Nam Việt Đế Vương - Chương 352
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Nam Việt Đế Vương


Chương 352


Làn sương do Trí Huyễn khí tạo thành giờ đã tản đi. Trần Phong chậm rãi thở ra một hơi, khí độc theo thất khiếu phun trào ra, chỉ một thoáng sau đã bị hắn trừ bỏ hoàn toàn. Giờ đây hắn đã tu thành Minh Tâm, đạo tâm sáng tỏ, Trí Huyễn khí cấp thấp này không thể làm gì được hắn mảy may.

Tuy nhiên, với hai người Thành và Ngọc Linh thì mọi chuyện không có dễ dàng như vậy.

Thành quỳ rạp xuống, hai con mắt tràn đầy tơ máu, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn lên. Hắn đang cố làm bùng nổ pháp lực của bản thân, dùng đau đớn để chống lại Trí Huyễn khí xâm nhập.

Còn Ngọc Linh thì trạng thái rất kì lạ. Ánh mắt của cô nàng lúc như dại đi, lúc như thanh tỉnh. Trần Phong thấy vậy thì liền tiến đến gần, một chỉ điểm vào mi tâm cô nàng, lập tức Trí Huyễn khí bị hắn rút ra.

Ngọc Linh ngơ ngác nhìn hắn, sau đó mỉm cười không nói, trong con mắt nhiều thêm sự tình yêu, khiến Trần Phong thầm hô không ổn.

“Có vẻ như trong ảo cảnh, cô nàng, không có làm chủ được bản thân

Linh thức của Trần Phong bộc phát, trực tiếp tiền vào Linh Hải của Ngọc Linh. Nơi đây giờ đã biến đổi rất nhiều, khắp nơi đều là một màu hồng phấn, dục vọng bị gợi lên. Ảo cảnh do Trí Huyễn khí cũng không đánh vào đâu xa, chỉ đơn giản như sắc dục, danh vọng, sức mạnh.

Như Trần Phong, ảo cảnh sức mạnh chính là khi hắn thành công phá trận, đánh bại Thất gia, giúp hai nhà Đặng Phạm chiếm lấy vị trí vốn có trong thành Minh Dương.

Ảo cảnh danh vọng chính là khi hắn được mọi người kính nể, Linh giả gặp hắn cũng phải cúi đầu.

Cuối cùng chính là sắc dục, nếu hắn trong ảo cảnh làm chuyện đó thì giờ đây, hắn không thể thoát khỏi được. Mà dù có thoát khỏi, thì cũng trở thành kẻ ngơ ngác, không biết phân biệt thực ảo. Bởi lẽ, ảo cảnh quá tuyệt vời, ở đó còn người ta trở nên hoàn mĩ, mọi thức đều thuận lợi, so với thế giới thực tàn khốc thì quả thực một bên là thiên đường, một bên là địa ngục.

“Ngọc Linh không ngờ lại thất bại ở ảo cảnh sắc dục?”

Linh thức hắn tiếp tục thăm dò, cuối cùng cũng va chạm với Linh Hồn Ngọc Linh, nhờ đó bắt được tư duy cảm xúc của thiếu nữ, đồng thời thấy được những gì cô nàng đang thấy.

Hắn thấy được cảnh tượng bọn hắn thành công diệt trừ đám người buôn bán Trí Huyễn đan, sau đó trở về Thanh Long Giang tông. Sau đó một thời gian Trần Phong thể hiện tài năng vượt trội, đánh bại cao thủ đồng lứa, tiền vào tầng cuối cùng Thanh Long Tháp, được vinh danh là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi.

Và ở thời điểm đỉnh cao nhất, Trần Phong liền cầu hôn Ngọc Linh. Hai người kết thành đạo lữ, sớm chiều bên nhau.

“Khụ, khụ, điều này, hơi sớm.”

Trần Phong ho khan hồi lâu, ảo cảnh của Ngọc Linh vẫn đang còn tiếp tục. Giờ đây muốn phá trận mười phần khó khăn, bởi cô nàng đã chấp nhận ảo cảnh này.

“Dùng Linh thức cường đại phá vỡ ảo cảnh thì cũng được thôi, nhưng như vậy cũng chỉ là chữa ngọn không chữa gốc, cuối cùng cô ấy sẽ lần nữa rơi vào ảo cảnh.”

Hắn suy tư hồi lâu vẫn không nghĩ ra cách phá giải. Thấy vậy Khoai liền lên tiếng:

“Ngươi có thể tiến vào trong ảo cảnh của cô ta, chứng minh cho cô ta thấy rằng ngươi mới là thật, còn những thứ cô ta thấy là giả. Thế là xong.”

Cách này nói ra tuy có vẻ dễ dàng, nhưng muốn làm được cực khó khăn. Nhưng đó cũng là cách khả dĩ nhất, bởi vậy hắn làm ra quyết định, Linh Hồn trực tiếp tiến vào Linh Hải của Ngọc Linh. Linh Hồn bọn họ giao thoa vào nhau, tiếp nhận lấy ý thức đối phương.

Vút.

Ý thức Trần Phong rơi vào ảo cảnh của Ngọc Linh, chỉ thấy cô nàng đang tay trong tay cùng “Trần Phong” kia, không khỏi dở khóc dở cười, lập tức tiến tới.

“Ngươi là ai?”

Ngọc Linh quan sát Trần Phong, thấy người này giống chồng mình như đúc, không khỏi quay mặt nhìn lại người bên cạnh mình.

“Trần Phong” kia cũng nhíu mày, chắp tay làm lễ, dò hỏi:

“Ngươi là ai, sao lại bắt chước bộ dạng của ta?”

Trần Phong mỉm cười không đáp, vươn lòng bàn tay ra rồi nói:

“Ta muốn khiêu chiến ngươi.”

“Trần Phong” kia nhẹ nhàng đáp:

“Khiêu chiến ta? Trước hết đánh bại cô ấy đi đã”

Nói rồi gã chỉ về phía Ngọc Linh.

Trần Phong nghe vậy thì càng méo mặt, bởi hắn ở trong tiềm thức của Ngọc Linh vậy mà lại là cái loại này!

“Không cần thiết.”

Trần Phong lắc đầu đáp lại:

“Ngọc Linh, tỉnh lại thôi. Cô rõ ràng nhận ra đây là ảo cảnh, sao vẫn cố chấp?”

Ngay từ khi hai người va chạm ý thức với nhau, hắn đã nhận ra thiếu nữ này vô cùng thanh tỉnh, không hề có chút nào là lâm vào ảo cảnh. Tuy nhiên, cô nàng dường như cố tình không nhận ra điều này.

Ngọc Linh nhìn hắn, cau mày đáp:

“Ngươi nói thế là có ý gì?”

Trần Phong nghe vậy liền thở dài, Linh thức bộc phát, tựa như sóng thủy triều phun tới, lập tức nghiền nát tên “Trần Phong” kia.

Nhưng chỉ một thoáng sau, gã ta đã gây dựng lại, không có chút vết thương trên cơ thể.

“Tại sao cô lại chấp nhận thế giới này? Đây chỉ là ảo cảnh!”

Ngọc Linh lặng thinh không đáp.

“Đừng nói với ta là cô chỉ muốn ở bên cạnh ta! Lừa mình dối người!”

Hắn quát ầm lên, theo đó ảo cảnh ầm ầm rung động, tựa như muốn nghiền nát mất.

“Bởi vì nơi này thật quá hạnh phúc, tất cả mọi thứ ta muốn đều có ở đây!”

Ngọc Linh đáp lại, theo đó “Trần Phong” kia lập tức vỡ nát, hóa thành sương mù bay đầy trời.

“Nhưng chung quy chỉ là ảo cảnh.”

Trần Phong từng bước tiến tới, điểm một chỉ vào mi tâm thiếu nữ, cười nói:

“Tỉnh lại đi thôi!”

Ầm!

Ngón tay hắn hóa thành một mặt trống, lơ lửng bên trong Linh Hải Ngọc Linh, cuốn sạch sẽ Trí Huyễn khí ẩn ở những nơi sâu nhất. Giờ đây thời gian có hạn, hắn không thể tiếp tục tranh luận với cô nàng, chỉ có thể dùng vũ lực, đánh một luồng Linh thuật trấn giữ trong Linh Hải Ngọc Linh, chỉ cần cô nàng có ý định tiến vào ảo cảnh thì mặt trống này sẽ vang lên, thức tỉnh cô nàng.

Trần Phong hạ tay xuống, Linh hồn rút khỏi Linh Hải của Ngọc Linh. Còn thiếu nữ thì đã khôi phục vẻ thanh tỉnh, sắc mặt phức tạp dõi theo hắn.

“Chuyện này tạm thời dừng ở đây…Còn bây giờ.”

Nói rồi hắn kết ấn, dùng Linh lực khổng lồ thi triển Linh thuật, lập tức Linh Hồn mấy tên kia vốn đang ẩn nấp liền bị hắn kéo ra. Bọn hắn có ba tên là Chân Linh cảnh, bởi vậy Linh hồn có thể sinh tồn tương đối lâu trong không gian vật chất, không sợ bị đồng hóa hay ăn mòn.

“Cho các ngươi ba giây để nói cho ta biết: Một, nói ra nơi các ngươi cất dấu Trí Huyễn đan. Hai, ta sẽ sưu hồn tác phách các ngươi, sau đó lục tìm trí nhớ. Chọn đi”

“Bọn ta…”

“Một!”

“Không thể…”

“Hai!”

“Chúng ta không sợ chết!”

“Ba!”

Trần Phong hung tính bộc phát, bàn tay siết mạnh, lập tức Linh hồn một tên bị nghiền vỡ nát, từng sợi tàn hồn bị hắn nắm lấy, hai ngón tay kẹp chặt, theo đó từng đám chiếu ảnh dần dần hiện ra.

Trong đám chiếu ảnh đó hiện ra cảnh tượng một tòa ngục tù, bên trong là hàng trăm người đang nằm la liệt trên mặt đất, quanh thân phủ kín Trí Huyễn khí. Nhìn quần áo bọn hắn thì có thể dễ dàng nhận ra được đây đều là đệ tử, con cháu của các môn phái gia tộc không nhỏ.

Trần Phong cau mày, đang định tiếp tục sưu hồn bọn hắn thì đột nhiên Linh hồn bọn chúng nổ tung, tiếp đó từ trong Linh hồn bắn ra từng đám Cổ trùng màu đen tím, con nào con nấy chỉ nhỏ bằng hạt đậu nhưng lại cực kì đông đúc, thoáng chốc đã phủ kín cánh tay hắn.

“Linh Hỏa, đốt!”

Giờ hắn đã là Linh cảnh, bởi vậy đã bắt đầu có thể thực sự vận dụng đóa Linh Hỏa trong Linh Hải, không còn như trước nữa.

Đối với loại Cổ trùng này thì Hỏa diễm chính là khắc tinh trời sinh, Linh Hỏa lại càng là lợi khí chống lại chúng, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu!

“Cổ trùng này…là Vu thuật!”

Ngọc Linh giờ đã ổn định hơn nhiều, cũng nhặt lên một con Cổ trùng đã bị thiêu cháy đen, cau mày nói

“Vu thuật đã thất truyền từ lâu, giờ sao lại xuất hiện lại?”

Vu thuật?

Trần Phong nhớ lại một chút, Vu thuật chính là thuật pháp của Vu sư, những kẻ này không giống với Linh giả tu luyện Linh thuật. Vu thuật bọn hắn âm tà quỷ dị, tà độc, cổ trùng, ma khí,….đều có thể vận dụng. Đặc biệt là thuật nguyền rủa, cực kì quỷ dị, Đại Vu trong Vu tộc thậm chí có thể chú chết cường giả Tông Linh cảnh!

Bơi vậy tộc này đã diệt từ lâu, nhưng giờ đây lại xuất hiện. Xem ra nước ở thành Minh Dương này, rất sâu!

Ba người Trần Phong bàn bạc một lúc, sau đó lập tức truyền tin về Thanh Long Giang tông cùng Thượng Ngàn Thánh Địa. Rất nhanh thôi sẽ có các Linh giả của hai Đại phái xuất hiện, bình ổn cục diện ở đây.

Bọn hắn lại hỏa thiêu xác những kẻ lạ mặt kia rồi mới dẫn đám người Trần Quân trở về thành Minh Dương.

Lúc này đám người Đặng Nam cũng đã trở về, hỗ trợ nhóm Trần Phong luyện hóa Cổ trùng ẩn sâu trong cơ thể đám người Trần Quân. Tuy nhiên ở những ngày tiếp theo, bọn hắn có mấy lần suýt trốn đi, bởi vì cơn nghiện Trí Huyễn đan lại bùng lên, khiến cho nhóm Trần Phong phải rất vất vả mới khống chế nổi.

Hai ba ngày sau lại có Linh giả của Thanh Long Giang tông cùng Thượng Ngàn Thánh Địa xuất hiện, tổng cộng có mười người, trong đó có hai vị Dung Linh cảnh, tám vị Huyền Linh cảnh, đội hình hùng mạnh đến cực điểm. Nhóm người này chỉ là một chút xíu sức mạnh của hai môn phái, nhưng so ra môn phái từng thống trị phía Tây Phủ Nghệ là Sơn Hà phái thì còn mạnh hơn mấy lần!

Mười người này dùng xu thế lôi đình tiến công, lập tức phá vỡ phòng thủ của kẻ địch, chém giết gần hai mươi tên Linh Giả. Tuy nhiên không phải không có thiệt hại, một vị Linh Giả Huyền Linh cảnh bị tên Vu tộc kia dùng Cổ trùng cùng Chú thuật tấn công, suýt nữa mất mạng!

Tuy nhiên khi truy sát đến biên cảnh Nam Việt quốc thì không biết từ đâu hiện lên một đám người, tu vi cực kì hùng mạnh, đẩy lui cường giả hai phái, để đám còn lại may mắn chạy thoát.

Trận chiến này, xem như dừng ở đây.

Hết chương

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN