Nam Việt Đế Vương - Chương 45: Thợ săn công hội Minh Dương thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Nam Việt Đế Vương


Chương 45: Thợ săn công hội Minh Dương thành


Nhóm người Trần Phong nhanh chóng đi vào tòa nhà ở phía chính diện. Nơi đây có tầm mấy chục người, kẻ đứng, người ngồi, tên im lặng, kẻ cười vang, đủ loại hình trên đời. Phía xa xa là một bàn làm việc, dài chừng năm sáu mét, là nơi để nhận nhiệm vụ và đăng kí. Lúc này nơi đây có chừng 15-16 người, nhìn kĩ thì có thể thấy họ phân thành 3 nhóm, mỗi nhóm đều lấy một ông lão làm người đứng đầu. Mỗi ông lão này đều có thực lực không hề kém cỏi, toàn thân tản ra khí thế mạnh mẽ không thôi.

Thấy Trần Phong có chút tò mò về đám người kia, Thành lập tức ghé sát tai Trần Phong, nói nhỏ:

” Mấy người kia là người của các phân bộ khác. Xung quanh Minh Dương thành tổng cộng có 4 phân bộ, phân biệt là Đông, Tây, Nam, Bắc. Chúng ta là phân bộ ở phía Tây, thực lực nằm ở giữa. Phân bộ mạnh nhất ở phía Bắc, Hội trưởng là người của Triệu gia, đệ nhất gia tộc ở Minh Dương thành này.”

Trần Phong gật gật đầu, lúc này đã hiểu ra được. Hôm nay là ngày đăng kí nên mấy người này mới đến đây để làm thủ tục chứ gì, thảo nào tập trung đông như vậy

3 nhóm kia thấy nhóm Trần Phong tiến vào, cũng không có chút ngạc nhiên. 3 lão giả đứng đầu tiến về phía Đặng lão, bắt tay chào hỏi vui vẻ. Nhưng rồi vẻ mặt của ba người liền có chút biến đổi.

” Lão Việt, lão đột phá rồi?”

” Có chút may mắn, đột phá thành công.”

Đặng lão vuốt vuốt chòm râu thưa, không nhịn được mà nở một nụ cười thỏa mãn. Lão cùng ba người này là những người cùng thế hệ ở Minh Dương viện, quan hệ vừa là bạn bè vừa là địch thủ, tranh đấu với nhau tới 40 năm rồi. Xét về mặt tu luyện, thật sự mà nói thì bốn người sàn sàn nhau, không ai mạnh hơn ai quá nhiều, không ai yếu hơn ai quá mức. Nhưng bây giờ lão lại bước trước ba người này, tiến vào Ngoại cương cảnh, đương nhiên là vui mừng đến không thể tả nổi rồi.

Ba người còn lại nghe lão trả lời như vậy, khuôn mặt nhất thời trở nên tối sầm, trong lòng khó chịu vô cùng, hừ lạnh một tiếng. Thế cục cân bằng giữa bốn người không ngờ lại bị phá vỡ, mà người vượt lên lại là kẻ kém nhất trong bốn người. Ba lão này tất cả đều đạt đến Nội cương cảnh đỉnh phong từ 6-7 năm trước, còn Đặng lão thì mới 3-4 năm trước. Mà tuổi bọn họ lại xấp xỉ, thành ra có thể thấy được lốm đốm tư chất của mấy người. Nhưng không ngờ Đặng lão lại tiến vào Ngoại cương cảnh, khiến bọn họ đương nhiên khó có thể chấp nhận.

Đặng lão khóe miệng nhấc lên, cảm thấy trong lòng thoải mái không thôi. Không ngờ hắn lại có ngày vượt lên trước ba người này, bỏ lại họ phía sau. Thống khoái! Càng nghĩ lão càng cảm thấy vui sướng, nhìn Trần Phong một cách đầy cảm kích. Không có tên này, lão còn lâu mới đạt đến một bước này a!

” Giới thiệu với mấy đứa biết, đây là những hội trưởng của các phân hội khác. Ông lão mặc bộ đồ màu đen, trông già nhất này, tên là Triệu Văn Lâm, người của Triệu gia, các ngươi có gọi là Lâm lão. Còn người trông trẻ nhất kia, là người của Phạm gia, Phạm Đình Vũ, các ngươi cứ gọi là Vũ lão. Người còn lại, là một trưởng lão của Minh Dương Thợ săn công hội, tên Lê Thành Dũng.”

” Chúng cháu chào các ngài ạ.”

Đám người Trần Phong nhao nhao cúi đầu, lễ phép chào. Mấy người này toàn là ông lão U60 cả, xét về thực lực hay tuổi tác đều đáng để cho họ tôn trọng.

” Ừm.Hửm”

Ba ông lão ánh mắt quét qua đám người Trần Phong một lượt, rồi dừng lại trên người Trần Phong cùng Thành.

” Đây là 2 cái thiên tài mà ngươi nói? Quả thực không tệ, đặc biệt tên nhóc này, càng khủng bố hơn nữa.” Ba người đồng thời nói, nhìn chằm chằm hai người với một ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.

Đặng lão cười ha ha, gật đầu:

” Đúng như vậy, các ngươi thấy thế nào, không tệ chứ?”

” Quả thật là những mầm giống không tệ, nhưng mà bọn ta cũng có. Mấy đứa, lên đây.”

Từ sau lưng ba người kia, ba người lần lượt đi lên, hai nam một nữ. Nữ thì tuy còn nhỏ những đã xinh đẹp như hoa, nam thì một tên khá là đẹp trai, một tên thì cao lều khều, trông không khác gì một que củi. Hai tên kia tầm 15-16 tuổi, nhưng tu vi đều không hề kém, đều đạt đến Luyện khí cảnh hậu kì.

Nhất là cô gái kia, Trần Phong cảm nhận được từ trong người nàng một luồng năng lượng vô cùng mạnh mẽ, mà loại dao động rất quen thuộc.

Ma pháp!

Phải biết rằng từ trước đến nay hắn đã gặp qua hàng trăm tu luyện giả, nhưng mà chưa hề thấy một ma pháp sư nào khác. Cô gái này là người đầu tiên. Vì vậy mà hắn không nhịn được mà nhìn kĩ một chút. Cô nàng có một khuôn mặt phải nói là rất xinh xắn dễ thương, đôi môi đỏ thắm, hai con mắt trong veo như nước mùa thu, làn da trắng nõn mịn màng, mái tóc đen dài kéo tới tận bả vai, dáng người tuy còn nhỏ nhưng cũng bắt đầu thon thả động lòng người. Cô nàng mặc một cái áo choàng có mũ chùm đầu màu xanh rộng thùng thình, kéo dài đến tận đầu gối, để lộ cặp chân nhỏ nhắn.

Nói chung là một tiểu mỹ nhân!

“Xét về số lượng, bọn ta quả thực không bằng, nhưng xét về chất lượng…Khục khục… thì có phần hơn không ít.”

Lão già Triệu gia cười nói, trên khuôn mặt nhăn nheo hiển lên vẻ tự hào không chút che dấu. Cái khiến lão tự hào đó chính là của đám trẻ nhà mình, tuy chỉ có một nhưng lại có tu vi rất cao, hơn xa Trần Phong một cái đại cảnh giới. Nhưng đó là vì lão cũng chưa đủ nhãn lực để nhìn ra tiềm lực và tư chất của Trần Phong, vì vậy mới phát ngôn một câu như vậy.

Nghe lão già Triệu gia nói vậy, hai người còn lại cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Thiên tài nhà ta tốt hơn nhà ngươi nhiều lắm đó.

“Ha ha, cũng thật đáng tiếc, hai tên nhóc này quả thật còn kém hơn mấy tên nhóc của các ngươi rất nhiều. Cũng phải thôi, hai đứa này cũng không có ai cung cấp thiên tài địa bảo để tu luyện, hoàn toàn là tự thân học tập, nên không thể tài giỏi như mấy đứa kia rồi.”

Mấy lão đối chọi với nhau gay gắt, càng nói càng hăng, mỗi một câu đều hạ bệ kẻ khác, nâng chính mình lên, thâm thúy vô cùng, quả nhiên là gừng càng già càng cay.

Sau một hồi tranh luận sôi nổi, cuối cùng thì bốn lão dường như cảm thấy đã đủ, bèn nói:

” Nói như vậy là đủ rồi, chúng ta phải mau chóng đăng kí, kẻo lỡ mất buổi sáng thì phiền lắm.”

Tuy bốn người là địch thủ, nhưng lại cũng là những người bạn chí cốt với nhau nên rất nhanh đã đạt được hiệp ước chung, tiến về phí bàn làm việc để bắt đầu đăng kí. Còn đám người Trần Phong thì cũng bắt đầu tập làm quen với nhau.

Người thiếu niên có khuôn mặt khá đẹp trai kia thuộc về Triệu lão già, là người đầu tiên bước lên cất lời chào.

“Rất hân hạnh được làm quen với mọi người, tôi xin tự giới thiệu một chút, tên tôi là Triệu Văn Minh, người của Triệu gia, năm nay 16 tuổi. Sở thích…..”

Gã ngược lại rất hào hứng giới thiệu chính bản thân mình, xem ra cũng muốn gây thiện cảm với người khác đây.

” Còn ta là người Phạm gia, tên Phạm Đình Dũng….”

Người thiếu niên dáng người cao gầy kia bước lên nói, gã mới 16 tuổi mà đã cao tới một mét tám lăm, cao hơn Trần Phong gần một cái đầu thêm vào đó là gã vô cùng gầy, nên nhìn chả khác gì một cái sào di động. Khả năng ăn nói của gã so với tên kia thì kém hơn không ít, phải ấp a ấp úng một lúc mới thốt lên được mấy chữ.

“Vậy thì tôi cũng giới thiệu, tên tôi là Trần Phong….”

Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì mấy người đã tụ lại một chỗ, nhìn hắn với cặp mắt đầy sự hiếu kì cùng ngạc nhiên.

“Trần Phong, kẻ mà lấy lực một người diệt Hắc Long Bang, còn trẻ vậy sao?”

…..

Vô số thanh âm xì xào bàn tán nổi lên, khiến Trần Phong dở khóc dở cười. Có cần làm quá lên như vậy không?

Trần Phong đang cười nói với mọi người, đột nhiên cảm nhận được có người nhìn mình, không tự chủ mà cặp mắt đảo qua rồi tập trung lên cô bé kia. Cô nàng lúc này trên mắt nhiều thêm một cặp kính, trên tay cũng có một quyển sách, chăm chú đọc, trông có vẻ như là hoàn toàn không quan tâm mấy người Trần Phong.

Trần Phong sau một lúc quan sát cô nàng, không nhịn được mà mở miệng hỏi:

“Xin chào, tôi tên Trần Phong. Có thể làm quen với cô được không?”

Cô nàng đẩy nhẹ cặp kính, ngẩng đầu lên, hai con mắt chầm chậm quan sát hắn. Rồi bỗng nhiên nghiêng đầu, chớp chớp mắt, rụt rè nói:

“Vâng?”

Thấy dáng vẻ này, trái tim Trần Phong không nhịn được mà nhảy lên một cái. Trời ạ, dễ thương quá!

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Một thanh âm nhẹ nhàng mà dễ nghe vang lên, như tiếng chim hót nhẹ nhàng rót vào tai hắn.

“Không, không có gì, tôi chỉ muốn hỏi là chúng ta có thể làm quen được không?”

“Ưm, a… vâng ạ, được ạ. Rất vui được làm quen với anh ạ. Em tên là Nguyễn Thị Hà My, năm nay 13 tuổi ạ.”

13 tuổi? Còn trẻ hơn hắn 1 tuổi, nhưng mà hắn có thể cảm nhận được dao động ma pháp lực hoàn toàn mạnh hơn hắn. Ít nhất là phải đạt tới ma pháp sư nhất cấp rồi! Ngang bằng Luyện khí cảnh võ giả!

“Em đang nghiên cứu ma pháp sao?”

“Vâng ạ, em muốn được nâng cao kiến thức nhiều hơn nữa.”

Cô bé nở nụ cười ngọt ngào, quả thật là muốn lấy mạng người ta mà.

Trần Phong hít sâu một hơi, rồi liếc mắt nhìn quyển sách cô bé đang đọc. Ừm, Ma pháp thuật cơ bản, Hỏa cầu thuật. Khoan đã, cơ bản, Hỏa cầu thuật? Không phải ma pháp sư học đồ đã tung ra được cái này sao?

Hắn đem điều nghi vấn này hỏi cô bé, liền nhận được một câu trả lời khiến hắn vô cùng ngạc nhiên:

“Ma pháp học đồ làm gì có thể sử dụng ma pháp hở anh? Ở mức độ này ma pháp mạch đã mở ra đâu, chỉ có thể học kiến thức mà thôi. Phải đến ma pháp sư thì ma mạch mở, ma pháp lực mới vận chuyển được mà?”

Quái quỷ, hắn dùng ma pháp trơn tru có vấn đề gì đâu?

Trong đầu hắn lại có một đống câu hỏi hiện ra, nhưng tiếc là sư phụ lại đi mất rồi. Không còn cách nào khác, hắn đành ậm ừ cho qua chuyện, rồi đánh lạc hướng:

“Thế em đã làm được Hỏa cầu thuật chưa? Và còn có cái nào khác nữa không?”

“Mấy thuật này em đều làm thành thạo rồi ạ, nhưng mà em vẫn muốn đọc thêm. Quyển này nó có nói về phần mở rộng và một số cách giảm tiêu hao ma pháp lực khi vận chuyển đấy ạ. Anh xem.”

Cô nàng tiến về phía Trần Phong, chìa cuốn sách ra cho hắn xem. Sau một hồi đọc thì Trần Phong phát hiện, hắn vận dụng ma pháp lực hoàn toàn không có chút kĩ xảo nào cả, vô cùng thô sơ cùng kém cỏi. Sư phụ hắn lại là Linh giả, có phải ma pháp sư đâu nên rất khó để có thể dạy hắn về ma pháp. Thành ra kiến thức cùng cách vận dụng đều do hắn tự đọc sách cùng quan sát mà thành.

“Cảm ơn em nhiều.” Trần Phong gập cuốn sách, trả lại cho cô nàng. Cô nàng bẽn lẽn nhận lại cuốn sách, khuôn mặt có chút đỏ hồng lên, ngượng ngùng mà cúi đầu xuống.

“A, um, hình như anh cũng là Ma pháp sư đúng không ạ?”

“Chính xác!”

“Um, vậy thì…anh có thể biểu diễn ra một chút được không ạ. Em muốn tìm hiểu một chút về cách vận dụng ma pháp lực”

Trần Phong nhíu mày suy nghĩ, thầm nghĩ có nên làm vậy hay không. Sau một hồi suy tính, hắn đưa ra câu trả lời:

“Được thôi, nhưng ở đây không tiện làm. Lúc nào rảnh thì chúng ta sẽ đến một nơi khác, được chứ?”

“Vâng ạ.”

Cô bé lễ phép trả lời.

Mà hai người vừa nói chuyện xong, thì bốn ông lão kia cũng hoàn tất bước đầu tiên của việc đăng kí, chỉ cần đám người Trần Phong đến xác minh nữa là được.

Nhóm người Trần Phong lục tục bước về phía bàn làm việc, mỗi người nhận một cái thẻ. Thẻ dày cỡ 4 mm, rộng 4,8 inch, bên trái là hình của mỗi người, bên phải là những dòng thông tin như tên, tu vi, cấp Thợ săn, điểm cống hiến,….Nó này là phiên bản nâng cấp của huy chương của Thợ săn công hội ở vùng ngoại ô, vốn chỉ là một cái để ra vào, nhưng bây giờ ý nghĩa của nó quan trọng hơn rất nhiều. Nó chính là thẻ chứng minh cho thân phận của mỗi người, cũng là thẻ lưu trữ các điểm công hiến,…. Nói chung là có rất nhiều hữu dụng.

“Mấy đứa, nhỏ một giọt máu của mình lên đó để xác nhận. Như vậy là xong. Nhớ giữ chúng thật kĩ, để mất thì sẽ phải làm lại, rất phiền.”

Đám người bọn hắn gật đầu nghe lời dặn dò của mấy lão, rồi nhanh chóng cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu vào phía góc của thẻ. Lập tức thẻ sáng lên các thông tin cũng được điền đầy đủ.

Họ tên: Trần Phong

Tu vi: Luyện khí cảnh sơ kì, Ma pháp học đồ cấp năm

Cấp thợ săn:6

Điểm cống hiến: 250

Ồ, hay thế! Trần Phong nhìn cái này mà lác mắt, quả nhiên là phân bộ lớn hơn, cái gì cũng hiện đại hơn không ít.

Hết chương 44

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN