Nam Việt Đế Vương
Chương 35: Chiến hắc long bang (2)
Pằng pằng pằng pằng
Trần Phong còn chưa kịp mở cửa thì một loạt đạn đã bắn ra, có mấy viên suýt chút nữa đã bắn trúng hắn, khiến cho hắn đổ mồ hôi một phen.
“Khốn khiếp, chào đón người khác như vậy à? Được, được lắm, ta cho bọn ngươi biết thế nào là lễ độ.”
Trần Phong điều động tinh thần lực, ném quả cầu ma pháp đó thẳng vào tòa nhà
Oành
Cánh cửa không chịu nổi sức ép của vụ nổ, lập tức bị oanh nát, khói bụi bay mù mịt.
Bắn
Trước mặt hắn lơ lửng 4-5 mũi tên gió, mỗi mũi tên đều có uy lực đủ để đả thương một Luyện gân kì võ giả.
Viu viu viu Viu viu
Mấy mũi tên xé gió bay vào tòa nhà, sau đó là mấy âm thanh thảm thiết vang lên không ngớt. Thừa cơ này, Trần Phong nhấc cột gỗ lên, đặt nằm ngang so với thân thể mình, rồi vác nó lao vào trong tòa nhà.
Pằng pằng pằng
Tiếng súng vẫn vang lên không ngớt, nhưng không có mấy viên chạm tới hắn. Thân gỗ quá to, với khả năng bắn súng của bọn gà mờ kia thì chỉ có thể trúng được thân cột mà thôi.
“Hây a.” Trần Phong hét một tiếng lấy khí thế, hắn lấy mình làm trung tâm, rồi quét thân gỗ một vòng quanh mình
Bốp bốp bốp
Mới lượt quét đầu tiên, hắn đã cảm giác được có 2-3 tên dính đòn, đánh bay vào tường, mất khả năng chiến đấu. Nhưng quay đến vòng thứ hai, một lực vô cùng mạnh không biết từ đâu bay tới, vững vàng cản lại quỹ đạo quay của cột gỗ.
Bây giờ đang lại buổi đêm, tòa nhà này cũng tắt hết điện khiến cho nó tối vô cùng. Nhưng Trần Phong lại có tinh thần lực vô cùng cường đại, nên có thể cảm nhận được những người xung qouanh.
4 tên Luyện huyết kì, 12 tên Luyện cốt kì, 30 tên Luyện Gân kì.
Và một tên Luyện khí cảnh đỉnh phong!
“Lão Lý Long?” Trần Phong thầm đoán, dù sao tinh thần lực của hắn cũng chưa mạnh dến mức có thể phác họa lại đối tượng trong não.
” Sai, ta là một người được mời đến đây giúp đỡ. Cứ tưởng đối thủ là một kẻ kinh khủng thế nào, té ra là một thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch. Không ngờ lão Long dạo này kém cỏi thế, để một thằng nhóc dọa đánh đến mức này. Ha ha ha ha ha…”
Tiếng tên này vang vọng cả căn phòng, khiến Trần Phong cũng cảm giác nóng mặt, máu dồn lên não. Dù sao hắn cũng là một thiếu niên, bị kích động là chuyện đương nhiên
” Bình tĩnh, định khích tướng để ta lộ ra sơ hở chứ gì? Ta không ngu ngốc như vậy đâu.”
Trần Phong tự trấn định mình một thoáng, tiếp tục vận lực để đánh bay tên kia đi. Khổ nỗi tên kia là Luyện khí đỉnh, thực lực không kém tí nào so với Thạch Hà, hắn muốn đánh bay cũng khó.
Bên kia, tên kia cũng đang vận lực, không cho Trần Phong tiếp tục quay cột gỗ. Nhưng gã cũng không dễ chịu gì, rất khó khăn mới cản được, mồ hôi trên trán gã chảy ra liên miên.
” Mẹ nó, thằng nhóc này sao mạnh thế không biết.” Gã chửi thầm, chân khí trong thân thể bắt đầu có chút rục rịch. Gã cũng giống Thạch Hà, đã thành công trong việc điều động Chân khí trong thân mình, nhưng vì tích lũy chưa đủ nên chưa thể tiến vào Tụ khí cảnh.
Gã đột nhiên hít sâu một hơi, vận lực, tung liền 8 quyền vào giữa thân gỗ. Thân gỗ tuy to, nhưng 8 quyền của tên này cũng không yếu, thân trực tiếp bị đánh gãy đôi, vụn gỗ bay tứ tung.
” Tốt rồi.” Gã thở ra một hơi. Phá được thân gỗ này, Trần Phong không còn chỗ trốn, sẽ bị bọn kia bắn thành tổ ong. Nhưng mà…
Trong lúc gã đang nghỉ ngơi, một nắm đấm đã bay tới, lôi điện rèn rẹt, nhanh như cắt nên vào mặt gã.
Ặc
Một quyền quá nhanh, gã không phản ứng kịp, bị đánh bay xa mấy mét.
Trần Phong sau khi tung quyền đánh tên kia, cũng không thừa cơ tấn công, mà lại lùi lại thật nhanh. Bởi vì đám người xung quanh đều đã lên súng, và tất cả đều nhắm vào hắn.
Trần Phong bóp bóp mấy ngón tay, thấy trên đó có mấy vết xước, thậm chí còn có mảnh thủy tinh đâm vào.
” Kính tầm nhiệt, thảo nào trong đêm tối này chúng lại nhìn được tốt như vậy.”
” Bắn, bắn cho ta!” Tiếng hét của tên Luyện khí cảnh kia không biết từ đâu vọng lên, sau đó là một loạt tiếng súng nổ chát chúa.
” Khiên gió!”
Trần Phong nhanh chóng lùi lại, điều động ma pháp tạo ra một bức tường gió, trong đầu thì chửi rủa đám người chơi bẩn này không thôi.
Bập bập bập
Khiên gió của hắn chưa đủ năng lực để chống lại đạn bắn, dù đây chỉ là loại súng lục Glock 17. Nhiều viên vẫn vọt qua được tấm khiên, nhưng thân thể của hắn từ lâu đã được rèn luyện rất mạnh mẽ, cộng với trên người mặc một bộ áo chống đạn, nên đạn bắn trúng người cùng lắm là hơi đau chứ không ảnh hưởng đến chiến lực.
Pằng pằng pằng pằng pằng
Đột nhiên một loạt đạn chói tai vang lên, độ chói của nó vượt qua những khẩu súng khác.
Súng máy!
Trần Phong đổ mồ hôi lạnh, dùng tốc độ nhanh nhất lùi ra khỏi tòa nhà, ma pháp lực được điều động đến cực hạn, truyền toàn bộ vào tấm khiên chắn phía trước.Nhưng vô ích, phút chốc khiên gió của hắn đã bị bắn nát, mấy viên đạn không kiêng nể gì mà tiếp tục lao tới, trong giây lát Trần Phong đã dính trọn 5 viên!
” Hay lắm!” Tiếng khen ngợi vang lên, tiếng đạn cũng ngừng lại. Đám người kia qua kính tầm nhiệt, thấy được 5 viên đạn bắn trúng Trần Phong, mở miệng cười ha ha. 5 viên đạn này là đạn súng máy, dù là Nội cương cảnh bị bắn trực diện như thế thì không chết cũng trọng thương.
Vốn là Trần Phong đang nằm im không động đậy, đột nhiên tay phải hắn vung lên, theo đó là một quả gì đó to cỡ nắm tay.
Lạch cạch
” Mọi người, chạy mau, là lựu đạn.” Không biết tên nào tinh mắt, lập tức hô hào đồng bọn chạy trốn.
Bùm.
Quả bom nổ, sát thương gây ra không hề lớn. Nhưng mà ảnh hưởng của nó so với một quả bom nổ còn ghê hơn. Bởi vì nó là một quả bom nhiệt!
Nhiệt độ trong căn phòng rất nhanh liền tăng lên tới 45 độ, và đối với những kẻ mang kinh tầm nhiệt, thì đây chính là ác mông. Bởi vì, xung quanh vô cùng chói mắt, không thể thấy được cái gì khác ngoài một không gian sáng rực!
” Đập Con Muỗi, tất cả tháo kính ra. Thằng nào đó bật điện lên cho tao! Mau lên!” Tiếng tên Luyện khí đỉnh lúc nãy lại vang lên, nghe giọng là biết gã đang rất đau đớn và khó chịu.
Trần Phong nhân cơ hội này bật dậy, lao thẳng về tên điều khiển súng máy. Một cước tung ra, không có chút khoan nhượng, đá bay tên kia vào tường, chết ngất! Nhân cơ hội này, Trần Phong chiếm lấy quyền điều khiển súng máy, sau một lúc điều chỉnh nạp đạn lại, bắt đầu nhắm vào những tên đang cố gắng cởi kính ra.
Phụp một tiếng, đèn điện được tên nào đó mở lên, tất cả các sự vật đều được hiện rõ. Nhưng đối với đám Hắc Long Bang thì chỉ khiến chúng nhìn được mơ hồ sự vật, bởi mắt chúng đã bị chói quá đột ngột. Đến tận khi tên Luyện khí cảnh kia mở mắt rõ ra, thì nhìn thấy Trần Phong đang nắm chặt súng máy, trên môi là một nụ cười lạnh.
Chạy!
Trong đầu gã chỉ còn ý niệm này, dùng toàn bộ khí lực bú mẹ, vắt chân lên cổ mà chạy. Gã chạy rất nhanh, đến cả Trần Phong cũng không thể ngờ.
” Dù sao cũng chết, ngươi chạy nổi chắc”
Một loạt đạn nổ vang, và sau đó là thân hình bê bết máu của tên Luyện khí cảnh kia lao ra khỏi căn nhà.
” Sống rồi, bây giờ ta chỉ cần…” gã đang vui mừng vì trốn được, nhưng khi nhìn vào cảnh tượng trước mặt, thì lộ ra vẻ sợ hãi cùng cực. Trước mặt hắn là một cái sân lớn ngốn ngang những người là người, đủ loại tư thế, đủ loại kiểu dáng. Kẻ nằm sõng soài, kẻ co ro, kẻ nằm sấp, kẻ bị trói, kẻ ngất, kẻ bị đánh đến mức kêu lên như heo bị chọc tiết,…. Xung quanh đó là nhóm người của Trần Phong, bọn họ nhìn gã như một con chó chết.
” Ồ, đây không phải là ngài Quân “nổ” hay sao, thường ngày ngài mạnh lắm mà, sao bây giờ lại bê bết máu vậy?”
” Đúng vậy, sao ngài thảm vậy, có cần chúng tôi chăm sóc giùm không?”
…..
Gã này là Quân, bang chủ của Búa rìu bang, một bang phái có lịch sử khá lâu ở khu I này, xét về thực lực cũng không dưới Hắc Long Bang. Quân “nổ” là biệt danh của gã, bởi vì có 2 lí do:
Thứ nhất, gã rất thích xài vũ khí nóng, nhất là các loại như lựu đạn, nổ càng to càng tốt.
Thứ hai, từ khi Búa Rìu bang mạnh lên thì gã hách dịch vô cùng, mặc dù Búa RÌu bang trong thành phố Minh Dương chỉ là 1 tiểu băng đảng mà thôi. Gã đi đâu cũng bô bô cái mồm ra, nào là bang ta mạnh nhất, bang ta vĩ đại nhất bla bla…..
Thấy mình bị nhìn với ánh mắt đầy miệt thị đó, gã tức sôi máu lên, lấy toàn bộ sức lực còn lại đứng dậy. Gã dù sao cũng là đại ca của cả một bang, bây giờ bỉ mỉa mai thì tức giận là đương nhiên Sự tức giận đã đem lại một sức mạnh vô cùng cho gã, khiến gã có thể đứng thẳng, lượng chân khí trong thân thể đột nhiên tăng lên, bão táp mà đi, có xu hướng tiến vào Tụ khí cảnh! Nếu gã tiến vào mức đó, dù tất cả người ở đây gộp lại cũng khó mà giữ gã lại. Đến khi gã trở thành Tụ khí cảnh thật sự thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
” Không phải các ngươi vừa mở miệng châm chọc tao sao, có giỏi lại đây đại chiến 300 hiệp.”
” Không dám sao, một lũ thất bại, một lũ phế vật!”
” Bọn hèn nhát…”
“Ai nói không dám?” Đám người kia bị kích như vậy, không nhịn được mà lên tiếng chống trả, thậm chí 5 tên Luyện huyết kì đã xăn ống tay áo, chuẩn bị đánh cho gã một trận. Với một người đan ông, chuyện tình đáng xấu hổ nhất là gì? Là bị gọi hèn nhát!
Giữa lúc hai bên đang chuẩn bị đánh đập, đột nhiên một người đi tới, hai tay xách cổ áo của hai tên, mà hai tên này đều là Luyện cốt kì võ giả.
“Thạch Hà sao ngươi lại tham gia vào vũng nước đục này, không phải là Tứ bang Tam gia đã định mặc kệ khu rác hay sao? Sao ngươi lại chạy đến đây?” Khí tức của Quân “nổ” đã biến mất, chỉ còn sự lo lắng vô cùng. Vốn Thạch Hà thực lực không dưới gã, cộng thêm bây giờ gã bị thương thì chỉ có một đường thua mà thôi.
” Ngươi nghĩ ta quan tâm à? ĐỒ NGU!” Thạch Hà cười vang, nhanh chóng thi triển Loạn quyền phá thạch nhắm Quân “nổ” mà lao tới.
” Vặn Cái Lồng, bố liều mạng với mày…..”
Phía trong tòa nhà, Trần Phong đã bắn đám người còn lại thành tổ ong, tất cả đều nằm gục xuống, sống chết không rõ. Lúc này Trần Phong mới thở ra một hơi, ngã khụy xuống. Máu từ đùi, bả vai trái và cổ tay phải chảy xuống thành từng dòng. Tuy hắn có mặc áo chống đạn nhưng chỉ bảo vệ được ngực với bụng, còn các bộ phận còn lại thì bị lộ ra, với uy lực của đạn súng máy thì thừa sức bắn xuyên thân thể hắn.
Đau thật
Trần Phong khẽ rên một tiếng, dùng ma pháp lực bịt kín miệng vết thương, lại dùng tinh thần lực lôi viên đạn từ trong người ra. Sau khi lấy 3 viên đạn ra hắn mới cảm thấy đỡ một chút, lấy ra ít nước cùng thức ăn trong nhẫn không gian để ăn cho đỡ đói, cũng là để bổ sung năng lượng đã sử dụng.
10 Phút sau…
Trần Phong ngồi khoanh chân hấp thu Linh khí, đến khi cảm thấy sức mạnh mình hồi lại không ít mới đứng dậy, mắt đảo quanh một lượt.
“Chắc là chỗ này?” Trần Phong nhìn về phía góc sâu trong tòa nhà, ở đó có một cánh cửa dẫn đến một hành lang, từ đó hắn cảm thấy một luồng khí tức khiến hắn vô cùng khó chịu.
Hắn bắt đầu đi theo hướng đó, với một tư thế chậm rãi, đầy cẩn trọng. Con đường này rất tối, dù có đèn điện chiêu sáng thì nó vẫn không đỡ hơn bao nhiêu, cái cảm giác u ám này không phải là thứ đồ công nghệ có thể phá được.
Sau một hồi đi trên hành lang dài hẹp, Trần Phong cuối cùng cũng đến một căn phòng tối om. Hắn vừa bước vào thì cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại, cả căn phòng trở nên sáng rực lên.
Lúc này Trần Phong cũng thấy rõ, ở phía chính diện, một người đàn ông trung niên, tóc cắt ngắn, gần như là cạo trọc, dáng người to cao vạm vỡ, trên thân mình xăm hình một con rồng, khí thế so với Thạch Hà còn muốn mạnh hơn không ít.
Thấy Trần Phong tiến vào, người đàn ông vỗ tay liên tiếp, rồi cười to, nói:
“Không ngờ ngươi lại dám một mình tiến vào đây đấy. Ta có phần khen đấy. Hay là thế này, chúng ta mỗi người lùi một bước, ngươi cho người của ngươi rút lui, ta cho người của ta không đuổi theo, xem như là ta lỗ, được không? Ngươi dù sao còn trẻ, đường tương lai còn dài, cần gì phải đánh nhau ta chết ngươi sống?”
Đáp lại mấy lời của gã, Trần Phong chỉ nhún vai, cười nhạt:
“Chuyện giữa ta và bọn ngươi, đã không có hồi kết rồi. Chuyện này ngươi cũng hiểu, hà cớ gì phải làm ra vẻ như vậy?”
Lý Long thừa hiểu Trần Phong muốn nói gì, lập tức đứng dậy, bóp bóp hai bàn tay, nhàn nhạt đáp:
“Nếu ngươi đã quyết tâm như vậy, ta cũng đành phải ra tay thôi.”
Nói xong, gã cầm lấy cái ghế, quăng mạnh về phía Trần Phong.
Cuộc chiến, bây giờ mới bắt đầu!
Hết chương 34
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!