Lạc Kỳ khóc một lần vì bản thân, là vào ngày chia tay.
Lần thứ hai rơi lệ là vì anh.
“Lạc Kỳ, muốn gả cho anh không?” Rất sợ cô không nghe rõ, anh lại nói một lần nữa.
Mưa quá lớn, sau lưng Tưởng Thịnh Hòa đã ướt đẫm.
Lạc Kỳ giơ tay nắm chặt cây dù, đẩy cây dù sang đỉnh đầu anh.
Vào một khắc chạy từ trên lầu xuống để đuổi theo anh, cô cũng biết kế tiếp mọi chuyện có thể sẽ không chịu sự khống chế nữa. Ai ngờ, trong lúc cô mâu thuẫn giãy giụa bởi vì gia đình chênh lệch thật lớn, rồi lo lắng không có kết quả, thì anh đã hứa hẹn cô một cuộc hôn nhân.
Màn cầu hôn đã đẩy mọi chuyện đến bờ vực mất khống chế.
Bảy năm lẻ bảy tháng còn dài hơn thời gian cô trả nợ.
Cô đã điên cuồng một lần, là vào một ngày hai mươi chín tuổi này.
Không biết tương lai.
Không màng hậu quả.
Bàn tay Lạc Kỳ cầm dù từ từ đi xuống, anh nắm cán dù, tay cô đặt lên mu bàn tay của anh. Lạc Kỳ không nói gì cả, nghiêng đầu nhìn sang sắc đêm, trong mưa to, cái gì cũng không nhìn thấy rõ.
Tưởng Thịnh Hòa cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay cô, chờ mong bảy năm, rốt cuộc mong muốn cũng được đền bù vào giờ khắc này.
Anh cúi đầu sắp hôn cô, trong một chốc anh áp xuống, Lạc Kỳ chợt né tránh, trán đụng vào dù. Nghĩ đến người trước mắt là ông chủ, cô không cách nào chuyên tâm cùng anh thân mật.
Cảm giác áp bách mà anh cho cô có hậu di chứng, trong mấy phút ngắn ngủi, cô còn không cách nào thay đổi nhân vật được.
Tưởng Thịnh Hòa nói xin lỗi: “Xin lỗi, anh đường đột rồi.”
Lạc Kỳ lắc đầu, “Là em còn xem anh là ông chủ.”
Tưởng Thịnh Hòa hiểu, cô đồng ý cùng anh lấy giấy chứng nhận kết hôn thì không đại diện cô có thể lập tức đón nhận gần gủi với anh, anh buông eo của cô ra.
Bàn tay Lạc Kỳ rời khỏi tay anh, vòng qua bên người anh, lấy mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào sau lưng của anh, quần áo đã có thể vắt ra nước.
“Tổng giám đốc Tưởng, ngài lên xe thay quần áo trước đi, dễ cảm lạnh.”
“Có thể đừng gọi là ngài không?”
“… Vâng.”
Trong cóp sau của xe hơi có vali, chuẩn bị sẵn cho đi công tác, bên trong quần áo gì cũng có.
Chỉ có một cây dù, hai người cùng đi sang đó.
Tưởng Thịnh Hòa lấy một chiếc áo sơ mi và một chiếc khăn lông ra, anh mở cửa lên xe, Lạc Kỳ ở ngoài xe chờ anh.
Thật ra thì cô có thể mượn dù của anh đi về trước, không biết vì sao không trở về mà ở trong xe chờ anh.
Lúc cô lao ra đuổi theo anh thì cũng mắc mưa, chẳng qua là không giống anh, toàn bộ sau lưng bị ướt sũng.
Tưởng Thịnh Hòa lấy tốc độ nhanh nhất thay áo sơ mi, xuống xe đưa cô lên lầu.
Từ tầng một đến tầng ba, chỉ có tiếng bước chân của hai người.
Trong tay Lạc Kỳ trống không, không có chìa khóa, cô sờ sờ túi mà cũng không có.
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Tìm gì?”
“Có lẽ chìa khóa bị rơi rồi.” Đi xuống vội vàng, quay về không nhớ nổi là sau khi mở cửa thì đã đặt chìa khóa ở đâu.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn trên cửa, “Vừa rồi em không rút ra.”
Lạc Kỳ nhìn ổ khóa, chìa khóa còn cắm ở trong ổ khóa, cô ngượng ngùng mở cửa rồi rút ra.
Cô do dự có nên mời anh đi vào uống ly nước không, hay là để cho anh đi.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn ra cô xoắn xuýt, không dự định vào phòng.
Còn chưa quyết định thời gian lấy giấy chứng nhận kết hôn, anh hỏi: “Em muốn ngày nào đi lấy?”
Quyết định kết hôn chớp nhoáng là điên cuồng, nhưng Lạc Kỳ không qua quít ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn, đây là một trong những ngày quan trọng nhất trong đời người cô, cô lấy điện thoại di động ra xem ngày.
Chọn hai ngày có trại âm khá tốt, “925 hoặc là 927, người…” Cô kịp thời uốn nắn: “Anh cảm thấy thế nào?”
Tưởng Thịnh Hòa chỉ muốn mau chóng lấy giấy chứng nhận kết hôn, “Ngày đầu tiên.”
Anh không ngờ bản thân cũng sẽ lo được lo mất, “Sẽ không hối hận nữa chứ?”
Lạc Kỳ: “Sau này có hối hận hay không thì em không biết, nhưng hiện tại không hối hận lấy giấy chứng nhận kết hôn với anh.” Cả đời này quá dài, ai có thể bảo đảm có thể đi tới cuối cùng cả đời đâu.
Tưởng Thịnh Hòa nắm tay cô, cô muốn rút ra lại không rút được.
Anh đẩy cửa, “Vào đi, thay quần áo ướt đi.”
Trước khi đóng cửa, anh lại nói: “Cảm ơn đã cho anh một cơ hội.”
Cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân ngoài cửa rời đi.
Lạc Kỳ tựa vào cửa, vừa rồi ông chủ nắm tay trái của cô, vào đêm ở Thành phố Tô, anh dẫn cô rời khỏi là nắm cổ tay cô.
Vừa rồi anh nắm chính là bàn tay và đầu ngón tay của cô.
Hiện tại lòng bàn tay và mu bàn tay của tay trái đều nóng hổi.
Lạc Kỳ bình tĩnh lại, cởi quần áo nửa ướt để đi tắm.
Sấy khô tóc tai, thay đồ ngủ rồi đi từ phòng tắm ra thì vẫn có chút hoảng hốt, bức vẽ bên cạnh cánh cửa nhắc nhở cô Tưởng Thịnh Hòa thật sự đã tới đây, cô không nằm mơ.
Lời chúc mừng sinh nhật của Lạc Vũ cho cô đã thực hiện rồi.
Lạc Kỳ tìm dao rọc giấy, dè đặt mở tranh sơn dầu ra. Đây là món quà sinh nhật có ý nghĩa nhất của năm nay, không chỗ có thể trưng bày, cô để ở trên nắp dương cầm.
Điện thoại trên ghế sô pha rung lên, cô xoay đầu xem là cuộc gọi của ai, trên màn hình bất ngờ hiển thị: Tổng giám đốc Tưởng
Lạc Kỳ thở một hơi mới nghe, “Tổng giám đốc Tưởng.”
“Lúc tan làm, kêu tên anh là được.”
Không dám.
Ngay trước mặt ông chủ mà gọi thẳng đại danh của ông chủ, cô có chướng ngại tâm lý.
“Em gọi thử xem, còn hai ngày nữa anh là chồng em rồi, đến lúc đó em ở nhà còn gọi anh là Tổng giám đốc Tưởng à?”
“…”
Lạc Kỳ đổi chủ đề: “Tìm em có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì cả.” Tưởng Thịnh Hòa nói với cô: “Anh về nhà rồi.”
“Vâng.” Cô còn chưa quen thay đổi thân phận, đột nhiên nói chuyện nhà với ông chủ thì quá không tự nhiên.”Tổng giám đốc Tưởng, em không biết trò chuyện gì cả, cho em chút thời gian, em thích ứng một chút.”
“Muốn nói cái gì thì nói cái đó, không có lời nói thì cũng không cần gấp.” Chỉ cần cuộc gọi được kết nối là được. Trong sáu năm cô không chia tay, ngay cả lập trường khi anh muốn gọi một cuộc gọi thì cũng không có.
Lạc Kỳ vắt hết óc để suy nghĩ rồi trò chuyện thêm vài câu: “Ngày mai không cần tăng ca chứ?”
Cô yên lặng đếm đếm, tám chữ, không ít.
“Các em không cần tăng ca. Chừng chín giờ anh đến, cả ngày đều ở công ty.” Tưởng Thịnh Hòa tạm dừng, “Sau này nghỉ ngơi anh cũng ở công ty, nếu em có chuyện, bất cứ lúc nào cũng sang đó tìm anh được, anh đều ở đó.”
Lạc Kỳ nghĩ đến quán rượu nhỏ, “Anh đến, em còn đây”.
“Ngủ đi.” Tưởng Thịnh Hòa chờ cô cúp điện thoại, anh mới lấy điện thoại di động xuống.
Mưa còn chưa ngừng, anh không buồn ngủ.
Mọi chuyện không chân thật như vậy.
Anh lại nghĩ đến một chuyện: [ Trước khi lấy giấy chứng nhận kết hôn, em muốn nói một tiếng với ba mẹ em không? Ngày mai còn có thời gian, anh về Thành phố Tô với em một chuyến. ]
Lạc Kỳ: [ Chờ chúng ta quen thuộc rồi lại trở về. ]
Cô còn chưa chuẩn bị tâm tư xong.
Hiện tại loạn thành một đống.
Cô từng gặp ba của anh, nói đến thì kỳ lạ, cô sợ hãi ba anh một cách khó hiểu. Cô cũng biết yêu cầu của ba mẹ anh đối với hôn nhân của anh, dù sao thì gia đình này của cô sẽ không là gia đình bọn họ thích.
Bị đoạn tình cảm trước kia tổn thương quá sâu, hiện tại cô chỉ muốn trả nợ, cũng không có tâm lực và tinh lực dư thừa qua loa ngăn trở đến từ gia đình.
Cô lại gửi sang đó: [ Có thể đừng nói với ai trước không? ]
Tưởng Thịnh Hòa: [ Được. Chờ em không trả nợ nữa, sự nghiệp lại đi lên bậc thang nữa, thì lại công khai với bên ngoài. ]
– –
Sáng hôm sau, Tưởng Thịnh Hòa tự lái xe quay về nhà cũ.
Mỗi sáng sớm Lương Chân cũng sẽ luyện đàn một giờ, đang đánh đàn, có người gõ cửa, “Mẹ, là con.” Bà vô thức nhìn thời gian một chút, mới sáu giờ rưỡi.
Tưởng Thịnh Hòa đẩy cánh cửa đi vào, tùy tay đóng lại.
Lương Chân nhìn con trai một cái, sắc mặt anh không tốt lắm, bà tạm ngừng, “Ngủ không ngon?”
“Dạ.” Tưởng Thịnh Hòa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Lương Chân muốn nói lại thôi, nhưng vẫn không hỏi. Hôm qua Tưởng Nguyệt Như gọi điện thoại cho bà, vòng vo dò xét bà có phải âm thầm đi tìm Lạc Kỳ hay không, Lạc Kỳ bởi vì gia đình ngăn trở mới không muốn đón nhận Tưởng Thịnh Hòa.
Bà làm sao có thể làm loại chuyện đó chứ.
Tưởng Nguyệt Như than thở: Lạc Kỳ chia tay một năm rồi, thúc nó tỏ tình đi chứ, kéo dài tới năm nào đây?
Ngày hôm qua là sinh nhật của Lạc Kỳ, nhìn từ sắc mặt của con trai, hoặc là còn chưa tỏ tình, hoặc là bị từ chối rồi.
Lương Chân sợ đâm vào vết thương của anh, nên không dám hỏi.
Tâm trạng của con trai chưa ra hình dáng gì, chắc hẳn cố ý đến nghe bà đánh đàn, Lương Chân thu thập suy nghĩ, chọn một bài hát lúc nhỏ anh thích nghe, đầu ngón tay rơi ở trên phím đàn.
Tưởng Thịnh Hòa đã mấy năm không nghe bài hát này, tâm trạng của mẹ hẳn không tồi.
Anh muốn chia sẻ với mẹ niềm vui lấy giấy chứng nhận kết hôn, nhưng lại không cách nào nói được.
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã mang con tới cõi đời này.”
Ngón tay Lương Chân bị trượt rồi đè vào một phím đàn khác, loại sai lầm này là không nên có, huống hồ còn là bài hát quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.
Chắc hẳn con trai chỉ nói câu kia nửa câu đầu, cảm ơn bà đã mang anh tới cõi đời này, nhưng oán hận bà không sinh anh ở Thành phố Tô. Nếu không thì anh đã có thể biết Lạc Kỳ sớm một chút, không đến mức tình cảm bảy năm không người đáp lại.
Tưởng Thịnh Hòa chống cằm, nghiêm túc nghe mẹ đàn nửa giờ. Ở trong tiếng đàn, thần kinh phấn khởi cả đêm mới chậm rãi thả lỏng.
Lương Chân đứng lên, “Còn chưa ăn sáng phải không?”
“Chưa ạ.” Lúc tới không đói bụng, hiện tại đã có khẩu vị.
Tưởng Thịnh Hòa cùng mẹ đi đến phòng ăn, dì đã chuẩn bị xong bữa sáng, trước giờ mẹ ăn uống luôn ít dầu ít muối, thiên về kiểu tây.
Lương Chân nhắc đến Tết Trung thu, năm nay Trung thu ở đầu tháng mười, không tới hai tuần nữa là đến rồi.
“Năm nay ba con không rảnh quay về, anh cả và anh hai con cũng đến, con có ở nhà ăn không?”
Tưởng Thịnh Hòa: “Không ạ. Lạc Kỳ một mình, con và cô ấy ở cùng nhau.”
“Vẫn lấy đi công tác làm lý do?”
Năm nay không cần kiếm cớ nữa, có thể đi phòng thuê ở bên cạnh cô, cô bằng lòng đến chỗ anh cũng được.
Con trai im lặng, Lương Chân xem anh ngầm thừa nhận.
“Con không thể luôn để cho cô ấy xem con là ông chủ được, tiếp tục như vậy thì mười năm nữa con cũng không theo đuổi được.”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, “Biết ạ.”
Chỉ biết thì có sử dụng gì.
Năm ngoái ở trong Thành phố Tô nghe buổi trình diễn, anh dẫn Lạc Kỳ giới thiệu cho bà biết, bà cho rằng rất nhanh sau đó anh sẽ tỏ tình, một năm đã qua, anh vẫn dậm chân tại chỗ.
“Một lát còn đi công ty ư?”
“Dạ.” Tưởng Thịnh Hòa nói: “Thuận đường đi qua chỗ Lạc Kỳ.”
Đoán chừng lại là mượn cớ lấy tài liệu.
Tưởng Thịnh Hòa ăn bữa sáng, “Mẹ, con về đây.”
“Chờ đã.”
Lương Chân bảo dì giúp việc tìm mấy cái hộp đồ ăn đến, bà tự mình đóng gói bữa sáng, đựng hai cái chả giò tôm tươi, lại cho măng tây luộc, bông cải xanh và nấm Khẩu Bắc ở trong một cái hộp đồ ăn khác kèm với xà lách.
Bà không biết làm cháo yến mạch trái cây, bảo dì giúp việc làm xong thì đựng trong hộp giữ nhiệt.
Tưởng Thịnh Hòa tưởng bà bảo anh mang tới công ty để buổi trưa ăn, “Mẹ, con ăn no rồi.”
“Con không phải muốn đến chỗ Lạc Kỳ sao? Thuận tiện mang cho con bé đi.” Lương Chân đưa mấy cái hộp đồ ăn và túi giữ ấm, “Mẹ tôn trọng người con thích.”
“Con nói mẹ và Lạc Kỳ đối với con đều quan trọng như nhau. Ở chỗ của mẹ, con và ba con cũng quan trọng như nhau. Sau này tôn trọng một nửa kia của mẹ nhiều hơn một chút, đừng động một chút là chọc ông ấy tức giận.”
Trước giờ Lương Chân chưa bao giờ nói nhiều lời trong lời với con trai một lượt như vậy: “Ba con không tệ như con nghĩ đâu. Sau này mẹ thử hiểu Lạc Kỳ, con cũng thử hiểu ba con. Cố gắng hết sức sau khi con tỏ tình xong, lúc muốn cùng cô ấy kết hôn có thể được chúc phúc của ba con, mẹ nghĩ lời chúc phúc của người nhà là thứ Lạc Kỳ tương đối để ý. Mỗi người chúng ta đều cố gắng.”
Tưởng Thịnh Hòa lấy túi giữ ấm trong tay mẹ rồi cúi người, một tay ôm mẹ, “Cảm ơn mẹ.”
Chóp mũi Lương Chân cay cay, lúc con trai còn rất nhỏ thì cũng ôm bà như vậy, cũng ỷ lại vào qua bà. Lần đó là bà đi diễn, Tưởng Nguyệt Như dẫn anh đi rạp hát, buổi diễn xuất kết thúc, anh ôm một bó hoa lên sân khấu tặng cho bà.
Anh còn nhỏ, cảm giác ôm hoa mà đi không vững.
Bà ngồi xuống nhận hoa, hai bàn tay nhỏ của anh ôm bà, anh không nói chuyện, nhưng ở trong lòng bà rất vui vẻ.
Từ biệt thự ra, Tưởng Thịnh Hòa ở trong xe bình phục chốc lát, cho xe chạy đến nhà Lạc Kỳ.
Lúc chờ đèn tín hiệu, anh gửi tin nhắn cho Lạc Kỳ: [ Mang bữa sáng cho em. ]
Tối hôm qua hơn ba giờ Lạc Kỳ mới ngủ, buổi sáng chưa tới bảy giờ đã dậy rồi, đang nhìn trần nhà ngẩn ra thì tin nhắn của ông chủ xuất hiện.
Một đêm đã qua, cô còn ở trong đám mây, mờ mịt không chân thật.
Ngủ không ngon, đầu óc càng chậm hơn hôm qua.
[ Tổng giám đốc Tưởng, không cần phiền như vậy. ]
Thêm một Tổng giám đốc Tưởng ở trước mặt, cô mới có thể dối mình gạt người mà trò chuyện tiếp.
Tưởng Thịnh Hòa: [ Không phiền. Là anh làm phiền em rồi, mang bữa sáng cho em là muốn nhìn thấy em. ]
Lạc Kỳ: “…”
Ngay cả điện thoại di động cũng phỏng tay, cô buông xuống rồi thức dậy rửa mặt súc miệng.
Trước khi Tưởng Thịnh Hòa đến, cô đã trang điểm xong, lại tìm một chiếc váy anh chưa từng thấy mà thay ra, đây là chiếc váy mới mua duy nhất trong năm nay.
Hai món tiêu xài xa xỉ nhất của năm nay, một bức tranh sơn dầu, một chiếc váy.
Xử lý tóc tai xong, người còn chưa tới.
Lạc Kỳ nghĩ đến trong nhà không có dép nam, cô đi xuống lầu, trước mặt không tới hai trăm thước có cửa hàng tiện lợi, bên trong có dép, chất lượng bình thường, giá tiền cũng phải chăng.
Cô chọn một đôi tương đối đắt tiền.
Từ cửa hàng tiện lợi ra, chiếc xe nhỏ màu đen quen thuộc chậm rãi lái đến, rồi dừng bên cạnh cô.
“Tổng giám đốc Tưởng.” Cô bây giờ không cân nhắc nhiều như vậy nữa, thuận miệng thì kêu như thế, suy nghĩ nhiều thì não đau.
Tưởng Thịnh Hòa xuống xe, “Mua gì rồi?”
Lạc Kỳ không lên tiếng mà cho anh xem túi nhựa.
Tưởng Thịnh Hòa giống cô, bay bổng ở không trung một đêm, nhìn thấy dép nam trong tay cô mới hoàn toàn về lại thực tế.
“Đưa anh.” Anh cầm lấy.
Hai người đi sánh vai nhau, không nói chuyện.
Không khí sau cơn mưa hết sức mát mẻ, Lạc Kỳ hít sâu một cái.
Hôm qua Tưởng Thịnh Hòa ở cửa nhìn thấy căn phòng trông như thế nào rồi, phòng ăn phòng khách cộng lại mới hơn mười mét vuông, anh đổi giày vào phòng, không ngờ phòng khách nhỏ còn bày một chiếc dương cầm.
“Em thích đánh đàn?”
“Không phải em, Sơ Lâm để ở chỗ này, có lúc cô ấy đến chơi, không chậm trễ luyện đàn.”
Lạc Kỳ để bữa sáng trên bàn uống trà nhỏ, bàn ăn vốn nhỏ bị cô dùng để làm bàn đọc sách làm việc, bình thường ăn cơm ở trên bàn uống trà nhỏ.
“Tổng giám đốc Tưởng, ngài tùy ý ngồi đi.”
Thốt ra ngoài miệng rồi mới ý thức được lại sử dụng chữ ngài, qua hai giây, “Tổng giám đốc Tưởng, anh tùy ý ngồi đi.”
Trong nhà chỉ có ghế sô pha hai người ngồi, cô ngồi xuống dùng cơm, nếu anh ngồi thì ở sát cô.
Tưởng Thịnh Hòa ngồi vào chiếc ghế trước cây đàn, không ngờ cô để tranh vẽ ở chỗ nổi bật như vậy, nhìn chằm chằm tranh sơn dầu mấy giây, suy nghĩ bị giọng nói của Lạc Kỳ dẫn về, “Tổng giám đốc Tưởng, anh ăn chưa?”
Lạc Kỳ mở hộp đồ ăn, sức nặng đủ hai người ăn, cô bèn hỏi một câu.
“Ăn rồi, đều là mang cho em.”
Trên giá đỡ còn có cầm phổ, Tưởng Thịnh Hòa nửa đứng dậy dời ghế ra sau, điều chỉnh thích hợp rồi ngồi xuống đánh đàn.
Lúc nhỏ là bị ép học đàn, có khoảng thời gian trong lòng phản nghịch không muốn ý luyện đàn, mẹ không ép anh nữa, không ép anh thì sau đó anh ngược lại bằng lòng học.
Kể từ khi đi nước ngoài du học, anh đã không đàn nữa.
Lạc Kỳ khẽ ngẩng đầu nhìn anh một ánh mắt, cô chắc hẳn là nhân viên được đãi ngộ cao nhất toàn cầu, ông chủ lớn tự mình đưa cơm, còn có dương cầm làm nhạc đệm.
Tiêu chuẩn đánh đàn của anh cũng là tầm trung, nhưng không gây trở ngại cô cảm thấy dễ nghe.
Lạc Kỳ còn chưa ăn xong bữa sáng, Tưởng Thịnh Hòa đánh một bản xong thì để chiếc ghế đàn trở về vị trí cũ, “Anh đi công ty đây.”
Cô vừa muốn đứng lên, bị anh ngăn bả vai rồi ấn trở về, “Cuối tuần anh không phải ông chủ em, không cần tiễn anh.”
Anh đóng cánh cửa rời khỏi, Lạc Kỳ thở phào, giống như trước khi anh tỏ tình, từ đầu đến cuối đối với cô có chừng mực, sẽ không để cho cô khó chịu, là nguyên nhân của bản thân cô, cô còn chưa tìm thấy điểm thăng bằng cùng anh chung đụng.
Mặc dù Tưởng Thịnh Hòa đi đến công ty, nhưng tâm tư không ở đây.
Đến trưa, anh không biết một buổi sáng bản thân bận bịu cái gì.
Không có hiệu quả tăng ca.
Lúc nghỉ trưa, anh nhận được cuộc gọi của trưởng bối tại Thượng Hải.
Tưởng Thịnh Hòa cho rằng công ty của Lạc Trí Khưu lại gặp phải vấn đề khó giải quyết, “Ba Lạc Kỳ lại gặp phải phiền phức ạ?”
“Công ty của ông ấy tạm được, tiền vốn theo kịp rồi, chật vật đi nữa cũng có thể vượt qua được.”
Trưởng bối gọi điện thoại cho anh là có liên quan đến Công ty chữa bệnh Đông Bác, “Không phải năm ngoái con muốn thu mua sao, bây giờ là cơ hội.”
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Bùi Thời Tiêu có tình huống đột phát?”
“Coi như là vậy. Tháng sau hội đồng quản trị công ty nhà bọn họ thay đổi nhiệm kỳ, ở phía sau màn thao túng Đông Bác là Lý Cẩn.”
Tưởng Thịnh Hòa cau mày, đột nhiên nghĩ đến Lý Cẩn là mẹ của Bùi Thời Tiêu, anh không cảm thấy hứng thú với chuyện nhà Bùi Thời Tiêu một chút nào, cũng chưa bao giờ chú ý động tĩnh công ty bọn họ.
“Bác tiếp tục.”
“Gần đây tâm tư Lý Cẩn không ở trong Đông Bác, dã tâm bà ta lớn đấy. Cho nên hiện tại con có thể cân nhắc chuyện thu mua.”
“Tuần trước con đã để Lệ Nhuỵ sắp xếp xong xuôi rồi.”
Trưởng bối cười, “Xem ra con luôn nhìn Bùi Thời Tiêu mà khó chịu.”
Mỗi lần ông gọi cho Tưởng Thịnh Hòa thì không thể tránh khỏi hàn huyên tới Lạc Kỳ.
“Con dự định theo đuổi ba năm nữa, góp đủ mười năm à?”
Tưởng Thịnh Hòa nghe ra chế nhạo trong lời nói, cười cười, “Cũng không phải không được.”
Anh thu hồi đùa giỡn, “Cuối năm con và Lạc Kỳ đi thăm bác.”
“Đừng đến lúc đó một mực từ chối, tìm một đống cớ không đến nhé. Bao lì xì bác đã sớm chuẩn bị xong rồi.”
Kết thúc cuộc gọi, Tưởng Thịnh Hòa không buồn ngủ nữa, anh sử dụng nước lạnh để rửa mặt, lại uống một ly cà phê, mới tạm thời rút khỏi niềm vui sắp lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Mặc dù đã dặn dò Lệ Nhuỵ thu mua Đông Bác, còn không biết phải cọ xát đến năm nào tháng nào, giá vốn bị nhấn chìm quá cao.
Nghĩ cặn kẽ xong, anh gọi cho Hạ Vạn Trình.
Giờ đây đã quen thuộc với Hạ Vạn Trình, ngay cả hàn huyên cũng miễn đi.
“Có một cuộc mua bán, không biết Chủ tịch Hạ cảm thấy hứng thú không.”
“Nói xem.”
“Tháng sau hội đồng quản trị công ty nhà Bùi Thời Tiêu thay đổi nhiệm kỳ, ông đi tìm Lý Cẩn nói chuyện, giúp bà ấy ổn thỏa bắt được quyền khống chế công ty, rồi giải quyết tốt hậu quả cho bà ấy, điều kiện giúp của bà ấy là bán Đông Bác cho tôi.”
Anh cho Hạ Vạn Trình lợi ích: “Sau này Hạ Hủ có chuyện gì, tìm tôi bất cứ lúc nào cũng được.”
Cháu trai phụ trách công ty Bắc Kinh, nếu có nhân mạch là Tưởng Thịnh Hòa thì như cá gặp nước.
Hạ Vạn Trình cười nói: “Hạ Hủ còn chưa có bạn gái, đến lúc đó giúp nó lưu ý.”
Hợp tác đạt thành.
Sáu giờ, Tưởng Thịnh Hòa rời công ty.
Anh không tự chủ chuyển xe sang con đường phòng trọ của Lạc Kỳ.
Một ngày trời anh không liên lạc cô.
Đến dưới lầu, đèn tầng ba không sáng.
Có lẽ là đang xem phim, Tưởng Thịnh Hòa lên lầu gõ cửa, không người trả lời, anh quay về trong xe chờ cô.
Đến tám giờ mười, xe của Lạc Kỳ xuất hiện trong tầm mắt.
Tưởng Thịnh Hòa đẩy cửa xe đi xuống, đi về trước mấy bước.
Lạc Kỳ không xách gì mà xuống xe.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Tưởng em đi dạo phố rồi.”
Cô chính là đi dạo phố rồi, mua một chiếc áo sơ mi trắng để mặc vào ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn. Thật ra thì trong tủ treo quần áo của cô nhiều nhất chính là áo sơ mi trắng, đen, tro, nhưng vẫn là đi mua một chiếc nữa.
Lạc Kỳ không biết tâm lý của bản thân là gì, lúc xuống xe không xách túi mua đồ.
Cô nói: “Ra ngoài dạo một vòng.”
Tưởng Thịnh Hòa: “Một ngày anh đến hai chuyến, không biết sẽ phiền đến em không.”
“…”
Lạc Kỳ đáp một nẻo: “Tổng giám đốc Tưởng, anh muốn lên lầu uống ly nước không?”
“Không đâu, em nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cô ở trước người anh, mặc chiếc váy anh chưa thấy bao giờ, Tưởng Thịnh Hòa khắc chế không vươn tay ôm cô.
Anh nắm tay cô một lần nữa, tách năm ngón tay của cô ra, đan xen thành mười ngón tayt với cô.
Hơi thở của Lạc Kỳ đình trệ trong nháy mắt.
Tưởng Thịnh Hòa thả tay ra, “Lên đi.”
Chờ cô vào lầu, anh mới lên xe rời khỏi.
Chịu đựng qua chủ nhật, chống nổi qua thứ hai, rốt cuộc cũng chờ đến thứ ba.
Buổi sáng hôm đó trời vừa sáng, Tưởng Thịnh Hòa đã xuất hiện ở dưới lầu nhà Lạc Kỳ.
Từng đi công tác với ông chủ, từng tiếp xúc bàn bạc, làm thêm giờ, không ngờ có ngày đi đăng ký kết hôn với ông chủ.
Chín giờ mười, Tiểu Khương gửi riêng cho cô: [ Chị Lạc, sao hôm nay đến muộn rồi? ]
Lạc Kỳ: “…”
Đang lấy giấy chứng nhận kết hôn với ông chủ.
Bọn họ là cặp đôi đầu tiên, rất nhanh sau đó đã xong xuôi.
Cô trả lời: [ Gặp khách hàng với Tổng giám đốc Tưởng, một lát trở về. ]
Tiểu Khương: [ Em nói mà, sao Tổng giám đốc Tưởng cũng không đến. ]
Lạc Kỳ: “…”
Lúc ký tên, cô nhìn vào đơn xin của Tưởng Thịnh Hòa, bình thường anh ký tên rồng bay phượng múa, hôm nay viết tên của mình từng nét một.
Ngày thứ ba sau khi sinh nhật, cô và ông chủ kết hôn chớp nhoáng.
Đi từ chỗ ghi danh kết hôn ra, đến bậc thang, Tưởng Thịnh Hòa đột nhiên dừng lại.
Đã đặt nhẫn rồi, tháng này không lấy được, trong một ngày quan trọng nhất của cuộc đời, không thể không có cảm giác nghi thức gì cả.
Anh níu lại Lạc Kỳ, “Đứng đừng nhúc nhích.” Bản thân lại đi xuống một bậc thang, xoay người cùng cô mặt đối mặt, anh vươn tay ôm cô.
Lạc Kỳ cao hơn anh một bậc thang, bị anh ôm thì sức nặng cả người cô cũng áp ở trên người anh, bị anh ôm sát vào ngực.
Sau lưng có tình nhân đã lấy giấy chứng nhận kết hôn đi qua, Tưởng Thịnh Hòa ôm Lạc Kỳ xuống bậc thang kế tiếp rồi buông cô ra.
Lạc Kỳ lên xe, nhịp tim mới bình thường.
Tưởng Thịnh Hòa lái xe, trên đường đi về hai người đều không nói chuyện.
Mỗi người giữ một quyển giấy hôn thú.
Trở lại công ty, Lạc Kỳ xách máy tính, trong tay còn có tài liệu, ra thang máy thì giữ khoảng cách thích hợp với Tưởng Thịnh Hòa, không người nghi ngờ bọn họ không phải đi gặp khách hàng.
Đến phòng làm việc, Lạc Kỳ khóa trái cánh cửa.
Tưởng Thịnh Hòa tính đúng buổi sáng sự chú ý của cô sẽ bị phân tán, chưa sắp xếp công việc cho cô.
Tiếp đến nên làm sao sống chung với Tưởng Thịnh Hòa, không có đầu mối chút nào cả.
Thỉnh thoảng cô sẽ nhìn giấy hôn thú trong túi xách, Lạc Kỳ tìm chuyện để dời đi sự chú ý, mở máy tính đọc tài liệu in ấn 3D.
Đột nhiên nghĩ đến phương án bảy năm trước, đêm đó Tưởng Thịnh Hòa nói có nhớ cô cảm thấy hứng thú với in ấn 3D, lúc ấy không xác định là anh nhớ thật hay không, bây giờ có thể chắc chắc anh không phải nói lời nói tình cảnh.
Anh thích cô bảy năm lẻ bảy tháng, lúc cô cho anh phương án thì anh đã đối với cô không bình thường, hẳn sẽ nhắn lại email của cô.
Lạc Kỳ xem giờ, Tưởng Ti Tầm bên kia là buổi tối mười giờ, không tính là muộn, cô gửi tin nhắn cho anh, ôm một tia hi vọng mong manh, [ Anh Tưởng, email ban đầu em dùng lúc thực tập ở trong Tư bản Viễn Duy, công ty thu lại thì có xóa bỏ hay không? ]
Tưởng Ti Tầm: [ Anh nghĩ sẽ không xóa, luôn được bảo vệ. ]
Lạc Kỳ khẩn cấp hỏi: [ Vậy mật mã là gì, anh biết không? ]
Tưởng Ti Tầm quên rồi, [ Anh hỏi thử trung tâm tin tức giúp em. ] Ban đầu anh hỏi Tưởng Thịnh Hòa cần để lại email kia không, anh ấy nói là để lại.
Anh ấy ngẫu nhiên đổi một mật mã, suy nghĩ có lẽ không bao lâu sau Tưởng Thịnh Hòa có thể theo đuổi được Lạc Kỳ, đến lúc đó trả email cho Lạc Kỳ, ai biết vừa chờ đợi thì chính là bảy năm, mật mã kia anh ấy đã quên từ sớm.
Đành để cho trung tâm tin tức làm lại mật mã.
Mười mấy phút sau, Lạc Kỳ nhận được một chuỗi con số, cô điền mật mã đăng nhập email.
Cách bảy năm, lúc bấm đăng nhập, cô không khỏi thu lại hơi thở.
Tổng cộng có bảy email chưa đọc, tất cả người gửi đều là tên tiếng Anh của Tưởng Thịnh Hòa.
Email gần đây là một email của ngày hai mươi hai tháng chín của năm ngoái, ngày sinh nhật của cô.
Lạc Kỳ mở email sớm nhất, Tưởng Thịnh Hòa trả lời cô phương án hạng mục, tệp đính kèm rất lớn, cô không đọc trước, mà đọc mấy email khác theo thứ tự thời gian thu nhận.
Đều là hàng năm ngày hai mươi hai tháng chín không giờ gửi cho cô, chỉ có bốn chữ đơn giản: Sinh nhật vui vẻ
Chỉ còn email năm ngoái còn chưa mở ra.
Hai ngày trước sinh nhật năm ngoái, Tưởng Ti Tầm mời cô ăn cơm, thay cô chúc mừng sinh nhật, ăn được một nửa thì Tưởng Thịnh Hòa đúng dịp sang đó, còn kính cô một ly rượu.
Khi đó cô chuẩn bị lấy giấy chứng nhận kết hôn với Bùi Thời Tiêu.
Lạc Kỳ mở email năm ngoái, anh vẫn canh ngay không giờ gởi, số chữ nhiều nhất:
[ Đây chắc hẳn một lần cuối chúc sinh nhật em, sang năm tôi cũng sẽ có cuộc sống của tôi. Sinh nhật vui vẻ, tôi yêu em. Nguyện từ nay về sau mọi chuyện như ý. ]