Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con - Chương 45: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con


Chương 45: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà – LQĐ

Ở hiện đại, Tô Nặc là một cảnh sát nhân dân bình thường đến không thể bình thường hơn. Thân thủ của anh không tệ, nhưng vì cha mẹ Tô Nặc lo anh sẽ gặp chuyện không may, cho nên công việc mà cục cảnh sát sắp xếp cho Tô Nặc đa số đều là những việc thoải mái, không có tính nguy hiểm.

Ví như bắt trộm vặt, thẩm vấn người bị tình nghi….

Hôm nay, phố tây xuất hiện một vụ án cướp bóc khá lớn, phạm nhân bắt hai con tin, lực lượng không đủ, tất cả mọi người ở cục cảnh sát đều được điều đi.

Năm phút trước, Tô Nặc còn đang gọi điện thoại cho Lâm Tử Mặc. Anh đã mất liên lạc với Lâm Tử Mặc năm ngày rồi.

Có lẽ tín hiệu ở nông thôn không tốt, lấy tính cách của Lâm Tử Mặc, khả năng gặp chuyện không may sẽ không lớn.

Nhưng để phòng ngừa, Tô Nặc vẫn quyết định ngày mai đến nông thôn thăm cậu.

Toàn bộ cục cảnh sát được điều động, Tô Nặc đương nhiên cũng phải đi, nhưng ai ngờ chuyến đi này lại xảy ra chuyện.

Tô Nặc đã nghĩ bản thân sẽ bị tội phạm nổ súng bắn chết, hy sinh lừng lẫy, cũng từng nghĩ mình vì cứu con tin mà đồng quy vu tận với tội phạm.

Nhưng chưa từng nghĩ tới, anh lại gặp tai nạn khi trên đường đi đến địa điểm xảy ra vụ án.

Lúc xe tải lớn tông vào Tô Nặc, điều cuối cùng anh nghĩ chính là, mẹ kiếp may là trên xe chỉ có một mình mình.

Đến khi Tô Nặc lại mở mắt ra, đập vào mắt chính là một gương mặt rỗ. Tô Nặc kinh hãi quá độ, gào thét.

Mặt rỗ không tức giận, cao hứng chạy đi, vừa chạy vừa gào to: “Lão đại lão đại!! Người tỉnh rồi!! Tỉnh rồi!!”

Tô Nặc ôm ngực ngồi xuống, cảm thấy toàn thân đều đau, hồi lâu sau mới bình ổn lại, đánh giá bốn phía.

Vật dụng đều là đồ cổ, rất giống một căn phòng cổ đại. Tô Nặc ngẩn người, cảm thấy không hiểu nổi, nghĩ rằng mình còn đang nằm mơ.

Cửa lại được mở ra. Phương Mục vội vàng đi tới, thấy Tô Nặc ngơ ngác ngồi trên giường, giơ tay quơ quơ trước mặt y: “Ngã váng đầu rồi à?”

Tô Nặc vô thức muốn tát tên này một cái để đuổi hắn ra, nhưng lại bị Phương Mục nhanh nhẹn tránh được.

Lúc này Tô Nặc mới đưa mắt nhìn về phía Phương Mục. Phương Mục lập tức nở nụ cười cà lơ phất phơ: “Mỹ nhân có thoả mãn với bề ngoài của ta không? Có phải cảm thấy ta rất anh tuấn tiêu sái?”

Tô Nặc mỉm cười: “Con chuột cống này ở đâu ra, hôi thối quá vậy nè.”

Phương Mục không tức giận ngược lại phì cười, cái miệng nhỏ nhắn này thực linh hoạt.

“Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi không định báo đáp ta sao? Hửm?”

Tô Nặc xuống giường, đi qua hắn, ra sân tự mình ngẫm nghĩ.

Đậu xanh, ta quả thật bị xuyên đến cổ đại, không đùa đấy chứ?!

Mặt rỗ bưng đồ ăn tới, rất cung kính nói với Tô Nặc: “Đại tẩu, ăn cơm đi.”

Tô Nặc suýt chút đã lật đổ chén đĩa, trên thực tế y cũng sắp làm thế rồi, chỉ có điều bởi vì tay run nên bị lệch, hất chén đĩa vào mặt Mặt rỗ.

Nội tâm Mặt rỗ hỏng mất, rõ ràng đại tẩu còn hung hãn hơn cả lão đại, cuộc sống sau này còn phải qua thế nào!

Tô Nặc gằn từng chữ: “Ta không phải đại tẩu của ngươi.”

Phương Mục hợp thời tới giải vây: “Ngươi bưng phần khác ra đây.”

Mặt rỗ thở dài, vội vàng chạy biến.

Tô Nặc phiền muộn nói: “Ngươi tên gì? Sao ta lại ở đây?”

“Ta là Phương Mục, làm sao ngươi đến đây ta cũng không biết, chỉ có thể nói ngươi từ trên trời rơi vào lòng ta.” Phương Mục đá lông nheo, nói.

Tô Nặc yên lặng, chỉ nhớ mình bị xe tông, chuyện kế tiếp là gì thì không nhớ rõ.

Phương Mục nói thật. Hắn nhận một nhiệm vụ ám sát treo giải thưởng rất cao.

Đứng trên nóc phòng đợi vài ngày, rốt cuộc đã có cơ hội. Tuy nhiên, đột nhiên nghe được động tĩnh, Phương Mục ngẩng đầu thấy một người từ trên rớt thẳng xuống.

Phương Mục còn chưa kịp phản ứng đã bị người nọ tông vào, chỉ nghe ầm ầm, nóc nhà lập tức bị đập thành cái lỗ, và Phương Mục bị người nọ nện ngã vào phòng.

Có cái đệm này, Tô Nặc đương nhiên không sao cả, chỉ từ từ nhắm hai mắt bất tỉnh.

Phương Mục hoài nghi Tô Nặc là do địch nhân phái tới, muốn nhanh chóng giải quyết y, nhưng vừa xoay mặt Tô Nặc lại, hắn lập tức thay đổi chủ ý.

Ơ, là một tiểu mỹ nhân.

Giải quyết đối tượng ám sát của mình xong, Phương Mục vui vẻ khiêng Tô Nặc thẳng bước rời đi.

Sau khi Tô Nặc được đưa về, Phương Mục tìm đại phu đến khám. Đại phu nói thân thể Tô

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN