Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con - Chương 6: Nương tử phải gọi ta là phu quân ~
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con


Chương 6: Nương tử phải gọi ta là phu quân ~


Chuyển ngữ: Gà – LQĐ

Ở hiện đại, hổ Bangladesh này có số lượng nhiều nhất, thường thấy nhất. Lâm Tử Mặc đã từng có một khoảng thời gian vô cùng thích hổ, đặc biệt từng nghiên cứu hổ, nhưng trong thành thị hiện đại, muốn tiếp xúc thân thiết với hổ có chút khó khăn.

Lâm Tử Mặc cố hết sức theo sát phía sau con hổ, mặc dù con hổ bị thương, nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ của nó. Đôi chân Lâm Tử Mặc sao có thể chạy kịp với bốn chân, nhưng vẫn cố gắng theo phía sau.

Con hổ thỉnh thoảng dừng lại, xác nhận Lâm Tử Mặc có theo kịp hay không, sau đó sẽ đi tiếp.

Rất nhanh, Lâm Tử Mặc đã theo con hổ đến gần phía sau núi, đường núi không dễ đi, bởi vì người thưa thớt, không giẫm ra được một con đường, còn rất khó đi.

Con hổ nhìn ra lực chiến đấu cặn bã của Lâm Tử Mặc, không thể làm gì khác hơn đành thả chậm bước chân. Lâm Tử Mặc che mặt mình, để ngừa nhánh cây vươn ra quẹt trúng.

Dọc theo đường đi, con hổ vô cùng cao lãnh, không chủ động đáp lời Lâm Tử Mặc, Lâm Tử Mặc hỏi cũng không lên tiếng.

Thật là không đáng yêu. . . Lâm Tử Mặc lầu bầu.

Con hổ dẫn Lâm Tử Mặc đến một nơi trống trải, gần đó có một cái hố to, có một con hổ cái và ba con hổ con đang trông chừng.

Hổ con thấy Lâm Tử Mặc, đều rối rít nghiêng đầu, bập bẹ hỏi hổ mẹ: “Đây là thứ gì ạ?”

Nhưng hổ mẹ đã sắp điên, không trả lời câu hỏi của hổ con, chạy lên nằm xuống, ra vẻ thần phục: “Ngài có thể cứu hài tử của ta không?”

“Sao thế?” Lâm Tử Mặc hỏi, ba con hổ con trong mập mạp, không có vấn đề gì mà.

Hổ mẹ cắn y phục Lâm Tử Mặc, kéo y đến bên cạnh cái hố lớn, Lâm Tử Mặc nhìn xuống phía dưới, thị lực y xem như không tệ, đã thấy một con hổ nhỏ nằm bên dưới, đang đáng thương há mồm kêu to, nhìn phía trên.

Nhưng vì bị thương không nhẹ, hổ con đã không còn sức lực, tiếng kêu cũng yếu vô cùng.

Hóa ra, hôm nay hổ cha hổ mẹ dẫn theo bọn nhỏ ra ngoài săn, ai biết con hổ này bướng bỉnh nhất, vội vàng bắt bươm buớm, dần dần chạy ra khỏi phạm vi trông chừng của hổ cha hổ mẹ.

Hổ con không cẩn thận đạp bẫy của thợ săn, té xuống. Ở phía dưới còn đặt một cái bẫy bắt thú, kẹp vào móng trước của hổ con, lúc ấy hổ con đã kêu lên thảm thiết.

Hổ cha hổ mẹ nghe tiếng mà đến, nhưng không thể làm gì, không biết nên cứu nó thế nào. Bên cạnh, hỉ thước nghĩ kế cho hai con con hổ: “Diệp phủ có một người có thể nghe hiểu được tiếng nói của chúng ta, lần trước hắn cho ta tiểu mễ và bánh ngọt để ăn, người rất tốt, các ngươi có thể đi tìm hắn giúp một tay.”

Hổ cha không dám trễ nãi, bảo hỉ thước dẫn đường, để hổ mẹ coi chừng ở đây, liên tục không ngừng chạy đi tìm Lâm Tử Mặc.

Hỉ thước bay vào trước, dò xét phương vị của Lâm Tử Mặc, sau đó lập tức dẫn hổ cha anh dũng xông vào cửa sau Diệp phủ, phá tan chướng ngại người, tìm được Lâm Tử Mặc.

Lâm Tử Mặc vừa nghe xong, không nhịn được nói: “Hỉ thước ngươi nói thẳng với ta không được sao? Sao còn muốn hổ cha xông tới, nếu không đã chẳng bị thương rồi.”

Hổ cha và hỉ thước đều sửng sốt, nhìn nhau, rất lúng túng thầm buồn bực tại sao mình không nghĩ ra được.

Lâm Tử Mặc nhìn độ sâu cái hố, không tính là quá cao, nhưng cũng cỡ sáu thước, y nhảy xuống cũng không phải là không thể được, vấn đề là y nhảy xuống thì đi lên thế nào? Y chẳng biết không khinh công gì cả.

Mặc dù Diệp Minh nói võ công của y tốt lắm, nhưng trên thực tế Lâm Tử Mặc chỉ biết khoa chân múa tay, đây là do bạn y dạy y, bạn y là cảnh sát.

Nhưng độ sâu sáu mét, y có thể thấy rõ phía dưới, trước kia ở hiện đại y khẳng định không làm được, chẳng lẽ y đã luyện võ công đến cả ánh mắt rồi hả?

Ba con hổ con còn nhỏ, không biết hiện tại huynh đệ mình đang rất nguy hiểm, vẫn ở bên cạnh nghịch đất, Lâm Tử Mặc nhìn đống đất, đột nhiên nghĩ đến một cách.

Viền đất bên hố rất ướt, mà gần đây trời không có mưa, hố này hẳn vừa mới đào, đống đất đó chắc do đào mà có.

Vậy cứ lấp đất lại thôi, cho hổ con đạp lên chẳng phải là xong sao? Lâm Tử Mặc càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này có thể tin, dù sao cách này y đọc được từ một truyện ngụ ngôn, nhưng không biết hổ con có thể đứng lên không.

Lâm Tử Mặc nói cách này ra với hổ cha hổ mẹ, chúng cũng cảm thấy cách này có thể được, dù sao bọn họ cũng nghĩ không ra được cách khác tốt hơn.

Hổ cha nhìn về phía hổ con đang mắc bẫy phía dưới rống lên mấy tiếng, hổ con tỉnh lại đáp lại vài tiếng, cố gắng chống thân thể lắc lư đứng lên. Chẳng qua móng trước bị bẫy thú bắt, hổ con không tự gỡ ra được, còn kẹp trên đùi nó.

Lâm Tử Mặc nhìn cũng cảm thấy đau, chứ đừng nói đến hổ con, không dám chậm trễ nữa, Lâm Tử Mặc bắt đầu lấy tay đẩy đất xuống hố.

Sớm biết đã mang theo công cụ tới rồi, hiện tại chỉ có thể dùng tay.

Hổ cha hổ mẹ cũng dùng móng vuốt bào đất xuống, bốn móng hổ có lực và tốc độ nhanh hơn so với Lâm Tử Mặc, rất nhanh đã ngập được nửa thước, hổ con dùng sức nhảy lên, bò lên, vui mừng bập bẹ kêu hai tiếng, cũng biết mình được cứu rồi.

Trong lòng Lâm Tử Mặc mừng rỡ, càng cố gắng lấp đất, ngại tay quá chậm, trực tiếp cởi y phục xuống, ôm lấy đất đẩy xuống hố.

Bận rộn một canh giờ, đầu của hổ con cuối cùng đã lộ ra, hổ mẹ vội vàng tiến lên ngậm hổ con ra ngoài.

Lâm Tử Mặc dò xét một phen, móng trước của hổ con đã bị máu nhuộm một mảng lớn, bẫy bắt thú có răng cưa, sắc bén vô cùng.

Lâm Tử Mặc dùng sức, cuối cùng lấy được bẫy thú ra, móng trước của hổ con được tự do.

Hổ con nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Mặc, Lâm Tử Mặc cười cười với nó, hổ con có chút xấu hổ, chui vào ngực hổ cha, hổ cha dùng đầu đội hổ con lên gần Lâm Tử Mặc, bảo nó bày tỏ cảm tạ với ân nhân cứu mạng.

Hổ con leo vào lòng Lâm Tử Mặc, Lâm Tử Mặc cúi đầu hôn trán nó, vuốt ve hổ cha, hổ cha hưởng thụ nheo mắt lại, phát ra tiếng gầm thoải mái.

Hổ mẹ ở một bên do dự, muốn đến gần Lâm Tử Mặc, nhưng sợ Lâm Tử Mặc không thích nó.

Lâm Tử Mặc phát hiện ra suy nghĩ của hổ mẹ, chủ động vươn tay với nó: “Đến đây đi.”

Hổ mẹ vui vẻ nhào tới, đè Lâm Tử Mặc xuống đất, cảm kích liếm mặt Lâm Tử Mặc, ba con hổ con kia nghĩ bọn họ đang chơi trò gì vui, cũng ào ạt leo lên người Lâm Tử Mặc, Lâm Tử Mặc suýt nữa bị ép tới hộc máu, thật là một gánh nặng ngọt ngào.

