Nắm Trong Tay
Chương 48
Nghe nói bạn gái tổng giám đốc cao 1m75, rất xứng đối với tổng giám đốc.
Nghe bạn của tổng giám đốc có một mái tóc màu đỏ rượu uốn lượn rất đẹp, ngoái đầu lại nhìn cười một cái cũng có thể chết người.
Nghe nối bạn của tổng giám đốc biết làm nũng, là đàn ông, chẳng ai có thể chống cự lại được.
Nhân viên nữ trẻ tuổi ở Hoa Vũ bắt đầu vỗ ngực liên tục, bọn họ đã biết tổng giám đốc thích mẫu người nóng bỏng quyến rũ, thì các cô cũng đã trang điểm rồi đấy! Không ngờ, tổng giám đốc nhìn lãnh đạm như vậy mà khẩu vị lại nặng quá.
“Ngư Ngư, em làm thư ký tổng giám đốc lâu vậy rồi, em có tin tức gì độc nhất vô nhị không?” Lúc nghỉ trưa, Phùng Quân nháy mắt ra hiệu đi tới cạnh Dư Duyệt, nhiều chuyện.
“À?” Sắc mặt Dư Duyệt hơi trắng bệch, trên mắt còn có một vòng màu xanh nhạt, vừa nhìn đã biết tối qua không an giấc.
“Anh nói bạn gái của tổng giám đốc Tịch đây.” Phùng Quân kéo ghê của mình tới cạnh Dư Duyệt. vừa tới gần cô, liền giật mình hoảng sợ, “Mấy ngày rồi em không ngủ vậy? Sao quầng thâm mắt lại lớn như vậy? Trời ạ, chẳng khác gì một con gấu trúc cả!”
Mắt Dư Duyệt vừa đen lại vừa to, bình thường lúc mở to mắt ra nhìn người khác luôn long lanh nước, lộ ra vẻ hiểu biết, khiến người khác vừa nhìn đã thích ngay. Thế nhưng lúc này cô lại ủ rũ, vòng mắt xanh đen, ngay cả khóe mắt cũng bị lộ ra một chút.
Phùng Quân lớn hơn Dư Duyệt vài tuổi, tính tình lại nhanh nhẹn, ngày đầu tiên tới phòng hạng mục, anh ta rùm beng muốn Dư Duyệt làm em gái, bây giờ nhìn thấy cô như vậy, anh ta không thèm nhiều chuyện nữa, chạy nhanh tới trước mặt Dư Duyệt, chớp mắt nhìn cô, không ngờ càng nhìn càng ngạc nhiên, “Ngư Ngư, quầng thâm mắt này của em thật sự rất nghiêm trọng đó, không phải anh đã nói em rồi sao… có học thì cũng đừng liều mạng như vậy, bằng quản lý hạng mục dễ lấy thôi mà.” Phùng Quân chưa thi quản lý hạng mục, chỉ mới lấy bằng xây dựng hai, anh ta thấy, xây dựng hai có khó lấy đâu, nói chi là quản lý hạng mục.
“Em biết, chỉ là gần đầy em hơi mất ngủ thôi, mấy ngày là khỏe lại thôi.” Dư Duyệt rũ mắt xuống, hàng long mi dài run lên, mấy ngày nay gương mặt cô đã nhỏ đi không ít, lộ ra vẻ đáng thương, lập tức khiến Phùng Quân nhớ lại con gấu to trong tủ hàng, nhịn không được xoa đầu cô, “Em ngẩng mặt lên một chút nào, sao anh cứ thấy khóe mắt em hơi hồng ấy nhỉ, có phải nóng quá nên đau mắt đỏ rồi không?”
“A,“ Dư Duyệt đưa tay sờ khóe mắt, mấy ngày nay cô thật sự cảm thấy khóe mắt hơi đau nhức, nhưng không có tâm trạng quan tâm, mà cô cũng không để ý nhiều, lúc này nghe Phùng Quân nói vậy, cô liền ngoan ngoãn ngẩng đầu để Phùng Quân xem.
Nhìn vẻ mặt lanh lợi của cô Phùng Quân thật sự hận không thể lập tức đưa cô về nhà làm em gái, anh ta xích lại gần Dư Duyệt, cẩn thận nhìn mắt cô, cuối cùng còn đưa tay sờ, rồi kết luận, “Đúng là em bị đau mắt đỏ rồi.”
“Hí….” Bị anh ta lấy tay chạm vào như vậy, khóe mắt Dư Duyệt bỗng nhiên đau đớn không thôi, cô hít một hơi khí lạnh, trong mắt không nhịn được nổi lên một tầng hơi nước,
“Sao vậy? Anh làm em đau à?” Nghe thấy cô hít vào như vậy, Phùng Quân liền luống cuống tay chân, mặt anh ta dán hẳn lên mặt cô, “Em không sao chứ?”
Đau đớn trôi qua, Dư Duyệt muốn trả lời Phùng Quân…, nhưng đột nhiên phát hiện tư thế bây giờ của hai người quá thân mật, Phùng Quân cách cô rất gần, gần tới nổi cô có thể cảm nhận được hơi thở hổn hển vì căng thẳng của anh.
“Em… Em không sao…” Dư Duyệt lúng túng xoay mặt đi, cô muốn đưa tay đẩy Phùng Quân ra, nhưng không ngờ Phùng Quân ngốc nghếch không biết tư thế của hai người lúc này rất mờ ám, anh ta vẫn nhìn mặt Dư Duyệt như cũ. Còn buồn bực tại sao Dư Duyệt cứ lui ra sau, anh ta chỉ quan tâm cô thôi mà, có ăn thịt cô đâu!
Phùng Quân đang định giữ mặt Dư Duyệt nói gì đó, nhưng chợt phát hiện có cái gì rất lạ, vì sao đang nghỉ trưa mà cả phòng lại yên ắng quá vậy? Chẳng lẽ mọi người đi ngủ rồi? Anh ta khó hiểu quay đầu lại nhìn, muốn xem một chút có chuyện gì đang xả ra, không ngờ vừa nghiêng đâu, liền nhìn thấy một đôi mắt rét lạnh như băng.
Phùng Quân sợ hãi té từ trên ghế xuống đất, tay chân không biết để vào đâu, ấp úng kêu, “Tổng giám đốc Tịch.”
Dừng mấy giây, thấy Dư Duyệt vẫn ngây ngốc ngồi yên, anh ta nhịn không được nắm tay cô, nói nhỏ: “Nhanh lên!”
Dư Duyệt liếc mắt thấy Tịch Thành Nghiễn tới, không thể phục hồi tinh thần lại, bị Phùng Quân nhắc nhở như vậy, cô mới kịp phản ứng, mọi người trong phòng thấy Tịch Thành Nghiễn đều đứng lên cả rồi, mà chỉ một mình cô còn ngồi thì chướng mắt lắm.
Cô vội vàng đứng cạnh Phùng Quân, cúi đầu gọi, “Tổng giám đốc Tịch.”
Tịch Thành Nghiễn không nói gì, chỉ thản nhiên đứng đây, đôi mắt không tình cảm nhìn xẹt qua cô, rồi lại nhìn Phùng Quân. Ánh mắt lạnh thấu xương khiến cả người Phùng Quân cứng đờ, trong lòng thêm kêu khổ, mình nào có đắc tội tổng giám đốc Tịch, ánh mắt này của anh ta đúng là muốn giết chết mình rồi!
Cuối cùng, nhìn Phùng Quân hết hai phút, Tịch Thành Nghiễn cũng chịu lên tiếng, “Gần đây cậu đang làm hạng mục gì?”
“Hạng mục thủy trạm ở Thương Hải.” Phùng Quân thành thật trả lời.
“Không lớn?”
“Tàm tạm.” Phùng Quân nghĩ rồi nói: “Không lớn không nhỏ.”
“Không lớn không nhỏ là có ý gì?” Ánh mắt Tịch Thành Nghiễn lạnh như băng nhìn anh ta, dường như muốn chọc Phùng Quân thành một lỗ, “Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu là sinh viên ngành kỹ thuật mà, ở đây làm phó quản lý vài năm đi xã giao nhiều quá nên quên mất nghề chính của mình luôn rồi sao?”
“Không phải đâu, tổng giám đốc Tịch.” Phùng Quân bị anh giáo huấn tê cả da đầu, một chữ cũng không dám phản bác lại, đành phải giải thích, “Tôi… Tôi chỉ thấy hạng mục này không lớn không nhỏ thôi… Là lỗi của tôi, tôi phải nói kỹ cho ngài nghe mới đúng.”
“Hả?” Tịch Thành Nghiễn khiêu mi, ánh mắt càng lạnh lẽo, “Cậu đang ám chỉ với tôi là công ty không hiểu rõ hạng mục đang làm sao?”
“Không, không phải…”
“Dương Diễn nói với tôi gần đây phòng hạng mục mấy cậu rất bận, nên tôi muốn tới xem xem các cậu bận cái gì.” Tịch Thành Nghiễn ‘hừ’ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp nơi, “Tháng này, trưởng phòng phòng hạng mục, phó quản lý bị trừ 10% tiền lương! Còn về phần giám đốc…” Tịch Thành Nghiễn nhìn Triệu Thành Thiên ngáy o o, ghét bỏ nhìn, “Khi nào dậy thì bảo anh ta tới phòng làm việc gặp tôi.”
Tịch Thành Nghiễn nhẹ đến rồi nhẹ đi, để lại những tiếng rên sau lưng.
Phùng Quân tủi thân đá vào bàn, “Tổng giám đốc thực chẳng biết điều tí nào! Rõ ràng lúc trước tôi có báo cho anh ta biết hạng mục lần này chỉ cỡ trung thôi! Nhưng anh ta có nói gì đâu, sao lần này đột nhiên lại bảo tôi không nói vậy!”
Dương Diễn bị vạ lây, nhưng không bất mãn gì, ngược lại còn nặng nề thở dài một hơi, bản thân anh ta là người có tiền án, nên dù sao tổng giám đốc Tịch phạt anh ta như vậy còn tốt hơn là phạt nặng tay! Ít nhất cũng cho anh ta biết tổng giám đốc không định phán tử hình mình!
Còn Phùng Quân… Dương Diễn xem thường liếc anh ta một cái, gào cái rắm! Đã lâu như vậy còn không hiểu rõ! Không phải nói cách cậu làm là sai, nhưng cái hành động của cậu không đúng!
Lúc Tịch Thành Nghiễn vừa đi vào, cả khuôn mặt của Phùng Quân dường như dính luôn lên mặt Dư Duyệt, sao anh có thể không tức giận được?
“Đừng gào nữa.” Vẻ mặt Dương Diễn không thay đổi liếc anh ta, trực tiếp đá một cước, “Tôi nói cho cậu biết nhé, nếu lần này cậu không giành được cái hạng mục ở Thượng Hải, thì cậu cứ chờ chết đi!”
“Rõ ràng mấy hôm trước tổng giám đốc Tịch vẫn còn tốt lắm mà, sao hôm nay đột nhiên lại như vậy?” Phùng Quân xoa nhẹ chỗ bị Dương Diễn đá, nhớ lại khi nãy bị Tịch Thành Nghiễn mắng trước mặt mọi người, anh ta cảm thấy hơi tức giận, ngồi xuống ghế, rầu rĩ không vui, đoán: “Chẳng lẽ anh ta đã chia tay với bạn gái rồi, nên trút giận lên tôi?”
Phùng Quân càng nghĩ càng thấy đúng, ngửa mặt nhìn Dương Diễn, “Anh Dương, em vừa nghĩ xong một chuyện, anh cũng thấy mà, hôm nay vẻ mặt của tổng giám đốc Tịch chẳng khác gì bị táo bón đâu, nhất định là bị cô gái tóc đỏ kia đá rồi!”
Ngu dữ vậy trời, mau tỉnh ngộ lại đi! Ngay cả người yêu của tổng giám đốc Tịch là ai mà cũng dám đoán mò! Dương Diễn cảm thấy Phùng Quân ngốc tới nỗi không có thuốc chữa, không thèm để ý nữa, anh ta quay về chỗ mình ngủ, để lại Phùng Quân không hiểu chuyện gì, chẳng biết tại sao mình lại bị đối xử như vậy.
Quay đầu nhìn Dư Duyệt, thấy cô đã nằm úp xuống bàn, xem ra cô tính đi ngủ rồi, đành phải chạy tới chỗ những người không ngủ mà nhiều chuyện.
Từ lúc ra khỏi phòng hạng mục, Tịch Thành Nghiễn suýt nữa đã không nhịn được đóng gói Phùng Quân lại ném ra cửa sổ lầu 46! Anh vừa đi vào thang máy, vừa gọi điện cho Triệu Thành Thiên, “Triệu Thành Thiên, để Phùng Quân đi Thượng Hải!”
“Hả?” Triệu Thành Thiên chóng mặt vì ngủ cả ngày, nên cũng không cảm thấy giọng nói của anh có gì đó không bình thường, cho dù ông biết rõ hạng mục ở Thượng Hải cho lắm, nhưng vẫn giải thích một chút, “Nhưng tài liệu hạng mục vẫn chưa đủ, với lại, hạng mục đó chúng ta để công ty chi nhánh Thượng Hải làm cũng được rồi, tôi…”
Chưa nói xong, Tịch Thành Nghiễn đã gầm nhẹ ngắt lời, “Tôi bảo để cậu ta đi thì để cậu ta đi! Lập tức! Lập tức cho tôi! Không được, bây giờ ông đi đặt vé máy bay luôn đi!”
Cúp điện thoại, Triệu Thành Thiên sờ một vài cọng tóc trên đầu mình, gọi Phùng Quân vào thông báo cho anh ta biết, rồi thở phào một hơi, gần đây tổng giám đốc Tịch càng lúc càng khó chịu, nói gió là gió, mưa là mưa, có khác gì anh tới thời kỳ mãn kinh đâu…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!