Cành lá hai bờ sông rậm rạp phản chiếu mờ mờ ảo ảo.
Ánh trăng trắng nhạt đổ nghiêng từ cửa sổ gỗ xuống, xuyên qua mỗi một ô vuông của cửa sổ gỗ rồi chiếu lên chiếc bàn hạch đào. Bình hoa hướng dương cũng đổ bóng cạnh ô cửa sổ, nửa sáng nửa tối.
Trong tranh sơn dầu của thầy Ngu đã có cảnh tượng như vậy, chẳng qua là ánh nắng trong tranh sơn dầu là ánh nắng đang rải xuống. Tưởng Thịnh Hòa dời tranh vẽ ra thực tế cho cô.
Lạc Kỳ xoay người, anh để hành lý xuống rồi đi đến.
“Sao anh làm được cảnh tượng mà gần như không sai lệch thế?”
“Tìm thầy Ngu chỉnh màu sắc, vật gia dụng cũng bày theo góc độ và phương hướng ông ấy đề nghị. Mấy tháng đó đã khổ cực cho ba mẹ, tất cả tài liệu đều là bọn họ tự đi ra chợ mua.”
Lạc Kỳ ôm anh, “Niềm vui bất ngờ lớn như vậy, trước đó anh còn không dự định về nhà với em.” Nếu anh trực tiếp quay về phòng cưới, bây giờ cô muốn ôm anh cũng không cách nào ôm được.
Tưởng Thịnh Hòa: “Thưởng thức loại cảnh đẹp ý nghĩa này một mình là tốt nhất.” Anh cười, “Anh ở đây là dư thừa.”
“Không dư thừa.”
Cô thở dài một hơi, “Nếu anh không ở đây, đó mới là có tiếc nuối.”
Trong phòng vẫn không mở đèn, độ sáng của ánh trăng càng ngày càng rõ. Trong phòng u ám yên tĩnh, ngoài cửa sổ, trên con đường dành cho người đi bộ dưới đèn đường bên bờ sông thỉnh thoảng có tiếng cười vui của du khách truyền đến.
Môi của Tưởng Thịnh Hòa dán ở trán cô, “Đi phòng em xem thử.” Anh thả cô ra, “Phòng em cần mở đèn xem.”
Anh đã công khai có sự bất ngờ, vào giây phút đẩy cửa phòng mở đèn nhìn cho rõ ràng, Lạc Kỳ vô thức sờ tường một cái, là sự tồn tại chân thật, không phải hình chiếu.
Căn phòng bảy tám mét vuông được sửa sang thành phong cách nông thôn chữa lành (ảnh minh họa), cửa sổ cũ kỹ ban đầu được sửa đổi một lần nữa, kéo sự ấm áp và chữa lành cho tâm hồn dài ra ngoài cửa sổ.
Phong cách nông thôn chữa lành
Cây cỏ lay động trên bệ cửa sổ hình cung mới dựng, một bụi dưa leo thuận theo ô vuông gỗ sách mà leo lên trên, mùa hoa đang thịnh, mấy trái dưa chuột nhỏ treo dưới dây dưa như ẩn như hiện dưới lá xanh ngắt.
Bệ cửa sổ của người khác đều là nằm sau màn cửa sổ bằng lụa mỏng, phòng cô vừa vặn ngược lại, chính giữa màn cửa sổ bằng lụa mỏng có thể đóng mở trong căn phòng có chứa bệ cửa sổ, bệ cửa sổ bị màn cửa sổ bằng lụa mỏng ngăn cản ở bên ngoài. Nhìn từ góc độ này của Lạc Kỳ, ô vuông gỗ có màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhốt dưa leo nhỏ ở trên bệ cửa sổ.
Mở màn cửa sổ bằng lụa mỏng ngay ô vuông gỗ, trước mắt chính là một mảnh điền viên. Đẩy ra tầng thủy tinh phía ngoài cùng, trái dưa leo nhỏ trên bệ cửa sổ có thể tận tình hưởng thụ ánh nắng và mưa móc.
Hiện tại có mấy lá đưa ra ngoài cửa sổ, gió thổi một cái, chập chờn sinh ra sự đẹp đẽ.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Trồng dưa leo nhiều thì không đẹp, sau khi thương lượng với mẹ thì chỉ trồng một buội.” Lá cây thưa thớt đúng lúc.