Có thể thân cận với đám hổ như vậy, ở hiện đại, Lâm Tử Mặc nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Thiếu gia, có cần thuộc hạ đi lên đưa thiếu nãi nãi về không? Hổ dù sao cũng là dã thú, nói không chừng sẽ…” Cách đó không xa sau đại thụ, Diệp Nhiên Tiêu và Diệp Hoa đang núp ở phía sau.

Diệp Nhiên Tiêu đang vững vàng đứng trên đất, khí chất thanh nhã, thân hình cao ngất, không hề nhìn ra dáng đi có bất cứ vấn đề gì.

Ánh mắt Diệp Nhiên Tiêu dịu dàng nhìn cảnh Lâm Tử Mặc ở cùng đám hổ, nửa ngày mới đáp lại Diệp Hoa: “Không cần, bọn nó sẽ không làm thương tổn Tử Mặc, động vật cũng có linh tính, còn hiểu được có ân phải báo ân hơn cả con người.”

Lúc Lâm Tử Mặc đi theo hổ cha, Diệp Toàn đã lập tức lặng lẽ theo sau, mặc dù Diệp Nhiên Tiêu muốn mọi việc nàng đều phải nghe theo thiếu nãi nãi, nhưng lỡ như thiếu nãi nãi xảy ra chuyện, nàng có mười cái đầu cũng không đủ chém.

Vừa lúc đó, Diệp Nhiên Tiêu và Diệp Hoa trở lại. Diệp Nhiên Tiêu nghe xong lời của Diệp Toàn, lập tức cùng Diệp Hoa đi theo hướng sau núi.

Đường núi xe lăn đi không tiện, Diệp Hoa có ý để Diệp Nhiên Tiêu ở lại, hắn ta đi lên dẫn Lâm Tử Mặc về. Diệp Nhiên Tiêu không yên lòng Lâm Tử Mặc, quả quyết cự tuyệt, thi triển khinh công bay lên núi, tìm một hồi mới tìm được Lâm Tử Mặc.

Lúc ấy, Lâm Tử Mặc đang đào bới đất, Diệp Nhiên Tiêu thấy Lâm Tử Mặc không sao, không tiến lên quấy rầy y, dù sao Lâm Tử Mặc cũng là nam nhân, là một người tự lập, có thể tự mình xử lý vấn đề.

Mặc dù hắn cưới Lâm Tử Mặc, nhưng Lâm Tử Mặc cũng không có bán mình cho hắn, y có thể có tư tưởng của mình, có quyết định của mình.

Chỉ cần Lâm Tử Mặc không làm chuyện nguy hiểm, Diệp Nhiên Tiêu sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.

Lâm Tử Mặc đùa giỡn với đám hổ một hồi, muốn mang theo hổ con bị thương xuống núi, ở đây không có bất kỳ dược vật và băng gạc gì, không có biện pháp trị thương cho nó.

Hổ cha hổ mẹ không yên tâm, Lâm Tử Mặc đề nghị: “Các ngươi cũng đến Diệp phủ đi, nơi đó có rất nhiều thịt, bảo đảm các ngươi ăn đủ no.”

Có thể ăn đủ no, đối với động vật hoang dã mà nói, rất hấp dẫn, huống chi hiện tại hổ cha hổ mẹ có bốn con hổ con, áp lực ăn no chợt gia tăng rất nhiều rồi.

Hổ cha hổ mẹ thương lượng một hồi, đồng ý, vì vậy thừa dịp trời tối, Lâm Tử Mặc lén dẫn sáu con hổ đến Diệp phủ. Bốn con hổ con, Lâm Tử Mặc ôm hai con, hổ cha hổ mẹ mỗi con tha một con.

Bởi vì trời càng tối, nên Lâm Tử Mặc dẫn theo đám hổ từ cửa sau vào không bị người khác phát hiện, trừ Diệp Toàn đang canh giữ cửa.

Diệp Toàn sớm nhận được tin tức, Lâm Tử Mặc muốn dẫn sáu con hổ tới Diệp phủ, chuẩn bị xong hòm thuốc, đuổi thị vệ giữ cửa đi, mình ở đây.

Mặc dù đã làm tốt thế chuẩn bị, nhưng khi Diệp Toàn thấy sáu con con hổ thì vẫn không nhịn được kinh ngạc. Lâm Tử Mặc có thể ở chung hòa thuận với hổ, càng làm Diệp Toàn kinh ngạc, không hổ là người thiếu gia nhìn trúng mà.

Lâm Tử Mặc thấy đèn trong nhà sáng rỡ, biết Diệp Nhiên Tiêu trở về, khẽ suỵt với đám hổ, sau đó bảo chúng nó chờ ở ngoài cửa phòng.

Đám hổ ngoan ngoãn nằm xuống chờ, nhưng vẫn vểnh tai chú ý nghe động tĩnh, cho dù đã buông lỏng đề phòng với Lâm Tử Mặc, nhưng những nhân loại khác bọn nó nhất định phải đề phòng.

Diệp Nhiên Tiêu đang đọc sách trong phòng, hơi mỉm cười, ánh đèn sáng ngời chiếu vào, khiến Lâm Tử Mặc đột nhiên nhớ tới một thành ngữ, tú sắc khả xan [1].

[1] tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người.

Diệp Nhiên Tiêu vờ như vừa phát hiện Lâm Tử Mặc vào nhà, để sách cầm trong tay xuống: “Nương tử, ngươi trở về rồi.”

Lâm Tử Mặc không để ý tới việc sửa đổi vấn đề xưng hô, dưới mắt còn có chuyện gấp hơn, y vuốt mặt mình: “Này, Nhiên Tiêu, ngươi thích động vật không?”

“Nương tử phải gọi ta là phu quân.” Diệp Nhiên Tiêu cố ý tránh né vấn đề.

“Ai da, cái này nói sau đi, ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã.” Lâm Tử Mặc vội vàng nói, bên trong cũng có một chút thẹn quá hóa giận.

“Nhưng nếu ngươi không gọi ta là phu quân, ta không biết ngươi đang nói chuyện với ai.” Diệp Nhiên Tiêu chớp mắt vài cái, bắt đầu đùa giỡn.

Bây giờ Lâm Tử Mặc không có biện pháp: “Vậy. . . ừm. . . Phu. . . Phu quân, ngươi có thích động vật không?”

Diệp Nhiên Tiêu hài lòng, cười đến miệng sắp đụng tới trời, gật đầu: “Dĩ nhiên là thích.”

“Động vật hơi lớn thì sao?”

“Cũng thích.”

“Vậy thì tốt.” Lâm Tử Mặc yên tâm, chạy đến sau lưng Diệp Nhiên Tiêu đẩy xe lăn ra: “Ta dẫn ngươi đi ra xem mấy con vật dễ thương nha?”

“Dễ thương là gì?”

“. . . Chính là đáng yêu ấy. . .”

“À. . .” Diệp Nhiên Tiêu bắt chước: “Vậy, nương tử ngươi cũng rất dễ thương.”

Mặc dù từ này Diệp Nhiên Tiêu dùng hơi có vấn đề, nhưng lực sát thương vẫn đầy đủ, mặt và tai Lâm Tử Mặc toàn bộ đều đỏ lên.

Diệp Nhiên Tiêu thấy hổ ngoài cửa thì giả vờ ra vẻ giật mình: “Tại sao có thể có nhiều hổ như vậy?”

Lâm Tử Mặc thấy xung quanh không có ai, lập tức nói ra toàn bộ việc mình có thể nghe hiểu thú ngữ. Lâm Tử Mặc là người biết rõ chừng mực, y nói chuyện này cho Diệp Nhiên Tiêu, đã biểu hiện y tuyệt đối tín nhiệm Diệp Nhiên Tiêu.

Diệp Nhiên Tiêu càng hiểu điểm này hơn so với ai khác, trong lòng hơi nóng lên, vui vẻ hơn, lan tràn đến đáy mắt: “Ồ, không ngờ nương tử lợi hại như thế.”

Thật ra thì ở sau núi, Diệp Nhiên Tiêu đã thấy Lâm Tử Mặc và hổ ở cùng nhau rất hài hòa, lúc Lâm Tử Mặc nói chuyện với hổ, hổ luôn đáp lại.

Vì vậy Diệp Nhiên Tiêu cũng đã đoán ra, có lẽ Lâm Tử Mặc có thể nghe hiểu được tiếng động vật nói chuyện. Chẳng qua không ngờ Lâm Tử Mặc sẽ chủ động ngả bài với hắn.

Cái đuôi của Lâm Tử Mặc sắp vểnh đến nơi, không hề khiêm tốn nói: “Đó là đương nhiên, không nhìn xem ta là ai.”

Hổ cha hổ mẹ liếc mắt nhìn nhau, hiểu quan hệ của hai người. Hổ cha liếm lỗ tai hổ mẹ, quấn lấy nhau.

Lâm Tử Mặc lấy hòm thuốc ra, bôi thuốc cho hổ con, lúc rửa sạch vết thương, hổ con cảm thấy đau, chân đạp đạp, Lâm Tử Mặc lập tức sờ đầu nó: “Bảo bối, ngoan nha.”

Ở một bên, Diệp Nhiên Tiêu ghen, hắn chưa từng được gọi là bảo bối đấy, ngay cả phu quân vẫn do hắn ép gọi.

Diệp Nhiên Tiêu ghen nhưng cũng không gấp, dù sao còn nhiều thời gian, một ngày nào đó Lâm Tử Mặc sẽ cam tâm tình nguyện làm nương tử của hắn, gọi hắn là phu quân.

Băng bó cho hổ con xong, bởi vì trên đùi quấn băng, hổ con không thể đi vững, xiêu xiêu vẹo vẹo, không chú ý bỗng té chổng bốn chân lên trời.

Lâm Tử Mặc cười ha ha, sau khi giúp hổ cha khử độc sau lưng. Hổ cha cảm kích dùng đầu cọ vào mặt Lâm Tử Mặc, Lâm Tử Mặc cảm thấy ngứa, dùng sức vuốt ve đầu của nó.

Lúc Lâm Tử Mặc quyết định đến phòng bếp tìm kiếm thịt cho hổ ăn, Diệp Hoa mang theo một khối thịt rất to tới. Bữa ăn tối của sáu con hổ được giải quyết, Lâm Tử Mặc cũng yên tâm, sắp xếp cho sáu con hổ trong một căn phòng lớn, dặn dò bọn nó không được chạy loạn.

Bên trong Diệp phủ tai mắt đông đảo, rất nhanh đại phu nhân đã điều tra ra, một buổi chiều trước ngày Lý Uyển Nhi tới, Lâm Tử Mặc đã xuất hiện tại gian phòng của bà ta.

Gian phòng của đại phu nhân cách hỉ phòng của Diệp Nhiên Tiêu và Lâm Tử Mặc khá xa, càng không cùng hướng, Lâm Tử Mặc tùy tiện xuất hiện ở đây, không phải là có mục đích thì ai mà tin? Đừng nói chi là, ngày đó Lâm Tử Mặc dâng trà thất bại cho bà ta.

Hôm đó đại phu nhân té từ trên ghế xuống đã muốn giận điên lên, vậy mà Diệp Minh còn nói bà ta phải đại độ một chút, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đại phu nhân chỉ đành phải nuốt cục tức này vào bụng.

Tính toán, Lâm Tử Mặc đã chọc giận đại phu nhân ba lần rồi. Lần đầu tiên, Lâm Tử Mặc đả thương chân Diệp Lâm; lần thứ hai, Lâm Tử Mặc đẩy bà ta xuống ghế; lần thứ ba, Lâm Tử Mặc cắt y phục của bà ta, khiến hôn sự mà bà ta vất vả cầu cho nhi tử trở nên thất bại.

Rốt cuộc, đại phu nhân vẫn là người biết nhịn, nếu không cũng sẽ không thể lên làm nữ chủ nhân Diệp gia. Đại phu nhân tìm đến Nhị phu nhân và Tam phu nhân, vừa mới bí mật chuẩn bị âm mưu đuổi Lâm Tử Mặc xuất phủ, thì đã nghe nói Lâm Tử Mặc mang theo sáu con hổ trở về, nuôi ở sương phòng.

Phu nhân ba phòng bị dọa sợ, càng không dám khinh cử vọng động, tất nhiên phải nghĩ ra một sách lược vẹn toàn.

Hổ con được nuôi ở đây hai tuần lễ, thời gian gần kề, hổ cha hổ mẹ muốn mang đám hổ con đi.

Lâm Tử Mặc đưa đến dưới chân núi rồi trở về cùng Diệp Nhiên Tiêu, ở với đám hổ con mấy ngày này, Lâm Tử Mặc lạnh nhạt với Diệp Nhiên Tiêu không ít, Diệp Nhiên Tiêu tủi thân nói ra ý kiến.

Chưa đến hai tuần lễ, đại hội săn bắt mỗi năm một lần sắp bắt đầu.

Diệp Nhiên Tiêu có giao tình tốt với Tứ điện hạ, Tứ điện hạ long trọng mời Diệp Nhiên Tiêu, sao Diệp Nhiên Tiêu có thể không đi, mặc dù không thể cưỡi ngựa săn, nhưng tóm lại có thể đến hiện trường cảm nhận một chút không khí.

Về Lâm Tử Mặc, Diệp Nhiên Tiêu tất nhiên cũng muốn dẫn đi cùng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN