sắc mặt quay sang hỏi khiến tôi tỉnh lại
\”Chuyện gì vậy?\”
\”Cậu là bạn gái Quốc Thiên sao?\”
Bạn gái? Tên này đang có ý gì đây, không phải do Thiên Dương nhờ cậu ta hỏi mình chứ! À mình với tên đó thì có gì đâu nhờ.
\”Cậu bị khùng à! Hỏi tào lao \”
\”Tôi nói trúng tim đen rồi hã? Lần nào tôi nhìn thấy cậu cũng thấy luôn tên đó. Vậy chẳng phải yêu nhau thì là gì? \”
Bảo Trà liều lĩnh bịt miệng Thiên Nam lại:
\”Cậu đừng nói như vậy, Là phó tổng theo đuổi Hà Chi trước đó. Chứ Hà Chi chỉ thích Tổng Giám đốc thôi\”
Ặc..ặc..chỉ Thích Tổng Giám đốc thôi? Lại còn nói bằng cái giọng nũng nịu đó nữa chứ! Đúng Bảo Trà chết tiệt. Trời ơi là trời, sao tôi lại nuôi được con bạn khốn nạn như vậy. tôi khẽ cấu con nhỏ một cái rồi giơ tay lên che mặt, bởi câu nói ngây thơ vừa rồi đã khiến tất cả mọi người hướng mắt về phía chúng tôi.
Tôi liếc nhẹ qua bên Thiên Dương, không biết tên đó có nghe được gì không nữa. Cậu ta vẫn ngồi ăn một cách thản nhiên từ đó đến giờ.
Thiên Nam cảm thấy thú vị bởi câu nói của Bảo Trà quay qua cười tươi :
\”Bảo Trà xinh đẹp, chuyện cậu nói rốt cuộc là sao vậy? \”
Để cứu vãn tình thế, tôi đặt mạnh đũa xuống bàn:
\”Này Nguyễn Thiên Nam, tôi nhớ ngày xưa cậu ít nói lắm cơ mà. Từ lúc nào cậu thích xen vào cuộc sống riêng tư của người khác như vậy hả? Hay là…cậu bị cô đơn quá nên giờ thành ra nông nỗi này? \”
\”Cứ cho là như vậy đi, nhưng dù sao tôi cũng vừa biết một sự thật rất chi là hay. Vậy nha hẹn gặp lại hai cậu. Bye\”
Đúng là đồ đáng ghét, nếu bây giờ mà không có ai. Hà Chi này đảm bảo sẽ cho cậu ăn nguyên một chiếc giày rồi nhé.
Thật là bực bội quá đi mà, giờ này là tôi muốn về nhà lắm rồi nha. Ở đây toàn gặp phiền phức gì không.
__ tối đến tôi cùng Bảo Trà được sếp ở chung một phòng, đúng là khách sạn có khác nhìn phát ra ngoài biển luôn. Thật là dễ chịu quá đi, cả ngày mệt mỏi đi thăm quan giờ đây mà ngủ một giấc thì còn gì bằng.
\”Hà Chi Hà Chi, tôi vừa biết một bí mật nè\”
Bảo Trà vừa từ ngoài cửa tay cầm hai chai nước ngọt xồng sộc tiến về phía tôi
\”Bình..bình tĩnh nào. Thở đều đi đã, sắp cháy khách sạn hay sao mà gấp vậy?\”
Bảo Trà lôi tôi ngồi xuống giường với vẻ mặt hớt hải :
\”Còn hơn cả cháy khách sạn nữa ý, cậu biết gì không? tôi vừa phát hiện ra là Tổng Giám đốc ngủ ngay phòng đối diện chúng ta đấy!\”
\”Ý cậu là Tên không biết cười đó á? Sao cậu biết? \”
Bảo Trà tỏ vẻ đắc ý :
\”Tôi vừa ra khỏi thang máy thì thấy cậu ấy vào phòng mà, chắc chắn luôn. Vì dáng người của hotboy thì làm gì có ai giống được \”
Tôi đăm chiêu một lúc đi đi lại lại:
\”Bảo Trà à! Cậu có nghĩ tên đó biết chúng ta ở đây không? \”
Bảo Trà cắn môi suy nghĩ :
\”Rất có thể lắm chứ! Vì cậu ấy là Tổng Giám đốc mà. Ở cạnh để bảo vệ cậu chăng!\”
Tôi đẩy nhẹ con nhỏ:
\”Cậu lại nghĩ đi xa quá rồi, tên đó không tốt như vậy đâu. Cậu phải tiếp xúc với cậu ta thì mới hiểu rõ bộ mặt ác độc đó\”
Bảo Trà ôm quần áo đi vào phòng tắm hí hửng:
\”Cậu nói sao thì đối với tôi, hotboy vẫn là người hoàn hảo nhất. Người trong cuộc như cậu thì làm sao mà hiểu được \”
Tôi nhăn mặt lại:
\”Bảo Trà!! Cái gì mà người trong cuộc hả! Tôi cấm cậu ăn nói linh tinh biết chưa. Mà..tính đi đâu mà thay quần áo vậy? Chẳng phải cậu vừa tắm xong sao?\”
Từ trong phòng tắm vọng ra:
\”Tôi ra ngoài đi dạo chút, Thiên Nam đã hứa sẽ dẫn tôi đi dọc bờ sông để trả ơn vụ lần trước tôi cứu cậu ấy\”
Thiên Nam? Từ lúc nào con nhỏ này lại thân với tên đó như vậy!
\”Cậu cẩn thận khi đi cùng cậu ta đó, không phải ai đối xử tốt với chúng tôi cũng đều là người tốt đâu\”
\”Tôi biết rồi mà, cậu yên tâm.\”
Yên tâm sao được với cậu chứ!
\”Có gì phải gọi điện ngay cho tôi đó, đi còn về sớm nghe chưa!\”
\”Tuân lệnh thưa trưởng phòng. Tôi đi nha ,bye cậu\”
Haz! Vậy là còn mỗi tôi ở trong phòng. Chán thật, đến nơi đất khách quê người mà con nhỏ Bảo Trà cũng để cho phải mình cô đơn, tự nhiên khác ở trong căn phòng rộng lớn này lại thấy sợ sợ. Tôi thay chiếc váy ngủ và trèo lên giường nghịch máy tính
__ cứ vậy đã một giờ trôi qua mà con nhỏ vẫn chịu về, mà bây giờ cũng mới có 8h. Híc, Sao hôm nay thời gian lại trôi lâu như vậy chứ, càng lúc tôi càng thấy sợ hơn. Không biết…
TÁCH…
Á á, sao…sao vậy? Sao tự nhiên lại mất…mất điện. Ở khách sạn lại mất điện là sao? Người tôi bất giác run lên. Không gian xung quanh lúc này nguyên một màu tối đen. Mẹ ơi! Huhu,phải làm sao đây. Bảo Trà! Đúng rồi, Tôi vơ lấy chiếc điện thoại và gọi cho Bảo Trà
Chết tiện! Con nhỏ này không mang điện thoại đi theo. Phải làm sao bây giờ? Tôi sợ sắp ấy ra quần rồi.
Cứ thế này chắc tôi chết mất.
Mà…khi nãy Bảo Trà có nói tên Thiên Dương đó ở phòng đối diện. Nhưng qua đó giờ thì nhục lắm, nhưng…
Két…
Á á, tiếng gió đập vào cánh cửa khiến tôi nổi cả da gà và lao ra khỏi phòng luôn. Đâu rồi, phòng đối diện… Phòng đối diện
..cốc..cốc..cốc
\”Thiên…Thiên Dương. Thiên Dương \”
Tôi vừa gõ cửa vừa khóc, phải mất khoảng 1 phút sau cậu ta mới chịu ra mở. Nhìn thấy tên đó mà tôi như vớ phải vàng vậy bám chặt lấy tay cậu ta khụy xuống
\”Cứu tôi với, có ma có ma\”
Vừa nói tôi vừa khóc, tên đó hình như hơi bất ngờ nhưng cũng đỡ lấy tôi.
\”Là cậu?\”
Lúc này người tôi mềm nhũn ra:
\”Cho tôi ở nhờ một chút được không, tôi sợ \”
Hình ảnh tôi bây giờ quả thật là rất thê thảm, tôi không biết tại sao mình lại nhát gan như vậy nữa. Chắc do bình thường hay đọc truyện ma nhiều quá nên bị ám ảnh luôn rồi.
Thiên Dương dìu tôi vào trong phòng, tay tôi vẫn giữ chặt lấy cánh tay cậu ta không rời. chắc tên này vừa tắm xong, tôi còn cảm nhận vài giọt nước trên tóc của cậu ta rớt xuống. Trên người cậu ta khoác chiếc áo kiểu dạng khăn tắm.
\”Không sao chứ?\”
Giọng cậu ta nhỏ nhẹ như để chấn an tôi, nhưng giờ cả người tôi như đang ngâm trong chậu nước lạnh vậy. Thấy tôi không trả lời cậu ta lại tiếp tục nói:
\”Chẳng phải có tôi ở đây rồi sao!\”
Tên đó nhẹ nhàng rồi còn khẽ đưa tay lên lau nước mắt cho tôi nữa.
\”Để tôi đi lấy nước cho cậu?\”
Tên đó vừa định đứng dậy thì bị giữ lại bởi cánh tay tôi,
\”Ngay đây thôi\”
Cậu ta lại bị cản một lần nữa,tên này bình thường hay chơi đểu tôi nhỡ đâu cậu ta lại có ý bỏ đi thì sao. bởi thực sự tôi không giám ở một mình. Sợ cậu ta nghĩ linh tinh nên tôi khẽ hạ giọng :
\”Tôi sợ bóng tối, cậu đừng đi đâu có được không? \”
Như hiểu ý, tên đó khẽ cúi xuống rồi bất ngờ bế cả người tôi lên và tiến về phía đầu giường rồi đặt tôi ngồi ở đó. Dù là đang sợ nhưng hành động này cũng khiến tôi bị đứng hình, tim tôi như vừa ngừng đập vậy. Cả người tự nhiên nóng bừng lên.
Tên đó lấy chai nước trên bàn khẽ mở nắp đưa cho tôi:
\”Đừng khóc nữa, nếu không tôi sẽ cho cậu ra khỏi phòng đó\”
Hừm, giờ này vẫn còn muốn giở cái giọng đó ra với tôi. Lúc này người tôi chỉ còn phát ra vài tiếng nấc
Cậu ta tiếp tục lên giọng :
\”Cậu ở một mình?\”
Vậy là cậu ta không biết mình ở phòng bên cạnh sao? Tôi chậm dãi:
\”Cùng Bảo Trà, nhưng cậu ấy đi ra ngoài rồi\”
Tên đó ngồi lên cạnh tôi:
\”Cậu biết tôi ở đây? \”
Không được, không thể để cậu ta biết việc Bảo Trà đã nhìn thấy cậu ta đi vào đây. Tôi lạnh lùng trả lời:
\”Tôi gõ đại\”
Cậu ta phản ứng hơi nhanh:
\”Gõ đại?\”
Giọng điệu như vậy là sao chứ!
\”Tại tôi không dám ở một mình. Với lại lúc đó sợ quá nên chỉ biết lao đi\”
Cậu ta chầm ngâm 1 lúc rồi lôi điện thoại ra và bấm số gọi cho ai đó
Đầu dây bên kia bắt máy khá nhanh:
\”Dạ thưa Tổng Giám đốc! \”
Giọng cậu ta dõng dạc :
\”Xảy ra chuyện gì vậy?\”
Tiếng vội vàng giải thích của đối phương vang lên:
\”Dạ. Do một nhân viên sơ xuất đã làm cháy mạch điện của một phòng nên khách sạn đã phải tắt toàn bộ hệ thống để sửa lại ạ. Chắc khoảng 30 phút nữa sẽ xong thưa Tổng Giám đốc\”
Tên bên kia nói xong cũng là lúc cậu ta tắt máy, hừm ít nhất cũng phải trả lời người khác một câu chứ. Vô tâm thật,
\”Định khóc đến bao giờ nữa hả?\”
Sao chứ? Cậu định cấm cả tôi khóc à! Nói rồi cậu ta đứng dậy luôn làm tôi giật mình giữ lại :
\”Được rồi tôi sẽ không khóc nữa, nếu cậu mà bỏ tôi ở đây tôi sẽ hét ầm lên đó\”
Tên đó khẽ thở dài rồi đứng lên trước mặt tôi:
\”Cậu không sợ người khác hiểu lầm sao?\”
Ý gì đây? Cậu ta đang tính đuổi tôi đi mà huhu
\”Hiểu lầm? Tôi và cậu có làm gì đâu!\”
Càng nói tôi càng nắm cánh tay cậu ta chắc hơn, dù sao cũng không thể tin được tên này.
\”Cậu buông ra đi, cái gì cũng sợ như vậy thì cậu có thể làm được chuyện gì nữa chứ?\”
Sao.. Sao tự nhiên cậu ta lại lớn tiếng như vậy! Oái, tên đó còn đang gỡ tay tôi ra nữa
\”Cậu định đi đâu vậy?\”
\”Vệ sinh\”
Cậu ta không biết tôi đang sợ hay sao mà còn buồn vệ sinh vào lúc này chứ! Tay tôi vẫn giữ chặt
\”Hay là tôi bế cậu đi theo?\”
Híc! Phải làm sao đây! Tên đáng ghét Thiên Dương này. Dù sao mình cũng không thể vào đó được.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi tự nhủ: Cố lên Hà Chi, cậu ta vẫn trong phòng chứ có đi đâu đâu mà sợ. Cánh tay tôi khẽ buông nhẹ ra rồi lùi sát vào đầu giường.
Năm phút sau tên này vẫn chưa ra, híc cậu ta đi gì mà lâu vậy chứ? Tôi sợ lắm rồi. Kiên nhẫn thêm một chút nữa nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì
Tôi khẽ cất giọng và còn pha lẫn chút khàn khàn
\”Thiên Dương \”
Không ai trả lời, đừng nói là cậu ta bỏ tôi ở đây nhé. Ngay từ đầu lẽ ra tôi không cho cậu ta đi vệ sinh mới phải, tôi lại khóc:
\”Thiên Dương, cậu đâu rồi? \”
Lần này cũng lại im lặng đến đáng sợ, Tôi không dám mở mắt ra nữa. Cậu ta đâu rồi không biết :
\”Này Nguyễn Thiên Dương, cậu về đây đi mà. Tôi xin cậu đấy, cậu đừng có bỏ tôi lại một mình nữa. Tôi sợ lắm\”
Vẫn giống như thế, tôi lại tự độc thoại một mình. Lúc này tôi khóc to hơn:
\”Tại sao chứ? Sao cậu lại đối xử như vậy với tôi? Thiên Dương! Cậu ở đâu rồi. Cậu về với tôi đi mà, sao cậu nỡ để tôi một mình như vậy chứ. Đúng là bình thường tôi hay cãi nhau với cậu nhưng thực lòng tôi không hề có ý gì cả. Cậu ra đi rồi tôi hứa sẽ nghe lời cậu mà\”
Vài phút trôi qua giọng tôi yếu dần đi vì bất lực.
Màn đêm vắng lặng cùng với tiếng của đồng hồ khiến tôi sởn cả gai ốc, rõ ràng nói là 30 phút nữa sẽ có điện mà sao lâu vậy chứ. Tôi vẫn cứ co ro ở đầu giường
Đang trong cơn hoang mang thì hai bàn tay ai đó khẽ đặt lên vai và kéo tôi vào lòng, lúc đầu tôi còn bị giật mình nhưng mùi hương này? Là cậu ấy sao?
Tôi khẽ reo lên:
\”Thiên Dương \”
Cậu ta ôm lấy tôi và nhỏ nhẹ:
\”Cậu cứ như vậy thì làm sao tôi yên tâm giao cho người khác chăm sóc đây?\”
Câu nói này.. Là ý gì vậy? Nhưng dù sao lúc này tôi cũng cần cậu ta hơn ai hết. Tôi liều lĩnh đặt bàn tay run run của mình lên vai cậu ta và thỏ thẻ :
\”Cậu đừng có đi đâu nữa được không?\”
Cậu ta im lặng nhưng ôm tôi chặt hơn, tôi thì giống như người vừa mới tìm thấy sự sống vậy. Cứ cúi đầu vào ngực cậu ta nức nở.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!