Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân
Chương 70
Lão tiên sinh sau khi nghe Tiêu Tề Dự giới thiệu, ánh mắt không có tiêu cự rốt cuộc mới rơi trên người hắn, thật lâu sau mới lẩm bẩm một câu không rõ ý tứ:
“Tiêu gia…”
Tiêu Tề Dự mỉm cười gật đầu, hài lòng vì lão tiên sinh nhận biết. Ai ngờ chưa đầy một giây sau người ta đã nói:
“Là ngươi đã phá giải ván cờ sao?”
Tiêu Tề Dự:…
Tống Ngọc Tịch thấy hắn ăn quả đắng, thì khóe miệng không khỏi cong lên, nghiêng người nói: “Không không không, không phải hắn, mà là ta!”
Lão tiên sinh lại chuyển mắt sang Tống Ngọc Tịch, vê râu cười cười: “Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã có tu vi bậc này, thật là hiếm có. Ta lánh đời đã lâu, những năm qua cố nhân cũng đã mất hết từ lâu, ẩn cư nơi đây, vốn là có ý tứ không muốn gặp thế nhân, nhưng hôm nay ngươi phá được ván cờ, gõ vang sơn môn nhà ta, đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm, lại không biết ngươi tới đây là vì sở cầu điều gì?”
Tống Ngọc Tịch định mở lời, thì Tiêu Tề Dự đã ho nhẹ một tiếng, Tống Ngọc Tịch quay đầu nhìn hắn một cái, thấy trong đôi mắt của hắn lộ ra hàm ý cảnh cảo. Nàng rũ mắt nghĩ nghĩ thì cũng hiểu được, hắn thiên tân vạn khổ [1] tới nơi đây của lão tiên sinh, hai ngày cũng không phá giải được ván cờ, điều này cũng nói rõ hắn đã đợi ở đây hai ngày rồi, kiên trì như vậy chắc chắn có việc muốn thương lượng, nhớ tới ân tình kiếp trước hắn đối với mình, rốt cuộc cũng không làm ra được chuyện vong ân phụ nghĩa, vứt bỏ hắn không để ý tới.
[1] thiên tân vạn khổ: ngàn vạn khổ cực
“Ta…Gia Tiêu công tử ngưỡng mộ đại danh tiên sinh đã lâu, đặc biệt đến bái kiến, kính xin tiên sinh hạ cố dành chút thời gian.”
Lão tiên sinh hạ mắt cười cười, đứng lên, giơ tay làm động tác “mời” với Tiêu Tề Dự, không từ chối nữa, dẫn Tiêu Tề Dự vào nhã thất [2], có thể thấy được ông đã đoán được thân phận của Tiêu Tề Dự, biết tầm quan trọng của điều hắn hỏi hay sở cầu.
[2] nhã thất: căn phòng dùng để đọc sách, uống trà
Sau khi Tiêu Tề Dự cùng lão tiên sinh rời khỏi, Tống Ngọc Tịch cũng đứng lên, nữ nhân La Sát Quốc mỉm cười với nàng, tuy trên mặt bà có chút nếp nhăn, nhưng cặp mắt màu lam kia còn thuần khiết hơn cả trời xanh, giờ phút này đang nhìn thẳng Tống Ngọc Tịch, tiểu công tử có chút chật vật, bà nói với Cừu Chỉ Thiến đứng bên:
“Đi lấy chậu nước ra để cho vị cô nương này rửa sạch.”
Tống Ngọc Tịch cúi đầu xấu hổ, Cừu Chỉ Thiến nghe nói nàng là cô nương, thì vô thức liếc nhìn nhiều hơn hai cái, rồi ngoan ngoãn lui xuống múc nước. Trên hành lang thông gió chỉ còn lại nàng và nữ nhân La Sát Quốc hai người, sau khi Tống Ngọc Tịch cắn môi do dự một chút, liền quyết định mở miệng nói với bà:
“Phu nhân, kỳ thật hôm nay ta không phải đến tìm lão tiên sinh, mà ta tới tìm người.”
Nữ nhân La Sát Quốc kinh ngạc nhìn nàng: “Tìm ta? Ta ở Trung Nguyên cũng không có bằng hữu, tại sao ngươi lại tới tìm ta?”
Tống Ngọc Tịch cũng không giấu diếm bà, thật thà nói rõ: “Không dối gạt phu nhân, ta ở kinh thành nghe thương nhân có nói, ở trạm hàng hóa Bắc Nam của Liêu Thành Phụng Thiên có bán thủy tinh. Cho nên vào nửa tháng trước, đã phái người tới nơi này mua, thế nhưng bọn họ từ lão bản ở trạm hàng hóa Bắc Nam nghe được tin tức có người La Sát Quốc xuất hiện ở gần Nguyên Mộc Lĩnh, mà thủy tinh lại là sản vật của La Sát Quốc, cho nên bọn họ nghĩ tới muốn tìm nguồn cung gốc, thế nhưng nào ngờ, một đám người đi vào, lại không thấy đi ra. Ta ở kinh thành đợi thật lâu đều không nhận được tin tức, lúc này mới tìm đến, ai ngờ vừa bước vào cánh rừng này, người của ta lần nữa lạc mất.”
Nữ nhân La Sát Quốc sau khi xong, thần sắc khẩn trương nhìn tứ phía một chút, xác định lão tiên sinh bọn họ vẫn còn ở trong nhã thất, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vô cùng hiền lành gật đầu nói với Tống Ngọc Tịch: “Hóa ra là như vậy, cánh rừng này xác thực không dễ để đi vào, tiên sinh nhà ta không thích bị người bên ngoài quấy rầy, cho nên mới cố tình bố trí chướng khí, người của ngươi trước sau vào được hơn nửa tháng, có lẽ nếu cố gắng thì chưa chết, cánh rừng này mặc dù không ra được, nhưng sản vật phong phú, lại có nguồn nước, chỉ là về đêm sẽ có chướng khí, nhưng ngược lại ban ngày thì không sao. Nếu ngươi là tới tìm bọn họ, thì chờ tiên sinh nhà ta, cùng tiên sinh nhà ngươi đi ra, ta liền để người vào rừng tìm kiếm bọn họ, chỉ cần bọn họ còn sống, ta liền tự mình đưa ngươi ra khỏi cánh rừng, chỉ có điều sau này đừng tới nữa.”
Tống Ngọc Tịch nghe xong lời này, lập tức vui vẻ ra mặt. Cừu Chỉ Thiến múc nước tới, đặt ở trước mặt Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch nhìn Cừu Chỉ Thiến còn nhỏ này, cũng không vội vã rửa mặt rửa tay, mà tiếp lấy lời nữ nhân La Sát Quốc nói:
“Còn một việc nữa ta muốn hỏi phu nhân. Lão bản trạm hàng hóa Bắc Nam có nói phu nhân thường xuyên đem thủy tinh đi bán, không biết trong tay phu nhân còn bao nhiêu, ta ra giá so với bọn cao hơn hai thành để mua, phu nhân thấy có được không?”
Trên mặt nữ nhân La Sát Quốc lộ ra vẻ khó hiểu, nói: “Ngươi muốn mua? Ngươi muốn mua nhiều thủy tinh như vậy để làm gì? Ta… cũng không phải thường xuyên đi bán thủy tinh…” Nhìn chung quanh, nữ nhân La Sát Quốc mới ghé sát vào Tống Ngọc Tịch, nhỏ giọng nói: “Ai nha, nói thật cho ngươi biết, ta là vụng trộm đi bán đấy, ngươi cũng đừng nói cho tiên sinh nhà ta biết, hắn không biết ta đi đâu. Ngươi cũng thấy đấy, chúng ta ở trong núi, ngoại trừ sản vật trên núi, cái gì cũng không có, tiên sinh nhà ta lại là người phong nhã, không biết được củi gạo dầu muối quý trọng, ta cũng không còn cách nào khác, đợi lát nữa bọn họ đi ra, ngươi ngàn vạn lần đừng nói ra đấy.”
Tống Ngọc Tịch nhìn nữ nhân La Sát Quốc, thấy ánh mắt bà chân thành tha thiết, có lẽ không phải nói dối, hơn nữa Cừu Chỉ Thiến cũng không phản bác lại lời nói này, xem ra, cuộc sống trên núi quả thực rất kham khổ.
“Sư phụ coi nhẹ vàng và bạc, nói đó là tục vật, thế nhưng mà người cũng không thể ăn gió uống sương, cũng phải ăn ngũ cốc hoa màu thì mới sống được, sư mẫu cũng không có cách. May mắn vừa rồi ngươi ở trước mặt sư phụ không nói ra chuyện này, bằng không sư phụ khẳng định là mất hứng.”
Tống Ngọc Tịch gật đầu hiểu rõ, tựa hồ cũng hiểu ra không ít, như vậy là các nàng không phải không thiếu tiền, nếu vậy chuyện tình cũng dễ xử lý hơn, nàng thức thời hạ giọng, nói với nữ nhân La Sát Quốc:
“Ta sẽ không nói ra. Nhưng ta muốn cùng phu nhân làm ăn, thủy tinh trong tay phu nhân, từ nay về sau, ta đều bao hết, giá cả sẽ cao hơn trạm hàng hóa Bắc Nam là hai thành. Khi nào phu nhân ra khỏi cánh rừng để đi mua đồ, thì chúng ta sẽ ước định thời gian cho tốt, người của ta sẽ đến thu hàng, người trực tiếp đưa hàng cho ta là được. Ta là người của kinh thành, người giao hàng cho ta, chúng ta hai bên thỏa thuận giá cả, không phải càng ít rủi ro hơn sao? Người cảm thấy thế nào?”
Nữ nhân La Sát Quốc có nghe hơi ngạc nhiên khi lần đầu tiên nghe được cách làm như vậy, nhìn nhìn Cừu Chỉ Thiến, suy nghĩ một lát, mới lên tiếng: “Điều này… Ngươi nói là thật sao? Tộc nhân của ta cứ cách bốn tháng sẽ tới Trung Nguyên một lần, mỗi lần ta đều để bọn họ đưa đồ tới. Nếu như ngươi muốn, ta sẽ bảo bọn họ mang nhiều thêm một chút, nhưng người muốn nhiều thủy tinh như vậy để làm cái gì? Tất cả đều là tự nhiên, chưa được chế tác, ở chỗ chúng ta có thợ chuyên môn chế tác. Thế nhưng ta chưa từng gặp ở Trung Nguyên, chỉ nghe nói có một số tiệm thuốc có thu mua, cho nên, nếu ngươi muốn nhiều hơn dường như cũng không hữu ích cho lắm.”
Tống Ngọc Tịch thấy bà xuôi tai, cũng không giấu diếm, nói: “Ta có chỗ cần dùng, ta có cửa hàng ở kinh thành, phu nhân chỉ cần lo cung cấp hàng cho ta là được, những điều khác như giá cả đều có thể thương lượng.”
Nữ nhân La Sát Quốc có chút động tâm, cho đến khi Tống Ngọc Tịch lấy ra một tờ năm trăm lượng ngân phiếu đặt ở trước mặt bà, bà mới quyết định, nói:
“Nếu ngươi đã kiên trì như vậy, ta đây sẽ tin ngươi. Trong tay ta hiện giờ có khoảng hai trăm cân, đều là thủy tinh lớn chưa chế tác, ta bán cho trạm hàng hóa Bắc Nam là một lượng bạc một cân, ta cũng sẽ không tính ngươi quá nhiều, theo như lời người nói, giá cả như thế là được rồi, ta biết giá này đã là không rẻ rồi. Nhưng người Trung Nguyên bài xích người La Sát Quốc chúng ta, đại đa số đều không muốn kinh doanh cùng chúng ta, tộc nhân của ta từ La Sát Quốc xa xôi chở tới vật này, cũng là phí rất nhiều sức lực. Nếu không phải ta thay bọn hắn tiêu thụ chút ít ở nơi đây, thì có khi bọn họ cũng không nguyện ý tốn nhiều sức lực như vậy. Nếu sau này ngươi có thể thay chúng ta tiêu thụ một chút, thì ta tin tưởng giá cả có thể bớt xuống được, chỉ là hiện tại sợ cũng không rẻ.”
Tống Ngọc Tịch nghe xong, thì gật đầu, đẩy ngân phiếu đến trước mặt nữ nhân La Sát Quốc, nói:
“Ta muốn toàn bộ đồ trong tay người, đây coi như là tiền cọc, đợi lát nữa khi người tiễn ta đi ra ngoài, chúng ta lại nói chuyện về vấn đề giao hàng như thế nào. Ta có một chiếc thuyền, đang neo tại bến cảng, tên “Hoài Đông Hào” là thuyền rất lớn, người có thể đến xem, thuyền lớn như vậy thì vận chuyện bao nhiêu cũng được.”
Nữ nhân La Sát Quốc nhìn ngân phiếu trong tay, cũng không còn ngượng ngùng, mà gấp ngân phiếu lại để vào trong tay áo, gật gật đầu nói: “Được, đợi một lát nữa chờ tiên sinh nhà ngươi đi ra, ta liền đưa các ngươi ra ngoài, thuận tiện giúp ngươi tìm kiếm mọi người. Không gạt ngươi, có được khoản cọc này của ngươi, giấy Tuyên Thành của Trừng Tâm Đường mà tiên sinh nhà ta muốn đã được lo liệu rồi, ta đã vì việc này mà sầu rất nhiều ngày… Đúng rồi, tiệm của ngươi đặt ở đâu, có thể nói cho ta biết được không?”
“Trên phố Trường An ở kinh thành, tên là Phù Dung Viên. Nếu các người định đi kinh thành thì sớm báo cho ta một tiếng, ta phái người tới tiếp đón các người.”
Nữ nhân La Sát Quốc nở nụ cười như hài tử, vì sự thân mật của Tống Ngọc Tịch, có lẽ do đã rất lâu không có người Trung Nguyên nào đối xử tử tế với bà như vậy.
Tống Ngọc Tịch nhìn bà, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác kính nể. Thế nhân đều nói, Tiền Tể tướng vì một nữ nhân La Sát Quốc mà buông tha hết thảy, ai cũng đều nói người nam nhân này có bao nhiêu vĩ đại, có bao nhiêu si tình. Thế nhưng từ khía cạnh Tống Ngọc Tịch xem xét, thì người thực sự vĩ đại lại là nữ nhân La Sát Quốc này, người Trung Nguyên trời sinh có tính bài ngoại, ở đây bà là người ngoại tộc. Thế nhưng vì nam nhân mình yêu mà chấp nhận ở lại Trung Nguyên, một nơi xa lạ, học tập ngôn ngữ bản địa, phong tục cùng con người bản xứ. Người La Sát Quốc giỏi ca múa, tính tình có lẽ sẽ rất nhanh nhẹn thoải mái, thế nhưng mà bà lại nguyện ý cùng nam nhân mình yêu ẩn cư lánh đời, cùng hắn vượt qua cuộc sống mà mình không yêu thích, kham khổ lại đơn điệu, mà nam nhân từ đầu đến cuối lại là tiên nhân không nhiễm khói lửa nhân gian, trong nhà chuyện gì cũng không lo toan, suốt ngày chỉ biết cầm kỳ thư họa, dùng lại còn là giấy Tuyên Thành, một mặt hàng xa xỉ, không thể không nói, người nữ nhân này thực sự vĩ đại, một mình chèo chống nhiều năm, vẫn không nửa đường bỏ cuộc, vẫn như trước dốc lòng mà yêu thương hắn.
“Vậy thì đa tạ người rồi.”
Hai người cứ như vậy đạt thành hiệp nghị, tâm tình đều rất tốt. Cừu Chỉ Thiến cũng hiếm khi nhìn thấy sư mẫu vui cười như vậy, trên mặt cười rộ lên tuy có chút nếp nhăn, thế nhưng nàng đã thật lâu chưa thấy sư mẫu cười như vậy rồi.
Tống Ngọc Tịch nhìn bà, tựa hồ có chút hiểu tâm tình của Cừu Chỉ Thiến, bởi vì nàng đã từng nói qua với mình, nàng chính là được sư mẫu cứu trở về. Lúc đó nàng bị kẻ thù đuổi giết ở bên ngoài rừng rậm, bị thương chỉ còn một hơi tàn, là sư mẫu cõng nàng trở về, đau khổ cầu khẩn sư phụ cứu nàng một mạng, nàng mới có thể sống sót. Về sau nàng không chỉ một lần kể với Tống Ngọc Tịch, sư mẫu nàng trôi qua có bao nhiêu gian nan.
Đang nói chuyện, nhã thất bên kia truyền đến tiếng bước chân, Tống Ngọc Tịch cùng nữ nhân La Sát Quốc cũng cuống quít thu hồi biểu cảm, im lặng uống trà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!