Nam Thần Phòng Bên Là Lớp Trưởng - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Nam Thần Phòng Bên Là Lớp Trưởng


Chương 18


Những ngày tháng sau đó Tịch Phỉ sống tại phủ của anh em nhà họ Nhã. Trong quá trình sống tại đây cô không bị hắn đối xử tệ bạc một chút nào, vẫn cơm ăn áo mặc đầy đủ cô có nhu cầu gì hắn sẽ đáp ứng như cầu ấy. Có lẽ Nhã Vân sau khi được Đường Mặc chiếu cố cho đến phủ của hắn ở thì người anh trai nham hiểm này của cô ta cũng có vài phần yên lòng, không có mục đích gây xấu gì cho cô. Nhưng cô cảm thấy cô đon quá ngày ngày chỉ biến đi qua đi lại trong phòng, không thì sẽ pha chế một số lọ tinh dầu để thỏa mãn sự tò mò và tìm hiểu của bản thân mình còn lại cũng chẳng biết làm gì chỉ biết thở dài thườn thượt chán nản, có lẽ cô phải sống the này đến hết đời ư? Cô cũng đã từng nghĩ hay là bỏ chốn? Nhưng cái suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cô vứt sang một bên, giờ cô bỏ chốn thì biết đi về đâu? Chẳng may tên họ Nhã kia biế được thì chỉ có thể làm ảnh hưởng đến Đường Mặc mà thôi! Nói đến Đường Mặc cô mơi nhớ không biết bây giờ anh sống sao rồi, chắc cũng vẫn đầy đủ nhưng sao vẫn thấy lo lắng cho anh?
Một bàn tay khẽ khàng đặt lên vai của Tịch Phỉ nhưng cô vốn nhạy cảm nên đã giật mình mà vội né tránh, quay mặt là mới biết là tên họ Nhã kia. Cô nhìn vào mắt hắn cũng chẳng nói lời nào chỉ chờ hắn ở miệng:
– Tịch Tuyết nàng sao cứ ngẩn người ra vậy? Cả ngày ngồi một chỗ lại không cùng ta đi dạo thì thôi sao lại ngay cả mở miệng nói một câu cũng không được vậy?
Cô nhìn hắn ta cảm thấy thật ghê tởm , hắn không thể để cô yên được hay sao, ngày nào cũng lải nhải bên tai thật đau đầu. Cô lạnh lùng phát ra âm thanh trong trẻo chứa đầy ghét bỏ:
– Cũng không cần Nhã công tử phải quan tâm, chẳng phải chỉ bắt tôi về để thỏa mãn cái ước nguyện của muội muội mình thôi sao hà cớ gì cứ phải hỏi han tôi, hãy ra ngoài mà chơi với lũ hoa bướm kia đi,hãy để cho tôi im, giả tạo!
Cô không nhịn được mà phát ngôn ra những lời nói mình nhịn lại trong lòng bấy lâu nay, mặc kệ hắn thế nào, mặc kệ hắn đánh cô ra sao, cô ghét hắn, tên vô sỉ dộc ác. Lúc này bỗng dưng cô nhớ cha mẹ quá, nhớ anh trai và những người bạn của mình. Hơn hết là cô muốn gặp ông ngại của mình đã bao đêm rồi cô không mơ thấy ông nữa, cô không còn được nghe lời động viên của ông nữa rồi? Thật chỉ muốn sống cùng ông, yên bình mà thanh thản!
Nhã Lạc sau khi nghe thấy những lời từ miệng Tịch Phỉ nói ra mà lòng hắn bộng thấy nhói, những ngày cô ở đây hắn tự nhủ mình cần phải đôi đãi cô thật tốt, trước đó hắn đối xử tệ với cô cũng chỉ muốn vui lòng em gái, giờ em gái đạt được ý nguyện rồi cũng chằng có ý định muốn hành hạ cô, lương tâm hắn không chó phép. Cô đã khiến hắn nhận ra sự sai trái của mình bởi những lời nói đầy hàm ý. Hắn không biết từ khi nào hắn luôn muốn ngắm nhìn cô, thưởng thức sự dịu dàng, xinh đẹp của cô từ phía xa kia, từng hoạt động của cô hắn đều nhìn. Có lẽ cô đã đi vào trong tim hắn một cách vô tình mà hắn không hề hay biết. Chính từ giả tạo mà cô gán lên nguoief hắn càng khiến hắn đau đớn, hắn muốn làm tất cả vì cô nhưng cô dường như chối bỏ mọi thành ý của hắn, luôn nhìn hắn bằng con mắt vô cảm. Hắn cố bỏ qua sự vô tâm ấy mà nói lên lời dịu dàng, mong mỏi cô chấp nhận hắn.
– Tiểu Tuyết, nàng biết ta làm như vậy cũng chỉ muốn tốt cho em gái ta , có ca ca nà mà lỡ để cho em gái mình như vậy được chứ, nhưng giờ mọi chuyện cũng đã ổn thỏa đừng như vậy với ta được không, trước kia là ta không tốt…
– Ngươi nói vậy là có ý gì?
– Ta… ta thật sự muốn nàng chấp nhạn ta có được hay không?
Cô khó hiểu nhìn hắn, hắn thích cô ư? Nực cười, lại là một trò chơi mới của con cáo gian sảo, làm sa cô có thể tin được chứ!
– Lấy gì để tôi tin anh?
Hăn nhìn cô, đôi mắt hắn khiến cô xoáy sâu vào trong đó, tay hắn giữ chắt vai cô, khuôn mặt khẽ gần lại mặt cô, cô giường như có thể nhe thấy hơi thở của hắn, mùi hương trên người hắn. Nhưng cô vội đẩy hắn ra, đứng dạy đi thật nhanh và thoáng nói một câu:
– Tôi có người mình thích rồi đừng động vào tôi nữa!
Bàn tay hắn khẽ nắm chặt lại, anh mắt tối sầm, u ám đầy mình miệng cúng rắn ói;
– Nàng hãy nên nhớ nàng đâng ở trong tay ta, có dù nàng có trốn cũng không thể trốn được bao lâu! Xem ra ta phải ra tay rồi, nàng phải là của ta , tên nam nhân kia cũng đừng đụng đến nếu không thì…
Cô quay lại lạnh nhạt:
– Không thì sao? hay chỉ khiến ngươi ghê tởm trong mắt ta? Đừng nên cho rằng muốn làm gì thì làm, tôi có chết cũng sẽ không thích con người như ngươi, Nhã công tử ạ!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN