Nam Thần Lạnh Lùng
Chương 4: ĐI ĂN
Bỏng ngô, bim bim, nước ngọt tất cả đã được chuẩn bị cho bộ phim ngôn tình yêu thích của tôi. Bật tiếng thật to, thao hồ mà thể hiện xúc cảm, quả không gian tôi hằng mơ ước
\”Ôi sắp hôn rồi! Hôn đi hôn đi. Trời cái chị này sao lại né chứ\”
\”Đúng rồi quay lại với anh ấy đi mà\”
\” Trời! Tức chết đi được \”
\”Ôi tội nghiệp anh ấy. Hu hu\”
Cứ như vậy tôi vừa cười rồi lại khóc theo diễn biến trong phim.
\”Ơ, màn hình phim mất đâu rồi? ..đứa nào gọi face time giờ này \”
Ôi chết anh trai tôi, sao hôm nay ông ta lại rảnh vậy chứ. Nếu biết tôi đang xem phim như vậy kiểu gì ông cũng mách mẹ cho coi. Tôi đẩy đống đồ ăn xuống dưới đất, cho đầu tóc xù lên 1 chút rồi ấn nút nghe
\”(Ngáp) anh hai\”
Ông ấy có biểu hiện nghi ngờ, ngó ngó. Sao mà thấy được chứ hehe
\”Biết em ở nhà 1 mình nên a gọi nói chuyện cho e đỡ sợ \”
Ông này hôm nay bày đặt tốt dữ cơ, xí cả tháng chẳng thèm gọi cho tôi lấy 1 lần trong khi nói chuyện với ba mẹ suốt.
Nụ cười nhạt của tôi hiện lên
\”Vâng\”
\”Nghe mẹ nói e đã được làm trưởng phòng rồi cơ à? Chúc mừng em nhé. Nhưng Công ty nghiệp dư hay sao mà vừa vào đã được lên chức thế\”
Nhiều lúc tôi tự nghĩ không biết chúng tôi có phải anh em ruột không nữa, thật tức chết bởi câu nói của hắn
\”Đó là công ty Trọng Dương thưa anh, chắc a cũng nghe qua rồi chứ? Nghe nói ở bên nhật đó, thông tin cũng cập nhật khá tốt mà\”
Trọng Dương đúng là có tầm ảnh hưởng lớn, mặt ông anh tôi đã thoáng chút bất ngờ
\”Wa, bất ngờ nha. Em tôi làm trọng dương cơ\”
\”Em thi vào đó rất lâu rồi, hóa ra mỗi lần a gọi về cho Ba Mẹ a đều chẳng hỏi thăm gì tới em\”
Tôi tỏ thái độ.
\”Tại a bận quá, tết này a sẽ về hẳn đó. Thoáng cái đã 5 năm rồi, không biết ở nhà bây giờ ra sao\”
Xí, nhà đang yên ổn lắm a đừng về. Tôi nghĩ bụng
\” vâng, nếu không có việc gì thì em ngủ đây. Vậy nha chào anh\”
Tôi tắt luôn. đừng vội nói tôi quá đáng, về căn bản ông ấy có thể thức tới sáng để chém gió với tôi.
Thật là mất hứng, tôi gập máy tính lại rồi đi ngủ luôn. Chắc bên đó anh tôi đang tức giận lắm, kệ thôi quan tâm gì
Tính tinh…tính tinh
Định mệnh, mới sáng ra đứa nào đã gọi cửa được nhanh thế. Chắc chắn con nhỏ Bảo Trà lại định rủ tôi đi shoping đây mà. Tôi uể oải bước xuống nhà
Oái! Không phải Bảo Trà, tôi đứng hình
\”C…cậu..cậu. \”
miệng tôi ú ớ.
Xuất hiện trước mặt tôi là tên đáng ghét Thiên Dương, Nếu chỉ như vậy thôi thì không sao, cái quan trọng là tôi đang mặc chiếc váy ngủ vừa mỏng vừa ngắn, mặt mũi, đầu óc..hazi. Tôi đóng mạnh cửa lại rồi chạy lên phòng
7h25phút, ôi cái thằng cha này căn giờ chuẩn thế . thật là mất mặt quá mà, tôi vào vscn thay quần áo các thứ các thứ rồi xuống cổng
Vẫn còn bị ngại
\” Đi..đi luôn hả\”
Cậu ta chẳng nói gì tiến đến mở cửa xe ra .không biết Động lực nào khiến đôi chân tôi lại nghe lời đến vậy vào ngồi luôn.
Mặt cậu ta cứ lạnh lùng như thế suốt quãng đường, thật tình chưa bao giờ cậu ta cười dù chỉ là cong môi.
Nhưng Công nhận cậu ta có gu thời trang tốt thật người như tỏa ánh hào quang sáng chói khiến tôi lâu lâu cứ phải liếc nhìn
\”Này, Tôi hỏi cậu 1 được không? \”
Im lặng
Tôi vừa xấu hổ vừa hơi giận, cái tên đáng ghét này biết thế không mở lời. Chẳng qua tôi thấy không khí trên xe căng thẳng nên muốn giải tỏa thôi,không hợp tác gì cả. Tôi quay mặt ra phía cửa sổ cứ như vậy cho đến khi tới bệnh viện
Bác sĩ vẫn đang khám chân cho tôi, thực ra thì nó cũng chẳng nghiêm trọng lắm, tại cậu ta cứ ra vẻ có trách nhiệm nên Hà Chi tôi đây cũng chiều luôn
\”Chân cháu ổn rồi đấy. Mà cháu đã uống hết thuốc chưa?\”
\”Dạ rồi ạ\”
\”Vậy là được rồi, lần sau nhớ đi đứng cẩn thận nha. Cháu hạn chế đi ra đường bằng giầy cao gót là được \”
\”Có phải tại cháu đâu, là do…\”
Tôi ức chế đang định lên giọng nhưng bắt gặp ánh mắt cậu ta nên lại thôi
\”Vâng cháu nhớ rồi\”
Ngoài hành lang bệnh viện, tôi đang ngồi ở ghế chờ cậu ta . hazi làm gì nữa mà chưa ra chứ tôi khẽ nhìn chiếc chân của mình.
\”Đi thôi\”
Tiếng nói cậu ta khiến tôi ngửng đầu lên , rồi đi thẳng về phía trước.
Cái tên này, rõ tôi là người bệnh mà không đỡ thì ít nhất cũng phải đi sau tôi chứ.
_ ngoài xe.
Cậu ta đưa cho tôi túi thuốc nhỏ, mà mặt vẫn hướng về phía trước .
\”Khỏi rồi mà vẫn phải uống thuốc nữa sao?\” tôi nhăn nhó.
Im lặng…
Ờ im lặng, cậu ta chẳng thèm trả lời tôi. Thật ức chế, tôi chỉ muốn đạp cho bay ra khỏi xe thôi.
\”Chân khỏi rồi, từ mai tôi sẽ không làm phiền nữa \”
Hóa ra cậu ta cũng biết nói chuyện,
\”Tất nhiên rồi, tôi cũng chẳng muốn dây dưa gì đến cậu. Ở cạnh người như cậu có ngày tôi đóng băng mất \”
Cậu ta quay sang nhìn tôi,
\”Đi ăn không? \”
Đúng rồi tôi còn chưa ăn sáng, bây giờ cũng gần 10h rồi. Cứ coi như tiệc chia tay với tên không biết cười này, haha
\”Tôi nể tình cậu lắm mới đồng ý đó nha\”
Tôi tỏ ra lạnh lùng.
Chiếc xe dừng trước 1 nhà hàng sang trọng, xây theo theo kiểu kiến trúc của pháp. Mải nhìn phong cách của nó mà đến trong sảnh lúc nào không hay
\”Ơ nhà hàng này phải đặt trước mà\”
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta chẳng nói gì tiến vê phía lễ tân
\”Tôi là Nguyễn Thiên Dương \”
Nhân viên nhìn xuống quyển sổ đặt ở trên bàn rồi ngửng lên cười tươi.
\”Dạ, bạn anh đang trên phòng đợi ạ. Mời anh đi theo tôi\”
Nhân viên giơ tay kiểu kính mời rồi tiến lên cầu thang.
Tôi cùng cậu ta đi theo sau. Cánh cửa phòng được mở bên trong được bày trí rất sang trọng, những ngọn nến trên chiếc đèn bàn sáng lung linh. Làm con nhà giàu công nhận sướng thật, có mỗi ăn trưa thôi cũng…
Bên trong có 3 cậu thanh niên đã ngồi sẵn ở đó, tôi ngại ngùng bước theo cậu ta.
Biết trước như vậy tôi đã từ chối lúc ở trên xe rồi, ăn chưa với toàn con trai sao mà nuốt nổi
\”Cậu đến rồi à? (Nhìn sang tôi) đây là….( ngạc nhiên ) đừng bảo bạn gái cậu nha\”
1 trong số 3 tên đó đứng dậy nói. Tôi thấy Thiên Dương chẳng phản ứng gì, cậu ta ngồi xuống và nhìn tôi ý muốn tôi ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh.
\”Cậu là bạn gái Thiên Dương hả?\”
Tên vừa rồi nói tiếp, tôi vội xua tay phủ nhận
\”Không.. Không phải đâu, chúng tôi là bạn bè bình thường thôi\”
Mọi ánh mắt đang nhìn về phía tôi, run quá.
\”Bạn? …Thiên Dương cậu có bạn là con gái bao giờ vậy\”
Bạn là con gái? Chẳng lẽ tên này chỉ chơi với con trai sao? Tôi liếc nhìn cậu ta. Vẫn khuân mặt đó, công nhận cậu ta giỏi lạnh lùng thật
\”Mà cậu tên gì?\”
Tên áo xanh bên cạnh cậu thanh niên vừa rồi hỏi,
\”Vũ Hà chi\”
Tôi hạ giọng dịu dàng, lại khẽ cười nữa
\”Tên đẹp quá, giới thiệu với cậu tôi là Tống mạnh Quân\”
Tên ban đầu tiếp lời rồi quay sang cậu áo xanh
\”Đây là Đỗ Gia Hùng\”
Tôi để ý tên áo đen còn lại từ nãy cứ ngồi nhấp ly rượu vang cũng chẳng thèm nói gì. Tên Mạnh Quân đó quay sang tên áo đen đó đẩy tay
\”Này, cậu giới thiệu đi\”
Lúc này cậu ấy mới ngước lên
\”Tôi là Nguyễn Thiên Nam\”
Tôi ngạc nhiên nhìn về phía 2 người đó hỏi:
\”Thiên Dương, Thiên Nam? 2 cậu là anh em sao?\”
Tên Mạnh Quân đó nhanh nhảu trả lời:
\”Không phải đâu, chúng tôi đều là bạn bè của Thiên Dương \”
\”Ăn đi\”
Tiếng Thiên Dương lạnh ngắt vang lên, cậu ta vừa nói vừa gắp cho tôi miếng thịt bò. Tôi cắn môi nhìn cậu ta, xí tên này như vậy mà cũng có bạn nhờ. Không biết sao mà 3 tên kia lại chịu được cái tảng băng này, tôi thì…
\”Cậu đang đi học hay làm gì?\”
Tên Mạnh Quân đó hỏi tôi, tôi khẽ cười
\” Tôi đang làm ở Trọng Dương,\”
\”Trọng Dương? \”
Cả 3 tên đó đều đồng thanh, trời trời bộ tôi không được làm ở đó sao? Gì mà phải phản ứng cứ như cồn gặp cá mực vậy chứ?
\”Sao…sao vậy?\”
\”Tách\”
Tiếng chiếc ly của Thiên Dương đặt mạnh xuống bàn khiến 3 tên kia quay lại khuân mặt bình thường,
\”Thôi cậu ăn đi\”
Gia Hùng cố mỉm cười, sao họ lạ vậy nhỉ? Tôi cũng tỏ ra không quan tâm mà cắt miếng thịt bò vừa rồi.
Thiên Nam nhìn về phía Thiên Dương:
\”Sáng nay cậu đi đâu vậy?\”
Tên Thiên Dương đó không thèm ngửng mặt lên:
\”Sao vậy?\”
Gia Hùng tiếp lời:
\”Cậu tắt điện thoại nên chúng tôi nghĩ cậu gặp chuyện gì!\”
Thiên Dương khẽ đưa miếng khăn lên miệng lau nhẹ:
\”Điện thoại tôi hết pin\”
Gia Hùng nhìn về phía tôi hỏi:
\”Sáng nay 2 cậu đi với nhau hả\”
\”Tôi…\”
\”Cậu Không phải đến công ty à Thiên Nam?\”
Thiên Dương ngắt luôn lời tôi, không thể hiểu con người này nữa. Tốt nhất cứ cắm mặt vào ăn coi như không nghe không thấy không biết không nhìn.
\”Bố tôi đã sang đó rồi, còn cậu?\”
\”Tôi không\”
Lúc đó tôi mới Nhận ra rằng tôi vẫn chưa hỏi tên đó làm nghề gì, mà có hỏi thì với cái tính cách đó cậu ta cũng chẳng nói.
\”Gia Hùng, Mạnh Quân\”
Thấy Thiên Dương hỏi ,2 tên đó phớt lờ. Biết không tránh được ánh mắt của cậu ta. Mạnh Quân lên tiếng
\”Tôi đang bận làm luận án\”
\”Còn tôi vừa đến Chỗ luật sư Trung Kiên sáng nay \”
Tiếng Gia Hùng làm tôi giật mình, nuốt vội miệng thịt bò rồi kêu lên:
\”Luật sư Trung Kiên?\”
Ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ nhìn tôi, Gia hùng liền hỏi lại:
\”Sao vậy?\”
\”Vậy cậu có gặp ông ấy không? \”
\”Không,tôi đến nhà nhưng không ai ở nhà. Nghe nói ông ấy đi du lịch rồi\”
Vậy là đúng rồi, bố tôi cũng nổi tiếng gớm
\”Cậu biết luật sư kiên à?\”
Tôi đặt nhẹ chiếc dĩa xuống đĩa và nói:
\”Đó là Ba tôi\”
Tự hào ghê, mọi người lại được 1 phen ngạc nhiên nữa. Ngay cả Thiên Dương cũng đã phản ứng rồi. Tên mạnh quân há mồm
\”Wa! Vậy cậu là con gái Tiền Bối của Gia Hùng rồi\”
\”Vũ Hà Chi, Vũ Trung Kiên..đúng là bố con thật \”
Cái tên Thiên Nam này đang nói gì vậy. Bộ tôi không xứng làm con gái luật sư sao? Tôi thầm cảm ơn người bố tuyệt vời của mình, căn bản hàng ngày tôi ăn ở lương thiện nên lúc nào cũng gặp may mắn mà. Ahihi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!