Lạc Kỳ nhìn thấy còn có một chậu dâu tây dưới lá dưa leo, cơ bản đều là xanh, có một hai trái lộ ra một chút hồng.
Tưởng Thịnh Hòa xin lỗi nói: “Không nắm bắt thời gian trồng dâu tây tốt, em lại phải ăn dâu xanh rồi.”
Lạc Kỳ lắc đầu, rơi lệ, “Căn bản cũng không cần phiền như vậy.”
Tưởng Thịnh Hòa lau đi nước mắt của cô, “Không phiền, chuyện này có phiền gì đây.” Chỉ là muốn khiến cho cô vui vẻ hơn một chút nữa, vuốt phẳng nỗi đau ba năm trước cô hủy bỏ hôn lễ.
Ở cạnh Lạc Kỳ đến mười một giờ, cho đến khi cô ngủ anh mới chuẩn bị quay về phòng cưới. Ba mẹ vợ quay về từ khách sạn bên kia, hôm nay điều chỉnh hiệu quả tiệc cưới 5D, bây giờ Khương Nghi Phương còn chưa thể hồi thần từ bữa tiệc thị giác.
Cũng không muốn hồi thần.
“Thịnh Hòa, con tiết lộ một chút với ba mẹ đi, rốt cuộc cảnh tượng 5D kia tốn bao nhiêu tiền?”
“Không bao nhiêu tiền cả ạ.”
Khương Nghi Phương cười nói: “Lại muốn gạt ba mẹ. Mẹ nghe nhân viên làm việc khách sạn nói rồi, mấy đội kỹ thuật đứng đầu mới chế tạo ra được, có hai đội còn là mời từ nước ngoài đến. Sao có thể không bao nhiêu tiền chứ.”
Tưởng Thịnh Hòa tránh nặng tìm nhẹ, nói có vài kỹ thuật cần mấy đội hợp tác, anh bảo bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút, đóng cửa quay về.
Rạng sáng ba giờ, Khương Nghi Phương thức dậy đi nhà vệ sinh, đèn phòng bếp sáng rỡ, bên trong sột soạt sột soạt, “Tiểu Kỳ?”
“A? Mẹ, sao mẹ dậy rồi?” Lạc Kỳ bưng một thùng mì gói đi từ nhà bếp ra.
“Nửa đêm con ăn mì gói?”
“Dạ. Đói nên thức dậy.”
“Tối hôm qua chưa ăn cơm?”
“Con ăn rồi.”
Nhưng vẫn đói.
Lạc Kỳ ngồi xuống trước bàn gỗ, lựa một miếng mì rồi ăn mà không có tư vị, “Mẹ, nhà mình có sốt ớt không?”
“Không có.” Khương Nghi Phương từ nhà vệ sinh ra, “Mẹ và ba con đều không ăn cay, trước giờ không mua.” Bà như có điều suy nghĩ mà nhìn con gái: “Chẳng phải con cũng không thể ăn cay? Ăn ít một chút, ăn nhiều dạ dày khó chịu.”
“Không ăn nhiều. Chỉ là hai ngày này cảm thấy càng cay càng chua mới đủ vị.”
Lòng Khương Nghi Phương không bình tĩnh mà cầm chiếc khăn lông lau tay, ngồi vào đối diện con gái, “Các con…” Bà suy nghĩ nên làm sao để nói cho thích hợp.
“Sao thế?” Lạc Kỳ lặng lẽ hút mì, nhìn mẹ một ánh mắt, chờ mẹ nói tiếp.
“Con và Thịnh Hòa dự định muốn có con hả?”
“…”
Lạc Kỳ chớp mắt, cô trúng giải rồi?
“Còn phản ứng khác không?”
“Ngủ ngon, ăn cơm ngon, ngủ không đủ, ăn không đủ no.”
Khương Nghi Phương khó nén vui sướng: “Vậy chắc là vậy rồi. Sáng mai mẹ đi tiệm thuốc mua que thử thai cho con, kiểm tra ở nhà trước.”
Lạc Kỳ cho rằng bản thân sẽ kích động không ngủ được, đầu tựa vào chiếc gối, chưa được mấy phút đã ngủ say sưa, Khương Nghi Phương vui vẻ mất ngủ.
Sáng sớm ngày kế, Khương Nghi Phương đi đến tiệm thuốc gần đó, chờ nửa giờ mới mở cửa. Nhằm đảm bảo, bà mua hai loại que thử thai.
Về nhà cho Lạc Kỳ kiểm tra, kết quả hai loại que thử thai là như nhau, hai vạch đỏ.
Lạc Kỳ ngồi uống sữa bò ở trước bàn gỗ, vải rèm cửa sổ kéo ra, ánh sáng rơi ở đầu vai.
Cô gửi tin nhắn cho Tưởng Thịnh Hòa: [ Chồng, chúc mừng anh nhé. ]
Tưởng Thịnh Hòa: [ Anh cũng chúc mừng em. ]
Lạc Kỳ cười: [ Anh không biết em chúc mừng anh cái gì. ] Dự định cho anh một sự bất ngờ vào hôn lễ ngày mai.
Người Tưởng Thịnh Hòa ở trong sảnh tiệc cưới, đang bận điều chỉnh một vài hình ảnh, không tỉ mỉ thưởng thức câu kia của cô là ý gì.
Ăn bữa sáng xong, Khương Nghi Phương và Lạc Trí Khưu đi đến biệt thự, hôm nay thân thích trong nhà cũng đến, phân chia việc phải làm vào hôn lễ ngày mai, dặn dò cô ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn.
Lạc Kỳ hái một trái dưa leo, rửa sạch rồi đứng ở cửa ăn, vừa thưởng thức cảnh tượng ban ngày bên cửa sổ.
Chập tối, mấy người bạn của mẹ đến.
Sơ Lâm từ chuyển phòng khách tới trước bệ cửa sổ phòng ngủ, than thở một câu: “Kiếp này đáng giá rồi.”
Lạc Vũ chụp hình lưu niệm giúp hai phù dâu khác,” Chị, tối hôm qua quay về nhìn thấy rồi có lén lút lau nước mắt không?”
Lạc Kỳ chỉ cười không nói chuyện, lấy mấy bộ lễ phục ngày mai phải mặc ra, mấy ngày này ăn nhiều, rất sợ mập rồi mặc vào không đẹp, thử một chút, kích thước đúng lúc.
Hôn lễ ngày đó, Lạc Kỳ thay áo cưới, vô thức sờ bụng một cái, nghĩ đến bên trong đang mang thai bé cưng của cô và Tưởng Thịnh Hòa, hốc mắt cũng không khỏi cay cay.
Thợ trang điểm không biết chuyện, “Không cần lo, bụng cô cũng không có một chút thịt dư nào.” Lại nói câu: “Cô gầy quá rồi.”
Trang điểm xong, Lạc Kỳ ngồi ở bên cạnh giường, trông mong ngóng trông.
Dây dưa leo bị bệ cửa sổ ngăn trở một phần tầm mắt, chỗ ngồi của cô không nhìn thấy cây cầu đá.
“Đến rồi, đến rồi!” Lạc Vũ chạy từ phòng khách vào, “Chị, không nghe em bảo mở cửa, các chị nhất thiết nhất thiết đừng mở cửa nhé.” Cô nhìn gương sửa sang lại tóc tai, chen chú từ khe cửa đi ra ngoài, bảo phù dâu khác khóa trái cánh cửa.
Tiếng cười vui lẫn vào tiếng huyên náo trong phòng khách, còn náo nhiệt hơn năm rồi.
Giản Hàng ngồi ở bên cửa sổ ăn kẹo, Thẩm Đường và bà chủ làng du lịch ngồi ở một bên kia của bàn gỗ. Hôm nay bọn họ làm người nhà đàng gái, đến tham gia náo nhiệt, xem mấy người kia bị phù dâu gây khó khăn như thế nào.
Tưởng Thịnh Hòa công khai mối quan hệ xong, đơn độc đăng mấy bức ảnh cưới thầy Ngu vẽ ở trong vòng bạn bè, người xem qua ảnh cưới, vừa vào phòng, tất cả đều sửng sốt một lúc, cảm nhận được sự kỳ diệu khi người đang trong tranh vẽ.
Biết được là bối cảnh thầy Ngu tự mình làm cho căn phòng này, bọn họ rối rít xếp hàng check in.
Tưởng Ti Tầm lấy một viên kẹo trong đĩa trái cây trên bàn uống trà, tháo ra thảy vào miệng, nhìn hàng dài chuẩn bị check in, nhạo báng: “Các cậu cố ý không qua được với em trai tôi đúng không? Hiện tại nó muốn đón cô dâu cỡ nào, cũng không phải các cậu không biết.”
Tưởng Thịnh Hòa: “…”
Hôm nay không chấp nhặt với Tưởng Ti Tầm.
Anh gửi tin nhắn cho Lạc Kỳ: [ Anh đến rồi, trong phòng khách. ]
Lạc Kỳ: [ Em biết. ]
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: [ Có nhớ anh không? ]
[ Có ạ. ]
Những người khác bận bịu xếp hàng, hai người bọn họ đang tình nồng nàng mật ý.
Cửa phòng ngủ đã bắt đầu khảo nghiệm để thông quan đón dâu. Hôm nay trong số tất cả phù rể tới đón dâu, người duy nhất Lạc Vũ t dám không kiêng kỵ và làm khó chính là Hạ Hủ.
Cô gọi riêng tên của Hạ Hủ, “Anh đến để trả lời câu hỏi.”
Bọn họ nói với Hạ Hủ: “Không sao, nhiều đoàn hậu viện (*) như vậy, còn sợ không đáp được?”
(*) Đoàn hậu viện: đoàn thể người hâm mộ.
“Trừ anh rể em, trừ bản thân anh, anh cảm thấy trong phòng khách này ai đẹp trai nhất.”
“…”
Mấy đôi mắt tập trung nhìn Hạ Hủ.
Hạ Hủ xoay người, “Đoàn hậu viện của anh thì sao? Giao cho đoàn hậu viện trả lời.”
Lạc Vũ: “Đã có nội chiến rồi.”
Trong phòng cười ầm lên.
Thừa dịp cười ầm lên, Tưởng Thịnh Hòa hỏi Lạc Kỳ: [ Có thể mở cửa cho anh trước không? Để cho bọn họ tiếp tục thông quan. ]
Tưởng Thịnh Hòa vào phòng, hai người phù khác dâu đi ra ngoài.
Lạc Kỳ cười nói: “Em mở cửa sau cho anh rồi.”
“Lạc Vũ đã mở cửa sau cho anh rất nhiều rồi, đều là làm khó phù rể.” Tưởng Thịnh Hòa cúi người, hai tay chống đỡ ở cạnh giường bên người, anh đã xem qua dáng vẻ cô bới tóc lúc chụp ảnh cưới, nhưng hôm nay đặc biệt nhất.
Anh cúi đầu, khẽ hôn môi cô cách khăn voan trùm đầu.
Ngón tay Lạc Kỳ nắm chặt khăn voan trùm đầu, toàn thân là một trận run rẩy mềm nhũn.
Trong phòng khách, từ thông quan tranh giải đã biến thành hiện trường khoe ân ái quy mô lớn.
Điều kiện Lạc Vũ đã nói là bọn họ phái bốn vị đại diện, một tay ôm một người trưởng thành, giữ vững ba phút thì coi là thông quan.
Tưởng Thành Duật và ông chủ làng du lịch thường xuyên chơi trò chơi này, một cánh tay của anh ung dung ôm lấy Thẩm Đường, ông chủ làng du lịch cũng dễ như trở bàn tay ôm vợ.
Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng là không ăn ý nhất, anh thử hai lần, tìm được điểm chống đỡ thích hợp ôm lấy Giản Hàng.
Giản Hàng lo lắng: “Em nặng hơn bọn họ, chắc chắn anh không kiên trì được ba phút.” Cô vừa sinh con, còn chưa được ba tháng, không cố hết sức giảm cân, mập hơn mười cân so sánh với trước khi cô mang thai, hiện tại một trăm lẻ mấy cân.
Hơn mười cân vừa vặn là mấu chốt giành thắng lợi.
Tần Mặc Lĩnh: “Không sao. Thực sự ôm không nổi thì anh kéo Tưởng Thành Duật xuống nước, cũng liệt vào hạng đếm ngược với anh ấy.”
“…” Giản Hàng bật cười.
Có người hỏi một câu: “A? Chú rể đâu?”
Vì vậy bắt đầu tìm chú rể, trong sân cũng không có.
Không biết ai tiếp lời: “Tưởng Thịnh Hòa gầy đi vì tình yêu, gầy thành một tia chớp mà trốn vào phòng ngủ rồi.”
Tiếng cười điên cuồng đầy nhà.
Toàn bộ mấy người đang tranh giải thắng bằng một tay cười ầm lên.
Thông quan thất bại.
Luôn ầm ĩ hai tiếng mấy mới đón được cô dâu, Lạc Kỳ vẫn ôm ba mẹ như cũ, Khương Nghi Phương và Lạc Trí Khưu vui vẻ vô cùng mà rơi lệ.
Trong người nhóm, Lạc Kỳ nhìn thấy bà Tiền, cô đi đến cúi người ôm bà Tiền, lúc này tất cả lời muốn nói trong lòng đã khó mà mở miệng nói.
Bà Tiền đưa bàn tay sần sùi vỗ vỗ gò má của cô, “Tốt quá rồi.”
Tưởng Thịnh Hòa ôm cô kiểu công chúa đi qua cây cầu đá, đi dọc theo con đường dành cho người đi bộ lát bằng đá xanh ven sông, đi ngang cửa hàng tiện lợi và cửa hàng hoa tươi.
– –
Buổi tối sáu giờ rưỡi, Hạ Vạn Trình trước thời hạn đến khách sạn tiệc cưới. Giờ đây cháu trai và Lạc Vũ ở bên nhau, ông và Tưởng Thịnh Hòa coi như thân càng thêm thân.
Bước vào sảnh tiệc, một nhà Hứa Hướng Ấp tới còn sớm hơn ông.
Hứa Hướng Ấp vẫy tay với ông, ra hiệu ông ngồi chiếc bàn chính.
Ông và Hứa Hướng Ấp từng tiếp xúc nhau trong hợp tác là bắt đầu từ Tưởng Thịnh Hòa, mấy năm qua thường gặp mặt, quen thuộc rồi mới phát hiện bọn họ đều thích đại sư tranh sơn dầu là thầy Ngu.
Hạ Vạn Trình biết Tưởng Thịnh Hòa đại khái bỏ vốn bao nhiêu vì để chế tạo sảnh tiệc này, ông vẫn luôn tò mò cảnh tượng tiệc cưới 5D được đầu từ kếch sù rồi chế tạo ra rốt cuộc có bao nhiêu rung động.
Đi vào rồi, ông cẩn thận nhìn thì thấy mặt đất khác với trước kia, hấp dẫn con mắt người ta nhất là màn trời cực lớn bao trùm toàn bộ sảnh tiệc, trừ cái này thì không nhìn thấy chỗ khác biệt.
Hứa Hướng Ấp kéo chiếc ghế bên người, cười nói: “Tôi đi vào thì cũng giống ông, nhìn chằm chằm mặt đất, nhìn chằm chằm trần nhà, không nghĩ ra cách thức đắm chìm thế nào.”
“Ông Triệu nói với tôi nếu như là khách sạn của bọn họ đầu tư chế tạo sảnh tiệc như vậy, chuyên đảm trách tiệc cưới đắt tiền, cho dù gom hết tất cả ngày tốt trong một năm vào đây, mười năm cũng không lấy lại vốn được.”
Hạ Vạn Trình đến nay không hiểu thật sự có cần phải tiêu phí nhiều như vậy vì một buổi hôn lễ không?
Ông cầm ly nước lên uống nước, cười lắc đầu.
Hứa Hướng Ấp nói: “Hiện tại tôi loáng thoáng có thể hiểu một chút. Người khác sống một ngày là một ngày, một ngày cậu ấy trải qua bằng một năm, ông nghĩ xem bảy năm đó cậu ấy đã trải qua thế nào.”
Thời gian hôn lễ bắt đầu được chọn vào một con số cát lợi: 19:19
Bớt tất cả phức tạp chương trình, cũng để lại ở trong một trận trong Bắc Kinh.
Lúc mười chín phút, tất cả đèn phòng khách yến hội tối đi, màn trời từ mặt đất đến hai bên bên cạnh đột nhiên chuyển sang một sảnh nhạc trong rạp hát Thành phố Tô.
Giữa chùm sáng trên sân khấu, Sơ Lâm không biết khi nào mà ngồi trước dương cầm tam giác, bài hát vui sướng du dương tan ra bốn phía của sảnh tiệc.
Hạ Vạn Trình ngẩn ra, có chút choáng váng, vươn tay đỡ mép bàn, thích ứng rồi mới dở khóc dở cười, “Nghĩ xem tôi còn chưa bắt đầu uống rượu, sao đã say đến mức cho rằng bản thân ở trong sảnh nhạc nghe buổi hòa nhạc của Sơ Lâm rồi.”
Một khúc đã xong, khách mời chưa thỏa mãn.
Sơ Lâm làm theo sắp xếp của Tưởng Thịnh Hòa, chọn bài thứ hai là bài hát lưu hành hợp cảnh mưa bụi tại Giang Nam.
Hạ Vạn Trình đã nghe bài hát này, đang thưởng thức, bỗng nhiên một trận gió thổi qua đỉnh đầu, Hứa Hướng Ấp cũng cảm nhận được ngọn gió mát mẻ chợt lao qua gò má.
Cho rằng là ảo giác, đây là sảnh tiệc, gió ở đâu ra chứ.
Hạ Vạn Trình cười, “Thật sự là gió, tóc tai của ông đều bị thổi loạn rồi.” Của bản thân ông cũng vậy.
Hứa Hướng Ấp là người chứng hôn, một lát còn phải lên sân khấu, sao tóc tai có thể loạn được, vội vàng bảo vợ giúp ông sửa sang lại, than phiền: “Ông nói xem tên nhóc Tưởng Thịnh Hòa này muốn làm gì! Tốn nhiều tiền như vậy mà chỉ mua một trận gió lớn để làm loạn đầu tóc người ta thôi sao?!”
Vợ cười mà đau cả hông, mượn cơ hội xoa rồi lại xoa tóc tai của ông, càng không có tạo hình.
Khách trong sảnh tiệc vừa đi theo khúc hát dương cầm, một bên nhìn đông tới nhìn tây, muốn biết gió từ đâu tới.
Trận cuồng phong này thổi qua rồi, sảnh tiệc mờ tối từ từ có ánh sáng, lần nữa ngẩng đầu nhìn lên, trên màn trời đã có gió nổi mây vần.
Có đứa trẻ bỗng nhiên hưng phấn hô to: “Trời mưa rồi! Mẹ, trời mưa rồi!”
Hạt mưa dây dưa triền miên miên bay xuống, trên đất cũng “ướt rồi”, trong lúc bọn họ bất ngờ gió và mưa là từ đâu tới, cảnh tượng chuyển từ sảnh nhạc sang con hẻm cổ xưa trong Thành phố Tô.
Hứa Hướng Ấp không cảm giác đặc biệt, Hạ Vạn Trình thì quen thuộc, đây là cảnh đường phố đặc biệt của Thành phố Tô bọn họ lúc vào mùa mai vàng. Hôm nay đa số khách là người địa phương Thành phố Tô, đều bị kéo về hồi ức.
Ba mươi năm, mọi chuyện đã thay đổi, lại giống như chẳng thay đổi gì cả.
Tưởng Thịnh Hòa nắm tay Lạc Kỳ đi trên thảm đỏ.
Trên đường phố trong hình chiếu bên cạnh sảnh tiệc có ba đứa trẻ xuất hiện, sử dụng giọng nói mềm nhẹ của Thành phố Tô mà nói chuyện: “Em không chạy nổi nữa rồi.”
“Vậy anh đẩy em.”
Người nói chuyện chính là Lạc Tân và Lạc Vũ khi còn bé, còn có một cô bé xinh đẹp mắt to da trắng như tuyết cao xấp xỉ Lạc Tân là Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ kéo tay Lạc Vũ, Lạc Tân đẩy cô ấy, ba đứa trẻ đi tới đi lui mà vui đùa, phía sau là Lạc Trí Khưu ghi hình cho bọn họ.
Lạc Kỳ nhìn thấy bản thân khi còn bé trên đường lát đá tảng, nghiêng gương mặt nhìn Tưởng Thịnh Hòa, sao anh tái hiện được cảnh xưa cũ trong video khi còn bé thế nhỉ.
Chờ tầm mắt của cô lần nữa rơi ở trong con hẻm cổ xưa, trên cây cầu đá, Tưởng Thịnh Hòa cầm dù ôm cô trong ngực, bọn họ đang chụp ảnh cưới.
Còn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi rào rào.
Khúc dương cầm còn đang tiếp tục, bầu trời bỗng nhiên tách ra thành vài cây dù đi mưa đủ mọi màu sắc, giống như khinh khí cầu đang từ từ hạ xuống, lúc này gió im mưa ngừng.
Có đứa bé nhón chân lên muốn bắt lấy.
Trời tối rồi, trên màn trời là đầy sao đang lấp lánh, trăng sáng dâng lên.
Hạ Vạn Trình hoàn hồn, “Đây không phải là tranh sơn dầu thầy Ngu vẽ cho Tưởng Thịnh Hòa sao?” Trước mắt là cửa sổ gỗ, ông vươn tay, có loại ảo giác cửa sổ mở ra thật.
Bên bàn bên cạnh kia, hôm nay người xếp hàng ở trong phòng khách nhà Lạc Kỳ để check in cho rằng bản thân lại đặt mình vào trong nhà Lạc Kỳ.
Trăng rơi sao chìm, lại là một ngày mới.
Mưa xong, bầu trời quang đãng như ngọc bích được tẩy rửa, bên đường là cao ốc san sát nhau, đám người rộn ràng, dòng xe chạy qua lại không ngớt.
Lần này Hạ Vạn Trình không choáng váng, cười nói với Hứa Hướng Ấp: “Đúng là cảm giác ở trong đầu đường Manhattan, hẹn ông uống cà phê.” Ngay cả âm thanh xe hơi đi qua cũng chân thật như vậy.
Trong hình, phía trước là giao lộ, Lạc Kỳ đang chờ tín hiệu đèn.
Đèn đỏ còn hai giây, có người kêu cô ở sau lưng: “Lạc Kỳ?”
Tưởng Thịnh Hòa xuất hiện ở trong hình ảnh.
Khi đó bọn họ cũng còn rất trẻ tuổi.
Khách dưới đài đều đang tò mò Lạc Kỳ trong hình ảnh có lên tiếng đáp lại rồi quay đầu hay không, lúc này Tưởng Thịnh Hòa đã nắm tay Lạc Kỳ đi lên sân khấu. Hình ảnh bị cắt rồi thay đổi, toàn bộ phòng khách yến hội như mộng như ảo, ngày đêm thay nhau, tất cả mọi người cho rằng bản thân đã đi vào trong lâu đài.
Pháo hoa rực rỡ đầy trời như đang nở rộ trên đỉnh đầu.
Trên bãi cỏ của tòa lâu đài, hôn lễ long trọng đang được cử hành, bọn họ chính là khách trên cỏ, đặt mình vào biển hoa tươi mới.
Ba khúc dương cầm đã xong, người chủ trì lên sân khấu, Hứa Hướng Ấp cũng được mời lên sân khấu.
Mắt của Giản Hàng đỏ lên, không muốn để cho Tần Mặc Lĩnh nhìn thấy.
Tần Mặc Lĩnh đúng lúc xoay đầu, “Sao thế?”
Giản Hàng nói sang chuyện khác: “Có thể trả lại cảnh tượng anh và Tưởng Thịnh Hòa đi học lúc nhỏ không?”
“… Chắc là không được. Đừng xem thể nghiệm này là mười mấy phút, đều là đang đốt tiền.”
Trên sân khấu, Tưởng Thịnh Hòa quỳ một chân, đêm đó cầu hôn đã quá căng thẳng, quên mất cầu hôn thì còn phải có nghi thức.
Lạc Kỳ nắm tay của anh, dùng khẩu hình nói: “Anh đứng dậy đi, không cần quỳ.”
Tưởng Thịnh Hòa làm như không nghe, ngẩng đầu lên nhìn cô, anh cho rằng bản thân sẽ không căng thẳng, hiện tại đầu óc trống rỗng, “Chuẩn bị xong lời thề cầu hôn, trả bài tận mấy lần rồi, hiện tại quên rồi.”
Dưới sân khấu là một mảnh tiếng cười.
Anh viết lời thề cầu hôn trên giấy, để ở chỗ Tưởng Ti Tầm, trên đường đi đón dâu anh còn lấy ra xem tận mấy lần.
Tưởng Thịnh Hòa nghĩ tới cái gì thì nói cái đó, “Mấy năm đã qua anh vẫn đang suy nghĩ, có phải kiếp trước anh chọc em tức giận rồi không, em mới cách anh xa như vậy, bảy năm cũng không muốn tha thứ cho anh. Kiếp này, anh sẽ không chọc em không vui nữa.”
Nước mắt của Lạc Kỳ rơi như mưa, trượt qua chóp mũi.