Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con - Chương 32: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con


Chương 32: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà – LQĐ

Lâm Tử Mặc đẩy Diệp Nhiên Tiêu ra, duỗi người, hiện tại đêm đã khuya, Lâm Tử Mặc đã buồn ngủ lắm rồi.

Không rảnh dây dưa với Diệp Nhiên Tiêu, Lâm Tử Mặc rửa mặt đơn giản rồi lên giường ngủ.

Diệp Nhiên Tiêu nhìn chằm chằm sau lưng Lâm Tử Mặc, thấy y lên giường, mình cũng muốn cởi giày lên theo.

Kết quả bị Lâm Tử Mặc một cước đạp xuống: “Ai cho huynh lên? Đi đi đi, tự qua phòng bên cạnh ngủ đi.”

Diệp Nhiên Tiêu: “…”

“Nương tử…” Diệp Nhiên Tiêu bắt đầu giả vờ đáng thương.

Hiện tại Lâm Tử Mặc không dễ gì bị hắn thuyết phục, “bộp” cái gối đầu đập vào mặt Diệp Nhiên Tiêu: “Giả vờ đáng thương làm gì, đi ra ngoài!”

Diệp Nhiên Tiêu ôm gối vào trong ngực, tủi thân đứng bên giường một hồi lâu, nhưng hôm nay Lâm Tử Mặc quyết tâm không cho hắn lên giường.

Hồi lâu sau, Diệp Nhiên Tiêu thở dài, bất đắc dĩ xoay người ra ngoài.

Lâm Tử Mặc chui vào trong chăn, nhắm mắt ngủ.

Diệp Nhiên Tiêu yên lặng đóng cửa lại. Diệp Hoa ân cần chạy tới, dù trong nội tâm vui mừng thế nào cũng không dám biểu hiện ra mặt: “Thiếu gia, vậy, ta sẽ đi thu dọn phòng ta ngay bây giờ, người chờ một lát.”

Diệp Nhiên Tiêu không dám nổi giận với Lâm Tử Mặc, nhưng Diệp Hoa thì khác, lập tức lạnh lùng liếc Diệp Hoa, nói: “Sao? Ta cảm thấy hình như ngươi rất thích chí?”

Diệp Hoa lập tức thu lại vẻ mặt nịnh nọt, nghiêm trang nói: “Thiếu gia, sao người có thể nghĩ ta như vậy?! Ta đi thu dọn phòng cho.”

Diệp Nhiên Tiêu chờ đợi ngoài cửa một hồi thì đi. Lâm Tử Mặc nghe được tiếng bước chân xa dần, mới nhô đầu ra khỏi chăn.

Bà nó, bảo huynh đi thì huynh đi thật, Lâm Tử Mặc hiếm khi ngang ngạnh thế này.

Bảo người khác đi là y, trách người ta đi cũng là y.

Đến bây giờ Lâm Tử Mặc vẫn còn mông lung, còn tưởng mình đang nằm mơ, dù sao Diệp Nhiên Tiêu đột nhiên từ một người không thể đi biến thành kẻ đi đứng vững vàng, còn võ công cao cường, Ultraman biến thân còn chưa nhanh thế đâu?

Lâm Tử Mặc nhớ tới từng cảnh trước kia, Diệp Nhiên Tiêu đẩy xe lăn không nổi, cả gương mặt đều căng thẳng, lên giường còn phải được khiêng lên, hiện tại nhớ lại, mẹ kiếp tất cả đều là giả vờ yếu đuối! Nhằm đạt được mục đích của mình! Thành công đè y lên giường!

Bụng dạ hắn thật sự quá đen tối. Lâm Tử Mặc thầm tặc lưỡi hai tiếng, sau này nhất định không thể đắc tội với hắn, bằng không chắc chắn sẽ bị ăn đến xương cốt không còn.

Diệp Nhiên Tiêu cho rằng Lâm Tử Mặc chỉ đang nổi nóng, mấy ngày nữa sẽ bớt giận.

Nhưng trên thực tế, Lâm Tử Mặc tức giận đến không ngủ được, dám gạt ta? Không giáo huấn huynh một chút ta không mang họ Lâm!

Mà bên kia, thái tử An Ôn hoàn toàn bán đứng Lâm Tử Mặc: “Phụ hoàng, nhi thần xác định, hắn chính là nam thê mà trưởng tử Diệp gia đã lấy!”

An Yến đương nhiên không có ấn tượng với một Diệp gia nho nhỏ: “Diệp gia? Nhanh chóng phái người đi thăm dò.”

Thẩm Tuyệt lĩnh mệnh, dù y phục bị rách bươm nhưng hắn cũng không kịp đi thay.

An Ôn thấy An Yến huy động nhân lực như thế, tò mò hỏi: “Phụ hoàng, vì sao người phải gây khó dễ với một thảo dân?”

An Yến vốn không muốn tiết lộ chuyện Thánh tử và Kỳ Lân cho An Ôn, nhưng nghĩ lại, để gã suy đoán đủ đường còn không bằng nói thật cho gã biết, dù sao Thẩm Tuyệt biết quá nhiều, cần một người để áp chế hắn, tránh việc hắn nổi lòng phản nghịch.

An Yến thuật lại mọi chuyện cho An Ôn. An Ôn kinh ngạc, không ngờ An quốc ngoại trừ thánh thú, còn có Thánh tử.

Chẳng qua, lần trước Lâm Tử Mặc vì cứu con cọp kia mà lừa gạt An Ôn đã khiến gã tin y chính là Thánh tử, người có thể làm động vật nghe theo chỉ lệnh của mình thật sự rất hiếm có.

“Phụ hoàng, tra được Lâm Tử Mặc rồi, ngài định làm thế nào?” An Ôn hỏi.

An Yến giương mắt nhìn gã, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Giết tất cả những người bên cạnh hắn.”

Ngày hôm sau Lâm Tử Mặc rời giường với hai cái quầng thâm, vừa mở cửa đã nhìn thấy Diệp Nhiên Tiêu bưng một chậu nước đặt bên ngoài, không biết đã đứng bao lâu.

Thấy Lâm Tử Mặc đi ra, Diệp Nhiên Tiêu nịnh nọt bê chậu tới: “Tử Mặc, dậy rửa mặt đi, ta đã cho phòng bếp chuẩn bị xong cơm rồi.”

Lâm Tử Mặc cao lãnh ừ một tiếng, tiếp nhận cái chậu, rửa mặt xong xuôi thì Diệp Nhiên Tiêu đã bưng cơm vào phòng rồi.

“Tử

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN