Năm Tháng Không Từ Bỏ - Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Năm Tháng Không Từ Bỏ


Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận


Thành phố Ngạn Dương, Thẩm gia.

Mục Như Tình tỉ mỉ đặt lễ vật trong tay xuống, cười híp mắt trò chuyện với người đàn ông trước mặt: “Hiệu trưởng Thẩm, đã một tháng trôi qua kể từ khi bác nhậm chức Hiệu trưởng của đại học Ngạn Dương, hôm nay cháu mới có thời gian đến thăm bác, thật xấu hổ quá đi.”
Thẩm Lỗi tươi cười vung tay, kêu Mục Như Tình ngồi xuống bàn trà gỗ bên cạnh, rót một chén trà đỏ mới pha cho nàng ta.

“Khách sáo gì chứ? Bác vẫn thích giống trước kia, cháu gọi bác là bác Thẩm hơn.”
Mục Như Tình vui vẻ: “Thời gian trôi qua nhanh thật, bác từng là cố vấn học tập của cháu năm đó, bây giờ đã lên chức Hiệu trưởng rồi.

À mà bác làm Hiệu trưởng rồi, vậy giảng viên chuyên ngành tài chính hiện tại là ai vậy?”
Thẩm Lỗi vuốt vuốt chòm râu, giọng nói tràn đầy kiêu ngạo: “Là con gái bác.

Nó tên Thẩm Hoài Tinh, dạo này nó đang làm mấy cái báo cáo đăng lên tạp chí, rất hay, nếu rảnh rỗi cháu cứ tìm đọc.”
Mục Như Tình hơi sửng sốt: “Thẩm Hoài Tinh là con gái bác à?”
Nàng ta nhớ mang máng em gái của mình từng yêu thầm một giáo viên tên Thẩm Hoài Tinh, nhưng lại không biết Thẩm Hoài Tinh là con gái của Thẩm Lỗi.

Thẩm Lỗi hớp miếng trà, tỏ vẻ bình tĩnh: “Sao vậy, cháu không nghe em gái nhắc qua tên nó hả.”
Mục Như Tình lòng tràn đầy hứng thú: “Bác biết chuyện đó giữa hai người?”
Thẩm Lỗi nhún nhún vai: “Đâu chỉ là biết, năm đó tụi nhỏ đang quen nhau, mỗi ngày bác đều phải kêu Hoài Tinh lên văn phòng, viết báo cáo kiểm điểm bản thân.”
Dừng lại hai giây rồi nói tiếp: “Khi đó em gái cháu còn quá nhỏ, bác thấy Hoài Tinh không nên làm lỡ cuộc đời của một đứa bé.

Ừm, hiện tại Tuyết Y cũng lớn rồi phải không?”
Mục Như Tình gật đầu: “Vâng, nó hai mươi tám tuổi rồi.”
Thẩm Lỗi tươi cười: “Hoài Tinh dạo này có vẻ như muốn nối lại tình xưa, ngày nào bác cũng thấy nó ngồi một mình trong phòng ngắm album ảnh của nó với Tuyết Y.

Thú thật đứa bé Tuyết Y kia không tệ, rất hiểu chuyện, nó từng tặng bác lá trà do chính nó sấy khô.

Hai đứa nó hợp lại cũng tốt, Hoài Tinh mãi chẳng chịu kết hôn, bác đoán rằng trong lòng nó vẫn còn nhung nhớ Tuyết Y.”
Mục Như Tình nhướng mày: “Đúng là vậy rồi.”

Thẩm Lỗi lại hỏi: “Ái chà, mà cháu đến tìm bác vì chuyện gì thế? Có chuyện cứ nói thẳng, không cần khách sáo đâu.”
Mục Như Tình khẽ mỉm cười: “Muốn…!hợp tác với bác chuyện công việc.”
Thẩm Lỗi: “Thì ra là mục đích này.”
Hắn cười lắc đầu: “Năm nay Chu gia cũng ngỏ ý muốn bắt tay hợp tác, hiện tại bác còn đang quan sát, cháu đừng gấp gáp.”
Hai người đang nói chuyện thì âm thanh của ổ khóa vang lên.

Một lát sau, Thẩm Hoài Tinh đi vào.

Thẩm Lỗi đứng dậy giới thiệu: “Hoài Tinh, đây là tiểu Mục tổng, Mục Như Tình.”
Hắn do dự, nói thêm một câu: “Chị gái của Tuyết Y.”
Thẩm Hoài Tinh nhìn Mục Như Tình vài giây.

Sau đó, nàng cởi bao tay ra, bắt tay với Mục Như Tình: “Xin chào.”
Mục Như Tình lộ ra một nụ cười thân thiện: “Cô giáo Thẩm, ngưỡng mộ đã lâu.

Hôm nào cùng nhau ăn một bữa cơm nhé? Tôi sẽ mời Tuyết Y đến cho chị.”
Thẩm Hoài Tinh im lặng, nói: “Lần trước tôi gặp em ấy, dáng vẻ như đang xích mích với người trong nhà.”
Mục Như Tình: “Dù cho nó quậy cỡ nào, tóm lại nó vẫn là người của nhà họ Mục.

Cô giáo Thẩm cũng hiểu mà, nó rất nghe lời, tôi sẽ gọi điện thoại bảo nó đến ăn với chị một bữa cơm.”
Thẩm Hoài Tinh nhàn nhạt nở nụ cười: “Lòng tốt của em tôi chân thành ghi nhớ.

Nhưng em ấy đang ở cùng một chỗ với Chu Chẩm Nguyệt, đừng ép buộc em ấy.”
Mục Như Tình hơi nghiêng đầu: “Chu Chẩm Nguyệt?”
Ý cười của nàng ta ngày càng sâu, không rõ nói: “Chị không cần lo lắng cái này, giao cho tôi là được.”
Thẩm Hoài Tinh cau mày: “Có ý gì?”
Mục Như Tình không hề trả lời, chỉ nói mấy câu khách sáo, sau đó lễ phép nói lời chào tạm biệt với Thẩm Lỗi.

Lúc gần đi, nàng ta mới dò hỏi số điện thoại của Thẩm Hoài Tinh.

Mục Như Tình ra khỏi Thẩm gia thì thấy Chung Uyển đang dựa vào cửa xe nhìn điện thoại, nhàn rỗi đến mức còn mua thêm hai cốc cà phê.

Mục Như Tình đột nhiên nắm lấy đầu vai của Chung Uyển, oán trách: “Sao không ở trong xe đợi? Không biết bên ngoài đang lạnh lắm à?”
Chung Uyển đẩy vai, né tránh sự đụng chạm của Mục Như Tình, cúi đầu đem cốc cà phê đưa cho nàng ta: “…!Cà phê của cậu.”
Mục Như Tình nhận lấy, sờ soạng chiếc cốc giấy: “Lạnh luôn rồi, ném nó đi, tôi dẫn cậu đi mua cốc cà phê mới.”
Chung Uyển cố tình tỏ vẻ không nghe, không nói một lời đưa cốc cà phê lên miệng bắt đầu uống.

Đây là tiền của nàng mà, nàng không nỡ lòng chà đạp.

Mục Như Tình ôm lấy Chung Uyển lên xe.

Chung Uyển ngồi xong, nàng ta rất săn sóc giúp nàng thắt đai an toàn.

“Tiền tháng này tôi đã gửi cho ba mẹ cậu rồi, bọn họ ở trên núi sống rất tốt, cậu đừng lo lắng nhiều.”
Mục Như Tình giọng điệu rất ôn nhu, như là đem sự dịu dàng của một đời dành hết cho người con gái trước mặt: “Tôi còn quyên góp một ít tiền cho ủy hội trong thôn, để bọn họ đem ngôi trường tiểu học cậu từng theo sửa chữa lại, chờ khi hết bận, tôi dẫn cậu về thăm nơi đó.”
Chung Uyển siết chặt cốc cà phê, giọng điệu lạnh lùng: “Mọi người trong thôn nhìn thấy tôi và cậu ở cùng nhau, sẽ đoán ra quan hệ giữa hai bên.

Ba mẹ tôi cũng sẽ biết, tôi và những cô gái bán thân khác trong thôn cơ bản không có gì khác nhau.”
Mục Như Tình im lặng, lát sau mới mở lời: “Được được, tôi không đi.”
Xe chạy đến giao lộ vòng tròn, trên đường xe cộ qua lại không ngớt.

Chung Uyển nhìn đô thị phồn hoa ngoài cửa sổ, cảm giác được so với hai mươi năm trước không có gì khác lắm.

Có lẽ…!nếu nàng không đến nơi này hai mươi năm trước, mọi thứ bây giờ sẽ khác hẳn.

Lúc nhỏ, nàng là đứa trẻ bình thường nhất trong thôn, rảnh rỗi sẽ giúp ba mẹ làm ruộng, khi đi học sẽ ngồi trong phòng học lấm lem bùn đất để nghe giảng.

Lớp hai hồi tiểu học, một người lạ trên thành phố tìm đến gia đình nàng, ngỏ ý muốn giúp đỡ gia đình, đem nàng lên thành phố học tập.

Yêu cầu duy nhất chính là, phải ở chung với người nhà của bọn họ, ở cạnh tiểu thư nhà bọn họ cùng nhau học hành, cùng nhau lớn lên.

Lúc đó, người trong cả thôn đều cảm thấy nàng là đứa nhỏ may mắn nhất, có thể được người nhà giàu gửi gắm hy vọng.

Nhưng rất lâu về sau nàng mới biết được, nàng chỉ là một món quà tặng mà Mục Quốc Thừa tặng cho con gái của mình.

Năm đó Mục Quốc Thừa dẫn một đứa con hoang tên Mục Tuyết Y về nhà, Mục Như Tình vô cùng tức giận.

Mục Quốc Thừa vì đền bù nàng ta, hắn đã sai người đến nông thôn, đem đứa trẻ dễ nhìn nhất làm giao dịch, sau đó tặng cho nàng ta.

Ngày đầu tiên Chung Uyển đến Mục gia, Mục Như Tình liền ngang ngược khống chế nàng ở bên cạnh mình.

Ăn cơm muốn nàng theo, đi ngủ cũng muốn nàng theo, Chung Uyển đi vệ sinh, Mục Như Tình cũng không cho phép nàng xa cách nàng ta quá mười phút.

Kỳ thực từ bé đến lớn, Mục Như Tình đối xử với nàng không tính là tệ.

Lúc nhỏ ở trường học che chở cho nàng, không cho những đứa bé trai khác bắt nạt nàng.

Lớn rồi thì mang nàng theo làm trợ lý bên người, lương rất cao chứ không hề thấp.

Chỉ là nàng ta đối xử với nàng tựa như cưng chiều một con chó con.

Không có tôn trọng, không có bình đẳng, chỉ có cố chấp khư khư giữ lấy.

Chung Uyển không rõ, tình cảm mà Mục Như Tình dành cho nàng có phải là tình yêu hay không, nàng chỉ biết, nàng không yêu Mục Như Tình.

Chung Uyển cũng không yêu Mục Tuyết Y, tuy rằng lúc nào Mục Như Tình cũng cho là thế.

Mục Tuyết Y có gì đó rất giống nàng, đều là loại người bò lên từ dưới đáy của xã hội, ăn nhờ ở đậu biết nghe lời, thực sự quá giống.

Vì lẽ đó, giữa một đống người hầu của Mục gia, nàng chỉ có thể kết bạn với Mục Tuyết Y.

Nhưng tất nhiên, nàng kết bạn với Mục Tuyết Y, càng làm cho Mục Như Tình căm hận đứa em gái này.

Những năm qua, nàng đã rất ít nói chuyện với Mục Tuyết Y, nhưng Mục Như Tình vẫn nóng lòng chèn ép em gái mình, mỗi lần ức hiếp xong sẽ ở trước mặt mình thong thả khoe khoang.

Một bên khoe khoang, một bên vội vàng tìm tòi cảm xúc trong ánh mắt của nàng.

Mục Như Tình tựa hồ rất muốn chứng minh, trong lòng của Chung Uyển, chính mình so với Mục Tuyết Y quan trọng hơn nhiều.

“Một lát họp chuyện trong công ty xong, tôi dẫn cậu đi ăn món Pháp.” Mục Như Tình dịu giọng hỏi nàng: “Muốn ăn món gì? Tôi gọi đầu bếp chuẩn bị trước.”
Chung Uyển nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe: “Lúc nãy ở trong nhà của Hiệu trưởng Thẩm, cậu vẫn chưa ăn?”
Mục Như Tình: “Vốn là muốn uống ít trà, ăn ít bánh, nào ngờ lại gặp Thẩm Hoài Tinh đang về nhà…”
Giọng điệu nàng ta thay đổi: “Cậu biết Thẩm Hoài Tinh chứ? Là giáo viên mà con nhóc Tuyết Y kia từng thầm mến.”
Chung Uyển trầm mặc, khẽ nói: “Tôi biết.”
Nàng bằng tuổi với Mục Tuyết Y, cũng học chung một trường đại học.

Năm đó lúc Mục Tuyết Y theo đuổi Thẩm Hoài Tinh, nàng không ít lần ở giữa đổ thêm dầu vào lửa.

Mục Như Tình lại hỏi: “Uyển Uyển, cậu cảm thấy nó ở bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt tốt hơn, hay là ở bên cạnh Thẩm Hoài Tinh tốt hơn?”
Lông mày của Chung Uyển nhăn nhó: “Chuyện này cậu hỏi tôi làm gì? Tuyết Y yêu ai thì ở cạnh người đó thôi.”
Mục Như Tình khẽ cười: “Sao cậu y hệt nó vậy? Suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Thân phận của nó là con gái nhà họ Mục, hôn nhân của nó phải vì nhà họ Mục mà cống hiến, nó có liên hệ máu mủ với nhà này, không phải nói bỏ đi liền có thể thật sự bỏ đi.”
Chung Uyển liếc xéo Mục Như Tình, đột ngột hỏi: “Còn cậu thì sao? Cậu cũng là con gái của nhà họ Mục?”
Mục Như Tình không hề lúng túng, đáp lời: “Tôi đương nhiên cũng sẽ như thế, đợi đến lúc thích hợp, tôi cũng sẽ gả cho bên có lợi đối với nhà họ Mục.

Khi cậu ngồi ở vị trí của tôi thì sẽ hiểu, không có gì là không thể trở thành thủ đoạn trên sàn đấu được.”
Chung Uyển há hốc, muốn nói lại thôi.

Đến cuối cùng cũng không hỏi ra vấn đề trăn trở trong lòng mình.

– Vậy còn tôi thì sao?
Nàng lập tức cảm thấy thật buồn cười.

Nàng biết rõ rằng bản thân không yêu Mục Như Tình, nhưng khi nghe được Mục Như Tình không có cho nàng bất kỳ danh phận nào thì, có chút cảm giác thất bại.

Mục Như Tình nhìn thời gian trên điện thoại, đột ngột chuyển đề tài: “Gọi cho Mục Tuyết Y đi.”
Chung Uyển nhất thời không phản ứng kịp: “Cái gì?”
Mục Như Tình lặp lại: “Dùng điện thoại của cậu, gọi cho em gái tôi.”
Chung Uyển có chút cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”
Từ khi Mục Tuyết Y bỏ nhà đi, Mục Như Tình không có chủ động liên lạc với nàng.

Mục Như Tình nhún vai: “Nó kéo số điện thoại của tôi vào danh sách đen rồi, tôi không gọi được.

Mượn điện thoại của cậu một tí thôi mà, hỏi han nó hai ba câu.”
Chung Uyển hơi do dự, cũng vô lực phản kháng, chỉ đành cầm điện thoại của mình gọi cho Mục Tuyết Y.

Điện thoại chờ rất lâu, gần như sắp tắt máy thì, bên kia đã có người nhận.

Mục Như Tình không chờ người bên kia mở miệng, nói trước một bước: “Biết chỗ bên em không tiện, tôi sẽ nói ngắn gọn, trong vòng ba ngày, tranh thủ lấy được bảng báo giá mới nhất của Chu Chẩm Nguyệt.

Đối tác lần này rất quan trọng, nhà họ Mục phải tranh giành cho bằng được, em hiểu chưa? Đừng ở Chu gia lâu quá mà quên mất em muốn làm gì.”
Nàng ta tiếp tục cười lạnh một cái: “Em gởi vào hòm thư của chị, chị đợi tin tức của em.”
Dứt lời, Mục Như Tình ngắt điện thoại, không cho đối phương cơ hội để trả lời.

Chung Uyển nắm chặt nắm đấm, vừa muốn nói, lại phát hiện ra một chuyện trọng yếu hơn.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Mục Như Tình: “Bây giờ là tám giờ tối?”
Mục Như Tình khẽ cong môi: “Tôi biết mà.”
Chung Uyển kinh ngạc: “Cậu biết Tuyết Y đúng tám giờ mỗi ngày đều đi tắm, vì vậy-”
Lời nói của Mục Như Tình nhẹ như mây gió: “Không sai, người vừa nghe điện thoại, là Chu Chẩm Nguyệt.”
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Nha yêu, muốn hiểu lầm nhau.

Chúng ta phải cảm ơn Tình tỷ tỷ yêu dấu, ở trên hành trình truy thê của Tuyết Y góp thêm một viên gạch, để đường chạy bình thường 100 mét biến thành vượt rào cản thi đấu 1000 mét.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN