Nằm Vùng - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Nằm Vùng


Chương 12


12

Tông Dã lạnh nhạt nói với hơn chục đàn em đi theo Lâm Hải Đường: “Các người vẫn còn người nhà, các người xác định muốn theo cô ta chịu chết sao? Bây giờ các người rời đi ngay, tôi hứa sẽ không dùng thế lực của tôi trả thù, người nhà các người cũng sẽ bình yên vô sự, mỗi người sẽ có thêm 500 ngàn, bình an cuốn gói. Nhưng nếu các người muốn tiếp tục chống đối tôi, liệu các người và gia đình có ổn không?”

Kế đó, đám đàn em của Tông Dã thậm chí còn đọc tên các thành viên trong gia đình họ và nơi những người đó ở. Xem ra Tông Dã đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến.

Quả nhiên, đám đàn em của Lâm Hải Đường đều biến sắc. Tất cả buông vũ khí lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại Lâm Hải Đường giằng co với Tông Dã.

Khuôn mặt của Lâm Hải Đường tái mét, cô ta bị giáng một đòn đau.

Tay cầm súng của cô ta run rẩy, nước mắt lưng tròng, chất vấn Tông Dã: “Anh thích cô ta đến vậy? Cô ta có gì tốt chứ? Em kém cô ta chỗ nào?”

“Bây giờ cô buông vũ khí xuống vẫn còn kịp quay đầu lại. Tôi cũng sẽ không động đến cô.” Tông Dã bình tĩnh nói, bước từng bước về phía Lâm Hải Đường.

Biểu cảm trên mặt Lâm Hải Đường ngày càng trở nên điên cuồng, thần sắc trong mắt cũng giãy giụa kịch liệt: “Quay đầu lại? Không thể quay đầu nữa… Cùng nhau xuống địa ngục đi!”

Nói xong, cô ta chĩa họng súng vào tôi, Tông Dã không chút do dự lao tới, bảo vệ tôi gắt gao.

Trong khoảnh khắc ấy, dường như tôi nghe thấy tiếng súng nổ…

Hình như tôi còn ngửi thấy… mùi máu tươi rất nồng.

Hình như tôi còn nghe thấy tiếng hét điên cuồng của Lâm Hải Đường: “Anh Tông Dã.”

Tôi còn nhìn thấy sự dịu dàng say đắm trong mắt Tông Dã, môi anh ta nở một nụ cười: “Ổn rồi, không sao, đừng sợ.”

Tay tôi rõ ràng gần với cơ thể Tông Dã như vậy, nhưng tôi lại… Không nghe thấy bất kỳ lời trong lòng nào của anh ta.

Ngay sau đó, Lâm Hải Đường bị đàn em của Tông Dã trấn áp.

Các cảnh sát đang lao tới vây chặt lấy chúng tôi, Lâm Hải Đường và đám Tông Dã chỉ có chạy đằng trời.

Tông Dã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.

Tôi đứng ngoài cửa phòng phòng cấp cứu, tâm trạng rất phức tạp.

Tôi không ngờ Tông Dã sẽ liều mạng để cứu tôi, thậm chí còn đỡ đạn cho tôi.

Nói không rung động là nói dối…

Nhưng ——

Kết cục của tôi và anh ta đã được định sẵn, tôi không thể yêu Tông Dã, cũng không thể đáp lại anh ta.

Tôi không đi thăm anh ta, bởi vì hiện tại anh ta đã chính thức bị bắt. Sau khi điều trị qua giai đoạn nguy hiểm, anh ta sẽ bị giam giữ ngay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN